Hải Đường bực mình cả ngày, hôm nay xem ánh mắt người trong phủ có chút không bình thường, vẻ mặt gian gian của bọn họ dường như muốn nói, “Hóa ra nàng là người như vậy!”
Sáng sớm khi chải đầu, Như Sinh luôn lén lút nhìn trộm Hải Đường từ đằng sau, bình thường tay chân nàng nhanh nhẹn, lúc này đã quá nửa tách trà nhỏ vẫn chưa chuẩn bị xong. Hải Đường trong lúc vô ý nhìn qua gương đồng trông thấy ánh mắt Như Sinh, nàng mạnh mẽ quay đầu lại, đôi bàn tay kia khẽ rung lên nhưng lại vờ như chẳng có gì, đã vậy còn giả bộ nhìn chằm chằm tóc một lúc, chỉ là chiếc lược đã tiết lộ nội tâm khẩn trương của nàng, trong lúc vô tình làm đứt vài sợi tóc mà nàng hồn nhiên không nhận ra.
Ngày thường phu nhân trừ phi có chính sự, bằng không sẽ không tới tới lui lui phòng của nàng, vậy mà nội trong ngày hôm nay đã đến phòng của nàng những bốn lần, cũng không thấy nàng nói chuyện gì mấu chốt mà chỉ là hàn huyên vài câu, nói xong lại cảm thấy không còn gì để nói liền ngừng lại rồi rời đi.
Đi trên đường, xa xa có vài ba nha hoàn nhìn hướng nàng chỉ trỏ, đang muốn tiến đến hỏi xem bọn họ đang nói gì thì bọn họ đã nhanh chân chạy biến đi đâu mất, muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
Bản thân mình đáng sợ như vậy sao? Chỉ là tát Diệp Thừa Mật một bạt tay, đấm vào ngực Tô Lam Nhân một cú, lúc ấy tình huống khẩn cấp, còn ai quản ngực nàng ở nơi nào, nàng chưa sử dụng đến chân đã là tốt lắm rồi. Hải Đường nhịn không được liền than thầm một tiếng, bộ dáng đoan trang hiền thục ngày thường đã bị chính mình phá vỡ, hiện tại trong phủ lời đồn nổi lên bốn phía, chỉ sợ chính mình trong mắt mọi người đã trở thành lão hổ thành tinh.
Liên tiếp năm ngày Hải Đường không nhìn thấy Phương Sở Đình, không cần nghĩ, khẳng định hắn đang ở Ức Oánh tiểu trúc. Tiểu Cam lặng lẽ phân phó người khác nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy Thiếu phu nhân, không có việc gì thì đừng ở trước mặt nàng đi qua đi lại, nếu không sẽ tự hỏa thiêu chính mình. Khi nói lời này, nàng còn lén lút nhìn xung quanh tựa như sợ Hải Đường nghe được, chỉ là nàng không phát hiện bên ngoài cửa có bóng dáng một người.
Hải Đường ngồi trên ghế nghiến răng nghiến lợi, nha đầu chết bằm kia, nhất định phải tìm một lão nhân đem nàng gả quách đi cho rồi, xem nàng còn dám nói gì nữa?
Tiểu Cam đứng bên cạnh Hải Đường, mi mắt từ sớm đã không còn chống đỡ được, đầu có chút mơ màng, thân mình đổ nghiêng về phía trước suýt đâm sầm xuống đất, nàng giật mình một cái rồi tỉnh táo trở lại. Cũng may chân tay nàng mau lẹ chống lên cạnh bàn, bằng không đã u đầu mẻ trán.
Tiểu Cam nhón chân nhìn sang Thiếu phu nhân bên cạnh rồi nhìn chồng sổ sách trên bàn, nói không chừng còn phải xem thêm một canh giờ nữa a, hiện tại đã là canh ba, tại sao còn chưa chịu nghỉ ngơi a!? Số khổ đúng là số khổ, hiện tại nàng đã thăng chức làm đại nha hoàn nhưng chẳng hiểu sao hôm nay nàng lại bị chỉ đích danh đến đây hầu hạ. Chân cũng đã tê cứng, đầu óc cũng mơ hồ, vậy mà còn chưa được trở về nghỉ ngơi, đúng là mệnh khổ a!
Tiểu Cam cố ý ho khẽ vài tiếng, hy vọng có thể khiến Thiếu phu nhân chú ý.
Thiếu phu nhân không ngẩng đầu lên mà chỉ lật thêm một trang sách, “Ho cái gì mà ho, đừng làm ồn ta, đọc sách cần giữ yên tĩnh”
Tiểu Cam không phục. Im lặng sao? Trước đây Đô Đô nháo loạn ầm ĩ bên cạnh nhưng Thiếu phu nhân cũng không nhắc mình cần giữ yên tĩnh, lúc này lại cần, “Thiếu phu nhân, người vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?”
“Đọc thêm một chút”, thanh âm vẫn thản nhiên như trước.
“Ta biết, người đang chờ thiếu gia đúng không?”, Tiểu Cam nghĩ muốn vỡ đầu mới sắp lại được trật tự những từ này.
Hải Đường lật thêm một trang rồi vỗ vỗ lên sách, “Ta nói giữ im lặng!”
“Kỳ thật người không cần chờ, sau khi ăn cơm xong ta nghe Thành Thụy nói đêm nay thiếu gia sẽ không đến đây, ta vốn đã muốn nói với người nhưng người lại bảo ta yên lặng, vậy nên ta không nói”, Tiểu Cam không sợ chết mà tiếp tục lải nhải.
“Ai nói ta đang đợi hắn?”, trong thanh âm lãnh đạm đã mang thêm chút tức giận.
“A, hóa ra ta đã nghĩ sai rồi”, Tiểu Cam liếc mắt nhìn biểu tình của Hải Đường liền phát hiện thái độ của nàng đúng là không tốt nên lXlẽ nhích ra xa một bước.
“Đừng nhúc nhích, ngươi che mất ánh sáng của ta rồi”
Tiểu Cam bĩu môi, rõ ràng còn sáng trưng mà, “Thiếu phu nhân, ta nghe Thành Thụy nói thiếu gia nhiều ngày nay đều ngủ ở Đông viện”
“Liên quan gì tới ta?”, thanh âm bắt đầu không còn lạnh nhạt như lúc trước nữa.
“Đương nhiên liên quan đến người rồi!”, Tiểu Cam thấy nàng rốt cuộc cũng đã có phản ứng nên vội vàng bắt lấy, “Điều này chứng minh thiếu gia chưa đi đến chỗ của Nhị phu nhân”
Hải Đường vỗ bàn, “Tiểu Cam, ngươi rốt cuộc có nghe rõ không? Ta nói ta muốn đọc sách, phải giữ yên lặng, ngươi cứ ở bên cạnh lảm nhảm mãi, có chịu để ta yên không? Hắn ngủ ở Đông viện cũng vậy, Tây viện cũng thế, có gì phân biệt?”, nói tới đây, Hải Đường đột ngột ngừng lại, Đông viện, Tây viện đều không phải là Ức Oánh tiểu trúc, chẵng lẽ thật sự có gì phân biệt?
Thấy Hải Đường ngừng lại, Tiểu Cam đắc ý nhún vai, lúc này Thiếu phu nhân hẳn đã nhận ra, nàng nhẹ giọng bỏ thêm một câu, “Đông viện là nơi chỉ có chính thê mới có thể ở lại”
Hải Đường quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại nâng sách lên, “Về sau còn muốn ở lại Đường Viên thì câm miệng cho ta”, ánh mắt tuy vẫn nhìn chằm chằm vào trang sách nhưng suy nghĩ đã phiêu dạt đến tận nơi nào. Ức Oánh tiểu trúc, Đông viện, Tây viện, chẳng lẽ…không đúng, phải nói là Phương Sở Đình một người một phòng, mặc kệ, đông tây gì cũng vậy, chẳng liên quan gì đến mình.
Chỉ là Hải Đường muốn quên đi nhưng sau khi nha đầu kia nói hai câu đã khiến nàng không thể quên được. Hắn muốn trở về cũng không có cửa, mặc kệ hắn có về hay không, cứ đến đúng giờ là Đường Viên khóa cửa, ai cũng không cho tiến vào!
Sau đó một ngày, đương lúc chạng vạng, cơn tức của Hải Đường còn chưa tiêu biến thì Thành Thụy lại đến, “Thiếu phu nhân, thiếu gia phân phó ta đến báo với người một tiếng, ngày mai thiếu gia phải xuất môn đi xa, khoảng vài ngày nữa mới có thể trở về”
Hải Đường vẫn thản nhiên, trên môi còn mang theo nụ cười mỉm, “Thành Thụy, ngươi giúp ta truyền lời đến hắn, nói là những việc như thế này về sau không cần báo với ta”
Thành Thụy kinh ngạc há hốc miệng nhưng lại lập tức cúi đầu, “Dạ”. Trước lúc xuất môn hắn đúng lúc nhìn thấy Tiểu Cam tiến vào, hắn liếc mắt nhìn nàng ra dấu rồi ra ngoài viện đứng chờ.
“Thành Thụy, có chuyện gì thì nói mau”, Tiểu Cam nhìn vào trong viện rồi quay đầu nhìn hắn.
“Những lời ngày hôm qua ta dặn ngươi đã nói chưa?”
“Nói rồi a!”, Tiểu Cam dậm chân, “Thiếu phu nhân rất tức giận a, ta thiếu chút nữa đã bị đuổi ra ngoài nên cũng không dám làm phiền nàng”
“Haizz, quên đi, ngươi cứ hầu hạ Thiếu phu nhân cho thật tốt, có chuyện gì thì đi tìm phụ thân của ta. Sắp tới ta cùng thiếu gia lên kinh thành, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, ngươi ở đây giữ yên tĩnh một chút, đừng gây chuyện nữa”
“Lên kinh thành? Các ngươi lên kinh thành làm gì?”
“Nữ nhân lắm chuyện, khó trách Thiếu phu nhân muốn đuổi ngươi đi”, Thành Thụy bất mãn cau mày rồi vội vàng rời đi.
Tiểu Cam bĩu môi, nghĩ muốn chửi ầm lên nhưng lại chỉ có thể chửi sau lưng hắn nên nàng cắn môi thầm mắng, “Chờ ngươi về sẽ tính sổ với ngươi”
Sở Đình cầm thư mật trong tay, Hoàng Thái Tôn phái hắn vào kinh nhưng không nói gì, chỉ nói là sự tình khẩn cấp, bảo hắn dẫn theo mọi người hồi kinh. Chẳng lẽ Hán Vương bắt đầu hành động? Phương Sở Đình vừa có chút khẩn trương vừa có chút hưng phấn, chờ đợi những năm gần đây chính là chờ ngày hôm nay, nếu có thể tóm được Hán Vương thì những vất vả bao lâu nay mới không uổng phí.
Chỉ là bên Diệp gia có chút khó xử. Tuy Hải Đường đã quên tất cả nhưng Diệp Duy Vũ nói thế nào cũng là thân phụ của nàng, nếu thật sự có một ngày như vậy, nàng sẽ làm sao? Nghĩ đến đây, Phương Sở Đình có chút khó nghĩ, mặc lệ, xe đến trước núi ắt sẽ có đường.
Thành Thụy nhìn Phương Sở Đình đang ngẩn người mà không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ là có chuyện này…thật sự không thể không nói a!
“Thành Thụy, chuyện gì?”, nhìn bộ dạng bối rối của Thành Thụy, Sở Đình liền biết hắn có điều muốn nói.
Thành Thụy không tự chủ mà nói lắp một chút, “Chuyện này…chuyện này…kỳ thật cũng không có gì”
“Có phải nàng nói những chuyện này về sau không cần báo với nàng?”, Sở Đình nhìn biểu tình kinh ngạc của Thành Thụy liền biết mình đã đoán đúng, hắn chỉ có thể lắc đầu cảm thán. Tính tình nữ nhân này đúng là quật cường, bản thân hắn đã đoán đúng nhưng thật sự không biết nên cao hứng hay khổ sở.
Thành Thụy đứng đối diện nhanh chóng lắc đầu, “Thiếu gia, Thiếu phu nhân chỉ là…chỉ là…”, thật sự tìm không ra lý do thoái thác, hắn vò đầu bối rối, “Chỉ là lời nói lúc tức giận, không cần để trong lòng”
“Ta biết, ngươi không cần nói nữa, trước đi thu dọn một chút, ngày mốt phải thượng kinh rồi, ta muốn bàn giao chút việc cho phụ thân ngươi”, Sở Đình vô lực phất tay.
Đã canh ba, Phương Sở Đình vẫn không thể chợp mắt được, hăn đứng dậy bước ra cửa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bàn chân không tự chủ nương theo ánh trăng tiến về phía Đường Viên.
Đứng ở ngoài viện, Sở Đình muốn gõ cửa nhưng lại ngập ngừng, hắn ngẩng đầu nhìn lên phòng của nàng, đèn đã tắt, nói vậy nàng đã ngủ rồi, thật không nên đánh thức nàng, tất cả chờ trở về hẳn nói sau. Hắn lui ra vài bước để chính mình có thể nhìn rõ căn phòng của nàng hơn.
Hải Đường cảm thấy khát nước liền ngồi dậy uống một ngụm, trong lúc vô ý nàng nhìn thoáng ra ngoài liên phát hiện bên ngoài có bóng người màu trắng, nàng giật mình, là ai đang đứng ngoài viện? Nàng đẩy chăn nheo mắt nhìn kỹ, muốn nhìn xem đến tột cùng là người nào, chẳng lẽ là…hắn? Đã trễ thế này còn đứng trong này làm gì? Không phải ngày mai đã phải xuất môn xa nhà rồi sao?
Nghĩ mãi vẫn cảm thấy không yên lòng, đã trễ thế này…chẳng lẽ có chuyện gì rồi sao? Nàng lặng lẽ mở cửa đi xuống lầu, lại phát hiện bên ngoài không có ai, Hải Đường cảm giác mất mác đóng cánh cửa lại, có lẽ mình đã hoa mắt?