Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Cả con phố đồ cổ lặng yên như tờ, trong cửa hàng Nhĩ Ký cũng yên tĩnh chẳng khác gì, miếng Thị Tử Hoàng đặt trên mặt quầy, dưới ánh đèn soi sáng lại ánh lên một màu đỏ.

Giống như gương mặt của Doãn Thiên Dương lúc này.

Nhiếp Duy Sơn vừa nói xong câu kia thì có phần hối hận, hắn đã nghe một bài nào là lý lẽ nào là tình yêu của Nhiếp Dĩnh Vũ nhưng lại quên mất Doãn Thiên Dương chưa từng được nghe. Dù thế nào thì một câu “Cậu có thích tớ không?” này đã cất lên thì mọi chuyện sẽ không còn như trước.

Nếu Doãn Thiên Dương không thích hắn, vậy bọn họ còn có thể làm bạn nối khố của nhau không? Doãn Thiên Dương còn có thể cho tay vào trong túi áo của hắn mỗi khi hắn lái xe điện không? Trong lòng Nhiếp Duy Sơn dâng lên mấy phần căng thẳng, cánh tay đang ôm đối phương cũng bất chợt siết chặt lại.

Hắn lặp lại một lần nữa: “Dương nhi, cậu có thích tớ không?”

Thế vẫn chưa đủ, hắn còn nói thêm một câu đe dọa vừa thấp thỏm vừa dịu dàng: “Cậu mẹ nó dù thế nào cũng phải thích tớ, nếu không tớ đánh cậu.”

Vốn Doãn Thiên Dương đang ngây người, lúc này cảm nhận được Nhiếp Duy Sơn đang nghiêm túc thì lại hơi sợ một chút, cậu hoảng loạn nói: “Nếu cậu đứng rồi hỏi tớ thì nhất định tớ sẽ nói là thích cậu, nhưng mà giờ cậu đang ôm tớ, tớ không dám trả lời.”

Nhiếp Duy Sơn nghẹn lời, hắn hiểu rõ câu nói này là có ý gì, có lẽ Doãn Thiên Dương thích hắn, nhưng là xuất phát từ sự quý mến của người thân hoặc là bạn bè, hiện tại hắn ôm cậu thì bản chất đã thay đổi, đồ ngốc này làm gì đã nghĩ tới chuyện kia.

Doãn Thiên Dương tránh người ra, xuống khỏi chân Nhiếp Duy Sơn rồi xoay mặt ra phía cửa, bởi vì cậu sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Nhiếp Duy Sơn. Cậu đã từng nói, đây là người mà cậu rất quan tâm, đối phương có cảm giác gì cậu đều sẽ để ý, vì vậy cậu an ủi: “Tiểu Sơn à, cậu nghĩ nhầm rồi.”

Nhiếp Duy Sơn nhìn cần cổ trắng nõn giấu sau cổ áo bông, chỉ muốn cắn mạnh một cái thật tàn nhẫn lên trên đó, hắn hỏi: “Tớ nghĩ nhầm cái gì?”

“Chính là chuyện có thích hay không ấy.” Doãn Thiên Dương nói như học vẹt, “Bởi vì hoàn cảnh gia đình cậu tương đối đặc thù, giữa chúng ta có tình nghĩa lớn lên bên nhau, tớ quá quan tâm thì sẽ rối loạn vậy nên đã tạo thành ảo giác cho cậu, cậu nghĩ nhầm rồi. Nghĩ thoáng ra đi, thật ra cậu cũng không thích tớ theo kiểu kia.”

Ngay lập tức Nhiếp Duy Sơn bác bỏ: “Cậu không phải tớ thì làm sao biết được tớ có nghĩ nhầm hay không?”

“Băng Băng nói, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc thì u mê người ngoài cuộc thì tỉnh táo, tớ tin Băng Băng!” Theo bản năng Doãn Thiên Dương xoay người lại, lời nói cũng có lực hơn. Nhiếp Duy Sơn sắp tan nát cõi lòng, hắn cầm lấy miếng Thị Tử Hoàng đập xuống tủ kính, đoạn mắng: “Đầu tiên là Tần Triển sau đó là Băng Băng, người khác nói cái gì cậu cũng tin nhưng lại không tin tớ?”

Doãn Thiên Dương sợ tới mức bước gần lại một bước, sợ miếng Thị Tử Hoàng bị đập vỡ, mãi một lúc lâu cậu mới khẽ cắn răng nói: “Lúc trước cậu nói nếu tớ không gây chuyện thì mỗi tháng sẽ khắc cho tớ một viên, tớ không làm được, vậy nên cậu cũng đừng khắc cho tớ nữa.”

“Được, không thành vấn đề.” Nhiếp Duy Sơn rũ mắt nhìn về phía cổ chân của đối phương, tựa như có thể nhìn xuyên tới chiếc vòng Đa Bảo qua lớp ống quần, thậm chí còn bị dây vòng đỏ tươi kia đâm vào mắt đau nhói, hắn thu lại tầm mắt, “Tớ làm cho mình đeo!”

Trong mắt Doãn Thiên Dương như nảy lên một ngọn lửa: “Da không trắng đeo không đẹp đâu, cậu dẹp đi! Tớ đi ngủ đây!”

Sân sau có sáu căn phòng, hai buồng lớn thì làm kho hàng và phòng làm việc, hai buồng nhỏ thì làm nhà bếp và nhà tắm, còn lại hai buồng thông thường thì làm phòng ngủ. Ông Nhiếp ngủ một phòng vậy nên cho dù hai người này có trở mặt đánh nhau thì cũng phải ngủ cùng một phòng như lúc thường.

Nhiếp Duy Sơn kéo cửa cuốn xuống, tắt đèn, rửa mặt, xong xuôi mọi việc lúc trở về phòng thì Doãn Thiên Dương đã ngủ rồi, lên giường nằm xuống, hai cái gối đặt cách nhau một nắm tay. Hắn không nghe thấy tiếng hít thở của đối phương nên đã biết thật ra Doãn Thiên Dương vẫn chưa ngủ, muốn nói mấy lời nhưng rồi lại không nghĩ ra được cái gì ngọt ngào.

Cảm nhận được đối phương xoay người, rốt cuộc thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Doãn Thiên Dương cũng được thả lỏng, trong ấn tượng của cậu thì dường như cậu chưa từng quát lớn tiếng vào mặt Nhiếp Duy Sơn, thật ra tính tình cậu rất tốt, chỉ cần là bạn bè thì không cần biết trêu đùa thế nào cậu cũng không giận, cũng như vậy cậu không thích khiến cho người khác tức giận.

Chứ đừng nói gì là Nhiếp Duy Sơn.

“Cậu không giận chứ?” Doãn Thiên Dương không nhịn nổi nữa.

Đối phương không trả lời, Doãn Thiên Dương đổi từ tư thế đối mặt tường sang quay lưng vào tường, cậu hỏi với tấm lưng của Nhiếp Duy Sơn: “Giận thật à?” Vẫn không có phản ứng, cậu thấy Nhiếp Duy Sơn hơi co ro thì do dự nói: “Cậu lạnh à?”

Từ đầu đến cuối đối phương không có động tĩnh gì, xem ra là đã ngủ rồi.

Hiện tại tiết trời không còn một chút hơi ấm nào, đang là thời điểm lạnh đến khắc nghiệt, Doãn Thiên Dương cũng không thấy ấm nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng trong không gian mờ tối nhìn tấm lưng cong lại của Nhiếp Duy Sơn thì cậu lại không chịu được.

Nhẹ nhàng nhích tới một chút, sau đó cậu chui vào trong chăn của Nhiếp Duy Sơn rồi phủ cái chăn của mình lên trên, để bọn họ được đắp hai tấm chăn, lúc phủ lên cậu mới phát hiện, thì ra chăn của Nhiếp Duy Sơn mỏng hơn của cậu rất nhiều.

Cậu bắt đầu suy nghĩ, Nhiếp Duy Sơn đối xử tốt với cậu là bởi vì tình anh em, hay là vì thích cậu?

Người này chẳng nói chẳng rằng gì vậy mà còn có thể thích người khác, đúng là không ngờ.

Vậy sau tối ngày hôm nay, Nhiếp Duy Sơn còn có thể đối xử tốt với cậu không?

Nếu không còn, cậu sẽ sống thế nào đây.

Doãn Thiên Dương tự nghĩ rồi tự thấy sợ, cậu ở đằng sau vươn tay ôm lấy Nhiếp Duy Sơn, sau khi ôm thì giật mình một cái rồi buông tay ra, quay người để lưng dựa vào lưng xong cậu vừa chột dạ vừa xấu hổ mà nhỏ giọng tự an ủi mình: “Xúc động bất chợt, xúc động bất chợt, song song, song song.”

Một lúc lâu qua đi, rốt cuộc người phía sau lưng đã truyền ra tiếng hít thở ổn định, Nhiếp Duy Sơn hơi mở mắt ra, sau đó xoay người lại, hắn kéo Doãn Thiên Dương vào trong lòng, rồi cúi đầu cắn một cái lên phần sau gáy.

Cắn xong hắn kề sát vào thì thầm: “Song song cái đầu cậu.”

Sáng sớm hôm sau lúc Doãn Thiên Dương tỉnh lại thì bên cạnh đã trống không, đi vào buồng tắm nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn đang đánh răng, cậu vẫn tự nhiên như bình thường mà đi vệ sinh, Nhiếp Duy Sơn cũng giống như thường ngày sau khi thấy cậu đi vệ sinh xong thì tự nhiên rời khỏi bồn rửa mặt đứng sang bên cạnh.

Một trước một sau cùng đánh răng, Nhiếp Duy Sơn nhìn chằm chằm dấu vết hồng nhạt sau gáy của Doãn Thiên Dương thì cười một cách thản nhiên, nhờ bọt của kem đánh răng che đi nên Doãn Thiên Dương không thấy được gì cả.

“Rửa xong thì về đi, tớ không mua đồ ăn sáng cho cậu đâu.” Nhiếp Duy Sơn chen vào đẩy người ra, cúi đầu súc miệng mấy cái.

Doãn Thiên Dương tức đến mức nuốt luôn một ngụm bọt: “Phắc! Có cần phải thế không, đến cơm cũng không cho ăn nữa hả! Tớ về sẽ lấy gạch lấp luôn đầu hẻm Nhị Vân, cậu đừng có về nhà!”

Nhiếp Duy Sơn đã từng vì vứt bánh mì cho cậu trong giờ học mà bị phạt đứng đến giữa trưa.

Còn nhiều lần xếp hàng mua bánh rán cho cậu mà chậm giờ chào cờ, sau đó bị đội cờ khai trừ.

Bây giờ thì đến bữa sáng cũng không cho cậu ăn, chẳng lẽ thật sự không đối xử tốt với cậu như trước nữa?

Nuốt xong ngụm bọt kem cũng chẳng còn khẩu vị, Doãn Thiên Dương hất nước lên mặt mấy cái rồi đi lấy áo khoác chuẩn bị đi về, lúc ngang qua nhà bếp vẫn tức không chịu nổi, cậu chạy vào ra sức nện một đấm lên lưng Nhiếp Duy Sơn thì mới hả giận, đánh xong còn cướp cái bánh nướng bỏ chạy.

Nhiều đường thật đấy, nhưng của mình cướp không ngọt bằng của đối phương chủ động cho.

“Mẹ ơi, mình đúng là thần kinh.” Doãn Thiên Dương cắn mấy cái là xong rồi cưỡi xe đạp về nhà, trong đầu phát đi phát lại lời nói của Băng Băng không ngừng, tự an ủi mình, “Băng Băng kề vai chiến đấu với mình nhiều lần như vậy, đi du lịch còn cùng nằm trên giường tâm sự, nghe Băng Băng là chuẩn không cần chỉnh.”

Đầu óc cậu đã rối loạn từ lâu, không còn khả năng tư duy độc lập.

Nhưng tuyệt đối Doãn Thiên Dương không ngờ được rằng, Nhiếp Duy Sơn không cho cậu ăn bữa sáng chỉ mới là bắt đầu, thứ hai không chờ cậu đi học cùng, nghỉ trưa không ăn cơm cùng cậu, từ sáng sớm đến lớp cho tới tám giờ tan học, Nhiếp Duy Sơn đều không nói chuyện với cậu, không hề liếc mắt nhìn cậu một cái.

Đây là cái gì vậy chứ! Có quốc gia nào với quốc gia nào chiến tranh lạnh với nhau mà còn phát tin báo không hả!

Tình hình này cứ kéo dài như thế ba, bốn ngày và ba, bốn ngày đó Doãn Thiên Dương cũng quen rồi, gặp ở hành lang thì đi sượt qua nhau, gặp ở nhà ăn thì đổi chỗ ngồi, đỉnh điểm là trong nhà vệ sinh vì để không tiểu cùng một bồn mà đợi thêm một lúc.

“Có chuyện gì to tát đâu chứ!” Doãn Thiên Dương dựa vào tường học thuộc Địa lý, tình hình công nghiệp nước Đức, tình hình nông nghiệp nước Mỹ, tình hình học sinh cấp ba Trung Quốc yêu sớm còn nhầm giới tính, “Đừng nghĩ nữa, học đã dốt thế rồi còn định yêu đương, lại còn cùng con trai, muốn Hướng Đông và Mỹ Tiên tức chết à.”

Bạn cùng bàn hỏi: “Cậu lẩm bẩm cái gì đấy?”

Doãn Thiên Dương hỏi người ta: “Tiểu Mặc, cậu có thích bạn nam nào trong lớp mình không?”

Tiểu Mặc thông minh hơn cậu, hỏi ngược lại: “Sao thế, cậu thích bạn nữ nào à? Có phải là Trương Tiểu Tề không?”

“Sao lại kéo Trương Tiểu Tề vào rồi, người ta là một cô gái tốt, còn hay cho tớ mượn bài tập chép nữa.” Doãn Thiên Dương nói xong thì liếc nhìn Trương Tiểu Tề một cái, Trương Tiểu Tề tựa như nghe thấy nên cũng nhìn thoáng qua cậu. Tiểu Mặc hạ giọng xuống nói: “Người khác mà muốn mượn bài tập của cậu ấy thì hơi khó đấy, nhưng cậu nói một cái là cậu ấy đưa luôn, cậu ngốc à.”

Doãn Thiên Dương ôm mặt cười ngu: “Tớ đâu có ngốc đâu, cậu ấy thấy tớ ngốc nên thương tiếc mới cho tớ mượn.”

Tiểu Mặc mở giấy bọc của quyển ‘Những khái niệm cơ bản về địa lý’ kia ra, để lộ trang bìa có viết tên “Nhiếp Duy Sơn” bên trên, cô nói: “Người thương tiếc cậu còn nhiều lắm, không bằng kêu gọi mọi người quyên góp một chút cho cậu đi khám não đi.”

“Cậu suốt ngày mắng tớ, chắc chắn là quyên góp ít nhất.” Doãn Thiên Dương kéo tóc của Tiểu Mặc rồi đột nhiên nói to lên, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Nhiếp Duy Sơn, Nhiếp Duy Sơn đang uống nước nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn không chú ý tới bọn họ.

Cái cây bên ngoài cửa sổ đã chẳng còn chiếc lá nào, Nhiếp Duy Sơn nhịn năm giây xong thì bỏ bình nước xuống, sau đó gục xuống bàn ho khù khụ tối tăm mặt mũi. Vốn dĩ hắn đang nhìn trộm Doãn Thiên Dương nói chuyện với người khác, ai ngờ tên kia rất tinh ranh còn biết giương đông kích tây, may mà hắn phản ứng nhanh quay đầu uống nước, chỉ là ngụm đầu tiên vì hoảng loạn mà bị sặc.

Doãn Thiên Dương chống cằm như người mẫu nhìn Nhiếp Duy Sơn ho khan, từng tiếng khụ khụ kia như cố ý ho cho cậu nghe vậy, cậu không nhịn được nói: “Người nào đó lớn vậy rồi mà uống nước còn bị sặc, thế mà còn không biết ngại mà chơi chiến tranh lạnh.”

Tiểu Mặc tò mò hỏi: “Ai vậy?”

“Con gái thì mua quần áo nhiều vào, tò mò ít thôi.” Doãn Thiên Dương không nghe nổi nữa, đứng dậy định đi qua, trước khi đi còn cầm quyển các khái niệm kia theo. Sau khi đi tới bên cạnh Nhiếp Duy Sơn, cậu lấy gáy sách đập vào lưng đối phương nhưng không dùng sức, đập từng cái từng cái trông lại giống như đang thuận khí.

Nhiếp Duy Sơn bình tĩnh lại, ngồi thẳng nhìn sang cậu, sau đó nhận lấy sách cất đi, không nói gì.

Doãn Thiên Dương quay đầu đi luôn, rồi chợt phát hiện ra nội dung vừa học thuộc đã quên hết rồi.

Buổi chiều huấn luyện xong cậu về nhà, giải quyết hết đống bài tập trong một tiếng rồi ngồi chờ tới hơn tám giờ tối Nhiếp Duy Sơn đến đưa đề thi, Bạch Mỹ Tiên nói: “Tiểu Sơn à, đi xới cơm giúp dì với.”

“Dạ, cháu đến ngay ạ.” Nhiếp Duy Sơn để cặp sách xuống đi vào giúp đỡ, “Cái gì mà thơm vậy ạ?”

Bạch Mỹ Tiên nói: “Mấy ngày trước chú Doãn của cháu đi Quảng Châu tham gia một cuộc họp nghiên cứu, ông ấy nói đồ ăn ở đấy đa số là hấp, ít dầu tốt cho sức khỏe nên dì đi học làm mấy món hấp, dì làm cho dì với Thiên Kết thịt mềm hấp và há cảo tôm, còn cho cháu và Thiên Dương thịt đùi gà và sườn hấp, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút.”

Nhiếp Duy Sơn cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn hỏi: “Dì hấp cái gì cho chú Doãn ạ?”

Bạch Mỹ Tiên “Hừ” một tiếng: “Hấp cho ổng hai cái bánh bao.”

Nói chuyện một lúc thì dọn xong bàn ăn, Doãn Thiên Dương huấn luyện xong đã đói bụng từ lâu, trong lúc ăn cơm hai người không hề nói chuyện, Doãn Thiên Kết uống canh rồi khó hiểu hỏi: “Sao hôm nay lại yên tĩnh vậy, không phải nhà chúng ta vừa ăn vừa nói hả?”

Doãn Hướng Đông cũng thấy kỳ lạ: “Đúng rồi, Thiên Dương không nói chuyện với Tiểu Sơn.”

Doãn Thiên Dương vùi đầu ăn cơm: “Con nóng trong người, viêm họng ạ.”

Bạch Mỹ Tiên tiếp lời: “Vậy đừng ăn thịt, ăn rau đi.”

Nhiếp Duy Sơn kiềm chế không cười, muốn nhìn Doãn Thiên Dương giở trò chơi xấu nhưng ai ngờ sau đó quả thật Doãn Thiên Dương không gắp thịt nữa, đến cơm cũng ăn ít hơn một nửa so với ngày thường. Chẳng lẽ viêm họng thật sao?

Ăn cơm xong Doãn Thiên Dương rửa bát trong bếp, còn nhân cơ hội ăn trộm mấy miếng thịt, vừa nãy làm cậu nghẹn muốn chết đi được. Rửa xong thì đúng lúc nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn đi ra từ phòng cậu, hai người đều không nhìn nhau, chỉ đi lướt qua coi như xong.

Nhiếp Duy Sơn chào hỏi xong thì quay về, Doãn Thiên Dương vào nhà chuẩn bị làm bài, mới vừa ngồi xuống đã nhìn thấy trên bàn đặt một vỉ thuốc ngậm Thảo san hô.

Cậu lấy một viên ra ngậm, cả khoang miệng đều trở nên man mát, mát đến mức khiến cậu nhếch miệng cười.

Trong con hẻm phía sau cách đó một bức tường, Nhiếp Duy Sơn đang ngồi ở ngưỡng cửa hút thuốc, Nhiếp Dĩnh Vũ đi học thêm về trông thấy sợ hết hồn, cậu ta giật điếu thuốc rồi nói: “Mũi mẹ em thính lắm, anh không sợ bà ấy phát hiện ra à?”

Nhiếp Duy Sơn đứng lên đi vào trong: “Tâm trạng không tốt, mày không cho anh hút nó thì anh đánh mày vậy.”

Nhiếp Dĩnh Vũ rất uất ức: “Em làm gì anh?”

“Mày hại anh.” Nhiếp Duy Sơn giống như một kiếm khách cô độc, quay lưng về phía Nhiếp Dĩnh Vũ, “Anh nghe mày nói thì tin là thật, ai ngờ hậu quả lại không thể tưởng tượng nổi.”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Chẳng lẽ anh nghe Kiến Cương giảng bài thì có thể đạt điểm thi tối đa à?”

Nhiếp Duy Sơn ngậm miệng không trả lời được, cả đêm mất ngủ, cuối cùng đến hơn ba giờ không chịu đựng được nữa, hắn bật điện thoại nhắn tin cho Doãn Thiên Dương: “Uống thuốc chưa, họng còn đau không?”

“Đệch, mình đúng là lắm chuyện.” Hắn lại thu về.

Tạm dừng ván cờ caro lại Doãn Thiên Dương vội vàng mở tin nhắn ra, rồi tức đến mức thiếu điều muốn ngất đi luôn, cậu không ngủ được đợi cả một buổi tối, lại mẹ nó đợi được câu “Đối phương đã thu về”!

Tình cảm tốt đẹp mười bảy năm, đoán chừng sẽ chấm dứt trong đêm nay!

Nhiếp Duy Sơn nhìn chằm chằm đoạn nói chuyện cuối cùng, lần đó là vào ngày Quốc khánh hắn chụp ảnh cho Doãn Thiên Dương trên núi Thiên Thủy, khi ấy suýt chút nữa Doãn Thiên Dương ngã khỏi cầu, hắn đã xông lên kéo lại còn Doãn Thiên Dương thì ôm hắn rất chặt.

“Ting ting!” Một tin nhắn nhảy ra, “Con mẹ nó cậu ra đây cho tớ!”

Nhiếp Duy Sơn lần mò trong bóng tối xuống giường, cầm áo khoác rồi chạy ra ngoài, sắp đến bốn giờ rồi, vừa mở cửa đã có cảm giác muốn đóng băng cả người nhưng hắn lại cảm thấy trong lồng ngực như đang chứa một ngọn lửa, chạy đến trước cửa rồi hít sâu một hơi, hắn mở ra nhìn thấy Doãn Thiên Dương chùm áo bông đứng sát chân tường, quần ngủ bị gió thổi bay phần phật không ngừng.

Doãn Thiên Dương hỏi: “Cậu gửi cái gì đấy?”

Nhiếp Duy Sơn đứng cạnh nói: “Gửi nhầm thôi.”

“Thôi đi, ảnh đại diện của tớ là cặp nạng, mẹ nó ai lại giống tớ chứ hả?” Doãn Thiên Dương không tin, rồi đột nhiên lại cảm thấy bản thân cứ mong ngóng rồi chạy ra đây quá là ngu xuẩn, có vẻ quan tâm quá, cậu quay người đi về, “Mà thôi, cũng chẳng cần biết.”

Nhiếp Duy Sơn vươn tay ôm eo của đối phương, rồi áp má vào tóc Doãn Thiên Dương, chợt nói: “Cậu cứ phải hành hạ tớ, đồ chết tiệt.”

“Ai hành hạ ai chứ.” Doãn Thiên Dương nhìn ra đầu hẻm tối mịt, “Tớ còn chưa nghĩ rõ ràng thì cậu đã trở mặt với tớ, cậu đang ép tớ phải nghĩ.”

Cậu nghiêng đầu húc lên vai Nhiếp Duy Sơn, húc mấy cái rồi dựa hẳn vào: “Rốt cuộc cậu gửi cái gì đấy, nói cho tớ đi.”

Doãn Thiên Dương nhìn Nhiếp Duy Sơn hỏi, phả vào mặt đối phương hơi thở đầy mùi thuốc ngậm Thảo san hô. Nhiếp Duy Sơn cau mày hỏi: “Cậu ngậm bao nhiêu viên đấy?”

“Sắp ngậm xong một vỉ rồi, không chết đâu đúng không?” Doãn Thiên Dương trả lời xong thì ngậm chặt miệng không nói nữa.

Nhiếp Duy Sơn ôm đối phương đến mức nóng rực lên, hắn đã đổi ý, rồi nói một cách nghiêm túc: “Dương nhi, câu tớ thu về đấy là: Không cần biết cậu nghĩ thế nào, tớ vẫn sẽ đối tốt với cậu như trước đây.”

Trái tim Doãn Thiên Dương đập mạnh điên cuồng, cậu tránh người rồi chạy đi như bay, trong đêm tối cười đến mức mùi hương của Thảo san hô tỏa ra khắp đường, vui sướng giống như ăn mày nhặt được đồ quý giá, lại tựa như trúng được giải thưởng lớn năm mươi triệu.

Đúng vậy, đúng vậy, quả thật cậu chính là một tên chết tiệt may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui