Hải Đường Nhàn Thê

Chờ hắn cùng hai người kia nói chuyện xong, mọi người cùng nhau trở về quán trọ, mãi cho đến giờ ngủ thì hai hàng chân mày của Phương Sở Đình cũng không giãn ra, chẳng biết hắn buồn rầu chuyện gì.

“Nghĩ gì vậy?”, Hải Đường thu xếp Đô Đô xong liền ngồi xuống bên cạnh hắn, hiện tại đã là canh hai mà hắn vẫn còn giở lại hồ sơ vụ án.

Phương Sở Đình nhìn nàng, hắn cầm kéo khơi tim nến đã có chút sụp tàn, căn phòng nhất thời trở nên sáng sủa hơn, “Việc này có chút kỳ quái”

“Tại sao?”

Hắn lật hồ sơ vụ án rồi nói, “Nói phụ thân Lam Nhân là người của Hán Vương thì ta còn tin được, bởi vì hắn thường xuyên qua lại với phụ thân của ngươi, đồng nghiệp của ta tại kinh thành cũng đã nắm chứng cớ, hắn không phải bị vu hãm. Chỉ là Oánh…Oánh phi, nàng tuy nói là do phụ thân của ngươi đưa vào cung nhưng bảo nàng cấu kết Hán Vương ý đồ mưu hại Hoàng Thượng thì cảm thấy có chút gượng ép. Nàng là một nữ nhân, ở trong cung lại không có thế lực. Huống chi hiện tại đã không còn là năm Vĩnh Lạc, từ sớm nàng đã đứng ngoài chuyện này, quý phi, thái phi, nàng còn nguy hiểm gì chứ?”

“Hoàng Thượng có lý do của Hoàng Thượng”, hiện tại hắn chỉ biết nữ nhân này là tốt.

“Vấn đề năm ở đây, ngươi biết không, nam nhân hồi chiều này chính là quản gia của Tô gia, hắn nói sau khi Oánh phi bị bắt vào Tông Nhân Phủ thì không ai đến thẩm vấn nàng, nàng bị nhốt trong phòng một mình, căn bản không người tiếp xúc với nàng, cũng không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì?”, Phương Sở Đình khó hiểu, hắn cân nhắc lại từng lời nói của người đó hồi chiều này.

Hải Đường lầm bầm, “Nói không chừng Hoàng Thượng đã thẩm tra, chẳng qua không công khai mà thôi”

“Không giống, theo tin tức đáng tin cậy, Hoàng Thượng căn bản không thẩm tra nàng”

“Ngươi nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ Hoàng Thượng tùy tiện ban xuống một tội danh? Giết người đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cần phải lo lắng nhiều như vậy sao? Nếu Hoàng Thượng bí mật phán xử nàng, hắn căn bản không cần định tội danh mà cứ âm thầm hành động, người ngoài cung còn biết được sao?”

“Nếu nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ thì có thể, thế nhưng nàng là Thái phi, là Thiên Hoàng ngự phong, không phải muốn xử là xử”

“Ngươi cảm thấy nàng bị oan uổng sao?”, Hải Đường nói một câu, “Trong cung nhiều người như vậy, Hoàng Thượng oan uổng ai không oan uổng mà lại oan uổng nàng?”

“Ta cảm thất có vấn đề. Nếu cung nữ kia là nàng phân phó thì tại sao? Lý do là gì? Dù là vì Hán Vương, chỉ là Hán Vương đã thất thế, nàng có cần phân phó người đi ám sát đương kim Hoàng Thượng không? Nếu Hoàng Thượng chết thì nàng được lợi gì chứ?”

Tuy Phương Sở Đình nói có đạo lý nhưng Hải Đường vẫn cảm thấy hắn có tư tâm. Hắn đang thiên vị Tô Oánh Nhi, trong đầu Hải Đường, ngày đó ở Ứng Thiên phủ nàng đã lĩnh giáo thủ đoạn của nữ nhân này, nàng biết nữ nhân này không đơn giản. Đáng tiếc Phương Sở Đình bị quá khứ che mờ mắt, nữ nhân nhập cung có mấy ai là người đơn giản, “Chuyện trong hoàng cung, liệu có ai là người biết rõ, ngươi bất quá cũng chỉ là nghe nói mà thôi, mắt thấy mới là thật a!”

“Trên đời này có bao nhiêu chuyện tận mắt thấy mới có thể giải quyết? Đối với chuyện của Thừa Nghê, chúng ta đều là đoán, cuối cùng sự thật lại như thế nào?”

Hải Đường không muốn cùng hắn dây dưa vấn đề này, “Vậy chứ rốt cuộc ngươi muốn làm sao bây giờ? Tái thẩm tra? Thay nàng lật lại bản án? Dù không phải nàng phân phó nhưng nàng là đồng đảng của Hán Vương, nhà nàng ý đồ mưu phản, tội danh này thiết tưởng đã đủ”

“Nàng chẳng qua là bị phụ thân đưa vào cung thay thế ngươi, tại sao lại gọi là đồng đảng? Một nữ nhân như nàng thì có thể làm được gì chứ? Nếu nói nhà nàng ý đồ mưu phản, phụ thân của ngươi cũng mưu phản, tại sao ngươi không có việc gì?”, Phương Sở Đình khó mà chấp nhận hai chữ “đồng đảng”

“Phương Sở Đình, ngươi phải hiểu rõ hai chuyện. Phụ thân mưu phản nhưng ta không sao là vì Hoàng Thượng nể tình đại ca của ta, là vì Hoàng Thượng biết ta không tham dự vào đó, lại bởi vì Hoàng Thượng phải bảo vệ Phương gia”, Hải Đường nhìn thẳng vào mắt hắn mà gằn từng tiếng, “Còn một chuyện nữa, ngươi nghe rõ ràng cho ta! Phụ thân ta chưa từng có ý định đem ta vào cung, ít nhất cũng không phải dâng lên cho Tiên hoàng làm phi tử”

“Cái gì?”

“Là Hán Vương. Hán Vương từng đáp ứng phụ thân, nếu có một ngày hắn đại sự thành công, khi đó ta sẽ là Hoàng Hậu. Bời vì chuyện này nên sau khi ta xuất giá thì phụ thân chẳng thèm quan tâm đến ta nữa, bởi vì ta đã làm hỏng chuyện tốt của hắn”, Hải Đường nhìn hắn tâm tình bất định.

“Nhưng Thanh Thiên nói…Thanh Thiến nói…”, Phương Sở Đình có chút hoang mang, hôm nay Thanh Thiên đã nói vì Hải Đường phải gả cho Phương gia nên Diệp đại nhân mới rơi vào đường cùng buộc Oánh Nhi thay nàng tiến cung.

Hải Đường lắc đầu, “Ta không biết nữ nhân kia nói gì? Bất quá, theo ta biết, phụ thân muốn ta là phi tử của Hán Vương. Diệp Thừa Mật cùng phụ thân nói vậy không chỉ một lần”

Phương Sở Đình không thốt nên lời, hai hng chân mày chau lại một chỗ, hắn chưa từng nghe Thừa Nghệ nói qua chuyện này, chỉ là lúc trước ở Ứng Thiên có tin đồn, nói là Hoàng Thượng có ý kết thân với Diệp gia, “Không có khả năng!”, hắn nói chắc chắn như đinh sắt đóng vào gỗ.

“Tin hay không tùy ngươi! Ngươi cảm thấy ta mắc nợ nàng, nhưng ta thật sự mắc nợ sao?”, nghĩ đến đây nàng có chút tức giận, ban đầu không biết cũng đã biết, sau lại mới phát hiện chuyện căn bản không giống như vậy, nữ nhân này từ sớm đã đồng đảng với bọn họ làm đủ mọi chuyện để Phương Sở Đình canh cánh trong lòng. Hiện tại hắn không hận được mình nên nảy sinh cảm giác áy náy đối với Tô Oánh Nhi, nghĩ rằng nàng đã thay thế Hải Đường tiến cung làm phi tử.

Phương Sở Đình nhìn nàng trong chốc lát, hắn không hề nói gì mà chỉ mở hồ sơ vụ án một lần nữa, hắn muốn tìm xem rốt cuộc có để sót manh mối gì không.

“Nghe ta khuyên một câu, việc này ngươi không cần nhúng tay vào”

Phương Sở Đình không thèm để ý đến nàng, Hải Đường tức giận khép hồ sơ vụ án lại rồi đặt tay lên đó không chịu buông ra, “Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được gì? Dù ngươi tìm được manh mối thì đã sao, hắn là Hoàng Đế, hắn muốn ai chết thì người đó phải chết”

“Ngươi buông tay”, hắn có chút bực mình mà gầm nhẹ một câu.

Hải Đường không chịu buông tay, nàng đem hồ sơ đoạt lại vào tay mình, “Thật buồn cười! Ngươi nghĩ Hoàng Thượng có thể vì manh mối chính xác của ngươi mà không giết nàng sao? Tội danh đã định, kim khẩu ngọc ngôn, không chết cũng phải chết, ngươi còn có thể làm được gì?”

“Chẳng lẽ cứ như vậy mà mặc kệ! Ta không làm được”

Hải Đường bật cười, cảm xúc có chút không kìm chế được, nàng lạnh lùng nói với hắn, “Trong lòng ngươi không làm được sao? Cần gì nói dễ nghe như vậy, là tình cũ không rủ cũng đến, nàng phải chết, là ngươi đau lòng?”

Một câu này khiến gương mặt hắn thoáng hiện lên tia tức giận, chỉ là hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Đúng vậy, không chỉ là tình cũ, nàng còn là tỷ tỷ của Lam Nhân, là thân thích”

“Phương Sở Đình, xem ra ta không thể thức tỉnh ngươi, rõ ràng là bởi vì trong lòng ngươi không buông tay nàng được, cần gì nói dễ nghe như vậy? Ngươi muốn giấu ai và giấu được ai?”, Hải Đường rống giận.

“Diệp Hải Đường, ngươi có thể rộng lượng một chút không, đây đã là chuyện của quá khứ, ngươi ghen gì chứ?”, Phương Sở Đình đoạt lại hồ sơ trên tay nàng rồi đứng lên.

“Ta không rộng lượng? Ta ghen? Tại sao ta lại ghen? Ngươi nên cẩn thận chính ngươi”

“Quên đi, ta không dây dưa với ngươi nữa, đây là quán trọ, không phải Đường Viên. Ta không muốn người khác đến xem náo nhiệt”, hắn đè thấp thanh âm chuẩn bị đứng dậy.

“Được, ta hỏi ngươi, nếu nàng thật sự không phải đồng đảng, nếu nàng không muốn sát hại Hoàng Thượng mà là Hoàng Thượng muốn giết nàng, ngươi phải làm sao bây giờ?”

“Ta…”, đúng vậy, phải làm sao bây giờ, Phương Sở Đình cau mày suy nghĩ.

“Ngươi có thể làm gì? Tìm Hoàng Thượng thuyết phục? Lập trường của ngươi là gì? Nói phải cứu Tô gia, còn có thể nói được, nhưng hôm nay hy vọng cứu đã không còn. Nếu Hoàng Thượng hỏi ngươi tại sao phải cứu Oánh phi, ngươi trả lời thế nào?”, tại sao hắn lại mất lý trí như vậy?

“Ta…”

“Nói ngươi là tình nhân cũ của nàng? Sau đó người trong cung sẽ làm một cuộc đại thanh trừng? Trăm mạng người của Phương gia còn giữ được sao?”

“Hoàng Thượng là minh quân…sẽ không tùy ý giết người, ngươi không cần lo xa”, Phương Sở Đình nói vậy để thuyết phục nàng, đồng thời cũng là thuyết phục chính mình.

Hải Đường cười ra tiếng, nàng cười đến khóe mắt rơi lệ, “Ta lo xa? Xưa nay gần vua như gần cọp, ta biết ngươi hiểu rõ điều này. Ngươi cố chấp như vậy, thậm chí trên dưới lớn nhỏ trong Phương gia ngươi cũng không để vào mắt, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm. Phương Sở Đình, hiện tại ta cho ngươi hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất, ngươi cùng ta trở về nhà, không cần ngươi nhúng tay vào chuyện của Oánh Nhi nữa. Thứ hai, ngươi ở ta đi, ta không thể ở đây nhìn ngươi đưa Phương gia vào đường cùng”

Phương Sở Đình kinh ngạc nhìn nàng, trên gương mặt này hiển thị rất nhiều tâm trạng, phẫn nộ, thất vọng, kiên quyết, còn có một chút nỗi niềm không nói rõ…tựa như chờ mong. Nhìn thấy nàng, lòng hắn trở nên mềm nhũn, hắn nhắm mắt đi đến trước mặt nàng rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Ngươi về nhà trước, chờ ta xong việc nhất định sẽ trở về”

Hải Đường mạnh mẽ đẩy hắn ra, “Trở về? Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi muốn quay về cũng không về được đâu. Ngươi nói như vậy…đã quyết tâm?”

Hắn không trả lời nàng nhưng đôi mắt kiên định đã nói lên tất cả.

Hải Đường sau từng bước, nàng lắc đầu, “Được thôi, ngươi không cần nói, ta đã hiểu được. Dù sao nàng cũng là nữ nhân ngươi yêu thương nhất, dù ngươi phải mất cả nhà, mất cả ta cùng Đô Đô, ngươi cũng sẽ không tiếc. Ta đi, ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi đem Phương gia đặt vào tuyệt cảnh, lại càng không để Đô Đô làm vật chôn cùng Tô Oánh Nhi”

“Ta phải làm sao mới có thể nói cho ngươi hiểu?”, hắn tức giận lớn tiếng, “Ta sẽ không để Phương gia lâm vào nguy hiểm, lại càng không để chuyện gì xảy ra với ngươi cùng Đô Đô. Ngươi phải tin ta!”, hắn vừa nói vừa nắm lấy tay nàng.

“Ngừng lại đi! Ta không hứng thú nghe! Ta muốn đi ngủ!”, Hải Đường nói xong liền gạt tay hắn rồi tiến vào phòng, trùm kín chăn, bịt kín đầu.

Phương Sở Đình đứng cạnh cửa nhìn theo hành động của nàng, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ. Lời Hải Đường nói hắn có thể hiểu được, hắn sẽ cẩn thận hành động, tuyệt đối không để Phương gia lâm vào nguy hiểm, lại càng không muốn làm hại đến hai mẫu tử nàng. Chỉ là nếu hắn không vì Oánh Nhi mà tận lực thì hắn sẽ không chịu đựng được, nếu lúc trước không phải Hải Đường bước chân vào Phương gia thì hết thảy mọi việc nói không chừng sẽ không phát sinh. Để nàng về nhà trước cũng tốt, nếu Hoàng Thượng nổi giận đúng như nàng nói thì vẫn còn phụ thân, Hoàng Thượng sẽ nể tình mà tha thứ cho Phương gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui