Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Nhiếp Duy Sơn bế Doãn Thiên Dương vào đến sân nhà thì thả xuống, sau đó đỡ cậu đi vào trong, Doãn Thiên Dương nhích từng bước nhỏ xiêu vẹo đi tới cửa phòng, vì sợ Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên nhìn ra nên cậu cắn răng ra vẻ đi lại bình thường rồi bước vào.

“Á!”

Suýt chút nữa Bạch Mỹ Tiên ném luôn cái bát đang cầm trong tay: “Mày kêu cái gì đấy, bài tập thì không làm mà đi chơi cả ngày, về còn ầm ĩ.” Doãn Hướng Đông đang xếp đũa, đề nghị: “Đăng ký cho nó một lớp học thêm đi, học được chút nào hay chút ấy, cũng đỡ phải chạy lung tung.”

Doãn Thiên Dương run cầm cập cả người: “Tiểu Vũ đăng ký một môn mất hai mươi nghìn, với thành tích của con thì sáu môn đều phải học, bố mẹ lấy ra đây một trăm hai mươi nghìn trước đi ạ.”

Bạch Mỹ Tiên múc một bát canh rồi nói: “Mày cũng không có đến giá hai mươi nghìn, cứ để mẹ lấy một trăm hai mươi nghìn mua xương sườn còn hơn, mau rửa tay rồi ăn cơm.”

Doãn Thiên Dương nhịn đau trở về phòng ngủ, Nhiếp Duy Sơn đặt túi bánh bao xuống rồi cũng đi vào theo, còn tiện tay khóa cửa. Doãn Thiên Dương cởi giày lên giường, nằm ngửa nói: “Vốn giá trị của tớ đã không được hai mươi nghìn, hiện tại nửa người dưới tàn phế càng mất giá.”

Nhiếp Duy Sơn ngồi xuống cạnh giường, sau đó kéo cẳng chân của đối phương sang: “Ngày mai chắc là còn đau hơn, sử dụng cơ bắp quá độ, thả lỏng đi, tớ xoa bóp cho cậu.”

Ở trong bể bơi quá lâu nên da dẻ bị ngâm cho càng trắng thêm, chiếc vòng Đa Bảo đeo trên cổ chân cũng trở nên càng bắt mắt hơn, Nhiếp Duy Sơn gác chân trái lại rồi nói: “Đưa chân kia đây.”

Nói xong không thấy có phản ứng gì, hắn ngước mắt thì nhìn thấy Doãn Thiên Dương đã ngủ mất rồi, đầu ngoẹo sang một bên, hai tay đặt trên bụng. Bạch Mỹ Tiên ở bên ngoài gọi: “Sao chưa ra ăn cơm thế, sắp nguội rồi này.”

Nhiếp Duy Sơn đi ra ngoài trả lời: “Dương nhi ngủ rồi ạ, dì để lại cho cậu ấy hai bát ăn đêm đi ạ.”

“Mệt đến mức ngủ luôn à? Không phải là lén lút tới công trường khuân vác đấy chứ.” Doãn Hướng Đông thấy đúng là chuyện lạ, dù sao Doãn Thiên Dương lúc nào cũng dồi dào tinh lực, không bao giờ chịu yên tĩnh.

Bạch Mỹ Tiên múc một bát sườn cho Nhiếp Duy Sơn, đoạn nói: “Tiểu Sơn ăn nhiều một chút đi, cả ngày đi học đã đủ mệt rồi còn phải đèo Thiên Dương đi đi về về, dì thấy chân nó cũng ổn rồi, thứ hai tới sẽ để nó đi xe đạp.”

Cơm nước xong Nhiếp Duy Sơn dọn dẹp bàn, còn Doãn Hướng Đông rửa chén, Bạch Mỹ Tiên thì trộn nhân bánh chuẩn bị gói hoành thánh làm bữa sáng ngày mai, mới vừa lấy vỏ bột ra thì dừng lại, chợt hỏi: “Có phải nó chưa thay quần áo đã ngủ đúng không?”

Nhiếp Duy Sơn vừa nghe thấy thế thì hiểu ngay có ý gì, Bạch Mỹ Tiên thích sạch sẽ, quần áo đi ngoài đường cả ngày không thể trực tiếp lên giường, hắn nói ngay: “Dì cứ gói hoành thánh đi ạ, cháu vào thay cho cậu ấy.”

Phòng ngủ không bật đèn cũng không kéo rèm cửa sổ cho nên trong phòng dù tối cũng có chút ánh sáng, Doãn Thiên Dương vẫn là tư thế nằm thẳng kia, quả thật giống như là chết rồi vậy. Nhiếp Duy Sơn vặn mở đèn đầu giường rồi tìm một cái quần lót từ trong tủ ra, sau đó đi tới bên giường đỡ Doãn Thiên Dương dậy, một tay nâng lưng một tay kéo áo may ô lên.

Doãn Thiên Dương có cảm giác bị làm phiền, sau khi nằm xuống thì trở mình, xoay lưng về phía đối phương, Nhiếp Duy Sơn không quan tâm mà trực tiếp nắm lấy ống quần kéo xuống, quần đùi rộng thùng thình, mới túm một cái đã lột xuống đến đầu gối.

Hai chân đau nhức khó chịu bị kéo ra, mức độ run bần bật từ bắp chân đến cặp mông có thể dùng mắt trần là nhìn thấy, Nhiếp Duy Sơn quan sát triệu chứng, cái tần suất run lên kia quá là doạ người, nếu không phải đã biết nguyên nhân thì tuyệt đối hắn sẽ tưởng là Doãn Thiên Dương tắc động mạch não.

Mất bao nhiêu công sức mới tròng được cái quần lót vào cho đối phương, Nhiếp Duy Sơn mệt đến buồn bực, bèn vỗ một cái vào mông Doãn Thiên Dương, chi dưới của Doãn Thiên Dương đã tê dại không còn cảm giác nên chẳng phản ứng gì mà cậu chỉ vòng tay ôm lấy người vì lạnh.

Nhiếp Duy Sơn không về vì sợ nửa đêm Doãn Thiên Dương tỉnh dậy không thể tự đi vào phòng vệ sinh.

Đến hơn hai giờ sáng, ngoại trừ tiếng ve kêu thì đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, tấm chăn mỏng đắp ngang trên bụng của hai người, Doãn Thiên Dương co ro cơ thể, vì để sưởi ấm nên cậu nhấn đầu Nhiếp Duy Sơn vào ngực mình.

“Con mẹ nó cậu buông tớ ra…” Nhiếp Duy Sơn bị ngộp mà tỉnh giấc, đẩy một phát làm Doãn Thiên Dương lăn đến bên mép giường, nửa người Doãn Thiên Dương lơ lửng trên không khiến cậu giật mình mở mắt ra.

Lăn lại về chỗ nằm xong cậu vẫn còn hơi lơ mơ: “Cậu không về à, đẩy tớ làm gì?”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Ngủ thì cứ tự mình ngủ đi nhưng đừng có ép ông đây chui vào lòng cậu được không hả?”

“Cái đó là do tớ lạnh,” Doãn Thiên Dương vén chăn đắp lên người, cuộn tròn bọc cả cơ thể lại, “Hình như tớ thấy hơi đói, buổi tối mọi người còn thừa cơm không?”

Nhiếp Duy Sơn vào bếp hâm nóng lại đồ ăn, hắn đổ chỗ canh xương được để phần vào nồi đun, đợi đến khi sôi thì tắt bếp, sau đó mang theo nước và giấy ăn bê về phòng. Doãn Thiên Dương đã mở sẵn chiếc bàn nhỏ trên giường, cậu và Nhiếp Duy Sơn ngồi đối mặt nhau, cậu nói: “Nhiều sườn như vậy tớ không ăn hết được đâu.”

“Đừng giả vờ, thêm một bát nữa cậu cũng ăn được.” Nhiếp Duy Sơn nheo mắt, có chút buồn ngủ. Doãn Thiên Dương tách phần thịt sườn đã được hầm nhừ ra rồi đút vào miệng đối phương, “Ăn một miếng đi, ăn một mình chán lắm.”

Ăn xong rồi đánh răng rửa mặt, lăn qua lộn lại một lúc đến khi lên giường đã là ba giờ, Doãn Thiên Dương no say rồi thì nóng cả người, chồng hết chăn lên người Nhiếp Duy Sơn, Nhiếp Duy Sơn mở ra đắp cho cả hai rồi nói: “Mệt muốn chết, ngủ tiếp đi.”

Doãn Thiên Dương vươn tay vẫn còn ý định ôm đầu đối phương thì Nhiếp Duy Sơn hất ra rồi mắng: “Đã nói với cậu là khó chịu rồi còn gì! Cứ phải để tớ cáu mới được hả?! Không tin thì con mẹ nó cậu tự mình thử xem!”

Nhiếp Duy Sơn gào lên rồi nhấn Doãn Thiên Dương vào ngực mình, sau đó tiếp tục mắng: “Thấy rồi chứ! Cho cậu khó chịu chết luôn!”

Doãn Thiên Dương không ngờ đối phương lại giận, mờ mịt trong chốc lát cậu đặt tay lên eo Nhiếp Duy Sơn rồi nói: “Tớ cảm thấy rất dễ chịu mà, chỉ là tư thế hơi dính.”

Dính bà ngoại cậu, Nhiếp Duy Sơn ngậm miệng không lên tiếng, cúi đầu nhìn thì đồ ngốc kia đã ngủ rồi.

Về cơ bản cả ngày chủ nhật Doãn Thiên Dương không xuống giường, đến thứ hai còn khóc lóc van nài muốn xin nghỉ, Bạch Mỹ Tiên ném cặp nạng lên giường, đoạn nói: “Đứng dậy đi học cho mẹ mau lên, học kỳ này việc đi lại mà còn xảy ra chuyện gì thì mẹ sẽ đập gãy chân mày, cho mày sống yên ổn mãi mãi!”

Doãn Thiên Dương đeo cặp lên lưng rồi chống nạng, ôm nỗi hận khuất phục mà nói: “Mẹ với bố vốn không thương con, có lẽ con là do bố mẹ nhặt được, một ngày nào đó con giàu có rồi mẹ ruột tới tìm con, lúc đấy mẹ đừng không nỡ.”

“Nếu thật sự có mẹ ruột đến tìm mày thì mẹ sẽ thắt nơ rồi tặng mày cho bà ấy ngay lập tức.” Bạch Mỹ Tiên đứng phía sau kéo phẳng quần áo cho Doãn Thiên Dương rồi nói, còn nhét một bình sữa vào túi cạnh cặp sách, “Đáng tiếc mày chính là con ruột, mẹ và bố mày thấy chị mày vừa thông minh vừa xinh đẹp thì muốn phục chế lại thành công trước đó, ai ngờ lại sinh cho mình một ông con giời.”

Doãn Thiên Dương học tập kém, năng lực ngôn ngữ cũng không ổn, mới vài câu đã để mẹ cậu áp chế, ra cửa trông thấy Nhiếp Duy Sơn thì đến tâm trạng để chào hỏi cũng không có. Nhiếp Dĩnh Vũ cưỡi chiếc xe đạp leo núi đã sửa tốt đuổi tới từ phía sau, đoạn hỏi: “Anh Dương Dương ơi, anh và cái cậu Tần Triển kia thế nào rồi?”

“Chả thế nào cả, tao tàn phế cấp tám, nó cấp ba, từ đây ai nấy đều tự sống vui vẻ.” Ánh mắt của Doãn Thiên Dương nhìn vào trong không khí. Nhiếp Dĩnh Vũ cười nói: “Trong cấp độ tàn phế thì cấp mười nhẹ nhất, cấp một nặng nhất, anh có thường thức không thế?”

Doãn Thiên Dương đỏ mặt, cầm nạng ra vẻ dọa đánh, Nhiếp Duy Sơn tăng tốc bỏ Nhiếp Dĩnh Vũ lại phía sau rồi nói: “Hôm nay lên lớp biểu hiện tốt một chút, đừng để Kiến Cương lại không vui.”

“Ừm, chỉ cần đừng gọi tớ lên làm bài là được.” Doãn Thiên Dương quay đầu nhìn thấy McDonald, “Dừng lại một lát, để tớ mua bữa sáng cho Băng Băng, cậu ấy không mặc quần lót thôi thì mua đồ ăn đi.”

Vẫn có câu mọi việc đều có tính hai mặt, vì hai chân quá đau nên Doãn Thiên Dương được miễn tập chạy, đã thế lại còn mang theo nạng cho nên thầy giáo cũng không dám để cậu làm bừa. Ngồi an ổn ở chỗ ngồi hơn nửa ngày, trong lớp cũng được yên tĩnh không ít.

Giờ nghỉ giải lao trước tiết tự học buổi tối khá là náo nhiệt, quy củ học tập mà mọi người cố gắng kiên trì cả ngày cũng được giải phóng, Nhiếp Duy Sơn dựa vào bệ cửa sổ tán gẫu với Lôi Tranh, lúc ngẩng đầu thì thoáng trông thấy Doãn Thiên Dương đang chống cằm nhìn hắn.

Doãn Thiên Dương vẫy tay một cái: “Không cần để ý đến tớ, các cậu cứ tiếp tục.”

Lôi Tranh hỏi: “Có phải ông và Doãn Thiên Dương đã quen biết từ trước rồi đúng không?”

“Ừ, hai nhà bọn tôi quen biết từ lâu rồi, ở cũng gần nhau, hai bọn tôi lớn lên bên nhau.” Nhiếp Duy Sơn mới vừa trả lời xong đã móc điện thoại ra, trên màn hình hiện cuộc gọi của chú ba, trong lúc đi học nếu trong nhà không có chuyện gì thì sẽ không gọi tới, lập tức hắn nhận điện thoại, “Chú ba, sao vậy ạ?”

Chú ba nói: “Tiểu Sơn à, bố cháu về rồi, chú đã xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm của cháu, cháu về gặp một chút đi.”

Bố hắn – Nhiếp Phong – vì thiếu nợ mà chạy đi khắp nơi, thứ có thể bán đều bán cả, hiện tại bất ngờ trở về cũng không biết lúc nào lại đột nhiên bỏ đi, cho nên chú ba để hắn về gặp mặt bố hắn.

Còn hai phút là chuông reo, Lưu Kiến Cương từ ngoài bước vào, Nhiếp Duy Sơn dọn dẹp xong đồ đạc rồi chào thầy giáo, sau đó đi tới cạnh Doãn Thiên Dương cúi người nói: “Bố tớ về, tớ phải về nhà gặp một lát.”

Sắc mặt của Doãn Thiên Dương thay đổi, cậu gật đầu một cái rồi nói: “Cậu đi nhanh lên, tớ tự đi xe về.”

Nhiếp Duy Sơn dặn dò: “Vậy tan học cậu chờ cho ít người rồi hẵng đi, để lúc xuống tầng đỡ phải chen chúc, tớ đi trước đây.”

Ánh mắt của Doãn Thiên Dương tập trung lên người đối phương, đến khi không còn bóng dáng mà vẫn còn ngóng nhìn ra cửa, lớp tự học yên tĩnh bắt đầu, cậu lặng lẽ gửi tin nhắn cho Doãn Hướng Đông: Bố ơi, bố tan sở chưa? Chú Nhiếp về rồi, Tiểu Sơn đã đi từ nãy, bố xem thế nào nhớ.

