Lời này thanh âm không lớn nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nghe lọt vào tai, ngay cả Hải Đường vẫn đang núp phía sau ngủ gà ngủ gật cũng nghe được, “Sao? Đình Bách có chuyện gì cao hứng muốn nói với mọi người sao?”, lã phu nhân đang cùng lão gia tán gẫu vui vẻ, khi nghe thấy thanh âm vừa rồi liền lên tiếng hỏi.
Đình Bách bày ra biểu tình dữ tợn, gương mặt đỏ bừng bừng, hắn nói quanh co, “Không có gì, không có gì?”
“Không có gì là thế nào? Không phải tối hôm qua ngươi đã nói hôm nay có chuyện muốn bàn với mọi người sao?”, Nhị phu nhân phát hỏa, chỉ mỗi chuyện ấy cũng không dám nói, về sau còn đảm đương gia chủ thế nào?
“Đúng vậy, nói đi”
“Kỳ thật là…kỳ thật là như vầy…”, Nhị lão gia nhìn lò sưởi trong đại sảnh, tại sao năm nay lại đốt lửa to như vậy, trên trán hắn đều đã đổ mồ hôi, “Nương, trước đó vài ngày, Trương lão ông vốn có làm ăn với thôn trang nhà chúng ta đã qua đời”
Sắc mặt Lão phu nhân khẽ biến, Lão Nhị này, đầu năm đầu tháng sao lại nói những chuyện này, “Vậy à?”
“Đúng vậy, nương, là người không biết, sau khi Trương lão ông đời, Trương gia trở nên rối tinh rối mù, vài huynh đệ vì sản nghiệp đã tranh giành đến đỏ mặt tía tai, thật sự chẳng ra làm sao!”
“A, còn có chuyện này sao?”, nghe đến đây Lão phu nhân liền cảm thấy hứng thú.
“Đúng vậy a, trưởng tôn Trương gia ỷ vào hậu trường vững chắc nên khăng khăng muốn chiếm phần hơn, những người khác không phục, nghe nói còn ở từ đường thượng cẳng chân hạ cẳng tay!”, Nhị lão gia nói đến nước bọt phun phì phèo, vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó suýt chút nữa đã nháo lên nha môn, may mắn trong dòng họ có vài vị thúc bá ra mặt chủ trì đại cục, cuối cùng gia sản mới được chia đều”
Lời nói của Nhị lão gia khiến những người khác bắt đầu để ý, ắt hẳn hắn không chỉ đơn giản là thuật lại chuyện ngoài đường như vậy!
“Haiz, huynh đệ trong nhà mà cũng tranh giành, đúng là mất mặt!”, lão phu nhân tỏ vẻ bất mãn đối với loại sự tình này.
“Bà bà, nói vậy cũng không hẳn, lợi ích trước mặt mấy ai có thể xem nhẹ?”, Nhị phu nhân nhanh chóng bổ sung một câu.
“Nương, ta nhìn thấy cảnh này thật bất bình a! Trương lão ông mất chưa bao lâu mà trong nhà lại xảy ra chuyện này, đúng là chết không nhắm mắt a!”, Nhị lão gia vừa thở dài vừa lén nhìn sắc mặt của lão phu nhân, xem nàng có để lộ chút cảm xúc nào không, cuối cùng lại liếc nhìn sang Nhị phu nhân trao đổi ánh mắt rồi nói tiếp, “Ta nghĩ…nếu thời điểm Trương lão ông còn sống biết lo liệu trước thì trong nhà sẽ không xảy ra chuyện dèm pha thế này a!”
“Ừm”, lão phu nhân cũng thuận miệng đáp.
Ánh mắt Nhị lão gia lóe một tia sáng, thịt béo cũng theo đó mà rung lên, “Nương, người cũng hiểu được chúng ta nên ra riêng là tốt rồi”
Lão phu nhân cảnh giác trừng mắt lườm hắn một cái, “Có ý gì?”
“Kỳ thật ta cũng không có ý gì, chỉ là muốn chuẩn bị sớm một chút, vậy nên…ngươi nghĩ xem nhà chúng ta có nên…”
Lời nói đến đây, mọi người trong phòng đều hiểu được hắn đang muốn nói gì, chính là muốn ra ở riêng.
“Đình Bách, ý của ngươi là thừa dịp ta còn sống mà phân chia gia sản?”, lão phu nhân theo dõi sắc mặt của hắn mà phát âm từng chữ rõ ràng.
“Cũng chỉ đề phòng…vạn nhất thôi”, Nhị lão gia lảng tránh ánh mắt của lão phu nhân, hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.
“Vạn nhất? Ý ngươi muốn nói Phương gia cũng có kẻ bất hiếu như vậy sao?”, trong thanh âm đã mang theo chút giận run.
“Bà bà, chuyện này rất khó nói, Trương lão ông cũng không nghĩ nhi tử của chính mình lại làm nhục gia phong như vậy a!”, Nhị phu nhân không hài lòng biểu hiện của Nhị lão gia liền xen vào.
Lão phu nhân tóm lấy tách trà bên cạnh ném thẳng đến trước mặt Nhị phu nhân, “Ngươi câm miệng cho ta! Nơi này không có chỗ cho ngươi mở mồm!”
Nhị phu nhân không cam lòng ngậm miệng, nàng dùng chân đá đá vào Nhị lão gia, người mà ống tay áo đã trở nên ướt đẫm mồ hôi.
“Đình Bách, ngươi nói cho ta! Phương gia chúng ta phải chăng cũng có loại bất hiếu như thế này?”, lão phu nhân thở hổn hển, nàng nâng gậy chống chỉ vào Nhị lão gia.
“Nương, ta không ý này a, chỉ sợ tương lai xảy ra…vạn nhất, thể diện của Phương gia cũng không còn”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi giỏi lắm!”, Như Ý không ngừng vỗ lưng lão phu nhân muốn giúp nàng hô hấp thuận lợi hơn, lão phu nhân cầm gậy vừa thở hổn hển vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhị lão gia, gương mặt đỏ bừng bừng, khí huyết nhất thời không thông, hai mắt vừa chớp thì thân mình đã mềm nhũn.
“Nương!”, lão gia vẫn đứng bên cạnh vội nhào tới đỡ lấy lão phu nhân.
“Bà bà! Nương! Lão phu nhân!”, trong phòng vang lên một trận kinh hô, tất cả mọi người đồng loạt lao tới bên cạnh lão phu nhân.
“Tránh ra! Tránh ra một chút!”, Hải Đường nhìn sắc mặt lão phu nhân, trong lòng hô to không tốt, đây chính là triệu chứng điển hình của bệnh cao huyết áp a!
Hải Đường dùng sức đẩy đám người đang xúm quanh, “Lão gia, mau đỡ bà bà vào trong, đừng lay động mạnh, mọi người mau tránh ra một chút!”
“Phương quản gia, mau thỉnh đại phu!”, phu nhân sắc mặt trắng bệch hướng Phương quản gia phất tay.
“Lúc này chỉ sợ…thôi để ta chạy đi thử…”, Phương quản gia phất tay áo rồi vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Hải Đường quỳ gối trên trường kỷ, trong đầu không ngừng nhớ lại những quyển sách y đã từng xem qua, phải làm sao bây giờ? Nàng cắn răng từ từ nhắm hai mắt, trong đầu hiện lên những hình mẫu sơ cứu đối với nạn nhân bị cao huyết áp…
“Hải Đường? Hải Đường?”, Phương Sở Đình nhìn bộ dáng lo lắng của Hải Đường liền lay lay nàng.
Hải Đường mở to mắt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt ánh lên một tia vui sướng, sau đó nàng vội vàng nói với lão gia, “Lão gia, Hải Đường có cách, bất quá…bất quá…”
“Nói mau!”
“Bất quá có chút mạo hiểm, ta cũng không thể khẳng định, chỉ là xin phép ngài cho ta làm thử!”
“Cách gì?”
“Lấy máu”
“Đại thiếu phu nhân, chuyện này không thể để ngươi tùy tiện thử như vậy! Dù ngươi đã từng thử cai quản gia sự, nhưng lần này liên quan đến mạng người, còn dám thử sao?”, Nhị phu nhân không thức thời lên tiếng phản bác, hai chữ “mạng người” cũng dám nhắc đến!
“Câm mồm!”, lão gia không đếm xỉa đến mặt nàng mà quát lên một câu, sau đó nhìn chằm chằm Hải Đường, “Biện pháp lấy máu ta cũng đã từng nghe nói qua, chỉ là có nên chờ đại phu đến chuẩn đoán bệnh trước hay không?”
“Lão gia, việc này không thể chần chừ được!”, nếu không nhanh chóng lấy máu, chỉ e lão phu nhân dù cứu được nhưng cũng bị liệt nửa người.
Lão gia nhìn biểu tình của nàng, biết nàng thật sự muốn cứu lão phu nhân, “Được, chúng ta cứ thử xem!”, ngựa chết chữa thành ngựa sống, giữa lúc giao thừa thế này cũng không biết có thể thỉnh được đại phu hay không!
Hải Đường rút ngân châm từ trên tóc xuống, tháo bỏ chụp đèn lồng rồi hơ ngân châm trên ngọn lửa, chỉ chốc lát sau, nàng cảm giác được chỗ ngón tay tiếp xúc với ngân châm đã khá nóng liền hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc rồi không ngừng xoa xoa lên vành tay của lão phu nhân, những vòng tai này thật vướng víu, sao không tháo ra luôn đi!
Nhìn đôi bàn tay run run của Hải Đường, Phương Sở Đình liền ngồi xuống ghế rồi nhẹ nhàng áp tay lên bàn tay trái của nàng. Hải Đường mỉm cười biết ơn, nàng dùng sức ấn đầu ngân châm xuống vành tai của lão phu nhân, một giọt huyết ứ ra, nàng vội vàng châm thêm bên cạnh, sau đó se se ngân châm, máu bắt đầu trào ra, Hải Đường kiệt sức ngồi trên chân của chính mình, nàng vừa thở gấp vừa thều thào vài tiếng.
“Hả?”, Sở Đình kề tai lại gần một chút.
“An Cung Ngưu Hoàng, có hay không?”
“Không nghe nói qua”
“Ngưu Hoàng đâu?”, Hải Đường gấp đến muốn bật khóc, thuốc này ở nhà nàng luôn đặt trong tủ lạnh, muốn dùng liền có.
“Có!”, phu nhân đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Để ta đi!”, Sở Các lưu lại hai chữ rồi chạy theo phu nhân.
Chốc lát sau, Sở Các cầm trên tay một hộp nhỏ trực tiếp chạy đến trước mặt Hải Đường, “Đại tẩu, người xem có phải nó không?”
“Ta không biết, phu nhân nói đúng là đúng”, nàng cầm một viên màu vàng nhét vào miệng lão phu nhân.
Qua một lúc lâu cũng không thấy lão phu nhân tỉnh lại, “Đại thiếu phu nhân, ngươi thử xong rồi chưa?”, Nhị phu nhân có chút sốt ruột, nếu lão phu nhân cứ như vậy, e rằng chuyện ra ở riêng của mình có chút khó khăn.
“Đệ muội, ngươi nói vậy là có ý gì?”, Phu nhân vịn cánh cửa thở hổn hển, nàng vừa tiến vào liền nghe được thanh âm của Nhị phu nhân, thật sự không nhịn nổi nữa.
“Ta đây chỉ đang quan tâm thôi!”, Nhị phu nhân vốn định nói thêm gì nữa nhưng bị Nhị lão gia đứng phía sau đá nàng một cước nên mới vội thu lời lại.
Đợi thêm chốc lát, Phương quản gia dẫn theo đại phu đến đây. Mọi người vừa trông thấy liền đoán hắn vừa từ trong ổ chăn chui ra, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt xong.
Đại phu vừa nghe Hải Đường giải thích vừa bắt mạch cho lão phu nhân. Hải Đường định mở miệng hỏi thăm tình huống liền bị đại phu khoát tay ngăn lại, ý bảo nàng im lặng, mọi người ngay cả thở cũng không dám.
Qua khoảng thời gian độ một tách trà nhỏ, bắt mạch cũng đã bắt mạch rồi, châm cứu cũng châm cứu rồi, nhưng lão phu nhân vẫn chưa tỉnh. Mọi người nhìn đại phu thu gom ngân châm, Phương Đình Tùng rốt cuộc nhịn không được liền hỏi, “Đại phu, gia mẫu rốt cuộc làm sao vậy?”
“Lão phu nhân e là bị lên huyết áp, nhất thời lâm vào hôn mê. May mắn Thiếu phu nhân kịp thời sơ cứu giúp lão phu nhân hạ huyết áp, bằng không hậu quả không thể lường được. Lão phu đã châm cứu cho lão phu nhân, đợi lát nữa ta sẽ kê đơn, các ngươi nghĩ biện pháp giúp người uống thuốc”
“Đại phu, sau khi lão phu nhân tỉnh dậy…liệu có vấn đề gì không? Tỷ như…hành động không tiện này nọ…?”, Hải Đường không dám nói lão phu nhân bị liệt nửa người.
“Chuyện này lão phu không dám cam đoan, chỉ có thể đợi lão phu nhân tỉnh lại mới biết được”, đại phu có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Thiếu phu nhân này biết y thuật, nếu không tại sao lại hiểu biết khá rành rẽ về căn bệnh này?