Cậu Hoàng nghe xong vội lên nhà dặn dò cậu Đạt lo chuẩn bị tang lễ cho ông Hạnh rồi cùng tôi đi tìm Khôi Nguyên.
Khi ra đến ngoài đường vẫn không thấy bóng dáng con đâu.
Tôi không bình tĩnh nổi vừa khóc vừa hỏi những người đi đường nhưng không ai biết.
Suốt đoạn đường đi tìm con tôi vẫn không hiểu nổi tại sao con lại mất tích.
Chắc chắn có ai bắt Khôi Nguyên đi, có ai đó đã đánh cả vú Dần, cái Giao và thằng Tài để bắt con tôi.
Nhà ông Hạnh giờ người ở không còn, ai lại nhân lúc ông Hạnh bị đưa vào viện mà bắt con tôi đi chứ? Cậu Hoàng vừa nắm tay tôi vừa nói:
– Hiên, em bình tĩnh đã, chắc chắn chúng ta sẽ tìm đươc con thôi
Tôi nhìn cậu Hoàng càng không kìm nổi giọng lạc đi:
– Cậu Hoàng, nhất định phải tìm được Nguyên về.
– Được rồi, em đừng khóc nữa
Tôi lau nước mắt gật gật đầu, rồi cùng cậu Hoàng chia nhau ra tìm.
Tôi chạy qua mấy con hẻm, chạy qua mấy đoạn ngóc ngách nhưng rồi vẫn bặt vô âm tín.
Cả người tôi mồ hôi túa ra như mưa, trời mỗi lúc một xế chiều, tôi mặc kệ mệt mỏi chạy qua những hàng cây đi tìm Nguyên.
Đến khi trời tối sập xuống tôi vẫn không thấy con đâu.
Lần này tôi không còn giữ nổi bình tĩnh vừa chạy vừa gào khóc:
– Khôi Nguyên ơi, con ở đâu
Thế nhưng không ai đáp lại tôi, cả đoạn đường vắng tanh chỉ có tiếng ve kêu.
Tôi đưa đôi mắt nhoè nhoẹt nhìn sang mấy bên đường rồi ngồi bệt xuống bật khóc tu tu.
Thằng bé mới chỉ gần một tuổi thôi, nó còn bé bỏng tội nghiệp lắm sao ai nỡ bắt nó đi? Thằng bé đến giờ ăn rồi, không có tôi con sẽ khóc mất.
Càng nghĩ tôi càng không chịu nổi gào khóc tức tưởi.
Là tôi sai, tôi sai rồi, lẽ ra tôi đi đâu cũng phải mang theo thằng bé, sao tôi lại để nó cho vú Dần cơ chứ? Tôi đưa tay đấm lên đầu mình để mặc nước mắt rơi.
Khôi Nguyên ơi.
Nếu con có mệnh hệ gì mẹ sẽ không thể nào sống nổi mất.
Khi còn đang khóc cậu Hoàng cũng chạy đến, thấy cậu Hoàng tôi liền bật dậy hỏi:
– Cậu tìm thấy con chưa?
Cậu Hoàng nhìn tôi khẽ nâng tôi dậy rồi đáp:
– Hiên! Em bình tĩnh, đi theo tôi
Trong lòng tôi bỗng có linh cảm chẳng lành hỏi lại:
– Có chuyện gì vậy?
– Đi theo tôi, vừa đi tôi vừa nói
Tôi gật đầu nắm chặt lấy tay cậu Hoàng chạy thẳng theo cậu.
Cậu Hoàng vừa chạy vừa nói:
– Có người nói lúc trưa thấy một người đàn bà bế Khôi Nguyên về phía bãi biển làng Vân.
Nhanh lên đi theo tôi
Nói rồi cậu Hoàng ra sức chạy, tôi cũng không còn nghĩ được gì cứ thế mà chạy.
Khi chạy ra đến nơi trời đã tối sầm chỉ có mấy ngọn đuốc của thuyền chài đang sáng trên biển.
Cậu Hoàng kéo tôi chạy dọc bờ biển, dưới ánh sáng của đuốc tôi thấy đôi mắt cậu cũng đỏ lên.
Khi đang chạy được nửa đường bất chợt có tiếng tàu đang đi vào, có tiếng người đàn ông trên tàu cất lên:
– Có phải hai người đang đi tìm con không?
Tôi nghe xong khựng lại, người đàn ông nhảy từ trên tàu xuống đưa cho tôi đôi dép hỏi lại:
– Hai người có phải đi tìm đứa bé có đôi dép này không?
Tôi nhìn đôi dép, đây đúng là dép của Khôi Nguyên rồi liền vội vàng hỏi:
– Vâng, chú ơi, chú thấy con cháu không?
Người đàn ông nhìn tôi đáp lại:
– Buổi trưa khi tôi đang đánh lưới ngoài kia thì thấy có người phụ nữ mặc áo đỏ bế một đứa bé ra chỗ kia (sau mấy tảng đá to) rồi thả xuống.
Tôi với vợ tôi liền xoay tàu vào nhưng sóng to quá đánh đứa bé trôi dạt đi đâu tôi không thể tìm nổi chỉ thấy đôi dép này nổi lên.
Cả buổi trưa tôi đã cho tàu chạy khắp nơi nhưng không tìm được.
Đôi dép này tôi giữ lại vì nghĩ kiểu gì cũng có người đi tìm
Ban nãy còn một chút hi vọng, thế nhưng khi nghe xong người đàn ông thuyền chài nói tôi bỗng ngã quỵ xuống rồi bật khóc gào lên:
– Sao chú không cứu lấy nó, sao chú không cứu Khôi Nguyên của tôi?
– Cô ơi, cô bình tĩnh, tôi đã cho tàu đi tìm nhưng cô xem mùa này sóng to gió lớn chỉ vài phút là đã bị dạt đi rồi chứ không phải tôi không muốn cứu.
Đứa bé ấy… khả năng đã bị đánh ra tận ngoài giữa khơi kia rồi, chắc cũng phải ba ngày xác mới nổi lên
Tôi nhìn người đàn ông chợt phát điên phát dại lao thẳng xuống biển
– Khôi Nguyên ơi, Khôi Nguyên ơi con ở đâu?
Nước biển mặn chát văng những đợt sóng lên người.
Tôi mặc kệ lao thẳng ra xa hơn, Khôi Nguyên của tôi chắc chắn chỉ ở gần đây thôi.
Khôi Nguyên chắc chắn không có chuyện gì.
Tôi phải cứu con tôi.
Thế nhưng còn chưa tìm nổi con tôi đã bị cậu Hoàng lôi vào.
Tôi nhìn cậu giãy giụa khóc nấc lên:
– Cậu buông tôi ra, buông ra để tôi đi tìm con
– Hiên! Em tỉnh táo lại đi
Không! Tôi đang rất tỉnh! Khôi Nguyên nhất định đang ở quanh đây chờ tôi.
Tôi mặc kệ cậu Hoàng dùng hết sức lực đẩy cậu ra rồi lao xuống.
Có điều sức tôi không chống được lại bị cậu siết chặt.
Nước mắt đã ướt đẫm gương mặt tôi, giờ này Khôi Nguyên đói rồi, thằng bé đói lắm rồi, tôi bám lên tay cậu Hoàng gào khóc:
– Buông ra, buông ra cho tôi đi tìm con
– Hiên, tôi xin em, bình tĩnh lại
– Cậu buông ra, cậu không thương Khôi Nguyên, cậu không tìm nó, buông tôi ra, buông tôi raaaaaaaa
Cậu Hoàng bất chợt ghì chặt lấy tôi, hình như tôi thấy cậu khóc, nước mắt cậu chảy lên mái tóc tôi khẽ nói:
– Em đừng thế này
Tôi bị cậu ghì không thoát ra nổi gào lên.
Gào đến mức cổ họng tôi cũng không còn phát nổi ra tiếng.
Tôi cầm đôi dép của Nguyên mà khóc, Nguyên ơi, con ở đâu? Nước mùa này lạnh lắm, sao ai nỡ ác độc bắt con tôi đi? Cậu Hoàng nhìn người đàn ông làng chài hỏi lại:
– Ông có nhìn rõ người phụ nữ kia không?
– Cô ta bịt kín nên tôi không rõ, chỉ thấy cô ta mặc bộ quần áo đỏ kín từ trên xuống dưới
Tôi nhìn cậu Hoàng bám lên cánh tay cậu van xin:
– Cậu Hoàng, tôi xin cậu đi tìm Khôi Nguyên đi, tôi cầu xin cậu.
Người đàn ông đánh cá cúi mặt khẽ nói:
– Cô phải chuẩn bị tâm lý đi, sóng này người lớn còn chết huống chi đứa bé một hai tuổi.
– Không! Khôi Nguyên vẫn sống, Khôi Nguyên sẽ sống…
Thế nhưng nói đến câu ấy tôi lại nhìn ra từng đợt sóng rồi bật khóc tu tu.
Khôi Nguyên! Con ở đâu sao không về với mẹ? Ngực tôi căng lên, tôi không kìm nổi nữa đẩy cậu Hoàng ra rồi lại lao xuống biển.
Thế nhưng chạy vài bước đầu tôi đã tối sầm lại rồi ngã ra những con sóng.
Có mùi hương cậu Hoàng lại gần, tôi không mở mắt nổi cuối cùng ngất lịm đi.
Không biết tôi đã ngất bao lâu chỉ đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong căn buồng trước kia.
Vừa mở mắt ra đã thấy vú Dần ngồi bên cạnh, tôi nhìn vú Dần giọng khàn cả đi:
– Vú Dần, tìm thấy Khôi Nguyên chưa?
Vú Dần nhìn tôi, nước mắt chảy xuống đáp lại:
– Cậu Hoàng đi tìm cả đêm nhưng… chỉ thấy áo khoác của Nguyên nổi lên… còn… chưa tìm nổi.
Người ta bảo có lẽ bị đánh ra xa quá nên không tìm được
Tôi nhìn vú Dần rồi lao thẳng đầu vào bức tường khóc thét lên.
Vú Dần thấy vậy lao vào giữ tôi rồi nói:
– Đừng làm vậy, cô còn đứa bé trong bụng, cô đừng như vậy.
Cô phải bình tĩnh
Bình tĩnh? Sao tôi có thể bình tĩnh nổi? Tôi chỉ muốn chết đi, muốn chết đi ngay lúc này.
Nguyên của tôi, sao ông trời lại đày đoạ con tôi như vậy? Sao không để tôi chết thay cho con tôi? Nước mắt cứ khô rồi lại rơi, tôi bấu hai tay lên vách tường, bấu đến mức móng tay bật cả ra.
Lồng ngực tôi như có ai bóp chặt đến mức không tài nào thở nổi.
Giá mà đừng về đây… giá mà đừng về đây có phải tốt không? Tôi không còn biết đúng sai khóc như một kẻ điên.
Khi đang khóc bỗng có tiếng cạch của, cái Giao mặc bộ đồ tang bước vào nhìn tôi khẽ nói:
– Chị, chị ăn chút cháo đi
Tôi nhìn bát cháo trên tay nó thờ thẫn đáp:
– Giao, em có thấy Khôi Nguyên đâu không?
– Em không.
– Vậy em có biết ai bắt cóc Nguyên không?
– Em nghe nói là một người phụ nữ, sáng em mang bức hình chị Huệ ra hỏi… có người bảo chính là chị ta.
Bên ngoài có tiếng lạch cạch, cái Giao ra ngoài một lúc rồi khẽ nói:
– Khôi Nguyên… cậu Hoàng về rồi… vẫn không tìm thấy.
Tôi không khóc nổi nữa nhìn trân trân về khoảng không vô hình rồi từ từ nằm xuống.
Cả người tôi không còn cảm nhận nổi sự đau đớn thống khổ chỉ cảm thấy tâm can tê liệt.
Khi cậu Hoàng xuống tôi mới ngồi dậy hai tay bấu xuống giường.
Cậu Hoàng giục cái Giao và vú Dần lên nhà rồi ngồi xuống cạnh tôi khẽ nói:
– Em ăn chút cháo đi.
Tôi nghe được cậu nói nhưng lại không mở miệng ra đáp nổi chỉ nhìn ra ô cửa sổ.
Tôi nhớ Khôi Nguyên, nhớ lúc con tập đi, nhớ lúc con gọi hai tiếng “mạ, mạ”, nhớ lúc con đói rúc vào ngực tôi tìm ăn, đôi mắt con sáng ngời, gương mặt hưởng thụ những giọt sữa ngọt ngào, tôi nhớ con… nhớ mùi hương sữa thơm tho, nhớ đôi môi, nhớ cái ôm ấm áp của con.
Nghĩ đến đâu nước mắt tôi lại giàn giụa cả ra.
Cậu Hoàng đưa ngón tay lên mắt tôi chạm vào.
Cậu hỏi tôi gì đó nhưng tôi không nghe được nằm xuống để mặc nước mắt chảy dọc hai bên thái dương.
Những kí ức trong tôi ùa về, nhớ con đến phát điên phát dại chỉ biết cầm chiếc áo của con mà khóc.
Cậu Hoàng đưa tay chạm lên chiếc áo khoác ướt đẫm của Nguyên khẽ nói:
– Còn ướt lắm, để tôi…
Thế nhưng còn chưa nói hết tôi đã ôm chặt xoay người vào trong bật khóc tức tưởi.
Cậu Hoàng ngồi yên lặng lẽ, tôi chỉ nghe được tiếng thở dài của cậu.
Tôi không còn chút sức lực nào nhìn đâu cũng thấy bóng dáng con nhưng lại chẳng thể chạm vào giống như bong bóng nhìn thôi vĩnh viễn không thể nắm được.
Khi cậu Hoàng lên nhà tôi liền mở cửa phía sau đi bộ thẳng ra phía biển bên làng Vân.
Thế nhưng mới đi ra khỏi cổng vài bước phía sau đã có tiếng cậu Hoàng đuổi theo:
– Hiên, em đi đâu?
Tôi mặc kệ cậu, dẫm đôi chân trần lên những mảnh thuỷ tinh ở đoạn đầu đường lẩm bẩm:
– Tôi phải đi tìm Nguyên…
Cậu Hoàng chạy tới túm tôi lại không còn giữ nổi bình tĩnh gào lên:
– Em điên rồi! Đi về
Tôi ngước mắt lên nhìn cậu Hoàng cười đáp lại:
– Phải! Tôi điên! Tôi điên thì mặc kệ tôi, buông ra cho tôi đi tìm con.
Cậu hứa bảo vệ Nguyên sao cậu không làm được, cậu hứa tìm được con sao không làm được, buông ra cho tôi đi
Cậu Hoàng cúi xuống bế thốc tôi lên, máu dưới chân tôi chảy thành dòng, vừa bế cậu vừa gằn lên:
– Em nghĩ một mình em biết đau thôi sao? Khôi Nguyên không còn tôi cũng đau lắm chứ? Tôi cũng đau lắm em có biết không? Tôi đau lắm, đau mà phải mạnh mẽ để còn lo cho em em có biết không? Em đừng nghĩ quẩn, em còn một sinh mệnh bé bỏng trong bụng, em phải mạnh mẽ lên vì con…
Tôi nhìn cậu Hoàng rồi không kìm nổi nữa ôm lấy cậu đế mặc nước mắt chảy vào chiếc áo tang cậu đang mặc.
Khóc đến mức cuối cùng tôi cũng ngất lịm đi.
Tôi không biết mình đã trải qua cú sốc này bao lâu chỉ biết suốt bảy ngày từ ngày Nguyên bị mất tích ngày nào cậu Hoàng cũng ra biển tìm con.
Có điều… con lại không trở về nữa.
Ngày thứ tám cậu Hoàng đưa tôi lên tỉnh lại.
Tôi suốt ngày giam mình trong căn phòng nhỏ không ra đến ngoài.
Trong căn phòng này vẫn còn đồ đạc của con, nhiều lúc đang nằm tôi lại ngỡ nghe tiếng con khóc liền bật dậy nhưng khi mở mắt ra mới biết con đã không còn nữa.
Có mấy lần vú Dần muốn mang quần áo của Nguyên đi đốt nhưng tôi đều giữ lại.
Dù con không còn tôi vẫn không muốn bỏ đi.
Trong lòng tôi vẫn hi vọng một phép màu, một ngày nào đó con sẽ trở về với tôi.
Cả tháng từ ngày Nguyên rời xa tôi tôi như kẻ mất hồn.
Mỗi lần thức dậy trong đêm tôi đều bật khóc vì nhớ con.
Cậu Hoàng sợ tôi làm liều nên ngày thì để vú Dần trông, đêm thì cậu về.
Lắm lúc tôi cũng muốn chết đi cho rồi nhưng còn một sinh linh bé bỏng tôi lại không thể nào mà chết đi được.
Ngày thứ ba mươi lăm kể từ ngày Nguyên bị mất tích, sau một giấc đêm dài gần sáng tôi bật dậy không thấy cậu Hoàng đâu.
Tôi nhìn xung quanh vẫn không thấy cậu liền cầm đèn đi ra ngoài.
Khi vừa ra đến cửa sau tôi chợt thấy cậu đang đứng nhìn về phía xa xăm, hai tay cậu đút vào túi, bờ vai run lên.
Hình như cậu khóc, tôi đứng lặng lẽ nhìn cậu chợt nghe tiếng vú Dần phía sau:
– Cả tháng nay vừa lo tang lễ cho ông Hạnh, vừa tìm Nguyên, rồi lại cho cô với xưởng gỗ trông cậu ấy gầy hẳn đi.
Đêm nào cậu ấy cũng sợ cô nghĩ quẩn nên không dám ngủ đấy
Vú Dần nói xong khẽ thở dài, tôi nhìn bóng lưng cậu Hoàng nước mắt đã chảy từ lúc nào.
Cả tháng nay tôi chỉ biết tự mình chìm vào nỗi đau mất con, tôi không nhận ra tôi đau mười cậu Hoàng cũng đau chín.
Tôi là mẹ, cậu ấy cũng là cha vậy mà tôi lại chỉ biết ích kỉ để cậu phải lo lắng.
Từ phía sau tấm vai rộng của cậu lộ rõ sự cô đơn, tôi nhìn theo rồi không kìm được đi thẳng ra ngoài ôm cậu bật khóc.
Cậu Hoàng bị bất ngờ khẽ quay lại, tôi ngước đôi mắt ướt đẫm nước nhìn cậu khẽ nói:
– Xin lỗi cậu…
Cậu Hoàng đưa tay vòng qua người tôi hỏi lại:
– Sao em lại ra đây? Đừng khóc, ngoan nào…
Tôi dụi đầu vào người cậu không đáp.
Lời ban nãy của vú Dần khiến tôi như bừng tỉnh lại.
Nguyên đã không còn nhưng cuộc đời này vẫn phải tiếp tục, ít nhất tôi còn có một sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, còn có cậu Hoàng bảo bọc che chở, còn cậu… ngoài tôi và con cậu chẳng có lấy một người che chở bảo vệ cậu.
Tôi khóc một lúc rồi nói:
– Cậu Hoàng, từ nay tôi sẽ mạnh mẽ, tôi sẽ mạnh mẽ để tìm ra kẻ hại Nguyên, mạnh mẽ để cậu không phải lo cho tôi nữa
Dưới bình mình mờ mờ tôi thấy mắt cậu Hoàng ươn ướt, cậu siết tôi chặt vào lòng đáp:
– Xin lỗi em! Xin lỗi vì đã không bảo vệ được con… xin lỗi em… xin lỗi em rất nhiều.
Tôi không đáp, để mặc cậu ôm, đến khi trời sáng hẳn cậu mới đưa tôi vào phòng.
Tôi dậy đánh răng rửa mặt rồi nói:
– Cậu tìm được mụ Huệ chưa?
Cậu Hoàng ngồi trên giường đáp lại:
– Không phải cô ta làm.
Cả tháng nay tôi chẳng màng đến việc tìm ra hung thủ cứ giam mình trong phòng này, mọi việc đều do cậu Hoàng tự mình tìm hiểu nên nghe cậu Hoàng nói vậy liền sững sờ hỏi:
– Cậu nói sao cơ?
– Cô ta bị tâm thần được đưa vào viện một năm nay rồi.
Bác sĩ cũng xác nhận cô ta không rời khỏi viện suốt cả năm nay.
Tôi nghe xong vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì hỏi lại:
– Chị ta ở viện nào?
– Bệnh viện tâm thần ngay tỉnh mình thôi.
Không biết cậu Hoàng sau đó đã nói gì tôi cũng không đáp lại.
Tôi nhắm mắt day day trán… nhớ lại… đột nhiên tôi bỗng nhớ tới lời cái Giao nói.
Nó nói… có người thấy chị Huệ bắt cóc Nguyên.
Cậu Hoàng thì lại nói không phải chị Huệ chứng tỏ một là cậu Hoàng nhẫm lẫn, hai là cái Giao nói dối! Nhưng cái Giao là em tôi khả năng cậu Hoàng nhầm cao hơn
Đợi đến khi cậu Hoàng ra xưởng gỗ tôi liền sai thằng Tài chở tôi ra viện tỉnh khám thai.
Sau khi khám xong bác sĩ đọc kết quả thai của tôi đã được ba tháng rưỡi.
Khi biết con khoẻ mạnh tôi tự nhủ từ giờ nhất định tôi không được khóc nữa, phải mạnh mẽ vì con… và vì cả Nguyên.
Sau khi khám thai xong tôi lại giục thằng Tài chở sang viện Tâm thần.
Vào đến nơi đọc thông tin chị Huệ tôi được người bác sĩ dẫn vào buồng.
Nhìn thấy chị Huệ tôi ngạc nhiên vô cùng, chị ta trông gầy hơn trước, nhưng trắng hơn, không hề có vẻ gì là bị điên.
Người bác sĩ vừa kéo ghế cho tôi vừa nói:
– Đợt trước cô ta bị nặng lắm, dạo này thì tỉnh rồi, cô ngồi đi
Chị Huệ đứng ở buồng nhìn tôi bật cười:
– Đến để cười cợt tôi à?
Cách chị ta nói tôi càng không tin chị ta giống kẻ điên.
Nhưng ở buồng này bác sĩ theo dõi hai tư trên hai tư làm sao có chuyện chị ta ra ngoài mà bắt cóc Nguyên được? Huống hồ khi ấy vú Dần, thằng Tài, cái Giao bị đánh chứng tỏ là có hẳn kế hoạch bắt cóc, cả hẳn vài tên đứng sau chứ không phải một mình.
Tôi nhìn chị Huệ, không biết nói gì chị ta liền lên tiếng:
– Sao lại đến tìm tôi? Vẫn hận tôi vì khiến cô và cậu ta ra khỏi nhà à!
– Không, chỉ là muốn đến thăm chị thôi
– Giả tạo! Cút đi!
Tôi nhìn chị Huệ tim bỗng đập thình thịch.
Cái Giao nói dối tôi? Tôi nhắm nghiền mắt bỗng dưng ngồi bật dậy.
Hôm ấy lúc đưa ông Hạnh từ viện về xuống dưới buồng vú Dần tôi thấy trên cánh tay cái Giao có cát, không phải cát đen bẩn mà một ít cát trắng sạch sẽ.
Mà cát trắng… thì chỉ ở biển mới có.
Chị Huệ thấy tôi im lặng bỗng cất lời:
– Nghe nói con trai cô chết rồi?
Tôi nhìn chị ta lặng cả người đi.
Chị ta cười nhếch môi nói tiếp:
– Nếu tôi không ở đây kiểu gì cũng bị cô và cậu Hoàng gán tội danh hại con cô đúng không?
– Tôi…
Tôi nuốt nước bọt đứng dậy vội vàng xoay người đi.
Phía sau có tiếng chị Huệ cười lớn:
– Vì sao tôi biết thân phận cô? Vì sao tôi biết cô quen cậu Nhân mà đổ cho cô tội lăng loàn? Không gì đau bằng bị chính người ta tin đâm ta một nhát
Tôi không còn nghĩ ngợi gì vội vàng đi thẳng ra xe! Không gì đau bằng bị chính người ta tin đâm ta một nhát!!
---------