Hải Đường Nhàn Thê

Xe ngựa chạy gần hai dặm đột nhiên ngừng lại, Tiểu Ngũ nhanh chóng vén rèm xe, nàng chỉ nhìn thấy hai bên đường toàn cây là cây, “Đại ca, chuyện gì vậy?”

“Phương phu nhân, Tiểu Ngũ cô nương, có chút không thích hợp”, xa phu đại ca nhìn ngó bốn phía, ngữ khí có chút khẩn trương.

“Sao lại thế này?”, Hải Đường vừa nhìn thấy biểu tình lo lắng của xa phu liền luống cuống, mí mắt nàng đột nhiên giật mạnh.

“Ngồi vững, chúng ta đi tiếp”, xa phu đại ca hít sâu một hơi để tăng thêm can đảm, dây cương vung lên, xe lại lăn bánh. Hải Đường gắt gao giữ thành ghế, chỉ sợ không cẩn thận ngã văng ra ngoài.

Ngựa hí một tiếng, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Tiểu Ngũ kịp thời đỡ lấy Hải Đường suýt ngã về phía trước.

“Tiểu Ngũ cô nương, ngươi bảo hộ Phương phu nhân, ngàn vạn lần không được ra ngoài”, xa phu đại ca bên ngoài hô to, ngữ khí có chút run rẩy.

Hai người chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, chỉ khi tiếp cận xe ngựa mới ngừng lại, dường như bọn họ đã bị một đám người vây quanh. Trong lòng Hải Đường căng thẳng, nàng lén lút đẩy một góc rèm xe, chỉ thấy bên ngoài là một đám đại hán đứng chắn trước xe ngựa, mỗi người đều đeo khăn đen bịt mặt, tay cầm cương đao, mắt lộ hung quang, đằng đằng sát khí.

Xa phu đại ca trấn định tinh thần, hắn dùng thanh âm ôn tồn nói với bọn họ, “Các vị hảo hán, chúng ta chỉ là người qua đường bình thường, thỉnh các vị buông tha, kim ngân chúng ta xin để lại”


Đại hán chỉ im lặng, có thể thấy được đám kỵ mã đều tập trung phía sau hắn, rất rõ ràng, hắn là thủ lĩnh của nhóm người này. Xa phu đại ca vừa định nói vài câu liền thấy tên thủ lĩnh kia giơ cao đại đao trong tay, hắn lạnh giọng hô, “Giết!”

“Giết!”, đám thủ hạ phía sau đồng thanh đáp ứng, thanh âm chấn động khu rừng, vô số cánh chim dáo dác bay lên.

Tâm Hải Đường run rẩy, nàng nhanh chóng lùi lại, hoàn toàn không chủ ý ôm chặt cánh tay của Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ gắt gao giữ chặt tay nàng, ý bảo nàng không cần sợ hãi. Tiểu Ngũ nhẹ giọng nói với nàng, “Phu nhân, người cứ tránh ở trong xe không cần đi ra, chờ đại ca dẫn dắt đám tặc tử rời đi một chút, ta liền đánh xe mang người đào tẩu”

“Vậy hắn phải làm sao bây giờ?”, Hải Đường run rẩy hỏi lại, thân mình tựa như đã nhũn ra. Cứ như vậy mà đào tẩu, xa phu đại ca có gặp nguy hiểm không?

Tiểu Ngũ lắc đầu, nàng cắn môi, tựa hồ đã quyết định, “Phu nhân đi rồi, đám tặc tử này tự nhiên sẽ đuổi theo, đại ca vốn không gặp nguy hiểm”. Nói xong, nàng nâng rèm cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.

Nghe Tiểu Ngũ nói như vậy, tâm tình của Hải Đường thả lỏng một chút, nàng cũng đẩy rèm xe nhìn lén. Chỉ là vừa nhìn liền nhận ra tình hình bên ngoài có chút không ổn, xa phu đại ca đã bị bọn họ bức xuống xe, hắn té ngã trên mặt đất, may mắn hắn thuận thế lăn người sang một bên mới tránh thoát được thanh đại đao vừa bổ tới, hắn vùng dậy tiếp tục chiến đấu với vài người bên cạnh.

Vài gã bịt mặt lao về phía xe ngựa, thấy tình huống nguy cấp, Tiểu Ngũ khẽ cắn môi. Nàng vội vàng dặn dò Hải Đường một câu liền rút kiếm xông ra ngoài, “Phu nhân, không được đi ra!”

Thanh âm đao kiếm vang lên bên tai Hải Đường, từng thanh âm tựa như chém vào da thịt của chính nàng. Hải Đường đem thân mình co thành một khối, nàng ngồi xổm xuống xe, cắn chặt môi, đem bàn tay gắt gao nắm chặt lại.


Hôn chiến trong chốc lát, rốt cục Tiểu Ngũ đã tìm được cơ hội, nàng ra sức đẩy vài bả đao, một cước đá vào người đang nằm trên mặt đất, dây cương vung lên, miệng hét lớn một tiếng.

Xe ngựa lại chuyển động, Tiểu Ngũ vừa cẩn thận đánh xe vừa vung ám khí, nàng muốn dành toàn lực chú ý đến gã thủ lĩnh vẫn chưa hề động thủ k.

Quả nhiên, gã thủ lĩnh nhìn thấy Tiểu Ngũ đánh xe ngựa rời đi liền thúc ngựa chạy đến đối đầu. Hắn nhoài người vung ngang đại đao, đem đao trực tiếp cắm vào bụng ngựa.

Chỉ nghe tiếng ngựa hí lên một tiếng đau đớn, nó điên cuồng phóng về phía trước chạy một đoạn, huyết nhục từ ổ bụng ào ào đổ xuống, nó liêu xiêu bước thêm vài bước rồi vô lực ngã xuống. Thùng xe phía sau ngã trái ngã phải, cuối cùng toàn bộ thùng xe đều bị lật xuống, Tiểu Ngũ nhanh chóng từ giá xe lăn xuống đất, bất chấp chính mình, nàng vội vàng xốc rèm thất thanh kêu lên, “Phu nhân! Phu nhân! Người có sao không?”

Hải Đường nhanh chóng bò ra, tuy rằng không có gì trở ngại, chỉ là đầu vừa đập vào vách xe một cái, nàng đau đến không nói nên lời, “Ta không sao? Ngươi thế nào?”

“Phu nhân, mau, mau ra đây!”, Tiểu Ngũ vội vàng lôi Hải Đường ra, mắt thấy đám đại hán đang hướng phía này chạy đến, mà gã thủ lĩnh kia từ khi rút đao đâm vào bụng ngựa liền lui sang một bên, không hề động thủ.

Hải Đường cố hết sức chui ra khỏi thùng xe, nhìn lại, xa phu đại ca còn đang đánh nhau kịch liệt với đám người, mắt thấy vài đại hán đã đuổi gần tới, vốn dĩ chân nàng đã mềm nhũn đột nhiên có thêm vài phần khí lực. Hải Đường cắn răng nắm chặt tay Tiểu Ngũ, “Tiểu Ngũ, chúng ta chạy!”

Tiểu Ngũ gật đầu lập tức kéo Hải Đường chạy về phía trước, chỉ là đám người phía sau không ngừng đuổi theo. Hải Đường bất quá chỉ là nữ lưu yếu nhược, dù muốn bỏ chạy trối chết cũng tránh không được ngả nghiêng lảo đảo, “A!”, Hải Đường vấp vào gấu váy của chính mình, nàng lập tức ngã sấp xuống đất. Tiểu Ngũ quýnh lên, nàng kéo Hải Đường đứng dậy, liếc mắt nhìn thấy đám người phía sau đã đuổi gần tới, rốt cục nàng hạ quyết tâm, “Phu nhân, người chạy mau! Ta ở lại chặn bọn họ!”


“Không! Không! Chúng ta cùng nhau chạy!”, Hải Đường liều mạng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt nhưng vẫn kiên quyết không buông tay Tiểu Ngũ.

“Chạy đi!”, Tiểu Ngũ nhẫn tâm dùng sức đẩy mạnh nàng, Hải Đường bị đẩy lùi vài bước.

Tiểu Ngũ chạy lên vài bước, đem đám người bịt mặt ngăn lại, nhìn thấy Hải Đường vẫn còn ngồi dưới đất, nàng liền quay đầu lại hô to, “Phu nhân! Chạy đi!”

Hải Đường đưa tay bịt miệng, nước mắt tuôn rơi như mưa. Hải Đường cắn răng lảo đảo đứng lên, nàng kéo váy chạy về phía trước vài bước, vẫn là không nhịn được phải quay đầu lại nhìn.

Không được, Tiểu Ngũ một người đối phó vài người, mắt thấy cước bộ của nàng đã bắt đầu rối loạn, trên người cũng thêm nhiều vết thương, nhìn vết máu chói mắt kia, Hải Đường muốn chạy cũng không chạy được.

Phải chết thì cùng chết! Hải Đường lau nước mắt trên mặt, nàng dùng sức đem váy cột lại, sau đó nắm chặt hai cục đá trong tay rồi chạy vội đến bên người Tiểu Ngũ. Hải Đường bất chấp tất cả đem đất đá ném loạn xạ.

Quái chiêu này cư nhiên có hiệu quả, Tiểu Ngũ mượn cơ hội giải quyết hai người, áp lực nhất thời giảm đi, chỉ là bắt gặp phu nhân của mình chạy trở về, trong lòng nàng lại bắt đầu sốt ruột, “Phu nhân, tại sao người quay trở lại? Chạy nhanh a, nơi này có ta cùng đại ca rồi!”

Hải Đường cầm lên một thanh đại đao, rất nặng, nàng suýt chút nữa giữ không được. Bất quá, Hải Đường liều mạng quơ đao, khiến đám đại hán thật sự cố kỵ, “Không, ta không đi, Tiểu Ngũ, nếu chết thì cùng chết!”

“Phu nhân…”, Tiểu Ngũ nghẹn ngào, thân thủ chậm một nhịp, suýt chút nữa đã bị đối thủ đâm đao đến, nàng lấy lại bình tĩnh rồi tóm Hải Đường lôi ra phía sau, che chắn nàng khỏi đám người trước mắt.


Hải Đường căn bản là nữ lưu không có võ công gì, vừa mới bắt đầu có thể tạo được chút hỗn loạn, nhưng thời gian càng lâu thì ngược lại càng làm Tiểu Ngũ bị trói buộc. Mấy nam nhân nhìn thấy Tiểu Ngũ đối với Hải Đường khẩn trương như vậy liền tập trung “tiếp đón” Hải Đường.

Hải Đường chưa bao giờ trải qua tình thế nguy hiểm như thế, vừa mới bắt đầu nàng còn can đảm quơ đao, chỉ là đại đao kia vô cùng nặng đã sớm khiến nàng kiệt sức, cánh tay rã rời. Bọn họ đã vài lần suýt chém trúng Hải Đường, nàng lại vô lực trốn tránh, đều là Tiểu Ngũ kịp thời cứu nàng.

Chỉ là…cứu một lần hai lần thì có thể, thời gian qua lâu ngay cả Tiểu Ngũ cũng không chống đỡ được, nàng vừa định mở miệng bảo Hải Đường chạy trốn thì Hải Đường đột nhiên lảo đảo. Vài gã bịt mặt nhìn thấy cơ hội đến liền huy đao chém lại, một đao kia sẽ dừng trên cổ của Hải Đường.

“Cẩn thận!”, mắt thấy ánh đao kia chợt lóe, Tiểu Ngũ nhanh chân phóng tới, chỉ là trong lúc bất cẩn, thanh đao kia liền lưu lại sau lưng nàng một vết đâm thật sâu, nàng đau đến ngất đi, thậm chí muốn bật lên một tiếng rên cũng không còn khí lực. Còn chưa kịp hít vào một hơi, thân mình lại bị một cước đá bay.

Miệng vết thương huyết nhục mơ hồ trên lưng Tiểu Ngũ kích thích Hải Đường, nàng theo bản năng thối lui đến bên cạnh Tiểu Ngũ, đem Tiểu Ngũ che chắn sau người. Hải Đường nhắm mắt lại, nàng hét một tiếng chói tai rồi trực tiếp múa may đại đao trong tay. Bị hành động điên cuồng của nàng hù dọa, vài người thoáng nhìn nhau rồi cùng lúc phát ra một trận cười vang. Giờ phút này Hải Đường không để ý nhiều chuyện như vậy, nàng chỉ biết nếu mình ngừng lại thì Tiểu Ngũ và nàng sẽ chết. Hải Đường dùng hết khí lực toàn thân vung đao.

Đột nhiên, bốn phía im lặng, không còn thanh âm đao kiếm va chạm vang lên, chỉ là Hải Đường không dám ngừng lại, nàng sợ khoảnh khắc mình ngừng lại chính là lúc hai người vong mạng.

“Phu nhân, buông đao đi, bọn họ, bọn họ là…”, Tiểu Ngũ tóm lấy mảnh váy còn lưu lại của nàng, lời nói chưa xong đã trực tiếp lâm vào hôn mê.

Hải Đường nghe được tiếng của Tiểu Ngũ liền chậm rãi mở to mắt. Đám người bịt mặt đã chạy trốn vô ảnh vô tung, Phương Sở Đình từ xa đang hướng nàng chạy tới, mà Đại Nhất cùng Đại Nhị cũng đã đuổi sâu vào trong rừng. Cõi lòng buông lỏng, đại đao trong tay nhất thời rơi xuống mặt đất.

“Hải Đường! Hải Đường!”, có người gọi nàng sao? Chỉ là, lúc này Hải Đường không nghe thấy gì cả, nàng vô lực ngã xuống mặt đất rồi ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận