“Tiểu Tam, tại sao chuyện ngươi mang Sưu Hồn đến cho Hải Đường lại không nói với ta?”, Sở Đình không để ý đến lời nói của Hải Đường.
Tiểu Tam cúi đầu không nói, chuyện này nàng quả thật đã có tư tâm, nàng hy vọng có thể thông qua phu nhân để diệt trừ Diệp Thừa Mật, vì sợ công tử ngăn cản nên vẫn giấu diếm không nói, cũng vậy mà thiếu chút nữa đã hại chết phu nhân, “Ta nghĩ…ta nghĩ phu nhân chỉ nói mà thôi, sẽ không thật sự dùng tới”, thốt ra lời này ngay cả chính bản thân nàng còn không tin nổi, nếu không phải nàng năm lần bảy lượt đề cập chuyện này thì phu nhân căn bản sẽ không nghĩ đến.
Phương Sở Đình nghe được lời này, khóe miệng hắn nổi lên tia cười lạnh, tâm tư Tiểu Tam không phải hắn không biết, chỉ là không muốn vạch trần nàng mà thôi, “Tiểu Tam, chính ngươi nói xem ta phải phạt ngươi như thế nào?”
“Tướng công, quên đi, phạt cái gì chứ, ta chẳng bị sao cả”, Hải Đường không muốn làm lớn chuyện này, mấu chốt nằm ở chỗ Thái Tử vẫn còn ở tại Ứng Thiên phủ, Hoàng Thượng phỏng chừng cũng không sống được thêm bao nhiêu ngày, bên cạnh hắn có nhiều người vẫn hơn.
“Tửu lâu của Hoàng Thái Tôn tại kinh thành đang cần người quản lý, cuối tháng này ngươi hãy vào kinh, Cẩm Hồng Lâu giao cho người khác quản lý”, Phương Sở Đình quyết định để nàng rời đi, Diệp Duy Vũ chắc chắn sẽ không ngừng tay, nếu hắn tra ra nàng thì Hải Đường cũng sẽ bị liên lụy.
Sau khi Hải Đường được cứu ra ngoài nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu không nhờ Thành sư phụ cùng Nhâm cô vận công giúp nàng giải độc thì chỉ sợ nàng đã phải chôn cùng Diệp Thừa Mật. Tuy Phương Sở Đình đã gạt người trong phủ nhưng vẫn khiến những người khác hoài nghi, thương xuyên có người chạy đến Đường Viên để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, ngày ấy bảo là Hải Đường trở về nhà thân mẫu, kết quả sau khi trở về liền ngã bệnh, cũng chính buổi tối ngày hôm đó Diệp gia xảy ra án chết người, việc này không biết có liên quan đến Đại thiếu phu nhân hay không?
Sau khi nàng tỉnh, những người trong phủ chạy đến nơi này càng nhiều, bảo là có việc cần Thiếu phu nhân xử lý nhưng kỳ thật là muốn tìm hiểu xem nàng rốt cuộc là làm sao vậy?
Hứa Dục Bằng nhận chức tri huyện Câu Dung, Phương Sở Đình nhờ Văn Tiệp trở về giúp đỡ quản lý chuyện trong nhà, vậy nên hai phu thê Hứa Dục Bằng tạm thời ở lại Phương gia.
Sở Đình nói với phu nhân rằng Hải Đường cần nghỉ ngơi nên nhờ Văn Tiệp tạm thời giúp đỡ quản lý gia đình, Tần di nương không vui, “Phu nhân, nhà này cũng đã phân, không có lý do lại để một người chi thứ ba đến quản lý chi thứ nhất, hơn nữa Tứ tiểu thư cũng đã xuất giá, để một nữ nhân đã xuất giá về nhà thân mẫu quản lý thì còn ra thể thống gì nữa?”. Phu nhân thà để một người khác họ đến quản lý gia đình cũng không chịu giao cho nầng, điều này khiến nàng cực kỳ bất mãn, chính mình tuy là di nương nhưng dù sao cũng đường đường chính chính là người Phương gia, thế mà nàng lại để một nữ nhân đã xuất giá quản lý gia đình là thế nào?
“Muội muội không biết rồi, chi thứ nhất vừa chi thứ ba thì đã sao, gia sản nhà này luôn đặt cùng một nơi, Văn Tiệp đảm đương gia sự có gì là không tốt? Hơn nữa, không phải nói chỉ tạm thời giúp đỡ thôi sao, cũng sẽ không kéo dài lâu, chờ thân mình Hải Đường tốt hơn sẽ lại gánh vác gia sự. Chúng ta cũng đã lớn tuổi rồi, muốn xen vào chút việc này nọ cũng lực bất tòng tâm, muội muội cứ yên tâm giao cho bọn nhỏ làm chủ đi”, phu nhân hiểu được tâm tư của nàng nhưng cũng không vạch trần.
Tần di nương nghĩ đến hai mẫu tử chi thứ ba, hiện tại họ có gia sản, còn có quyền lực, trong lòng nàng không được thoải mái, “Muốn tìm thì cũng phải tìm người thạo việc, Tứ tiểu thư này lúc còn ở nhà chẳng làm gì cả, hiện tại để nàng tiếp nhận mọi chuyện, ta sợ nàng làm không nổi thôi”
“Xin di nương yên tâm, vài năm nay Văn Tiệp luôn quản lý mọi chuyện nhà tướng công, bản thân cũng đã học hỏi không ít, những việc đơn giản vẫn có thể ứng phó. Hơn nữa, không phải vẫn còn phu nhân sao, nếu có gì không hiểu thì Văn Tiệp sẽ đến thỉnh giáo”, Văn Tiệp đã không còn là tiểu nha đầu sợ phiền phức của năm nào nữa, sau vài năm làm tri huyện phu nhân, trường hợp nhỏ to gì mà nàng chưa từng nhìn thấy, hiện này những người này muốn khi dễ nàng chỉ sợ không dễ dàng.
Phương Sở Đình xuất phủ định đi Nam Giam thì một tuấn mã liền dừng lại trước mặt hắn, hán tử trên ngựa mạnh mẽ nhảy xuống trước mặt hắn, “Phương đại nhân, Thái Tử lệnh cho người triệu tập nhân thủ lập tức hồi kinh”, hắn vừa nói vừa đưa ra mật lệnh của Thái Tử.
“Gấp như vậy sao?”, Phương Sở Đình sửng sốt.
“Phương đại nhân, thỉnh người mau theo ta đến tụ hợp với Thái Tử”, người nọ không hề khách sáo mà trực tiếp mời hắn lên xe ngựa.
“Thành Thụy”, Phương Sở Đình ý bảo Thành Thụy đến báo với người gác cổng, bản thân hắn thì leo lên xe ngựa chạy thẳng đến cổng thành.
Nguyên niên Hồng Hi, tháng năm, Chu Cao Sí lên cơn đau tim bất ngờ nên băng hà trong cung, trước lúc lâm chung hắn triệu hồi Thái Tử. Sau khi Hán Vương nhận được tin tức liền cho người mai phục trên con đường từ Ứng Thiên phủ đến kinh thành nhưng kế hoạch ám sát Thái Tử không thành công, lần thứ hai hắn thất bại trong việc tranh đoạt thiên hạ.
Trong Liên Các, Oánh phi nương nương đứng ngồi không yên, mặt trời vừa lên đến đỉnh đầu mà nàng đã đi đi lại lại trong điện đến vài bận. Tử Nguyệt mắt lạnh nhìn nàng, trong lòng nàng cười thầm, lên cơn đau tim sao? Nếu không phải nhờ đám hoa cà độc dược này, hắn có thể đột nhiên đau tim sao? Nàng nhìn vào vài chậu hoa cà độc dược đặt trong bồn, lần này đúng là nhờ vào những bồn hoa này.
Trân nương mặc một thân tơ lụa tiến vào, từ ngày hôm ấy đến nay, nương nương đã ban cho nàng không ít đồ tốt, ngay cả thân hình của nàng cũng có chút mập ra, nhìn thấy Oánh phi bất an đi đi lại lại, nàng liền phất tay cho Tử Nguyệt đi xuống trước, “Nương nương, người bị làm sao vậy?”
“Trân nương, thời điểm Hoàng Thượng từ chỗ chúng ta đi ra rất tốt, tại sao lại đột nhiên phát bệnh a?”, Oánh phi tựa như nhìn thấy thân cây cứu mạng mà bám nàng không buông.
Trân nương vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng hãy bình tĩnh lại, “Nương nương, Hoàng Thượng không đến chỗ chúng ta”
“Cái gì?”, Oánh phi nhìn nàng khó hiểu.
“Chuyện này ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài, bằng không nương nương tất nhiên khó tránh khỏi một kiếp, người ngẫm lại xem, đây chính lời gièm pha từ hoàng gia a!”, Trân nương nhỏ giọng nhắc nhở.
Oánh phi thẫn thờ ngồi trên ghế, sau một lúc lâu ngây người, nàng đột nhiên trợn mắt, “Chỉ là…còn có công công bên người Hoàng Thượng, còn có ít nhiều ánh mắt…bọn họ đều trông thấy, chúng ta phải làm sao…”
“Người yên tâm, Trân nương sẽ nói với bọn họ, đây chính là án rơi đầu a, người ở chỗ chúng ta dĩ nhiên sẽ không dám nói, nếu nói thì có một con đường chết”, Trân nương cam đoan.
“Còn công công kia?”
“Hắn sẽ không nói, nói ra chỉ còn con đường chết, những người sống trong cung đều đã thành tinh, họ biết có một số việc nên im lặng vẫn hơn. Người cứ yên tâm đi, Trân nương sẽ tìm cơ hội nói với hắn”, Oánh phi nhẹ nhàng thở ra, cũng may lúc này nàng không cần lo lắng sẽ bị chôn cùng, chỉ cần về sau tuân thủ đúng khuôn phép thì ngày tháng sắp tới trong cung cũng sẽ trôi qua không khó.
Tân hoàng đăng cơ, Phương Sở Đình ở lại kinh thành đến chín tháng, ngày hắn trở về Ứng Thiên phủ cũng là ngày Hoàng Thượng hạ thánh chỉ đến Phương gia.
Phương Sở Đình hộ giá có công nên thăng liền hai cấp, làm quan lục phẩm cai quản Nam Giam.
Người tuyên chỉ vừa đi thì đại môn Phương gia lại nghênh đón đoàn người đến chúc mừng, tuy rằng chức vị này bất quá cũng chỉ là lục phẩm nhưng đã thể hiện thái độ của Hoàng Thượng, Phương Sở Đình hộ giá có công, lần phong thưởng lần này chỉ sợ là ngọn gió đầu tiên, về sau địa vị của Phương gia trong triều có lẽ sẽ như ánh mặt trời ban trưa, Phương gia chủ đời tiếp theo nói không chừng sẽ là sủng thần của Tân Hoàng.
Trong đám người đến chúc mừng còn có Phương gia nhị lão gia, Phương Đình Bách.
“Sở Đình a, Nhị thúc vẫn nói tương lai của ngươi nhất định có tiền đồ, giờ thì ta đã nói trúng rồi. Ai nha, Hồ đại nhân, ngài đã tới rồi sao? Mời vào bên trong, hôm nay chính là ngày đại hỉ của Phương gia a!”, Phương Đình Bách nói năng hăng say, vừa liếc mắt trông thấy Hồ đại nhân đang tiến vào cửa liền bật người chạy đến đón.
“Đại thiếu gia, ai nha, xem ra đường làm quan đã rộng mở, đúng là không nhận ra nha, lão gia nhà chúng ta vừa nghe nói ngươi được thăng qua liền lập tức đến đây, nói là lúc này trong phủ khẳng định rất nhiều chuyện phải lo lắng nên tới sớm để phụ giúp”, Nhị phu nhân thân thiết lôi kéo tay Sở Đình, lúc này bảo nàng trở về nàng cũng không nguyện ý, ai bảo Diệp Thừa Mật đột nhiên lăn ra chết chứ? Hiện tại Phương Sở Đình đã là sủng thần của Tân Hoàng, nét mặt già nua không muốn cười cũng phải cười.
“Nhị thẩm, người đã tới, mời vào bên trong ngồi, việc hỗ trợ này không cần thiết, nhân thủ trong nhà vẫn còn đủ, Văn Tiệp cũng đã trở lại, Tam thẩm lúc này đang quản lý bên phòng bếp, không cần phiền đến người đâu!”, Hải Đường trực tiếp kéo nàng đến phòng bên, là nơi dành cho nữ quyến trong nhà ngồi nghỉ.
Nhị phu nhân biến sắc, “Ai nha, cháu dâu a, ngươi đây là khách khí rồi, người một nhà cần nói gì phiền với không phiền”, nàng liếc mắt liền trông thấy Trương phu nhân ngồi bên cạnh nên vội vàng bật dậy chạy tới rồi chườn ra bộ mặt tươi cười, “Trương phu nhân, ai nha, ta đúng là không nhận ra, sắc mặt người hồng nhuận như vậy, thật là càng ngày càng trẻ”
Hải Đường cười nhạo, bọn người này đúng là, lúc trước phân gia đến cả năm không thấy nàng đến phủ, hiện tại Sở Đình thăng qua liền trông thấy mặt bọn họ.
Hôm nay Sở Các thật sự vui vẻ, đại ca thăng quan, trong nhà có rất nhiều quan khách, lúc này hắn cùng đại ca bái kiến các vị đại nhân, kỳ thi hương năm nay đã có kết quả, thành tích của chính mình cũng không kém, chỉ còn chờ đến đầu xuân năm sau…Một năm này, tiên sinh thường xuyên khen hắn, nói là văn vẻ của hắn càng ngày càng tiến bộ, được như vậy chính là nhờ phụ thân dạy dỗ và đại ca đốc thúc.
Trong lúc cao hứng hắn đột nhiên cảm thấy phía sau có người kéo y phục của chính mình, là nha đầu Thủy Nhân luôn hầu hạ bên cạnh nương, “Chuyện gì?”
Tiểu nha đầu ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói hai câu, “Nhị thiếu gia, mau trở về viện, thân thể mẫu thân người không tốt”
Nương? Đúng rồi, từ chạng vạng đến bây giờ cũng không gặp qua nương, không phải bị bệnh chứ? Sở Các vội vàng chạy đến nói với đại ca một tiếng rồi cùng Thủy Nhân trở về viện.
“Nương, người không khỏe sao?”, Sở Các nhìn Tần di nương đang nằm đưa lưng về phía mình.
“Thủy Nhân, ngươi lui xuống trước đi”, di nương xoay người phất tay với tiểu nha đầu kia.
Sở Các lo lắng nhìn nàng, “Nương, người không khỏe sao?”
“Là chỗ này?”, nhìn Thủy Nhân đóng cửa, Tần di nương chỉ vào ngực của chính mình, “Cư nhiên cho hắn thăng hai cấp, thăng hai cấp rất giỏi sao, bất quá cũng chỉ là một nhàn quan, đãi yến cái gì chứ, đúng là tức chết ta a!”
“Nương, người đang nói gì vậy?”, Sở Các kinh ngạc đến bịt miệng nàng, “Bị người khác nghe được không tốt”
Tần di nương lập tức gạt tay hắn, nàng oán hân nói, “Sở Các, ngươi nhất định phải thi đỗ Trạng Nguyên, ta không tin, hắn chỉ là một Tiến Sĩ nho nhỏ, có thể thăng quan vượt qua Trạng Nguyên sao?”
“Nương…haiz…ta đã biết”, Sở Các thở dài, nương vẫn như vậy, chỉ cần đại có có hỉ sự gì là nàng liền cáo bệnh không ra khỏi viện, haiz, tại sao nàng lại như vậy chứ?