Hai Đứa Nhỏ Vô Tư

Bọn họ thuê một căn nhà, bên trong có một phòng khách và một phòng ngủ, phòng không lớn, giá cả cũng vừa phải. Căn phòng đã được trang trí đơn giản, dụng cụ gia đình đều đầy đủ hết.

Sau khi hai người bọn họ báo với trường học xin chuyển ra ngoài, tìm một buổi cuối tuần Chu Hạo không phải đi huấn luyện, cùng nhau đi siêu thị mua vật dụng thiết yếu hằng ngày. Tề Nhạc tay chân vụng về trải lại ga giường, rồi đem tấm ảnh chụp chung của cậu với Chu Hạo khi còn bé để lên đầu giường, thoả mãn đi ra.

Chu Hạo đang tẩy rửa phòng khách, Tề Nhạc từ phía sau đột nhiên nhào tới nhảy lên lưng Chu Hạo. Chu Hạo vội vã ném đồ lau nhà đi, hai tay đỡ lấy chân Tề Nhạc: “Lại nghịch, cẩn thận bị ngã.”

“Hửm, bị ngã không phải là có anh đỡ rồi sao?” Tề Nhạc dửng dưng như không nói.

Chu Hạo cầm khăn lau bẩn trên bàn lên, cõng Tề Nhạc đi tới nhà bếp, giặt khăn sạch sẽ rồi treo lên móc, sau đó lại cõng Tề Nhạc tiếp tục đi dọn dẹp.

Mặc dù lên cấp ba hắn mới học chuyên thể dục, nhưng mà từ nhỏ cũng đã rèn luyện không ít, tố chất thân thể rất tốt, nếu như không phải là không nỡ để Tề Nhạc ở một mình, thì sau khi tốt nghiệp trung học hắn muốn vào quân đội hơn.

Hắn vừa cõng Tề Nhạc vừa làm việc nhà cũng vô cùng thoải mái, đôi chân dài của Tề Nhạc không ngừng ẩn ẩn hiện hiện trước mặt, có lúc thì quàng quanh hông hắn, có lúc không có ý tốt cọ tới cọ lui, Chu Hạo không nỡ ném cậu xuống, chỉ có thể nhức đầu cố chịu đựng.


Mãi cho đến khi Chu Hạo đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm thì lúc này Tề Nhạc mới chịu leo xuống, lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, đặt lên kệ bếp. Chu Hạo múc mấy lon gạo bỏ vào nồi cơm điện, bật nút nấu cơm, sau đó hai người nhìn rau dưa trên bàn, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nhúc nhích.

“Chu Hạo…” Tề Nhạc sử dụng sát chiêu của bản thân, vô tội nhìn Chu Hạo, gọi tên của hắn.

Chu Hạo lắc đầu: “Anh cũng sẽ không.”



Trầm mặc một lúc, Tề Nhạc chuồn ra khỏi nhà bếp, mở máy tính lên mạng tra một chút, mới phát hiện bên này không có network.

“Đi ra ngoài ăn.”Chu Hạo đi vào phòng ngủ lấy áo khoác của mình, vỗ vỗ lên đầu Tề Nhạc đang buồn bực nhìn chằm chằm vào máy tính.

“Anh mới trả tiên thuê nhà, còn giao tiền đặt cọc, mua vật dụng sinh hoạt hằng ngày nữa, còn lại có bao nhiêu đâu.” Tề Nhạc nói, bắt lấy hai ngón tay của Chu Hạo lắc lắc, nói: “Còn hai tháng nữa chúng ta mới được nghỉ đông, chi tiêu phải tiết kiệm một chút.”

Chu Hạo đột nhiên nở nụ cười, cúi người xuống nhìn chằm chằm Tề Nhạc, mổ lên miệng cậu một cái: “Lão bà, em giỏi quá, sau này tất cả tiền bạc đều đưa cho em quản.”

“Đệt!” Tề Nhạc cầm lấy cái gối đánh lên người Chu Hạo: “Anh mới là lão bà!”

Cuối cùng, hai người lăn lộn trong nhà bếp những hai tiếng đồng hồ, giằng co xào được một đĩa cải xanh, nấu nước luộc cải thảo, còn làm một tô dưa chuột trộn, thịt cá đều để im trong tủ lạnh, không dám động vào.

Tề Nhạc với một tô dưa chuột trộn ăn được ba chén cơm, cuối cùng dựa vào lưng ghế, ngồi im không động đậy.

Chu Hạo dọn chén đũa lại, xoa xoa bụng cậu một cái: “Ăn như chết đói…”


Tề Nhạc mở mắt ra nhìn hắn: “Còn trách em? Nấu một nồi cơm lớn như vậy, em mà không ăn hết, hóa ra là không nể mặt anh à?”

Chu Hạo đen mặt đi vào nhà bếp rửa chén, ở trong lòng lặng lẽ nhớ kỹ, lần sau nấu ít đi hai lon gạo.

Buổi tối, hai người đi dạo xung quanh công viên gần nhà để tiêu cơm, sau khi trở lại, bắt đầu leo lên giường làm vận động hằng ngày.

Tề Nhạc bị đè xuống giường, người ở phía trên không chịu buông tha cho cậu, buộc cậu gọi hắn là lão công hơn nửa buổi tối, mới hài lòng thả cậu ra.

Ở cùng một chỗ, thời gian trôi qua thật quá nhanh, đã bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông, Chu Hạo trở về nhà mẹ hắn ở trong thành phố, còn Tề Nhạc thì trở về huyện nhỏ.

Sắp hết năm, khắp nơi đều là không khí vui mừng, thế nhưng bầu không khí trong nhà Chu Hạo không quá tốt, Lưu Bình cau mày, một mặt muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm vào Chu Hạo.

Chu Hạo nhẫn nhịn cả mấy bữa, thừa dịp trưa nay tiểu Hổ cùng ba nó không có ở nhà, mở miệng hỏi rõ.

“Đến cùng là làm sao vậy?”

Lưu Bình gắp món ăn bỏ vào chén Chu Hạo, suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Hạo Hạo, có phải là con đang yêu hay không?”


“Hả?Không có.”

Lưu Bình “Ồ” một tiếng, “Nhưng thấy con suốt ngày lén ra ngoài ban công gọi điện thoại, nếu quả thật là con đang yêu thì cũng nên nói cho mẹ biết, con không còn nhỏ, mẹ cũng không ngăn cản con.”

“Không có, gọi điện cho Tề Nhạc mà thôi, mẹ, nhanh ăn đi, cơm nguội rồi.”

“Mẹ nghe nói con không ở trong trường nữa? Có lần mẹ gọi điện cho con không được, đành phải gọi đến phòng ktx của con, bọn họ nói con đã chuyển ra ngoài.”

Chu Hạo sửng sốt một chút, đặt đũa xuống ngẩng đầu nhìn mẹ hắn.

Lưu Bình thở dài: “Con cũng lớn rồi, cũng có suy nghĩ, dự định của riêng mình, mẹ biết con và Tề Nhạc là bạn tốt, nhưng sau này hai đứa cũng phải kết hôn, không nên…”

Chu Hạo đột nhiên đánh gãy lời Lưu Bình, nói chắc như đinh đóng cột: “Con sẽ không kết hôn, cậu ấy cũng sẽ không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận