Hải Đường Hoa Lệ

Người nhà họ Tiệp vội vã chạy trên hành lang, đây là lần thứ hai vợ chồng Tiệp Minh giống như vừa mới trải qua giây phút kinh hoàng, Lâm Hải Đường, rốt cục cô phải vào bệnh viện bao nhiêu lần mới đủ?? Nhìn Tiệp Tích Ngôn ngồi ngoài phòng cấp cứu, Tiệp phu nhân thở dốc hỏi anh "Tích Ngôn....Đường Nhi...nó nó..."

Tiệp Tích Ngôn vỗ vai mẹ, từ tốn nói "Vẫn đang cấp cứu."

Tiệp phu nhân ngồi phịch xuống ghế, mỗi lần nghe tin Lâm Hải Đường bị tai nạn, nếu không phải chấn thương thì nguy hiểm tính mạng. Tiệp Minh thở dài, đứa con gái bạn ông sao kém may mắn như thế??

Đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ bước ra ngoài, hỏi "Cho hỏi ai là người nhà của cô gái kia?"

Tiệp Minh lập tức lên tiếng "Là chúng tôi."

Vị bác sĩ thở dài, chậm rãi nói "Cô bé đó bị tai nạn khá nặng, mảnh vỡ kính chắn gió đã làm rách võng mạc mắt, phần đầu tích tụ máu bầm, ngoài ra còn chấn thương ở chân, nhưng nghiêm trọng vẫn là ở mắt. Võng mạc hai mắt bị tổn thương nên cô ấy sẽ bị mù có thể là vĩnh viễn. Dù có người muốn hiến võng mạc, chúng tôi cũng rất khó để ghép, vì mắt của cô bé ấy cũng bị tổn thương một phần rồi. Chúng tôi rất tiếc."

Lời nói của ông như lưỡi dao đâm vào tim Tiệp phu nhân, bà như muốn ngất đi. Lâm Hải Đường chỉ mới 21 tuổi, quãng đời còn rất dài. Cô còn đang học đại học, ước mơ, sự nghiệp, tương lai của cô xem như đã vứt bỏ. Từ năm mười tuổi, cô đã chịu bao nhiêu bất hạnh, bây giờ ngay cả đôi mắt cũng không còn...

Tiệp Tích Ngôn đi đến phòng hồi sức, nhìn cô gái kiều nhỏ nằm trên giường, đôi mắt to tròn thường ngay bị mảnh vải che kín. Anh tự hỏi, có phải một phần lỗi do anh, cô sợ bóng tối như thế, sao có thể chịu đựng được? Đứng im lặng như thế rất lâu, vợ chồng Tiệp Minh thì ngồi trên ghế chờ đợi. Đến tận sáng hôm sau, Lâm Hải Đường mới tỉnh lại.

Cảm giác đầu tiên là toàn thân ê ẩm, đôi mắt đau nhức, Lâm Hải Đường đưa tay chạm mặt, sao mắt cô lại bị che khuất... đau quá.

Tiệp Minh thấy cô tỉnh, vội đến bên giường, đỡ cô ngồi dậy, ông vui mừng cất tiếng "Hải Đường, con tỉnh rồi sao!? Có thấy trong người khó chịu không?"

Lâm Hải Đường níu tay ông "Bố, mắt con... sao vậy? Đau quá..."

Tiệp Minh khó xử, trong lòng rối bời, phải nói cho cô biết mình vĩnh viễn bị mù, chắc chắn cô sẽ nổi điên lên mất. Ông ậm ừ, không cất tiếng. Tiệp phu nhân ôm lấy cô, dịu dàng cất tiếng "Đường nhi.... con đừng lo, mẹ sẽ chăm sóc cho con. Đừng sợ..."


"Con bị mù?!" Lâm Hải Đường nói, giống như bản thân chắc chắn điều đó. Cảm thấy bà im lặng, lại có tiếng nấc nhẹ, Lâm Hải Đường buông lỏng hai tay đang ôm bà, đây là cái giá cô phải trả cho những việc mình đã làm ở kiếp trước sao? Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cơn đau mắt lại truyền lên. Lâm Hải Đường gào lên khóc nức nở, tại sao lại đối xử với cô tàn nhẫn như thế? Kiếp trước bị tình yêu cự tuyệt, kiếp này cướp đi đôi mắt của cô. Lâm Hải Đường giờ đã hiểu... Dù cô có trùng sinh thêm một lần, mười lần hay vạn lần thì vẫn không thể có được cái gọi là hạnh phúc.

Nhìn cô khóc lóc nức nở, vợ chồng Tiệp Minh chua xót trong lòng nhưng không thể làm gì. Bà chỉ còn cách ôm lấy cô dỗ dành "Đường nhi... đừng như vậy... mẹ cầu xin con... Đường nhi của ta...."

Tiệp Tích Ngôn đứng ngoài cửa nhìn một màn như vậy, chỉ biết thở dài. Lúc trước quả thật cô rất phiền phức, suốt ngày bám lấy anh, có lúc anh nghĩ thà cô tốt nhất biến mất khỏi nơi này, hoặc là không bao giờ nhìn thấy anh, cuối cùng Lâm Hải Đường vì anh mà mất đi đôi mắt...

Lâm Hải Đường nằm trên giường, cô không ngủ, chỉ nằm bất động, dù rất đau lòng nhưng cô không thể làm phiền Tiệp gia. Cứ coi như gắng gượng vui vẻ cũng được, dù sao sự thật bây giờ cô cũng gần ba mươi tuổi, không thể mãi khóc lóc vô ích...

"Hải Đường...." Giọng nói tựa như băng trầm ổn vang lên. "Cậu vẫn chưa ngủ?"

Lâm Hải Đường không trả lời, anh lại nói tiếp "Có phải cậu đã đến trường của tớ?"

Lâm Hải Đường thầm chế giễu bản thân, nhìn thấy rồi thì sao? Anh định tuôn ra những lời khinh miệt cô? Kiếp trước, muôn vàn từ ngữ khó nghe, châm chọc, cô đều nghe qua. Lời khó nghe nhất là "Tại sao người như cô không biến mất đi, cứ như cái bóng bám theo tôi. Đồ mặt dày vô liêm sỉ, nếu có thể, tôi thật muốn đôi mắt kia biến mất." Coi như điều anh muốn đã thành hiện thực.

"Tớ trả giác mạc lại cho cậu."

Lâm Hải Đường ngồi bật dậy, tức giận hét lên "Nếu cậu làm vậy, tớ sẽ móc đôi mắt ấy ra. Đừng tỏ ra thương hại tớ, chẳng phải từ trước đến nay cậu luôn chán ghét tớ. Vậy thì tại sao không tiếp tục đi." Cô hít một hơi mạnh ngăn nước mắt chảy xuống "Bây giờ tớ không nhìn thấy cậu nữa, cậu cũng coi như không thấy tớ. Tiệp Tích Ngôn, cầu xin cậu, đừng để tớ cảm thấy bản thân mình đáng thương... có được không?"

Lâm Hải Đường không muốn Tiệp Tích Ngôn thấy bộ dáng thảm hại này, ngay cả khả năng bước đi, ăn uống cũng cần người giúp đỡ. Kiếp trước trong mắt anh cô luôn là kẻ thấp kém đáng khinh, vậy kiếp này, cô chỉ mong anh, dù là giọng nói cũng không nhớ đến.

Không nghe thấy tiếng trả lời, Lâm Hải Đường nghĩ anh đã bỏ đi, nứoc mắt nặng trĩu kìm nén rất lâu chợt lăn dài, Lâm Hải Đường đau khổ nức khẽ "Tích Ngôn, xin anh... hãy chán ghét em đi... cứ như trước kia, nếu không em sẽ không thể ngừng yêu anh..."

Sự trừng phạt này quá tàn nhẫn, nếu cô đã chết, thì tại sao lại khiến cô sống rồi dày vò cô? Nếu được chọn lại lần nữa, cô nhất định sẽ chọn một cuộc sống không hề có sự tồn tại của Tiệp Tích Ngôn...


Tiệp Tích Ngôn đứng lẳng lặng, đôi mắt đen láy vạn nhất hướng về người con gái trên giường bệnh. Từng chữ đều lọt vào tai. Nếu anh nói muốn chăm sóc Lâm Hải Đường, cô sẽ cự tuyệt. Anh chưa từng nghĩ, Lâm Hải Đường lại mỏng manh yếu đuối như vậy. Dáng vẻ này, lần đầu tiên anh thấy...

*****

Lâm Hải Đường được đưa về nhà để tiện chăm sóc, hằng ngày bác sĩ đều đặn thay băng cho cô. Tuy rất sợ bóng tối nhưng Lâm Hải Đường đang tập chấp nhận, cô cũng tự học chữ nổi, người trong nhà mỗi lần thấy cô đều phải quan sát xung quanh xem có vật cản gì không để nhắc nhở khiến cô cảm thấy rất khó xử, nên hằng ngày ngoài bữa ăn ra cô chỉ ở trong phòng.

Tiệp Tích Ngôn nhanh chóng tốt nghiệp, nghỉ ngơi vài ngày ở nhà sau đó mới vào công ty. Hôm nay Điềm Thẩm Lang đến nhà chơi, hắn nghe kể, vị tiểu thư đã bị mù. Hắn thắc mắc, một người cứng đầu đến nhu nhược như Lâm Hải Đường lại buông tha Tiệp Tích Ngôn hay đang dùng chiêu mèo vờn chuột? Hắn cười tươi "Cô ta không ở nhà sao?"

Tiệp Tích Ngôn đáp "Trong phòng."

Điềm Thẩm Lanh cầm trái bóng ném vào rổ trong vườn, quay sang, nghi hoặc hỏi "Bị mù thật à?"

Tiệp Tích Ngôn nhíu mày "Phải."

"Haha..... không ngờ cô ta cũng có ngày thế này. Cậu thoát nạn rồi đấy."

"Tôi thấy không vui." Anh giật lấy trái bóng chạy nhanh ném vào rổ, Điềm Thẩm Lang thua hai quả, hắn nhếch môi "Đừng nói là cậu có tình ý với Lâm Hải Đường đấy nhé."

"Chắc vậy." Nghĩ kĩ lại thì trong hai năm nay anh luôn muốn gặp cô một lần. Lâm Hải Đưòng không biết từ lúc nào đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Nhưng trước mặt anh, nếu không phải né tránh thì sợ hãi. Anh đáng sợ thế sao?

Hai người luân phiên nhau tranh giành trái bóng da, người có lợi thế luôn là Tiệp Tích Ngôn, dẫn trước Điềm Thẩm Lang thêm bốn quả. Hắn nhàn nhã cất tiếng, trong lời nói có chút khinh bỉ "Lâm Hải Đường, sao lại đơn giản từ bỏ cậu thế nhỉ? Tôi còn tưởng cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để dành cậu từ Tiêu Mặc Linh."


"Tôi cùng từng nghĩ vậy."

Bên trong nhà có tiếng hét làm gián đoạn cuộc nói chuyện của anh và Điềm Thẩm Lang. "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Lâm Hải Đường vội lắc đầu "Không sao, tôi xin lỗi."

Người giúp việc thu dọn mảnh vỡ từ bình bông do cô vô tình làm rơi, nói "Là do tôi không nhắc cô. Tôi mới có lỗi."

Lời nói của cô gái kia giống như đang khiển trách Lâm Hải Đường, cô cười gượng "Xin lỗi" một tiếng nữa, rồi tìm đường đi lên tầng một, cô chỉ định xuống lấy ít nước, không ngờ lại làm phiền đến bọn họ. Lúc đứng lên, cô vô tình dẫm phải mảnh vỡ, tuy đau nhói nhưng rất nhanh cảm giác đau biến mất, nên Lâm Hải Đường không để ý vẫn tiếp tục bước.

Điềm Thẩm Lang đứng ngoài cửa, cô gái đó rõ ràng đang bị chảy máu ở chân tại sao lại cứ thản nhiên đi như vậy? Đang định quay sang nói với Tiệp Tích Ngôn thì anh đã nhanh chóng đứng trước mặt Lâm Hải Đường, hai tay nhấc bổng cô lên. Lâm Hải Đường giật mình "Mau.... bỏ tớ xuống."

Tiệp Tích Ngôn không trả lời, đi thẳng vào phòng cô. Một màn như thế khiến hai mắt Điềm Thẩm Lang muốn rơi xuống đất. Hắn còn tưởng lời anh nói "Đã để ý Lâm Hải Đường" là đùa nhưng xem ra...

Cũng có khi cô chỉ giả vờ, nhưng nếu nhìn kĩ lại, từ khi cô bị ngã cầu thang, tính tình thay đổi, có thể coi là được lòng hơn lúc trước. Hắn xoay người, không cần phải suy nghĩ mấy chuyện phiền phức như thế, hôm nay bố mẹ Tiệp Tích Ngôn không có ở nhà, hắn cũng không nên ở đây làm "bóng đèn*" mau về thôi.

*Bóng đèn: kỳ đà cản mũi.

Lâm Hải Đường được đặt ngồi trên giường, cô chưa kịp phản ứng, chân trái đã bị nâng lên, tiếp theo đó là giọng nói trách cứ "Cậu không biết mình bị thương sao?"

Tiệp Tích Ngôn mở hộp cứu thương lấy kẹp gắp nhỏ gắp mảnh vỡ từ lòng bàn chân Lâm Hải Đường khiến cô giật nảy người, anh nhíu mày "Đau sao?"

Lâm Hải Đường đáp nhẹ "Không..."

Tiệp Tích Ngôn sát trùng cho cô xong, băng bó cẩn thận rồi dặn dò "Có gì cứ gọi điện thoại nội bộ. Nếu cậu di chuyển sẽ đau đấy."


"Cảm ơn". Lâm Hải Đường chỉ nói hai chữ, sau đó đưa tay tìm quyển sách chữ nổi, tiếp tục đọc. Cô sẽ tự chăm sóc bản thân, không cần làm phiền đến người khác. Cô bị mù chứ không bị liệt toàn thân.... Lâm Hải Đường rất muốn nói như vậy nhưng lại không thể. Đối diện với anh cô rất sợ hãi..

"Hải Đường...."

"Tớ muốn yên tĩnh."

Tiệp Tích Ngôn mím môi, dùng tay hất văng quyển sách trên tay Lâm Hải Đường, khi cô còn đang bần thần, anh vươn tay giữ chặt bả vai cô "Tớ đáng ghét đến nỗi cậu không muốn nói chuyện sao?"

Lâm Hải Đường ngẩn người, anh đang rất giận dữ. Cô không đáp, Tiệp Tích Ngôn càng thêm khó chịu "Lâm Hải Đường."

Tiếng hét của anh khiến cô rụt người lại, nhớ đến cảnh tượng kiếp trước, cũng là giọng nói đầy giữ tợn như thế, một tay anh đẩy cô ngã xuống đất, sau đó đạp đổ cái bàn trước mặt. Đến tận bây giờ hình ảnh lúc đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô. Lâm Hải Đường run rẩy cất tiếng, đôi môi nhỏ đành tuôn ra từng lời cay nghiệt "Phải.... cậu rất đáng ghét.... vì thế... hãy tránh xa tớ... tớ.... rất ghét... c.... ưm..."

Chưa nói hết, môi cô đã bị chặn lại. Tiệp Tích Ngôn như con thú hung dữ gặm lấy môi cô. Chiếc lưỡi ẩm ướt ép buộc Lâm Hải Đường phải phối hợp với mình. Lâm Hải Đường sợ hãi, ghì lấy áo anh muốn đẩy ra nhưng bất lực.

Tại sao Tiệp Tích Ngôn có thể làm như vậy với cô? Là đang giễu cợt, hay xem thường? Tiệp Tích Ngôn gầm lên "Nói dối, rõ ràng em yêu tôi." Sau đó tiếp tục chiếm lấy môi cô. Lâm Hải Đường kinh ngạc, cô sợ nhất là lúc Tiệp Tích Ngôn tức giận, anh giống như một người khác. Đôi mắt đục ngầu hằn tia lửa đỏ.

Vì chống cự , mắt của Lâm Hải Đường đau nhói, giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé từng lớp thịt. Lâm Hải Đường vùng vẫy, Tiệp Tích Ngôn càng hăng hái, hai tay mở cúc áo của cô. Lâm Hải Đường lắc đầu, hai bàn tay đấm mạnh vào ngực anh. Hết cách, Lâm Hải Đường cắn môi anh, Tiệp Tích Ngôn nhíu mày buông cô ra, đôi môi mỏng chảy dòng máu tươi. Lâm Hải Đường giữ chặt áo, vừa thở dốc vừa sợ hãi, cô than lên một tiếng rất khẽ "Đau...."

Tiệp Tích Ngôn vươn tay lau khóe môi, thấy cô không ngừng run rẩy, lại xoa xoa mắt biết rằng mình vừa làm đau cô. Tiệp Tích Ngôn trầm mặc, vuốt mái tóc rối bời gọn lại, Lâm Hải Đường lùi lại, ra sức đề phòng.

Tiệp Tích Ngôn cất tiếng "Làm em đau, xin lỗi."

Lâm Hải Đường cài lại cúc áo, lắc đầu, điều hòa lại hơi thở, cô nói "Không... sao."

"Nếu em không chấp nhận bước về phía tôi, thì tôi sẽ đi về phía em." Nói xong, anh vươn tay tháo miếng băng trên mắt cô ra, dịu dàng nói tiếp "Tôi sẽ trở thành đôi mắt của em."

Lâm Hải Đường sững người, im lặng để anh kiểm tra vết thương, rồi băng lại. Không nói một lời. Cô đã từng mong có một ngày Tiệp Tích Ngôn sẽ đáp lại tình yêu của mình nhưng bây giờ, cô không muốn như vậy. Lâm Hải Đường không muốn làm gánh nặng của bất cứ ai... càng không muốn bị thương hại... cô tự đau xót cho bản thân !!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận