“Đại ca? Tiểu Ngũ?”, Hải Đường nhớ kỹ hai cái tên này.
Hai người lẳng lặng đứng nơi đó, ánh mắt nhìn xa xa, qua thật lâu sau Tiểu Tam lên tiếng hỏi, “Phu nhân không lo lắng sao?”
Hải Đường hỏi trong vô thức, “Lo lắng cái gì?”
“Công tử cũng sẽ giống Diệp công tử cùng Tiểu Ngũ”
“Ngươi nói gì?”, rốt cuộc Hải Đường cũng có phản ứng, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Tam. Chỉ thấy Tiểu Tam khẽ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ, “Phu nhân cảm thấy Nhị ca của người sẽ buông tha cho công tử sao?”
Buông tha? Hải Đường cười khổ, tranh gianh quyền lợi, ai lại có thể buông tha ai? Phương Sở Đình tuy rằng không đối phó với Diệp Thừa Mật, nhưng một khi chứng cứ mưu phản của hắn bị làm rõ, Diệp Thừa Mật còn mạng sao? Chẳng qua chỉ là cách thức bất đồng thôi.
Tiểu Tam vụng trộm quan sát thái độ của Hải Đường, nàng ta thật sự không muốn đối phó với Diệp Thừa Mật sao? Xem ra ngày ấy cũng chỉ là lời nói mà thôi, không cần nghĩ nhiều nữa.
“Phu nhân, đêm khuya sương lạnh, người vẫn nên nghỉ ngơi sớm, Tiểu Tam xin trở về phòng”
Tại thời điểm Tiểu Tam bước vào phòng, một thanh âm vang lên phía sau lưng nàng, “Tiểu Tam, giao vật nọ cho ta đi”
Đứng đưa lưng về phía Hải Đường, trên mặt Tiểu Tam lộ ra nụ cười thoải mái.
Phương Sở Đình dưỡng thương ba tháng. Ba tháng trôi qua, Hải Đường vẫn không dám nhìn phía sau lưng của hắn, có một lần nàng lén nhìn một cái, kết quả là một tràng màu thịt mơ hồ hiện lên trước mắt, nàng sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, bàn tay sờ sờ túi hương trong lòng ngực. Một đêm nọ, Hải Đường thừa dịp hắn ngủ say liền đưa tay lên chỗ vết sẹo sờ sờ, đầu ngón tay vừa chạm vào chỗ lồi lõm liền rụt trở lại, không cần nhìn, vết sẹo này khẳng định xấu xí vô cùng, cũng may chỉ còn một năm, sau một năm hết thảy đều kết thúc, Hải Đường tự an ủi chính mình.
Mấy ngày nay Phương Sở Đình ở lại Đường Viên tĩnh dưỡng, tuy rằng bí mật không nói cho người khác biết nhưng lại rước thêm nhiều nghị luận.
Tô Lam Nhân dĩ nhiên không muốn đến Đường Viên. Ngày đó ở Đường Viên, chính nàng bị Hải Đường tống cổ ra ngoài, chỉ là sau khi tướng công xa nhà trở về liền ở lì trong Đường Viên, dù đôi khi có đến Ức Oánh tiểu trúc nhưng vẫn chưa từng ngủ lại. Diệp Hải Đường quả nhiên có bản lĩnh, suốt ngày lôi kéo tướng công ở lại chỗ của nàng. Nghĩ đến đây, hai hàm răng đã nghiến vào nhau kèn kẹt, nàng đem tách trà trên bàn ném xuống đất vỡ tan tành.
“Ai nha, Lam Nhân a, đây là sao?”, Tần di nương định mở cửa tiến vào liền nhảy lùi lại.
Tô Lam Nhân ngây người ngẩn ngơ, nàng tiến ra cửa giúp Tần di nương đi vào một gian phòng khác, “Tại sao di nương lại đến đây?”
“Đến thăm ngươi”, Tần di nương vỗ vỗ lên tay nàng, “Sao rồi? Tâm tình không tốt? Chuyện gì a?”
Tô Lam Nhân cúi đầu giày vò góc áo, nàng trả lời, “Không có gì, chỉ là lỡ tay đánh rơi tách trà”
“Ngươi không nói ta cũng hiểu được, haiz, tướng công này cũng không phải chỉ của một mình nàng, dựa vào cái gì mà nàng muốn độc chiếm? Lam Nhân a, ngươi quả là một đứa nhỏ thiện lương”, Tân di nương thầm nghĩ, hiện tại Lam Nhân đang tức giận, chỉ cần mồi một chút lửa,sẽ lập tức bùng lên.
“Lam Nhân chỉ không muốn tướng công khó xử”, Tô Lam Nhân càng cúi đầu thấp để Tần di nương không thấy rõ biểu tình của nàng.
Tần di nương thở dài, “Đứa nhỏ này, suy nghĩ cho tướng công những lại làm khổ mình, ta làm di nương cũng không nhìn được, đi, chúng ta đến đó hỏi, chính thê độc chiếm tướng công rốt cuộc là thế nào?”
“Di nương đừng làm khó Lam Nhân. Lam Nhân cũng không muốn bị người trong phủ chế giễu”, Tô Lam Nhân vừa nói vừa lấy tay sờ ngực, nàng nhớ lại lần ẩu đả với Hải Đường, kí ức vẫn còn rất mới. Hoàng Thượng băng hà, địa vị của tỷ tỷ trong cung sợ là khó giữ, nếu Diệp Hải Đường lợi dụng thời cơ gây khó dễ với nàng thì ngay cả cáo trạng cũng không có.
Tần di nương cau mày, Tô Lam Nhân này sợ phiền phức từ khi nào vậy? Hay là trong cung có biến?
Dực Niên, Chu Cao Sí đăng ngôi, cải nguyên năm Hồng Hi.
Hán Vương không cam tâm, ngày nọ thu được thư mật hắn liền phái người truy tìm hành tung của Chu Chiêm Cơ, khi hắn nhận được tin thì Chu Chiêm Cơ đã rời kinh thành được hơn mười dặm, đi cùng còn có linh cữu của Thánh Thượng, các đại thần liên can đều là phe cánh của Chu Cao Sí ngày đêm canh giữ bên ngoài kinh thành, cơ hội đã vuột mất.
Tại sao Oánh phi không nói thẳng là Hoàng Thượng đã băng hà? Là nàng không biết hay là dụng tâm kín đáo? Thám tử của mình mai phục trong kinh thành còn lại rất ít, xem ra phải sắp xếp cho những người này lên kinh một lần nữa để liên hệ tin tức với người trong cung.
“Ngươi nói gì?”, Hán Vương nhìn chằm chằm người đến báo tin, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, tách trà trong tay bị hắn dùng lực bóp nát.
Khinh Điệp đã chết, Oánh phi vốn phải cùng thiên hoàng tuẫn táng nhưng hiện tại lại được tôn lên Thái Phi, bởi vì thân phận hiển quý nên phải tìm người tuẫn táng thay nàng. Chỉ là trong cung nhiều người như vậy, tại sao phải là Khinh Điệp? Hay là nàng đã tìm được chỗ dựa khác trong cung nên muốn tách ly khỏi mình?
“Tô Oánh Nhi, ngươi đã quá xem thường bổn vương, bổn vương không thành đại nghiệp thì ngươi liền tìm chỗ dựa khác?”, Hán Vương cười lạnh rồi nhìn sang người đang quỳ trên mặt đất, “Ngươi bảo người nọ chuẩn bị, ngày mai đến chỗ Oánh phi”, người nọ là người mà Hán Vương đã huấn luyện nhiều năm, thạo văn thạo võ, lâu nay vẫn cắm trong lãnh cung, hiện tại đã đến lúc để nàng ra tay.
“Thái phi nương nương, cung nữ mới tới đã đến đây”, ngoài điện có thanh âm nhẹ nhàng nhắc nhở.
Oánh phi, không, Oánh Thái phi nhẹ đáp, “Bảo nàng tiến vào”
“Nô tỳ Tử Nguyệt khấu kiến Thái phi nương nương”
“Bình thân”, Oánh phi bắt tay phất tay, Tử Nguyệt lập tức tiến đến đỡ nàng.
Cung nữ này bộ dạng bình thường, ánh mắt rất quy củ, khi suy nghĩ vẫn cúi thấp đầu không chớp mắt. Oánh Thái phi đánh giá nàng một lượt rồi nở nụ cười vừa lòng, cung nữ này tố chất không tồi, nàng đã ở lãnh cung nhiều năm như vậy khẳng định rất biết quý trọng cơ thể này, không giống như Khinh Điệp kia, chỉ vì mình vài năm phải dựa vào nàng nên cư nhiên chẳng để mình vào mắt.
“Ngươi lui xuống đi, bản cung muốn ở một mình chốc lát”, Oánh phi khoát tay bảo nàng lui xuống, Tử Nguyệt sau khi ra khỏi cửa liền nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, đến tận khi nàng đóng cửa vẫn không ngước mắt nhìn.
Hoàng Thượng thương tiếc nàng, tuy nàng đã là Thái phi nhưng vẫn sắp xếp cho nàng ở lại Liên Các, từ nơi này mà nhìn xuống ao sen thì phong cảnh rất đẹp, không khí lại thập phần yên tĩnh, ngay cả Hoàng Thượng cũng thường đến nơi này nghỉ ngơi.
Khinh Điệp đã chết, Dư nhũ mẫu cũng tùy thời bị diệt trừ, Hán Vương đã thất thế, người liên hệ với nàng trong cung cũng không còn, hiện tại có tân hoàng đế làm chỗ dựa, còn ai có thể động vào nàng? Trân nương đã nghĩ giúp nàng một chủ ý thật tốt, nàng sẽ lựa thời điểm thích hợp đem Trân nương về Liên Các, về sau ắt còn chỗ hữu dụng.
Lần này Trân nương cũng không chối từ, nàng trực tiếp vào Liên Các quản lý nhóm cung nữ thái giám, Oánh phi an tâm không ít, nơi này không nhiều người lắm, việc Hoàng Thượng thường xuyên lui tới cũng không làm người khác truyền ra ngoài.
Chu Chiêm Cơ nhìn danh sách Đông Cung trong tay, phần lớn những người này là thân tín của chính mình, một phần là triều thần lúc trước, người có thể sử dụng vẫn còn thiếu, hắn đem danh sách giao cho Dương đại nhân, “Tiên sinh, chức vụ này vẫn phải làm phiền tiên sinh, chẳng biết có được không?”
Dương đại nhân sờ râu cười nói, “Lão phu đã lớn tuổi, tiếp tục nhậm chức cũng không tiện, nếu điện hạ không chê thì lão phu muốn hiến cho ngài một kế nhỏ”
“Tiên sinh, mời nói”
“Lão phu đã sớm rời khỏi quan trường, hơn nữa cũng không muốn quay lại quan trường. Mặt khác, tuổi tác của lão phu cũng đã lớn, tinh lực không còn như trước, chỉ sợ không thể đảm nhiệm, chỉ có thể giúp điện hạ làm chút việc vặt”
“Tiên sinh đã nói thế, đệ tử cũng không dám miễn cưỡng, chỉ là tiên sinh có thể chọn giúp ta một người khác không?”
“Điện hạ, việc này tại sao lại không nghe theo ý tứ của Hoàng Thượng?”, Dương đại nhân ngẫm nghĩ một chút, hiện tại triều đình người tài giỏi rất nhiều, kỳ thật không cần tuyển thêm người khác.
“Đệ tử đã hiểu. Tiên sinh, ngài thật sự không muốn gọi Sở Đình về kinh nhận chức sao?”
“Sở Đình? Theo lão phu thấy, vấn đề Hán Vương chỉ sợ không dễ dàng kết thúc như vậy, bất quá ý của điện hạ lão phu hiểu được, Sở Đình vì điện hạ nhiều năm bôn ba, lần này lại bị trọng thương, để hắn nhậm chức cũng xem như chút tâm ý của điện hạ”
“Là tiên sinh hiểu ta:
Cách vài ngày, mật thư từ Ứng Thiên phủ trở về, trong thư Phương Sở Đình từ chối nhận chức quan này, nói là Hán Vương tâm chưa chết, chính mình không thể bỏ mặc, vậy nên thỉnh điện hạ tìm người khác thay thế.
Thái tử lắc đầu, Phương Sở Đình vẫn còn canh cánh chuyện của Diệp Thừa Nghệ trong lòng, vẫn nên chiều theo ý của hắn thôi, Hán Vương một ngày chưa từ bỏ ý định thì chính mình một ngày không yên tâm, muốn ban thưởng cho hắn thì sau này làm cũng không muốn.
Sau khi Chu Lệ qua đời, Lam Nhân yên lặng một thời gian, nàng suốt ngày lo lắng tỷ tỷ sẽ bị chôn cùng khiến địa vị của nàng tại Tô gia khó giữ, vốn đấu không lại Hải Đường, chỗ dựa trong cung cũng không có, chỉ sợ ngày tháng sắp tới sẽ khó qua.
Chỉ là yên lặng không bao lâu, tin tức Oánh phi được phong làm Thái phi còn chưa tới Tô gia thì Tô Lam Nhân đã ngẩng đầu lên, hiện tại nàng gặp Hải Đường ngay cả lễ tiết cơ bản cũng không có, gọi một tiếng tỷ tỷ đã xem như là khách khí. Nói đến cũng thật trùng hợp, thời điểm Phương Sở Đình dưỡng thương tốt trở lại Ức Oánh tiểu trúc cũng chính là lúc Oánh phi được phong làm Thái phi, điều này khiến Tô Lam Nhân cảm thấy địa vị của chính mình lại tăng lên không ít.
Hải Đường bê tách trà nhìn Tô Lam Nhân khoe khoang trước mặt phu nhân.
“Phu nhân, đây là Hoàng Thượng ban thưởng cho Tô gia, phụ thân biết ta thích nên đã cho ta, người nhìn xem, đường nét tinh tế khéo léo không phải tiệm kim hoàn nào cũng làm được, đúng là không giống với những thứ bày bán ngoài chợ”
Nhìn Tô Lam Nhân đắc ý với chiếc vòng tay, Hải Đường cảm thấy nhàm chán, chính mình lúc trước bán vòng tay này cho tiệm kim hoàn, hiện tại lại bị nàng ở nơi này khoe khoang, Hải Đường quả thật muốn gọi nàng đến xem hộp trang sức của chính mình, những thứ giống như vậy đã để trong đó không biết bao lâu mà nàng thì có bao giờ thèm liếc mắt một cái.
Chỉ là Tô Oánh phi này quả nhiên lợi hại, mắt thấy nàng không còn chỗ dựa vào, thế mà chẳng qua bao lâu sau lại được tấn phong, đúng là đáng khinh a!