Mới vừa quẹo vào đầu hẻm Nhiếp Duy Sơn đã nghe thấy tiếng quát tháo của Nhiếp Phong, ngoài cửa nhà còn có hai, ba người hàng xóm đang đứng, hắn dừng xe xong thì đi vào, bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy Nhiếp Phong đang đỏ bừng hai mắt đi qua đi lại trong sân.

Bố hắn uống một hớp rượu sẽ đỏ mặt, uống nhiều thì sẽ giống như bây giờ, viền mắt cũng đỏ ửng, chú ba và thím ba vẫn đang khuyên nhủ không ngừng, Nhiếp Dĩnh Vũ thì chưa tan học, hắn bước vài bước đến gần rồi đứng cách nửa mét, đoạn nói: “Bố, bố về rồi ạ.”

Nhiếp Phong lại gần, nắm lấy vai Nhiếp Duy Sơn, miệng đầy mùi rượu mà nói: “Con trai, bố sang thành phố khác làm việc vốn là vì không muốn về nhà.” Hai tay ông thả lỏng, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, “Bố là kẻ nhát gan, rượu làm tăng can đảm cho con người nên phải uống rượu bố mới dám trở về, trở lại thăm xem con lớn đến đâu rồi.”

Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Bố đi gặp ông nội chưa ạ?”

“Không đi, không đi, về đây một chuyến rồi đi thôi.” Nhiếp Phong lảo đảo vài bước rồi ngồi xuống băng ghế, “Ông nội con có một đứa con trai không có tiền đồ như bố đúng là  tai vạ, bố không muốn đi gặp làm ông ấy không thoải mái.”

Chú ba cầm chén trà nói: “Anh à, anh uống chén này rồi ngủ một giấc đi, đợi tỉnh táo rồi hẵng trò chuyện với Tiểu Sơn.” Thím ba cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy đấy, hơn một năm không về rồi, để ngày mai em mời ba tới chúng ta tụ tập.”

Đột nhiên Nhiếp Phong như bị kích thích: “Bố biết rõ! Chuyện gì bố cũng biết cả! Hẻm bên cạnh chính là nhà của chúng ta nhưng bây giờ đã chẳng còn mẹ gì nữa rồi! Bố cmn không có nhà để về!”

Nhiếp Duy Sơn đi tới gần rồi ngồi xổm xuống: “Bố, bố đừng trốn chui trốn lủi nữa, kể cả bố có phải sống dưới gầm cầu thì cũng coi như là chúng ta có nhà.”

Thím ba đóng cửa nhà lại, hàng xóm trong hẻm đến xem tình hình cũng giải tán đi, sau đó không lâu trong sân nhà truyền ra một tiếng kêu khóc bị đè nén. Ở nơi đầu hẻm, là Doãn Hướng Đông vừa dừng bước chân, ông thở dài rồi vòng ngược lại, ông cảm thấy giờ phút này bạn thân cần được yên tĩnh hơn.

Tám giờ hai mươi có một chiếc taxi rẽ vào, Doãn Thiên Dương đã thúc giục cả quãng đường, chỉ hận không thể bảo tài xế vượt đèn đỏ nữa thôi, sau khi xuống xe cậu cũng không để ý đến đau nhức mà ôm cặp nạng ra sức chạy về nhà.

“Bố!” Cậu chạy thẳng một mạch vào trong phòng, “Chú Nhiếp đâu ạ? Bố sang xem chưa ạ?”

Doãn Hướng Đông nói: “Ông ấy uống nhiều quá, tâm trạng cũng không ổn.” Doãn Thiên Dương nghe thấy thế thì càng sốt ruột, đặt cặp sách và nạng xuống rồi đi ngay ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vậy thì chắc chắn tâm trạng của Tiểu Sơn càng không tốt hơn, con đi xem một chút.”

Đi tới cửa thì cậu bị Bạch Mỹ Tiên giữ lại: “Mày sang thêm lộn xộn cái gì, ở yên trong nhà đi.”

“Vậy con ra sân ngồi.” Doãn Thiên Dương giãy người đi ra ngoài, chuyển ghế đẩu ra dưới gốc cây ngồi, cậu không ăn cơm, cũng không uống nước, cứ ngồi như vậy hết hai tiếng. Hơn mười giờ cả con hẻm đều yên lặng, chỉ có một hai tiếng bước chân của những người tan ca tối về nhà.

Đầu càng ngày càng chúi xuống thấp, Doãn Thiên Dương bắt đầu mệt rã rời, cậu nằm nhoài trên đầu gối nhắm mắt, đến lúc sắp ngủ gật thì cố ép mình ngẩng đầu không được ngủ, cậu đứng dậy đi tới cạnh ao rửa mặt, dòng nước ngầm lạnh lẽo cũng xua bớt phần nào cơn buồn ngủ.

“Bố nhìn một chút… Bố nhìn sân nhà chúng ta một chút thôi…”

Doãn Thiên Dương nghe thấy tiếng động thì đột nhiên quay đầu, Doãn Hướng Đông nhanh hơn cậu một chút đã chạy về phía cửa. Trong con hẻm Nhiếp Phong bước từng bước loạng choạng từ từ đi vào trong, đi thẳng đến bên ngoài sân nhà sát vách.

Nhiếp Duy Sơn ở phía sau nói: “Bố à, bố đừng làm phiền người ta.”

Nhiếp Phong lùi về sau hai bước dựa vào tường: “Là người ta, đã là người ta rồi, trước đây một nhà ba người chúng ta ở tại đây, sát vách là nhà chú Doãn của con, bây giờ không còn chỗ cho chúng ta…”

Doãn Thiên Dương đã chạy ra đứng ở trên bậc cửa, cậu gọi một tiếng: “Chú Nhiếp ạ.”

Nhiếp Phong không trả lời, sau khi đi đến gần hai bước thấy rõ mới nói: “Thiên Dương đã cao như vậy rồi, còn nhớ chú à.”

Doãn Hướng Đông đi xuống bậc thang ôm lấy Nhiếp Phong, chú ba cũng chạy tới, một lát sau hai người lớn đỡ Nhiếp Phong trở về. Trong con hẻm chỉ còn lại Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương, Nhiếp Duy Sơn đi tới chỗ chân tường mà bố hắn đã đứng rồi móc một điếu thuốc từ trong túi ra, sau khi đốt lên thì nhìn cánh cổng trước mặt không nói gì.

Doãn Thiên Dương đi tới bên cạnh hỏi: “Cậu học hút thuốc lúc nào vậy?”

“Quên rồi,” Nhiếp Duy Sơn nhả một hơi khói, “Định lúc nào cần ra vẻ thì lấy ra dùng.”

Hai người không lên tiếng nữa, chờ điếu thuốc cháy hết rồi bị nhấn tắt thì Doãn Thiên Dương nắm lấy một bên cánh tay của Nhiếp Duy Sơn, cậu chỉ cánh cổng nhà mình đoạn nói: “Trước đây nhà cậu ở sát vách nhà tớ, bây giờ bên cạnh là nhà người khác nhưng không phải là cậu không có nhà, nhà tớ chính là nhà cậu, tớ nói hơi lằng nhằng, cậu có hiểu không?”

Nhiếp Duy Sơn cười cười: “Hiểu.”

“Dương nhi này, vừa nãy chú Doãn ôm bố tớ một cái, cậu cũng có thể ôm tớ một cái không?”

Doãn Thiên Dương tiến lên một bước ôm lấy đối phương, Nhiếp Duy Sơn siết chặt cánh tay, vùi đầu vào bên tai đối phương, sau đó nhẹ giọng nói “Cảm ơn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui