Trong một trận đấu kéo dài nửa tiếng, hàng tiền vệ có thể nghỉ ngơi mười lăm phút.
Khi được kêu ngừng trận đấu, cầu thủ hai đội sẽ rối rít quay về khu vực của mình, tập trung lại để nghe huấn luyện viên phân tích chiến thuật.Phó Sảng xem trận đấu một cách say mê.
Dù cô đang xem trận đấu giữa các siêu sao trên ti vi hay là trận bóng rổ ở trường thì Phó Sảng đều xem rất chăm chú.
Vì tình yêu của cô dành cho môn bóng rổ chỉ xếp sau mức độ cô thích Trần Duy Lặc.
Điều đó có ý nghĩa rất lớn với cô, Trần Duy Lặc là một trong những lý do chết người khiến cô si mê môn bóng rổ này.Thực lực của trường đại học Sư phạm Nam Kinh khá mạnh, nhưng các tiền vệ của đối phương đều chỉ vì cái lợi trước mắt, thế nên đội bóng rổ của Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh mới có cơ hội liên tục bám sát điểm số, khiến những cầu thủ của đội đối phương bắt đầu luống cuống.
Phó Sảng thấy vị huấn luyện viên đứng đối diện cô liên tục lắc đầu đỡ trán.Có lẽ kết quả của trận đấu này đã được định sẵn từ lúc đầu, mọi người không thấy bất ngờ khi Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh đã đè bẹp trường đại học Sư phạm Nam Kinh với 25 điểm.Do bọn họ thi đấu vòng tròn nên Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh sẽ chạm trán với các đội bóng khác vào sáng ngày mai.
Thắng lợi trước mắt không phải là thắng lợi cuối cùng, các cầu thủ chẳng những không tự mãn mà còn bình tĩnh như thường.Phó Sảng thật sự rất ngưỡng mộ bọn họ bởi vì họ khác với cô, chỉ mỗi việc lau sàn nhà đến sáng bóng cũng có thể khiến cô nghĩ kỹ năng của mình cao hơn người khác một bậc.Khi Trần Duy Lặc rời sân, huấn luyện viên vỗ vai anh khích lệ tinh thần cho bọn họ.
Phó Sảng liếc sang thì bắt gặp anh đang ngửa cổ uống nước, hầu kết của anh lăn lăn, suýt nữa đã phá vỡ dáng vẻ chói mắt dưới ánh đèn trên sân bóng rổ hồi nãy.Trần Duy Lặc uống nước quá nhanh, cổ anh ướt đẫm nước.
Anh vừa cúi đầu nhìn sân bóng, Phó Sảng đã nhanh chóng dời mắt sang đám đông đang di tản phía trước.Sau ba buổi thi đấu vòng đơn, cuối cùng đã có bốn đội được chọn để tham gia cuộc đấu chéo phân định thắng thua.Trong cuộc đấu chéo, Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh đã chiến thắng đội bóng của đối phương, được tiến vào vòng chung kết tranh hạng nhất, nhì, ba.Ngày diễn ra trận đấu chung kết là ngày đầu năm mới, khắp đường và những con ngõ hẻm trong thành phố Nam Kinh đều được trang trí bằng màu đỏ và lời chúc đầu năm mới.Phó Sảng lại một lần nữa ngồi trên chiếc xe buýt này đến nơi thi đấu.
Cô bồn chồn nhìn khung cảnh lễ hội ngoài đường.
Nếu hôm nay không có buổi tranh giải thì cô đã có thể đi dạo phố với bạn cùng phòng của mình và đón tết ở nơi đất khách quê người này.
Nhưng khi cô nghĩ tới hôm nay không phải là một ngày bình thường, dù Phó Sảng được lựa chọn, cô vẫn sẽ chọn đi xem buổi thi đấu.Khi xuống xe, Lục Dư đang đi phía trước đột nhiên quay người khiến Phó Sảng phải khựng lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn nụ cười của Lục Dư.“Phó Sảng, sau trận đấu hôm nay anh có chuyện muốn nói với em.”Trần Duy Lặc quay đầu lại thấy hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau.
Phó Sảng bình tĩnh gật đầu với khuôn mặt được trang điểm tinh tế.Trong trận chung kết này, Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh gặp phải Đại học hàng không Nam Kinh để tranh hạng nhất và hạng nhì.
Mỗi người trong đội đối phương đều có thể lực xuất sắc không thua kém gì các sinh viên thể thao của Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh.Sau khi nhóm cổ động viên của mỗi đội rời sân, trận đấu bắt đầu.Trong hiệp đấu đầu tiên, Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh giành được bóng trước, cầu thủ số tám Trần Duy Lặc đã nhanh tay ném bóng vào rổ, ghi được một điểm đầu tiên trên sân.Đội cổ động viên của Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh đều đồng loạt cổ vũ cho đội mình.
Phó Sảng cũng hăng hái vẫy bông tua cổ vũ cho bọn họ.Lục Dư là số sáu, anh ta tấn công rổ của đối phương, nhảy bật lên và ghi được điểm thứ hai.Trận đấu vừa mới bắt đầu nhưng Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh đã chớp lấy thời cơ hoàn hảo để dẫn trước trong hiệp một.
Sau mười phút, hai đội cùng nghỉ ngơi và tập trung lại nghe huấn luyện viên phân tích hoặc là điều chỉnh chiến thuật.Trong hiệp đấu thứ hai, Đại học hàng không Nam Kinh đã điều chỉnh chiến thuật của mình.
Khi Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh tấn công, cầu thủ số mười của đội đối phương đã ghi được một quả ba điểm từ ngoài đường biên nên hắn giành được rất nhiều tràn pháo tay từ khán đài đối diện.Phó Sảng siết chặt tay mình và nhìn chằm chằm các cầu thủ của Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh.
Trần Duy Lặc vẫy tay với Lục Dư, khi ánh mắt hai người chạm nhau.
Lục Dư hiểu ý bèn cướp lấy bóng từ tay cầu thủ đối phương rồi nhanh chóng ném vào rổ ghi bàn.Hội trường trở nên sôi nổi đến lạ thường, các cầu thủ hai bên bắt đầu tập trung vào việc tấn công hơn phòng thủ.
Nhưng cuối cùng, trận đấu đã có khoảng cách về điểm số giữa hai đội, cuối cùng Trần Duy Lặc lại ném được thêm một quả vào rổ cộng với các quả ném phạt lần trước.Trong hiệp đấu thứ ba, tình hình trận đấu vô cùng căng thẳng vì cầu thủ của Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh phạm quy nên đội đối phương được hưởng một quả ném biên, san bằng tỉ số trước khi tiếng còi vang lên.Sau đó, tuy điểm số của trường đại học Hàng Không Nam Kinh chưa vượt qua được đội của Trần Duy Lặc nhưng đã san bằng tỉ số khiến cho Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh phải đổ mồ hôi hột dù họ có ưu thế hơn.Phó Sảng nhìn khuôn mặt của Trần Duy Lặc, anh vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh hệt như dù thảm họa ập tới thì anh cũng sẽ không sợ hãi.
Đây mới thật sự là Trần Duy Lặc, một người dù phải đối mặt với sự thất bại thì anh vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận nó.
Nhưng trong lòng Phó Sảng không cho phép Trần Duy Lặc thua trận đấu này.Sau khi cổ vũ làm nóng người xong, Phó Sảng lại ngồi vào chỗ của mình, theo dõi tình hình trận đấu.Hiệp đấu thứ tư còn mười phút nữa là đến thời khắc quyết định chiến thắng cuối cùng.
Phó Sảng ngồi bất động trên ghế theo dõi trận đấu trên sân và xem đồng hồ tính giờ trên màn hình.Sau năm phút thi đấu quyết liệt, cuối cùng Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh đã kéo tỉ số giữa hai đội vào khoảng cách an toàn.
Trần Duy Lặc đầm đìa mồ hôi thừa thắng xông lên làm một cú rổ bằng cách dùng sức mình xuyên thủng hàng phòng ngự của đối phương.Phó Sảng nghĩ chắc hẳn anh đã rất mệt mỏi, vì huấn luyện viên luôn thay người dự bị nhưng không thay anh.
Trần Duy Lặc luôn tranh thủ từng giây từng phút để ghi bàn, mỗi khi anh nhìn thời gian và số điểm thì anh lại tính toán cân nhắc về chiến thắng của đội mình.Có một cuộc họp chiến thuật ngắn ngủi xảy ra trong đội của Đại học Hàng Không Nam Kinh.
Lúc bọn họ tấn công lại, Trần Duy Lặc đã bị ba cầu thủ bên đội đối phương bao vây khiến anh không thể tấn công cũng như phòng thủ.
Phó Sảng thầm mắng một câu, họ dám chơi như vậy! Cô giậm chân một cái khiến Chu Giai Giai giật mình.“Cậu bị sao thế?”Phó Sảng hừ một tiếng: “Cách bọn họ chơi thật hèn hạ đến không thể hèn hạ hơn!”Trong ba phút cuối trận, Đại học hàng không Nam Kinh thành công giữ chân Trần Duy Lặc, ghi được nhiều bàn thắng nên khoảng cách về tỉ số giữa hai đội bị thu hẹp.Trần Duy Lặc hít thở nặng nhọc, đổ đầy mồ hôi, anh kéo áo lên lau mặt mình.
Khi Trần Duy Lặc nhìn lướt qua đồng hồ, anh trông thấy Phó Sảng, chẳng biết anh có nhìn nhầm hay không nhưng miệng cô hơi mấp máy hai lần y như mấy năm trước, cô ngồi trên bậc thang của sân bóng rổ trong trường và nói hai chữ cố lên.Trần Duy Lặc chỉ nhìn cô trong một giây rồi lập tức nhìn đối thủ của mình.
Sau khi đối phương ghi được một điểm nhờ cú nhảy bật, anh nhanh chóng xuyên thủng hàng phòng ngự nhiều người của đối phương rồi thực hiện một cú ném ăn ba điểm ngoài đường biên.Các cầu thủ của Đại học Sư phạm Nam Kinh lau mồ hồi trên mặt mình.
Trong tiếng reo hò của khán giả, các thành viên của Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh đã phối hợp nhịp nhàng với nhau để phát huy hết mọi ưu thế của từng người.
Trần Duy Lặc vẫn là mục tiêu bị công kích, nhưng dường như không ai có thể cầm chân được sự tấn công của anh.
Một giây trước khi kết thúc trận đấu, anh đã nhảy bật lên, làm một cú úp rổ khiến trận đấu kết thúc với tỉ số 56 – 47.Khoảnh khắc mọi chuyện đã định, Phó Sảng và đội cổ vũ mừng rỡ vẫy bông tua cổ vũ.
Phó Sảng biết Trần Duy Lặc sẽ không thua, vì cô từng xem anh thi qua nhiều trận đấu gần như bất khả chiến bại như vậy.
Trần Duy Lặc là Kobe* không ai có thể thay thế trong lòng cô.(*) Kobe Bean Bryant là một cựu cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ.
Là một hậu vệ ghi điểm, Bryant dành toàn bộ sự nghiệp trọn vẹn 20 mùa giải tại Giải bóng rổ Hiệp hội bóng rổ nhà nghề Mỹ thi đấu cho đội bóng Los Angeles Lakers.Khi chụp ảnh trao giải, Phó Sảng đang xoay người thẩy bông tua cổ vũ thì cô đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Phó Sảng liếc mắt nhìn sang thì thấy Nghiêm Diệc Vân, người đang ngồi trên khán đài nhìn cô chằm chằm với đôi mắt như thể nhìn rõ mọi sự việc.Phó Sảng bình tĩnh quay đầu lại, đi theo đội cổ vũ đứng đằng sau các cầu thủ của Học viện giáo dục thể chất Nam Kinh để chụp chung một tấm hình..