Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Lộc mẫu vào nhà bếp nấu cơm, để lại Lộc Hàm cùng Thế Huân ngồi một mình trong phòng khách.

Lần trước Thế Huân đến nhà Lộc Hàm, lúc đó hai người đang trong giai đoạn giằng co, Lộc Hàm cùng anh ở cùng một chỗ sẽ cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên, nói không quá vài câu lại trở nên tẻ nhạt. Nhưng hiện tại tình cảm hai người ngày càng bền vững, cười cười nói nói, ngọt ngào mật mật, nếu không phải sợ Lộc mẫu sẽ đột nhiên từ phòng bếp đi ra, Thế Huân phỏng chừng sẽ ôm Lộc Hàm đặt ngồi lên đùi mình luôn.

Phòng khách cách phòng bếp không xa, hai người cũng không dám nháo quá lớn, mặt ngoài thì xem ra đứng đắn ngồi ở trên ghế, tay lại vòng ra phía sau mười ngón quấn quít cùng một chỗ.

Ba người ăn xong cơm chiều, Lộc Hàm cùng Thế Huân nhất trí giúp Lộc mẫu dọn dẹp phòng bếp.

“Tiểu Lộc, trong nhà hết muối rồi, con ra ngoài mua một bịch về đi.” Đang lúc ba người bận rộn, Lộc mẫu đột nhiên bảo Lộc Hàm ra ngoài mua muối.

“Dì à, để cháu đi cho.” Thế Huân vội vàng nói mình muốn đi mua.


“Cậu là khách, sao lại có thể bắt cậu đi mua. Tiểu Lộc đừng rề rà nữa, còn không mau đi đi.” Lộc mẫu cự tuyệt Thế Huân, có chút không kiên nhẫn thúc giục con mình.

“Mẹ, hiện tại đã trễ, mấy cửa hàng dưới lầu cũng đóng cửa hết rồi. Dù sau bữa sáng ngày mai cũng không cần dùng muối, để ngày mai tan tầm thuận đường con sẽ đi.” Lộc Hàm có chút không muốn đi, dù sao Thế Huân còn ở, mình bỏ ra ngoài để anh một mình với mẹ, anh sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Ở siêu thị không phải có sao!?” Lộc mẫu giống như đang ép Lộc Hàm không đi không được.

“Nhưng mà siêu thị ở rất xa!?” Lộc Hàm đặc biệt nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Sao con làm biếng quá vậy, kêu con đi thì cứ đi đi, nhiều lời vô ích.” Lộc mẫu đột nhiên nóng giận, ở trước mặt Thế Huân bắt đầu giáo huấn Lộc Hàm.

“Mẹ, con đi, con lập tức đi.” Lộc Hàm vừa thấy mẫu thân tức giận, lập tức mặc áo khoác đi ra cửa.

Lộc Hàm đi xong, ở nhà bếp chỉ còn lại có Lộc mẫu cùng Thế Huân hai người.

“Dì…” Thế Huân chần chờ gọi một tiếng. Dù sao kinh nghiệm thương trường của anh cũng không ít, con mắt so với Lộc Hàm cao hơn vài phần, lập tức nhìn ra Lộc mẫu kêu Lộc Hàm xuất môn mua muối là giả, mục đích là muốn cậu đi chỗ khác, có lẽ là vì có lời muốn nói với mình.

“Thế Huân, quan hệ giữ cậu và tiểu Lộc chắc không đơn giản chỉ là đồng nghiệp chứ!?” Lộc mẫu nhìn Thế Huân trực tiếp hỏi.


“Dì, con thích Lộc Hàm, chúng con là người yêu. Thực xin lỗi, trước đây vẫn luôn dấu người…” Thế Huân cũng dứt khoát thừa nhận. Tuy rằng anh biết Lộc Hàm vẫn luôn nói dối chuyện của hai người, nhưng nếu Lộc mẫu đã hỏi đến, liền chứng minh bà đã biết mọi chuyện, cho nên bây giờ cũng không cần phải dấu nữa. Thế Huân thoải mái thừa nhận, ngược lại có lẽ sẽ làm sự tình có thêm một bước tiến triển mới.

“Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, vào phòng khách ngồi xuống rồi nói.” Lộc mẫu nhìn xung quanh, thấy nhà bếp đã được dọn ngăn nắp, dẫn đầu đi ra khỏi bếp.

Thế Huân theo sát phía sau bà đi vào phòng khách.

“Thế Huân, cậu có thể đem chuyện của mình cùng tiểu Lộc nói rõ ràng một lần cho dì nghe được không. Cậu cũng biết lấy tính cách của nó, nếu dì hỏi nó, nó sẽ sợ dì lo lắng mà không dám nói ra hết sự thật.” Hai người ngồi xuống ghế sofa, Lộc mẫu liền hỏi Thế Huân chuyện tình cảm của cả hai từ đầu đến cuối.

Thế Huân không chút dấu diếm đem chuyện mình hiểu lầm Lộc Hàm là MB mà bao dưỡng cậu, hai người ở chung lâu ngày sinh tình cảm, sau đó bởi vì hiểu lầm mà đem cậu đuổi ra khỏi nhà, trải qua một hồi hóa giải khúc mắc, đến nay lại một lần nữa hảo hợp, toàn bộ kể rõ, không mang theo một chút quanh co lòng vòng.

Thế Huân biết mình làm sai nhiều chuyện, tạo cho Lộc Hàm rất nhiều thương tổn không thể vãn hồi, nhưng nếu anh muốn cùng Lộc Hàm sống với nhau lâu dài, nhất định phải trải qua cửa ải của Lộc mẫu. Cho nên Thế Huân dù có bị Lộc mẫu chán ghét thậm chí oán hận cũng mạo hiểm mà đem chân tướng nói ra, tận dụng khả năng thẳng thắng mà được khoang hồng.

“Dì à…” Lộc mẫu nghe xong thật lâu cũng không nói lời nào, trong lòng Thế Huân khẩn trương bất ổn, thật cẩn thận nhìn bà.


“Thế Huân, cậu có bao giờ tự hỏi tại sao tiểu Lộc tình nguyện để cậu hiểu lầm nó là MB, cũng nhất quyết muốn ở lại bên cạnh cậu!?” Lộc mẫu đột nhiên mở miệng nghiêm túc hỏi.

“Con đã từ nghĩ qua. Con cảm thấy có lẽ lúc trước Lộc Hàm đã thích con rồi, nhưng là ở Ngô thị chúng con cũng không có tiếp xúc qua, thậm chí con còn không biết có người này…” Thế Huân nghi hoặc nhăn lại mi.

“Thế Huân, cậu ngồi chờ một chút.” Lộc mẫu cắt ngang lời Thế Huân, đứng lên đi vào phòng Lộc Hàm.

Chỉ trong chốc lát, Lộc mẫu cầm lấy một quyển album từ phòng ngủ đi ra.

“Thế Huân, cậu xem cái này đi, có lẽ có một số việc tiểu Lộc vĩnh viễn cũng sẽ không chính miệng nói cho cậu biết.” Lộc mẫu đem quyển album cầm trong tay đưa cho Thế Huân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận