Hải Dương

Khai trương cửa hàng.

Nước chanh, hoa hồng, khăn giấy, đồ ăn, thịt bò hầm cách thủy, canh nấm, canh bí đỏ, mỳ Ý, điểm tâm ngọt, thực đơn, tiền lẻ, máy quẹt thẻ, tất cả sẵn sàng!

Cô đăng quảng cáo trên báo, cũng tự mình đi xung quanh phát tờ rơi quảng cáo.

Tốt.

Kiểm tra tất cả mọi thứ, Hà Đào Hoa hít sâu một cái, đứng ở trong quầy, khẩn trương nhìn người đi đường ngoài cửa, chờ vị khách đầu tiên đến.

Hai nam sinh cưỡi xe đạp đi qua, một ông lão dẵn con chó nhỏ đi qua, một bà dì xách làn rau đi qua.

Làm ơn, làm ơn, mời mau vào.

Cô nắm chặt hai tay ướt đẫm mồ hôi, không ngừng cầu nguyện lại cầu nguyện, nhưng mọi người chỉ là không ngừng đi qua.

Chợt cô một cô gái theo lời cầu nguyện của cô dừng lại.

Đó, trời ạ, cô ấy đang nhìn thực đơn đặc biệt mỗi ngày ở cửa.

Cầu xin cô, đồ ăn rất rẻ lại ngon, xin cô mau vào dùng thử, làm ơn, làm ơn, làm ơn!

Mau vào, mau vào, mau vào…

Tiến vào! Hoan hô!

Cô vụng trộm nắm chặt tay thủ thế, gương mặt tươi cười cầm thực đơn nghênh đón.

“Hoan nghênh quý khách, tiểu thư, xin hỏi cô đi một mình sao?”

“Đúng.”

“Mời qua bên này.” Cô cố gắng nhịn xuống ý nghĩ kích động muốn ôm chân người khách đầu tiên này.

Thật may là mặc dù cô vừa khẩn trương lại hưng phấn, nhưng tất cả hết sức thuận lợi, cô nói chuyện không cà lăm, không có làm đổ canh hay thức ăn lên người ta, hơn nữa một lát sau, có mấy sinh viên, cùng một đôi vợ chồng, cũng đi vào.

Thật tốt quá, chiến lược giá thấp quả nhiên là hiệu quả!

Cô trong lòng cười thầm, mặc dù cả ngày liên tục loay hoay không nghỉ, nhưng cô vui mừng đến mức muốn khiêu vũ, hơn nữa còn muốn ôm từng vị khách một đã đại giá quang lâm.

Rất nhanh, mặt trời đã lặn, ánh trăng treo trên đầu cành.

Một ngày đã trôi qua, sau đó, hai ngày trôi qua, một tuần trôi qua, cô vẫn trình diễn tiết mục bận rộn không ngừng, bởi vì món ăn đa dạng, ngon và giá cả tốt, mọi người dần dần biết đến quán của cô, khách không ngừng tới, cô một người xoay xở không kịp.

Tuần thứ ba, cô quyết định thuê hai sinh viên làm bán thời gian, một người buổi sáng, một người buổi tối.

Thời gian trôi mau, đã qua một tháng.

Mỗi một ngày, cô trời chưa sáng sẽ đi xe máy tới càng cá mua cá, sau đó đi mua thức ăn, lúc trở về còn hầm cách thủy món ăn, đợi đến luc mở tiệm, trừ việc chú ý bếp và quầy, còn phải tiếp khách, buổi chiều ít khách thì vội vàng làm điểm tâm ngọt cho buổi tối, mặc dù có người làm thêm nhưng bởi vì cô kiên trì muốn tự mình chuẩn bị món ăn cho nên cũng không giúp được nhiều.

Chờ đến mười giờ đóng cửa, cô toàn thân mệt mỏi, gân cốt đau nhức, lại tính toán sổ sách, cân bằng thu chi, bởi vì cô ép giá hơi thấp, lại kiên trì muốn dùng đồ ăn ngon tươi mới để thu hút khách, cho nên dù khách tới nhiều nhưng về mặt chi tiêu cô vẫn rất cẩn thận, không muốn buôn bán lỗ vốn.

Cửa tiệm này của cô tuyệt đối chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, cô không muốn bị thâm hụt tiền vốn!

Đêm đã khuya.

Cô ngồi ở trước bàn trong phòng ngủ tầng hai nhìn chằm chằm quyển sổ, xác định tính toán thu chi không bị sai lầm, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài cửa sổ, ánh sao đầy trời, trừ con đường lớn thi thoảng có tiếng xe tải chạy qua, thì không có một âm thanh.

Cô cất quyển sổ thu chi, ngồi ở trên ghế duỗi lưng một cái, chuẩn bị đi tắm rồi lên giường ngủ, lại nghe thấy nhà bên mơ hồ truyền đến tiếng đàn dương cầm.

Tiếng dàn dương cầm nghe có chút tiếc nuối, buồn bã, lạnh lẽo, bỗng nhiên có chút biến hóa dần dần vui vẻ, nhưng vui vẻ nhẹ nhàng lại dần dần yếu ớt, đột nhiên có mấy âm cao, rồi lại chìm xuống, lặp lại những âm thanh đơn điệu, tiếc nuối, nhàn nhạt, nhàn nhạt quanh quẩn trong bầu trời đêm.

Từng âm thanh giống như con bướm nhẹ nhàng chạm vào nơi mềm mại trong lòng, có khi lại nặng nề giống như những tảng đá đập vào trong ngực.

Cô quên mất mình muốn đứng dậy đi vào phòng tắm, chỉ ngồi tại chỗ, mất hồn, nghe tiếng đàn ở nhà bên truyền tới, tiếng đàn động lòng người.

Một lần lại một lần, tiếng đàn càng ngày càng nhỏ dần, sau đó dừng hẳn…

Cô có chút sững sờ, có chút cảm động, cô chưa bao giờ biết thì ra chỉ tiếng đàn đơn giản lại có thể biểu đạt nhiều sắc thái tình cảm như vậy. Là đĩa CD sao? Chắc không phải, vì cô không nghe thấy tiếng nhạc khác, chỉ có tiếng đàn dương cầm.

Cô mong đợi tiếng đàn vang lên lần nữa, nhưng chờ đợi chỉ nghe thấy tiếng âm thanh xe tải vừa đi ngang qua.

Đêm, đã khuya.

Cô lưu luyến không rời đứng lên vào phòng tắm tắm rửa, nhưng đến khi nằm trên giường, tắt đèn, cô giống như vẫn có thể nghe thấy tiếng đàn văng vẳng bên tai, trong đầu không ngừng tái diễn.

Đêm hôm ấy, cô ngủ rất ngon, sáng hôm sau, cô ra cửa lái xe đi mua đồ ăn, thì đặc biệt len lén liếc sang nhà hàng bên cạnh mấy lần, nhưng trừ tấm bảng đề “Quán bia màu lam.” Được đóng trên cọc gỗ thô kệch, và sân vườn sạch sẽ ở bên ngoài, cô cũng không thấy bóng dáng người nào.

Không biết người ở bên trong là ai?

Hay cô sẽ đến làm quen, rồi nhân tiện giới thiệu luôn cửa hàng?

Từ ngày đầu tiên chuyển đến, cô cũng thấy có rất ít người đi vào nhà hàng bên cạnh, có một lần lúc đi về cô nhìn thấy một đôi nam nữ dẵn một cô gái nhỏ vào cửa, nhưng chỉ một lát sau lại rời đi, bọn họ lái xe tới, chắc không phải người ở nơi này.

Mặt trời đã lên, nháy mắt, trên mặt biển ánh sáng lấp lánh, nhắc nhở cô thời gian không còn sớm.

Cô đội mũ bảo hiểm, nổ máy, vội vã tới chợ mua đồ ăn.

Hôm nay, trời trong nắng ấm, phong cảnh đẹp đẽ, bên đường những bông hoa nở vươn mình đón gió.

Cô tâm trạng vui vẻ lái xe máy trở về tiệm, cất đồ ăn vào phòng bếp, lúc trở ra định mang nốt mấy bó rau ở trên xe vào thì cô thấy có một người đàn ông đối diện ở bên đường cái đi về phía cô.

Người đàn ông này hết sức cao lớn, cô chưa từng gặp một người nào cao lớn như vậy, nhưng đập vào mắt cô chính cái đầu cạo trọc đang phản xả ánh mặt trời của anh ta. Sau đó mới phát hiện anh ta đang đi về phía cô.

Không thể nào?

Người này muốn làm gì?

Khi người đàn ông này sắp tới gần, cô có chút khẩn trương, suy nghĩ có nên nhanh chóng bỏ đồ chạy vào nhà, nhưng lại cảm thấy như thế quá khoa trương, không thể làm gì hơn là nhắm mắt tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng người đàn ông không hiểu tại sao lại làm cô cảm thấy khẩn trương, thứ nhất anh ta rất khôi ngô, cao lớn, thứ hai người bình thường không có việc gì sao lại cạo trọc đầu như thế à? Cô nghĩ chỉ có người nào muốn xuất gia làm hòa thượng mới cạo trọc đầu như thế, nhưng nhìn ngang nhìn dọc bộ dạng người này cùng với người xuất gia, thật sự không liên quan.

Anh mặc áo phông màu đen, quần thể thao, quần áo có chút mồ hôi dán sát vào cơ thể anh, lộ ra bắp thịt căng phồng, cả người anh tản mát ra khí tức khiến người ta cảm giác anh có thể khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, dáng vẻ đi bộ của anh rất thư thái nhưng có lực, anh không nhanh không chậm, đi qua đường cái, mỗi bước đi càng hướng về phía cô một chút.

Không có chuyện gì, chắc chỉ là hỏi đường, nơi đây là thành phố du lịch, có người hỏi đường cực kì bình thường!

Huống chi bây giờ là ban ngày, trên đường vẫn có người qua lại, không ai lại làm chuyện xấu vào ban ngày.

Hơn nữa, biết đâu anh ta lại là một khách hàng. Nếu như anh ta là khách, thì cô nhất định sẽ giới thiệu với anh ta thực đơn buổi trưa, buổi tối, như vậy nếu ở gần đây anh ta sẽ có thể qua ủng hộ, nói không chừng về sau có thể thành khách quen.

Hà Đào Hoa, nở ra nụ cười ngọt ngào nhất.

Tay cô đầy mồ hôi, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cô gắng thuyết phục bản thân đừng nghĩ lung tung.

Một luồng hơi nóng từ phía anh ta kéo đến, cô đứng bên cạnh xe máy, hạ quyết tâm muốn chiệu dụ khách hàng, vì thế hít một hơi thật sâu, lúc anh đi tới trước mặt, ngẩng đầu, cho anh một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào nhất.

“Anh!”

Người đàn ông cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, giống như gió lướt qua người cô, đi tới ngôi nhà bên cạnh, biến mất sau cửa!

Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, một câu: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?” cũng nghẹn ở trong cổ họng.

Thật lâu sau cô mới lúng túng ngậm miệng lại.

Trời ạ, thật xấu hổ! Thì ra anh ta ở nhà bên!

Cô gương mặt đỏ bừng, cầm túi ny lon, vội vã chạy vào nhà, rất sợ người đàn ông kia chú ý đến.

A a a, quá mất mặt, quá mất mặt! Hà Đào Hoa, người đang suy nghĩ linh tinh cái gì? Đúng là đầu heo!

Cô chạy vào phòng bếp, đặt rau lên trên bà, nghĩ lại vừa rồi mình xấu hổ, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Đáng ghét! Đúng là vô địch mất thể diện! Thật may là anh ta dường như không chú ý đến cử chỉ của cô.

Trong lòng cô giật mình, từ cửa sổ liếc trộm sang nhà bên cạnh.

Không thấy sao?

Chắc là không thấy! Làm ơn làm ơn đừng thấy! Nếu không cô thật sự sẽ đào cái hang chui vào trốn trong đấy!

Cô không tự chủ chắp tay trước ngực, cầu nguyện, sau khi phát hiện mình đang làm gì, cô vội vàng buông tay, cười khổ.

Đang làm cái gì? Đã ba mươi tuổi, lại vẫn còn ảo tưởng lung tung!

Cô nhìn về phía vách tường sáng bóng như mới, bóng loáng đến mức có thể làm gương soi, bộ dáng nghiêm chỉnh, nghiêm nghị trách cứ mình.

“Hà Đào Hoa đừng làm loạn! Mau từ bỏ thói xấu này! Ngươi đã là bà chủ, phải có phong cách, đừng tùy tiện, phải tỉnh táo, ưu nhã.” Lời chưa nói hết, cô nhìn bộ dạng mặt mày nghiêm túc của chính mình, không nhịn được cười phì một tiếng.

Ài, thật thê thảm, cô chắc cả đời cũng không có cái loại khí chất cao quý, phong thái ưu nhã thục nữ của bà chủ.

Mặc dù trong lòng cảm thán như vậy, nhưng cô vẫn một mình ở trong phòng bếp vừa làm việc vừa cười vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui