Hải Đường Nhàn Thê

Trở về nhà thu thập hành lý, Sở Đình phân phó Tiểu Ngũ cùng Trầm nhũ mẫu trông chừng nhà, Tiểu Tứ tạm thời được điều đến đây để bảo hộ tòa nhà từ một nơi bí mật gần đó.

“Tiểu Tình, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Đô Đô, ta rất lo lắng. Ngươi nhớ kỹ, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải lập tức mang theo Đô Đô trốn qua Ngô gia”, Hải Đường nhìn Đô Đô đang chơi đùa Nữu Nữu mà trong lòng bất an, “Đô Đô, sắp tới nương cùng cha có chuyện phải đi ra ngoài, ngươi ở nhà phải ngoan và nghe lời Tình cô cô”

Con trai đặt món đồ chơi trên tay xuống rồi nhào tới ôm nàng, “Không cần”

Ngực Hải Đường đau nhói, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, nàng hôn con trai một cái rồi nói, “Nghe lời, ngoan, nương sẽ sớm trở về”

Đô Đô khóc lóc ôm cứng nàng, nói thế nào cũng không chịu buông, “Ta cũng đi!”

Chờ Hải Đường trấn tĩnh trở lại, xe ngựa đã rời khỏi Thiên Phủ hơn mười dặm. Phương Sở Đình vẫn không nói gì, hắn thẫn thờ nhìn chăm chăm một điểm, tin tức này thật sự là một đả kích đối với hắn.

Hai ngày sau, vó ngựa không ngừng đưa đoàn người tiến nhập Huy Châu thành. Huy Châu rất phồn hoa, dòng xe cộ tấp nập không ngừng, cửa hàng san sát, trong thị trấn tường trắng ngói xanh tầng tầng lớp lớp, khắp nơi ồn ào náo nhiệt.

Cùng đi có Đại Nhất, Đại Nhị cùng Thành Thụy, bọn họ tìm một quán trọ nghỉ lại, Đại Nhất cùng Đại Nhị ra ngoài thăm dò. Hải Đường thấm ướt khăn lau mặt đưa cho Sở Đình, hắn không tiếp nhận khăn mà chỉ cau mày nghĩ ngợi, Hải Đường thở dài một hơi rồi giúp hắn lau mặt. Hai ngày một đêm bôn ba, râu đã mọc đầy trên mặt hắn rồi.

“Sở Đình, rốt cuộc người đó là ai?”, Hài Đường rót một tách trà đặt trước mặt hắn.

“Hắn là người giang hồ, cao thủ tìm hiểu tin tức, rất nhiều người của hắc bạch lưỡng đạo đến mua tin tức từ tay hắn. Sau khi Thừa Nghệ mất ta đã nhờ hắn điều tra xem trước khi chết Thừa Nghệ đã gặp qua những người nào”, Sở Đình ngừng một chút để uống thêm ngụm trà, “Qua vài ngày, hắn nói cho ta biết buổi tối đó Đại ca ngươi đã tựng gặp qua Diệp gia Nhị công tử ở sông Tần Hoài. Ta nhờ hắn điều tra xem Diệp Thừa Mật đến đó làm gì nhưng hắn không chịu, hắn cũng không đồng ý tiếp tục điều tra, bất quá hắn cho người truyền tin nói là sẽ giao chứng cớ chính xác cho ta. Chúng ta đã hẹn buổi tối sẽ đến nhà hắn để lấy chứng cớ. Tuy nhiên, ta còn chưa đến nơi thì nhận được tin nhà hắn gặp hỏa hoạn, quan phủ xác nhận bên trong có một cỗ thi thể nam giới, chuyện này đã tra xét rõ ràng. Vài năm nay ta luôn áy náy, cảm thấy chính mình đã hại chết hắn, chỉ là…không ngờ hắn lại xuất hiện”


Hải Đường cười khổ, “Thận Ngôn (nói cẩn thận), Thận Ngôn, người nhà đặt cho hắn tên này thật thích hợp a, đáng tiếc hắn lại làm nghề này!”

Ở lại quán trọ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm Đại Nhất đến báo rằng bọn họ đã tìm được nơi ở của Thận Ngôn, Đại Nhị hiện đang canh chừng, bọn người Phương Sở Đình lập tức chạy đến đó.

Đứng trong sân của một tòa nhà tường trắng ngói xanh, Đại Nhị đã chờ sẵn, “Công tử”

“Có người ra vào hay không?”

Đại Nhị lắc đầu, Sở Đình ra dấu mở cửa, không ai nói tiếng nào, Đại Nhị đẩy cửa, bên trong bị khóa, Đại Nhất phóng qua tường viện rồi mở cửa từ bên trong. Trong viện vô cùng hỗn độn, tựa như nơi này vừa trải qua một trận ẩu đả.

Trong lòng mọi người đều có chút lo lắng, có người đến sớm hơn so với bọn họ! Đẩy cánh cửa dẫn vào chính đường, Đại Nhất cẩn thận quan sát bên trong rồi khẽ nói, “Công tử! Trong này!”.

Hải Đường nhìn quanh bốn phía, trong phòng so với bên ngoài càng hỗn loạn hơn, quần áo, chăn đệm, sách vở bày la liệt, đã có người tìm kiếm vật gì đó ở nơi này sao? Trong góc tường có một người nằm nghiêng, toàn thân đều là vết máu.

“Công tử, hắn đã chết, thi thể còn chưa cứng, hẳn vừa chết không lâu”, Đại Nhất cẩn thận kiểm tra thi thể.

Phương Sở Đình nổi giận, ánh mắt bị che kín bằng tơ máu, “Đáng chết! Vẫn tới chậm một bước! Phỏng chừng vật nọ đã bị bọn họ đem đi”


Đại Nhất đột nhiên cảnh giác hô to, “Có người!”. Thanh âm vừa dứt thì hắn đã vọt ra ngoài sân.

Có tiếng đao kiếm giao nhau, Đại Nhất cùng người vừa tới đã động thủ. Mọi người đuổi theo, chỉ thấy trong sân là một trận đao quang kiếm ảnh, tốc độ cực nhanh khiến người nhìn cảm thấy hoa mắt. Sau một tiếng hét lớn, bạch sam nam tử cùng Đại Nhất đều tự rút lui vài bước.

“Ngừng tay!”, Sở Đình cùng Hải Đường đồng thời giật mình, “Ngô đại hiệp? Ngô Thiên Phàm?”

“Phương công tử? Phương phu nhân? Tại sao các người lại ở nơi này?”, hắn vừa nói vừa thu kiếm lại sau lưng.

“Chúng ta đến tìm người”

“Tìm người?”, gương mặt lãnh tuấn của Ngô Thiên Phàm cau lại, trong lòng như có lửa đốt, hắn đẩy mọi người chạy vọt vào phòng rồi lao thẳng đến cỗ thi thể, “Thận Ngôn! Thận Ngôn!”. Dò xét cẩn thận, hắn liền đứng dậy chỉ kiếm vào Phương Sở Đình, “Là các ngươi?”

Đại Nhị cùng Thành Thụy rút vũ khí đứng chặn phía trước Sở Đình, Sở Đình ra hiệu để bọn họ lùi lại, “Ngô đại hiệp, ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta cũng vừa đến đây”

“Thận Ngôn nói hắn đã biết một bí mật lớn có thể mất mạng bất cứ lúc nào cho nên mới phải lẩn trốn suốt năm năm liền, không ngờ người muốn mạng của hắn lại là các ngươi!”, Ngô Thiên Phàm căn bản không muốn nghe bọn họ giải thích, thanh kiếm run lên, hắn đã muốn xông lên phía trước liều mạng.


“Đợi đã!”, Sở Đình quát to một tiếng, “Đúng vậy, chúng ta là vì bí mật kia mà đến, nhưng chúng ta cũng đã đến chậm, căn cứ theo tình hình hiện tại thì hắn đã chết hơn một canh giờ, chúng ta nhiều người như vậy, nếu muốn giết người hay tìm vật này nọ thì cũng không cần đứng đây đến lúc này, chẳng lẽ còn muốn chờ ngươi đến bắt?”

“Hừ! Các người là kẻ có tiền, muốn dùng tiền để thuê người thay các ngươi bán mạng, bán mạng xong lại còn muốn giết người diệt khẩu, chuyện này ta còn không biết sao!”

“Ngô đại hiệp! Ngươi có biết Thận Ngôn giúp chúng ta điều tra gì không? Hắn giúp chúng ta điều tra nguyên nhân cái chết của Đại ca ta, ngươi cho rằng chúng ta muốn mạng hắn sao?”, Hải Đường vội vàng giải thích.

“Đại ca ngươi?”

“Đúng! Năm năm trước Đại ca ta chết oan, lúc đó tướng công đã từng nhờ Thận Ngôn điều tra xem đại ca ta trước khi chết đã gặp qua những ai. Ngươi cũng biết vị bằng hữu này giả chết, chúng ta căn bản không có được đáp án, chúng ta có thể giết hắn sao?”

Ngô Thiên Phàm nhìn chằm chằm Hải Đường, sau lại nhìn sang Phương Sở Đình, hắn trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng, “Chỉ mong lời của các ngươi là sự thật”

“Có phải là sự thật hay không chúng ta cũng không muốn nhiều lời. Như vậy đi, chúng ta đi báo quan!”, Hải Đường đưa ra một phương án.

“Không được”, Ngô Thiên Phàm lắc đầu, “Hắn đã là một người chết, báo quan thế nào đây?”

Hải Đường cùng Sở Đình liếc nhìn nhau, hai người đã quên mất chuyện này. Sở Đình hỏi, “Ngô đại hiệp dự tính thế nào?”

“Chôn hắn”, ánh mắt mất mác của Ngô Thiên Phàm hương về cỗ thi thể.

Vội vàng một ngày, hậu sự của Thận Ngôn đã an bày thỏa đáng, Sở Đình mời Ngô Thiên Phàm đến quán trọ.


“Ngô đại hiệp, tại sao ngươi lại đến nơi này?”

“Thận Ngôn viết thư cho ta, nói là sự tình đã qua lâu như vậy hẳn không còn ai chú ý đến hắn nên không muốn lẩn trốn nữa. Ta có chút lo lắng nên chạy đến xem. Vốn ngày hôm qua ta đã có thể đến nơi nhưng Nữu Nữu bám lấy ta cả ngày nên đến chậm”, Ngô Thiên Phàm lộ vẻ tiếc nuối.

“Hắn có đem chuyện điều tra nói với ngươi không?”, Hải Đường mang theo chút hy vọng.

Ngô Thiên Phàm cười khổ lắc đầu, “Không có, người trong giang hồ cũng có quy củ của giang hồ. Bất quá, lúc ta thay trang phục cho hắn đã tìm thấy vật này trên người hắn”, bàn tay xòe ra, trên lòng bàn tay là một khối vải bố có viết hai chữ bằng máu tươi.

“Yên Nhược?”, Sở Đình cẩn thận xem xét một chút, chữ viết này cong vẹo run rẩy, phỏng chừng hắn trước khi chết đã lưu lại.

“Yên Nhược là ai? Chẳng lẽ người tên Yên Nhược đã giết hắn?”, Hải Đường nhìn mảnh vải bố một chút, chữ “Nhược” cuối cùng đã có chút không phân biệt được, xem ra hắn rất muốn lưu lại đầu mối tin tức.

“Đại Nhị, ngươi ở lại Huy Châu cẩn thận điều tra xem có người nào tên Yên Nhược hay không, có lẽ là một nữ nhân. Đêm nay chúng ta trở về Thiên Phủ”, Sở Đình nhìn Ngô Thiên Phàm, “Ngô đại hiệp, ngươi thì sao?”

“Cùng nhau trở về!”

“Đợi đã, ngươi ở đây thì trong nhà có chuyện phải làm sao? Ta đã dặn Tiểu Tình nếu phát sinh sự cố thì chạy qua tìm ngươi”, trong lòng Hải Đường đột ngột trống rỗng, nàng vô cùng hoảng hốt.

“Phương phu nhân yên tâm, trong nhà vẫn còn vài cao thủ, Phương gia có việc thì bọn họ cũng sẽ can thiệp. Bất luận thế nào, chúng ta về Thiên Phủ rồi hẳn tính tiếp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận