Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Tuy Khổn Tiên Thằng không phải là linh khí tốt nhất, nhưng ở trong giới Tu Tiên cũng được coi là pháp bảo số một số hai, nhất thiết phải có tu vi Kim Đan trở lên, còn không thì là loại người giống nàng có tu vi Kim Đan như gà mờ mới có thể tránh thoát được, cho nên sau khi Du Án trói Tống Giác lại, mới yên tâm trị liệu cho hắn.
...!Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tu vi của Tống Giác lại đột phá, đã tới trình độ có thể tự thoát ra khỏi dây trói.
Hiện bị Tống Giác phản công, Du Án chỉ có thể im lặng ảo não.
Đôi mắt của Tống Giác đen nhánh, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tay tăng thêm lực đạo.
Cả người Du Án đều có linh lực thuần khiết, cũng là người huyết nhục chi thân(*), giờ phút này bị người nắm lấy cổ, liền giống như một con rắn bị bắt lấy đốt thứ bảy, hắn chỉ cần tăng thêm chút lực đạo, mạng nhỏ của nàng sẽ bị giết chết ở chỗ này.
(*) Huyết nhục chi thân: người làm bằng thịt và máu.
Nghĩ đến bản thân nàng có khả năng sẽ chết ở nơi này, vẻ mặt của Du Án dần dần cứng lại: "Ta ta ta vừa rồi mới cứu ngươi, ngươi sẽ không mau quên như vậy chứ...!Mặc kệ ngươi là đạo tu hay ma tu, thì đều phải nói đến đạo nghĩa, nếu như ngươi giết ta, thì sẽ bị thiên lôi trách phạt..."
Còn chưa nói xong, Tống Giác đã tăng thêm lực đạo, thực lực của yêu đan hắn đang sở hữu rõ ràng đã tăng một cấp bậc, lần trước Du Án còn có thể miễn cưỡng đánh một trận, nhưng lần này lại không thể nào nhúc nhích nổi, chỉ có thể giống như một con cừu con tuỳ người làm thịt.
"Ta không phải yêu thú, nếu như ngươi giết ta thì cũng không có yêu đan..." Mặt Du Án dần dần đỏ lên, nói chuyện càng lúc càng tốn sức, thời điểm nói xong chữ cuối cùng, nàng như sống không còn gì luyến tiếc nhắm hai mắt lại.
Sau đó trong nháy mắt, tay hắn bất ngờ thả lỏng lực đạo.
Du Án đột nhiên hít sâu một hơi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn: "Ngươi không giết ta?" Ma đầu cũng có lúc xuất hiện lương tâm sao?
Vừa nói dứt lời, nàng đã nhìn thấy hắn cầm Khổn Tiên Thằng cắt nó ra làm ba đoạn.
Du Án: "?"
Sau mười lăm phút, Du Án bị trói vào một tảng đá lớn, đồ vật trói nàng chính là đoạn Khổn Tiên Thằng mà Tống Giác vừa mới chặt đứt hồi nãy.
Cũng không biết Tống Giác học được cách trói tay chân ở đâu, hắn đã thành thạo trói nàng đến gắt gao, hơn nữa tuy rằng Khổn Tiên Thằng bị chặt đứt, nhưng trong nó còn sót lại tia linh lực, nàng đã vận linh lực mấy lần nhưng vẫn không thoát ra được.
Xác định dựa vào lực lượng của chính mình thì sẽ không có cách để thoát thân, Du Án sống không còn gì luyến tiếc nhìn về phía hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Tống Giác mới vừa được tăng một cấp tu vi không nhanh không chậm ngẩng đầu, sau khi đối diện với nàng một lúc, khóe môi cong lên một độ cong khó thấy, nhưng trong đáy mắt lại không có chút ý cười nào: "Lột sạch quần áo, treo lên đánh."
Du Án không thể tin được hắn còn ghi hận những lời nàng nói lúc mê sảng: "..."
Ngàng ngơ ngẩn nhìn hắn, đợi đến khi hắn gần tới gần, khuôn mặt đột nhiên nghẹn đến đỏ bừng, vừa tức vừa bực giãy giụa: "Nghiệt đồ, ngươi không được làm càn! Quần áo của bản tôn sao có thể cho ngươi cởi được? Có tin bản tôn giết chết ngươi không!"
Nàng tức giận đến mức vừa đá vừa mắng, nhưng Tống Giác không phải là Tống Cẩn, khi nhìn thấy nàng tức giận không có một chút gọi là khẩn trương, ngược lại trong lòng dâng lên một tia vui sướng khó hiểu.
Hắn muốn ** nàng, muốn thấy nàng thống khổ, muốn giết nàng.
(Editor: Cái ** này mình không biết là gì, tác giả ghi vậy đó, mọi người nghĩ sao nghĩ nha:)))
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, trong đầu đã có những suy nghĩ này.
Roẹt——
Vải vóc bị xé rách, áo ngoài bị hở ra, lộ ra một mảng da trắng như tuyết, cùng với dấu vết bị ngón tay bắt lấy hồi nãy.
Tống Giác nhìn đến chỗ bị bản thân mình lưu lại dấu vết, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy vô cùng chói mắt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của mình, Du Án tức giận mở to hai mắt, đạp một chân qua, Tống Giác dễ như trở bàn tay nắm lấy mắt cá chân của nàng.
Tinh tế mềm mại, lại nhỏ xíu, chỉ cần hắn dùng thêm một chút lực, chân của nàng sẽ hoàn toàn bị phế đi.
Đôi mắt của Tống Giác tối đen, dưới đáy lòng bốc lên sát ý vô tận, khi đối diện với ánh mắt đau khổ của Du Án thì dừng lại.
"Ta không có dùng lực." Hắn mặt không biểu tình nói.
Du Án đau đến mức muốn chảy nước mắt, nghe vậy thì oán hận nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Ngươi đang nắm lấy cái chân bị thương của ta!"
Đôi mắt Tống Giác khẽ nhúc nhích, lúc này mới chú ý đến mắt cá chân của nàng đã sưng đến bầm tím.
Hắn nhăn mày lại, buông mắt cá chân nàng ra như ném đi một thứ gì đó bẩn thỉu, chân của Du Án không đề phòng gì bất ngờ rơi xuống mặt đất, một cơn đau thấu tim truyền từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, đau đến mức khiến nàng hoa mắt chóng mặt.
Với cách sống sợ chết của nàng, nàng luôn biết tránh đi khi gặp nguy hiểm, cho nên từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu tổn thương, trình độ nhẫn nại đau đớn còn không bằng với một người ở tu vi Trúc Cơ sơ cấp, hiện tại chân đau như bị gãy, trong nháy mắt sức lực để giãy giụa nàng cũng không có.
Tống Giác nhìn thấy nàng cúi đầu không làm ra động tĩnh gì, đáy mắt hiện lên tia trào phúng: "Giả bộ bất tỉnh?"
Du Án: "..." Cả nhà ngươi mới giả bộ, đúng là con cháu bất hiếu.
Du Án không có ý trả lời lại hắn, tâm tình của Tống Giác lập tức thấy không vui, nhéo cằm nàng một cách thô bạo, khiến nàng phải ngẩng đầu lên.
Sau đó nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, trên trán còn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, còn nước mắt lưng tròng, không khỏi có bao nhiêu đáng thương.
Khiến người khác càng muốn ***.
(Editor: Khúc *** này mọi người tự ngầm hiểu nha:) tác giả thực sự ghi như vậy:))))
Tống Giác bỗng cảm thấy giật mình, ngón tay không khống chế được giảm bớt lực.
Du Án không còn sức lực nhìn hắn, sau một lúc nhìn nhau mới cắn răng hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Tống Giác dừng lại, ý thức được điều gì đó, nheo mắt lại: "Xương còn chưa gãy, giả bộ cái gì?"
Du Án im lặng nhìn hắn.
Tống Giác bị nàng nhìn đến mức không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên sinh ra bực bội: "Chết rồi sẽ không đau." Nói xong, lòng bàn tay của hắn hội tụ lại một đoàn hắc khí, có ý tứ muốn giết chết Du Án.
Trong lòng Du Án cả kinh, vội vàng nói: "Ta không đau!"
Tống Giác tạm dừng, chớp mắt một cái.
"Không đau, thật sự không đau!" Du Án khiếp đảm trấn an hắn, sau khi nhìn thấy hắc khí trong lòng bàn tay hắn dần dần tan biến đi, mới yên lặng thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại có chút không hiểu được.
...!Nàng nói đau liền muốn giết nàng, nói không đau liền không giết, đầu óc của hắn có phải có tật gì không?
Nàng thật tâm tự hỏi trong lòng có phải lúc hồn phách của hắn bị biến thành hai nửa đã dẫn đến đầu bị thương hay không thì vết thương ở chân đột nhiên bị một đạo hơi thở đánh trúng, nàng ngay lập tức đau đến mức phải hít hà, sau đó không thể tin được nhìn Tống Giác người vừa mới xuống tay với nàng.
"....Ngươi làm cái gì?" Vẻ mặt của nàng như chết lặng.
Tống Giác đạm mạc nhìn nàng: "Đau không?"
Du Án: "?"
Du Án: "..."
Du Án: "!!!" Du Án thề, nàng lớn từng này chưa một lần nào thấy chết lặng như lần này, đối mặt với vấn đề đúng lý hợp tình của Tống Giác, nàng sửng sốt mất một hồi lâu mới cảm thấy không thể để chuyện cứ như vậy được.
"Ta hồi nãy có nói, ta không phải yêu thú nên trong người không có yêu đan.
Nếu ngươi có giết ta, thì cũng không chiếm được một tí tu vi nào đâu, cho nên không cần thiết phải tổn hại đến tính mạng của ta." Nàng nửa thật nửa giả đàm phán, đơn giản hắn từ nhỏ đến lớn đều ở vực sâu, chỉ biết làm sao để giết yêu thú đoạt yêu đan, lại không biết giết người đoạt đan như thế nào.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nếu không lấy tính tình của hắn, khi lần đầu thấy nàng, hắn đã xuống tay với nàng.
Quả nhiên, Tống Giác đối mặt với nàng một hồi lâu, vẫn không mở miệng phản bác nàng lời nào.
Du Án yên lặng nuốt một ngụm nước miếng: "Dù sao giết ta cũng không có gì tốt, không bằng thả ta đi, ta còn có thể cho ngươi chút thù lao."
"Thù lao?" Tống Giác ngẩng đầu nhìn nàng.
Du Án vừa nghe thấy hắn trả lời, vội vàng nói: "Trong túi Càn Khôn của ta có rất nhiều linh dược, nếu như ngươi muốn, ta có thể cho ngươi."
Tống Giác trầm mặc không nói, hiển nhiên hắn đối với những linh dược đó không có hứng thú.
Du Án mím môi, cẩn thận từng li từng tí tăng khí thế cho bản thân: "Nơi này của ta còn có thứ khác...!có thể tăng tu vi và linh khí."
Nghe nói có thể tăng tu vi, đôi mắt Tống Giác rốt cuộc cũng nhìn nàng.
Du Án vội nói: "Không bằng ngươi buông ta ra trước, rồi ta đi lấy cho người, thấy sao?"
"Đưa túi Càn Khôn cho ta." Tống Giác không định buông nàng ra.
Du Án dừng một lúc, ra vẻ khó xử, nói dối: "Không được, túi Càn Khôn đã nhận chủ, chỉ có ta mới có thể lấy đồ vật từ bên trong ra, người khác chạm vào một chết hai bị thương, nếu như đưa cho ngươi, ngươi sẽ bị thương."
Thật ra bên trong đều là các loại linh khí cha mẹ nàng đã để lại, nàng sợ Tống Giác sẽ cầm tất cả đi, sau này sẽ càng thêm không thể khống chế, cho nên mới không dám cho hắn lấy đi dễ dàng.
Tống Giác nghe xong lời nàng nói, đôi mắt dần dần híp lại: "Đưa đây."
"Ta nói ngươi sẽ bị thương...." Du Án bắt đầu khẩn trương.
Tống Giác cười lạnh một tiếng: "Nói dối, nếu thực sự có uy lực lớn như vậy, chỉ sợ ngươi đã sớm đưa cho ta."
Du Án: "..."
Không thể không nói, tuy người hắn rất phúc hắc, nhưng đầu óc vẫn thông minh nhạy bén, nếu không cũng sẽ không dễ dàng như vậy tìm ra sơ hở trong lời nói của nàng.
Du Án không nói gì một lúc lâu, đợi đến khi tay hắn gần chạm đến hông của nàng, nàng mới nghiêm túc nói: "Sao ngươi biết, ta giờ phút này không có ý muốn phản đối, chính là muốn ngươi thả lỏng cảnh giác?"
Tay Tống Giác đột nhiên dừng lại, nhăn mày lại nhìn nàng, Du Án yên lặng nuốt nước miếng, cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ vô tội.
Giằng co một lúc lâu, Tống Giác mặt không biểu tình: "Ngươi nhiều lần dừng từ ngữ công kích ta, xem ra trong túi Càn Khôn này thật sự có loại linh khí tốt nhất."
Du Án: "...."
Sau một lúc trầm mặc quỷ dị, Du Án chớp chớp đôi mắt: "Vạn nhất ta đây là cố ý..."
"Sẽ không." Tống Giác phiền chán khi phải cùng nàng nói tới nói lui, trực tiếp đánh gãy lời nàng.
Du Án không phục nói: "Vì sao?"
"Bời vì đầu óc của ngươi không bình thường." Tống Giác nhàn nhạt trả lời.
Nếu như đầu óc bình thường, thì sẽ không đến mức cứu hắn nhiều lần như vậy.
Giọng nói Tống Giác không lớn, nhưng đối với Du Án lại có cảm giác hiệu quả tuyên truyền và giác ngộ, thế cho nên hơn nửa ngày sau nàng mới lấy lại tinh thần, lông mày nhướng thẳng lên, tức giận mắng: "Nghiệt đồ! Ngươi nói ai vậy?!"
Tống Giác lạnh mặt quét mắt nhìn nàng một cái, trực tiếp động thủ đi tìm túi Càn Khôn.
Du Án không nghĩ đến hắn thế nhưng trực tiếp sờ tới sờ lui ở bên hông nàng, lúc ngón tay phiếm lạnh tiếp xúc với da thịt ấm áp, trong nháy mắt nàng nổi cả da gà, vội vàng thẳng thắn: "Nó ở đai lưng! Cái túi tiền màu hồng cánh sen chính là nó!"
Tống Giác dừng lại, ngón tay đặt ở trên eo nàng không tự giác được ấn một cái, vì thế liền nhận được con mắt phẫn nộ hình viên đạn của nàng.
Hắn trầm mặc chớp mắt một cái, mặt không biểu tình lấy đồ vật xuống, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp lúc nãy, trong lòng nổi lên tia cổ quái có chút nói không thành lời, không đợi hắn cẩn thận nghĩ lại, bầu không khí đột nhiên rung động, hắn nháy mắt nhíu mày.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hắn có thể cảm giác được sự biến hóa, Du Án đương nhiên cũng cảm giác được, vẻ mặt tức khắc hoảng sợ nhìn về phía hắn: "Hình như có đại yêu(*) tới gần, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
(*) Đại yêu: con yêu thú lớn.
Uy áp truyền đến không phải một con yêu thú bình thường nào có thể truyền tới, nếu nàng không đoán sai, ít nhất thì đã ở cấp bậc có thể biến hình, nàng và Tống Giác cộng lại cũng không phải là đối thủ của nó.
Tống Giác trầm mặc quét mắt nhìn nàng một cái, cầm túi Càn Khôn rồi xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Du Án vội vàng gọi hắn lại: "Ngươi không cởi trói cho ta sao?"
Tống Giác quay đầu lại, tuy rằng hắn vẫn chưa nói gì, nhưng cũng đã viết dòng chữ 'dựa vào cái gì ta phải cởi trói cho ngươi' lên trên mặt.
Du Án nghiến răng: "Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, cũng đã đưa túi Càn Khôn cho ngươi."
"Cho nên?" Tống Giác nhàn nhạt hỏi lại.
Du Án hít sâu một hơi: "Cho nên phiền ngươi trước khi đào tẩu, thả ta ra trước."
Uy áp từ phương xa càng ngày càng nồng đậm, rõ ràng đang đi đến phía bọn họ, chỉ sợ chỉ cần tốn nửa khắc, thì sẽ xuất hiện ở chỗ này, nếu nàng còn không chạy, thì sẽ thật sự trở thành thức ăn ở trong mâm của yêu thú.
Thời gian dần trôi đi, Du Án càng lúc càng nôn nóng, Tống Giác thì ngược lại vẫn bình tĩnh, thong thả ung dung thưởng thức dáng vẻ khẩn trương của cô.
Nhìn thấy phía cuối chân trời nổi lên cát bụi, Du Án tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc mở ra một lần nữa, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Tống Giác, nàng không nhịn được nói: "Ngươi trời đánh..."
Lời còn chưa nói xong, Khổn Tiên Thằng trên người phịch một tiếng tách ra, cả người nàng cũng ngã xuống mặt đất, trước khi đụng đến mặt đất, trong một cái chớp mắt bị bế lên, chờ đến khi lấy lại tinh thần, nàng đã bị Tống Giác ôm chạy vào bên trong vực sâu, mà tay nàng, lại đặt ở trên cổ hắn.
Du Án ngẩng đầu nhìn hắn, lại chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm sắc bén của hắn, và cái hầu kết ở trên cổ hắn.
...!Gương mặt này của tiểu đồ đệ nhà nàng, thật sự không có nửa điểm tỳ vết, góc độ nào cũng tuấn mỹ đến kinh người.
Đang lúc nàng cảm khái, phía trên đã truyền đến giọng nói lạnh lẽo của nam nhân: "Ngươi vừa rồi nói ta trời đánh cái gì?"
Du Án: "..."
"Nói." Tống Giác cúi đầu, hai người nhìn nhau.
Du Án không nói gì một hồi lâu, vẻ mặt chân thành nói: "Trời đánh tiểu bảo bối mà, bản tôn thật sự là càng nhìn càng thấy thích."
Tống Giác: "?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Giác: Ta khuyên ngươi nói chuyện tốt một chút.
Tống Cẩn: Ta cũng vậy.
- ----------