Hai Con Người, Một Cuộc Đời

---- Cái đề nghe ớn quá =________=

Hai người sau khi vào nhà, Thế Huân không quan tâm câu nói của Quan Lâm, nhưng Lộc Hàm thì rất lo lắng, làm việc gì cũng đều tâm thần không yên, khiến Thế Huân hơi bất mãn, oán giận nói Lộc Hàm chỉ nghĩ về Quan Lâm, không thèm nghĩ đến mình.

Thế Huân vì không cho Lộc Hàm tiếp tục miên man suy nghĩ, ăn cơm xong cả TV cũng không xem, liền trực tiếp hống Lộc Hàm lên giường đi ngủ. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, ngày mai cũng không cần thức dậy sớm đi làm, Thế Huân áp Lộc Hàm dùng sức gây sức ép, sáu chín, kỵ thừa, phía sau… Bình thường anh đều sợ Lộc Hàm mệt mỏi, mỗi đêm chỉ làm một lần. Nhưng hôm nay Thế Huân xem như tham lam, sau lần đầu bắn tinh, cũng chưa rời khỏi hậu huyệt ấm áp của Lộc Hàm, dương v*t liền lại một lần nữa cương, anh cũng liền trực tiếp dùng tư thế của hai người lúc này bắt đầu trừu sáp thao lộng.

Nội vách tường non mềm bị dương v*t ma xát lâu dĩ nhiên có chút đau đớn, nhưng Thế Huân một lần rồi lại một lần va chạm, từng cơn sóng khoái cảm chí mạng khiến toàn bộ thân thể Lộc Hàm đều run rẩy, đôi chân dài ôm lấy thắt lưng Thế Huân, dùng sức nâng mông lên nghinh hợp, thầm nghĩ đạt được càng nhiều vui thích, trong óc cũng sớm đã bị dục vọng nhấn chìm, làm gì còn thời gian suy nghĩ xem Quan Lâm ra sao, trong lòng trong não Lộc Hàm hiện tại chỉ còn tràn ngập hình ảnh của Thế Huân mà thôi.

Làm tình rất thoải mái, nhưng lại là chuyện làm tiêu hao khá nhiều thể lực. Lộc Hàm thể lực không bằng Thế Huân, thời gian kéo dài dĩ nhiên cũng không bằng anh, thời điểm Thế Huân bắn lần thứ hai, cậu cũng đã bắn ba lượt. Đợi khi Thế Huân cảm thấy mỹ mãn “Ăn” no, Lộc Hàm thậm chí ngay cả khí lực nâng đầu ngón tay cũng không có, mơ mơ màng màng được Thế Huân ôm vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau khi trở về giường, đầu vừa dính xuống gối liền lập tức ngủ mất.

Hai người vốn là gây sức ép đến sau nửa đêm mới ngủ, nhưng mới vừa thiu thiu, điện thoại Thế Huân đột nhiên vang lên.

“Ngô…” Lộc Hàm bị chuông điện thoại đánh thức, khó chịu nhăn mày, đầu dùng sức hướng lòng ngực Thế Huân chui vào.

“Ngoan, không sao không sao, hảo hảo ngủ.” Thế Huân nhẹ giọng hống hai câu, cũng không dám mở đèn sợ làm chói mắt Lộc Hàm, một tay che lấy lỗ tai cậu, tay kia thì sờ soạng tủ đầu giường tìm điện thoại.

Thế Huân lật ra xem thì thấy là số điện thoại của Quan Lâm, không chút do dự trực tiếp ngắt máy. Thế Huân để điện thoại di động xuống, cánh tay lùi về ổ chăn trong ôm sát Lộc Hàm chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Chẳng được bao lâu, di động lại vang lên.

“Ai a!?” Lộc Hàm cố sức mở to mắt, mơ hồ không rõ hỏi một câu.

”Điện thoại của Quan Lâm. Không cần để ý đến cậu ta, em mau ngủ đi.” Thế Huân lấy qua điện thoại chuẩn bị tắt máy lần nữa.

“Trễ như thế còn gọi tới, vạn nhất có chuyện trọng yếu, anh mau nghe đi.” Lúc trước Lộc Hàm vẫn luôn vì câu nói trước khi rời đi của Quan Lâm mà lo lắng không yên, hiện tại vừa nghe Thế Huân nói điện thoại của Quan Lâm gọi tới, Lộc Hàm lập tức liền thanh tỉnh, thúc giục Thế Huân nhanh nghe máy.

Thế Huân không lay chuyển được Lộc Hàm, đành phải ấn nút đón nghe.

Lộc Hàm khẩn trương nhìn chăm chú Thế Huân, lại nhìn thấy anh từ khi đón nghe điện thoại sắc mặt ngày càng khó coi.

“Điện thoại là mẹ của Quan Lâm gọi tới. Bà ấy nói Quan Lâm cắt cổ tay tự sát, hiện tại đang ở trong bệnh viện cấp cứu, muốn anh đến nhìn một chút.” Thế Huân cúp điện thoại, nói ra tin tức động trời.

“Tự… tự sát! Chúng ta… Chúng ta lập tức liền đi bệnh viện… Hắt xì!” Lộc Hàm bị tin tức Quan Lâm tự sát làm cho hoảng sợ, đột nhiên từ trên giường đứng dậy, lại bởi vì chăn rớt xuống đến hông, da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh lẻo nên hắc hơi một cái.

“Hảo hảo, chúng ta đi bệnh viện. Ban đêm nhiệt độ thấp, lỡ bị đông lạnh thì tính sao, anh tìm cho em thêm vài kiện quần áo rồi chúng ta đi.” Thế Huân nhanh chóng ấn Lộc Hàm vào lại bên trong ổ chăn, xuống giường tìm quần áo giúp cậu. Để Lộc Hàm ăn mặc thực kỹ càng sau đó mới lái xe đưa cậu đến bệnh viện.

“Thế Huân…” Thế Huân cùng Lộc Hàm vừa mới tới bệnh viện, mẹ của Quan Lâm liền lập tức chạy tới.

” Chào dì.” Thế Huân khách sáo gọi một tiếng.

“Thế Huân, lúc trước dì sai lầm rồi. Không nên giả bộ bị bệnh chia rẽ con cùng Quan Lâm. Con cùng Quan Lâm hợp lại được không!? Quan Lâm vì con mà cắt cổ tay tự sát…” Quan mẫu bởi vì nóng vội nên không có chú ý tới Lộc Hàm đang đứng bên cạnh Thế Huân, trực tiếp nắm lấy cánh tay anh khóc sướt mướt cầu xin.

“Dì, con cùng Quan Lâm đã không còn bất cứ mối quan hệ nào. Tính mạng là của chính mình, hy vọng cậu ấy sau này tự giải quyết cho tốt.” Thế Huân rút cánh tay khỏi tay Quan mẫu, lễ phép cự tuyệt.

“Thế Huân, con… cậu ta là ai vậy!?” Quan mẫu còn muốn nói thêm, lại đột nhiên nhìn thấy Thế Huân cùng Lộc Hàm đang nắm tay nhau. Quan mẫu lập tức chỉ Lộc Hàm chất vấn.

“Người yêu của con.” Thế Huân thoải mái thừa nhận.

“Nguyên lai tên tiện nam nhân mà Quan Lâm nói là cậu ta a! Thế Huân con đến tột cùng là coi trọng cậu ta ở điểm nào!? Luận gia thế, cậu ta có thể so sánh được với nhà của chúng ta không!? Luận diện mạo, cậu ta có xách dép cho Quan Lâm cũng không xứng…” Ánh mắt Quan mẫu cực kỳ khinh thường cao thấp đánh giá Lộc Hàm.

“Lộc Hàm, chúng ta đi!” Thế Huân lặp tức thay đổi sắc mặt, kéo Lộc Hàm xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui