Hai Giới Trùm Làm Ruộng


Liên tục chốt luôn hai thương vụ lớn ở Tinh Linh thế giới nên Trình Chu cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Hiện nay thì sinh hoạt của Trình Chu cũng xoay quanh mấy vấn đề như nỗ lực tu luyện để củng cố cảnh giới và nghiên cứu bản vẽ luyện khí thuật trong quả cầu truyền thừa kia.
Sau một thời gian thì Trình Chu cũng bớt thời gian để tới thăm cha mẹ nuôi của mình.
“Anh hai, anh đã trở về rồi.” Trình Dương hưng phấn đi lên chào đón.
Có một lượng lớn linh dược trợ giúp nên đấu khí của Trình Dương và Hàn Kiều cũng đã tiến bộ không tồi.

Có thể là do đã tu luyện đấu khí nên thần thái của cả hai người có vẻ sáng lạn lên rất nhiều.
“Dạo gần đây có gì phiền toái không?” Trình Chu dò hỏi.
Trình Dương gật đầu cũng có chút buồn bã nói: “Dạ có.

Dạo này thường xuyên có người chạy tới ruộng hoa màu của chúng ta lấy trộm hoa màu.

Trộm hoa màu còn đỡ, họ còn trộm cả bùn đất nữa, không biết họ có ý đồ gì nữa.”
Trình Chu: “……” Trộm bùn đất? Hẳn là mang về làm xét nghiệm rồi.
Trình Dương cau mày nói: “Lúc trước, cũng không biết là kẻ nào đã tới ruộng nhà mình đào trộm một cái hố to.

Kết quả là sáng hôm sau công nhân mà chúng ta thuê còn không chú ý mà dẫm phải cái hố đó nên mấy người cũng bị té gãy chân.”
Trình Chu: “……”
Danh tiếng của shop online Bàn Thạch vẫn rất nổi tiếng.

Cũng có khá nhiều người đã cảm thấy khá tò mò về những sản phẩm có cái giá bán trên trời kia rốt cuộc có cái dạng gì mà giá lại tới mức đó.
Cánh đồng mà Trình Dương nhận thầu cũng đã làm hàng rào bao vây hết một lượt rồi, nhưng mà vẫn luôn có người tìm được chỗ trống để chui vào.
Trình Chu đen mặt nói: “Em đã gọi cho cảnh sát chưa?”
Trình Dương gật đầu nói: “Em đã gọi rồi nhưng mà cũng không có tác dụng gì.

Mấy người kia toàn là người già cả có tuổi.

Em thấy toàn là mấy ông mấy bà đã có tuổi tới đây.

Nếu em đuổi mạnh tay thì bọn họ lại nằm lăn ra đất ăn vạ, mà mấy người này bị bắt được họ cũng chẳng có gì sợ hãi.

Cảnh sát tới thì cũng chẳng có tác dụng gì, mấy người này đều tỏ vẻ là họ đói, không có gì ăn nên muốn lấy chút đồ thì làm sao chứ? Mà họ còn quấn lấy cảnh sát nữa, sau đó họ nói là phải tuyên dương những người muốn giúp đỡ người nghèo, rồi bắt đầu càn quấy rồi la hét ỏm tỏi lên.”
Trình Chu cau mày rồi tự tưởng tượng cái cảnh các ông các bà một khóc hai nháo ba thắt cổ thì hắn cũng lập tức sợ hãi không biết phải giải quyết ra sao.
“Nói vậy thì cũng có chút khó giải quyết.” Trình Chu nói nhỏ.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.

Mấy người lớn tuổi đến đây, đánh không được, mắng cũng không được, làm không cẩn thận thì họ lại nằm ra đất ăn vạ.”
Trình Dương thở dài, cũng là do nông sản nhà bọn họ bán với cái giá cũng quá đắt.

Mấy đồ vật đáng giá như vậy mà để ngay trước mắt cũng như tiền chạy đầy đất thì ai mà không đỏ mắt cơ chứ.
Trình Dương nhướn mày nói: “Nhưng mà chị Melissa đã tới rồi, chị ấy thả rắn ra khắp ruộng nên hiệu quả cũng khá ổn.”
Mấy ông cụ bà lão kia không sợ đám trẻ tuổi như bọn họ nhưng mà các cụ ông cụ bà lại rất sợ rắn, chỉ cần có rắn đến gần thì họ cũng la toáng lên sợ hãi.


Mấy ông lão bà cụ đi đường còn run rẩy kia nhìn thấy rắn tới gần thì người nào người nấy chạy còn nhanh hơn chạy marathon, ai cũng sợ chạy chậm thì bị rắn cắn nên cũng chạy tán loạn.

Nói hơi quá đáng nhưng mà nhìn tình cảnh như vậy cũng rất hả giận.
Trình Dương cau mày nói: “Nhưng mà thả rắn cũng không phải là biện pháp lâu dài, không chỉ mấy tên trộm sợ rắn mà công nhân làm ở đây cũng rất sợ rắn.

Hơn nữa nếu thả nhiều thì nông dân quanh đây cũng có ý kiến mất.”
Trình Dương gãi đầu thầm nghĩ: Thật ra thì thả rắn như vậy cũng không phải là chuyện tốt, cả nhà họ cũng rất sợ rắn.
Trình Chu nhíu lại mày nói: “Có phương án khác không?”
Trình Dương xoa xoa tay cũng có chút bất an nói: “Có thì vẫn có, nhưng mà em vẫn chưa quyết định mà muốn hỏi ý kiến anh trước.

Người của viện nông nghiệp quốc gia đã điều một vài người đến đây hỗ trợ, họ sẽ không nhận tiền công nhưng mà họ muốn chia sản lượng nông sản với mình.

Em đã đáp ứng bọn họ là mấy ngày nữa sẽ phản hồi.”
Trình Chu: “Bọn họ muốn mấy phần?”
Trình Dương: “Ba phần.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy thì cũng không nhiều lắm.

Đáp ứng bọn họ đi.”
Trình Dương: “Phải đồng ý với họ sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đồng ý đi.”
Trình Chu vẫn luôn có kế hoạch sử dụng Tinh Linh để mở rộng quy mô chăn nuôi và gieo trồng.

Nếu chỉ dựa vào sức của Trình Dương thì chắc chắn là không bao giờ là đủ được rồi.

Hơn nữa hắn vẫn yêu cầu cần phải có những người chuyên nghiệp tới để hỗ trợ nữa.

Nếu phía chính phủ đã đưa ra thư mời thì kế hoạch của hắn muốn mở rộng cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Trình Dương gật đầu rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh hai đồng ý là được rồi.”
Trình Chu nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của Trình Dương thì cười cười rồi nói: “Sao vậy? Em cho là anh không đồng ý sao?”
Trình Dương có chút xấu hổ nói: “Em còn tưởng anh không muốn cùng phía trên hợp tác chứ.”
Trình Chu: “Anh chỉ là không thích người ở phía trên thích khoa chân múa tay xen vào chuyện của nhà mình mà thôi.

Nếu hợp tác Win - Win thì cũng không vấn đề gì.”
Trình Dương gật đầu có chút thả lỏng rồi nói: “Em cũng thấy phía trên có thành ý.”
Trình Chu: “Em cứ tự sắp xếp đi.

Có nhiều chuyện em cứ tự mình quyết định là được rồi, không cần hỏi ý kiến anh nữa đâu.

Chuyện khó quá thì nói qua với anh là được.”
Trình Dương gật đầu nói: “Vậy em sẽ tự mình quyết định, nhưng mà lỡ có việc gì …”
Trình Chu vỗ bả vai Trình Dương rồi trấn an mà nói: “Em cứ tự tin mà làm, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì cũng đừng quá lo lắng, còn có anh ở đây mà, anh hai giúp em.”
Trình Dương gật đầu rồi cười cười nói: “Em biết rồi.”
……

Sau khi gặp Trình Dương thì Trình Chu lại thuấn di tới phòng thí nghiệm rồi lại mất ăn mất ngủ mà nghiên cứu bản vẽ truyền tống trận mới tới tay.
Bên trong phòng thí nghiệm ngoại trừ Trình Chu thì còn có mấy học trò của Dịch Thành Giang.

Palmyra cũng đã sử dụng đọc tâm thuật với mấy người này rồi.

Mấy học trò của Dịch Thành Giang đều là những người có tâm tính thuần khiết, nhân phẩm cũng rất tốt.
Đúng lúc thì Mạc Lạc cũng đang thiếu trợ thủ nên Trình Chu cũng gọi mấy người này tới giúp đỡ luôn.
Mạc Lạc nhướn mày nói: “Trình thiếu, hình như cậu rất có hứng thú với truyền tống trận đúng không?”
Mạc Lạc cũng đã phát hiện ra là dạo gần đây Trình Chu đang mất ăn mất ngủ để nghiên cứu bản vẽ truyền tống trận.

Nhìn có vẻ rất gấp.
Trình Chu lạnh nhạt nói: “Tôi đã có dị năng thuấn di rồi nên truyền tống trận này cũng không có tác dụng gì với tôi.”
Mạc Lạc có chút khó hiểu nói: “Vậy cậu muốn làm gì?”
Trình Chu lạnh nhạt trả lời: “Tôi có hứng thú với kỹ thuật nếp gấp không gian bên trong truyền tống trận thôi.

Tôi đang muốn chế tác đạo cụ không gian có tác dụng lưu trữ đồ.”
Mạc Lạc: “……” Đạo cụ không gian có tác dụng lưu trữ đồ? Chính là cái loại hắn đang nghĩ tới sao?
Mấy nghiên cứu sinh nghe thấy lời Trình Chu nói thì cả đám ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn nhau rồi có chút kích động.
Trong tay Trình Chu đang cầm một cái hộp nhẫn bằng ngọc thạch.
Vương Hoan Hoan nhìn đồ vật trong tay Trình Chu thì nói: “Trình thiếu, cậu tính toán cầu hôn phải không? Cậu tính chế tác nhẫn không gian để cầu hôn sao?”
Trình Chu chỉ cười cười mà không nói gì.
Trình Chu và Dạ U đã kết giao một thời gian khá là dài rồi đấy, nhưng mà họ vẫn chưa tiến thêm một bước đáng kể nào.
Trình Chu vẫn luôn có một kế hoạch cầu hôn trong đầu, hắn muốn chế tác nhẫn không gian làm sính lễ mang đến cầu hôn.

Vấn đề này hắn cũng đã sớm suy xét rồi nhưng mà việc chế tạo nhẫn không gian cũng không quá thuận lợi.

Nhưng mà, sau khi có được truyền thừa mà tổ tiên nhà Mạc Lạc lưu lại thì mấy cái đồ án không gian phức tạp trong đầu Trình Chu cũng dần được phân giải ra.

Cuối cùng thì Trình Chu cũng đã mò mẫm được một vài phương án rồi.
Mạc Lạc thầm nghĩ: Chế tác nhẫn không gian để cầu hôn sao? Hào phóng, quá là hào phóng.

Mạc Lạc cũng đang nghi ngờ là thực chất năm đó tổ tiên của hắn cũng có ý tưởng như vậy đó nhưng mà không thành công thôi.
Trình Chu nhặt một chiếc nhẫn ngọc thạch lên, sau đó thử khắc một đồ án lên trên chiếc nhẫn, chẳng mấy chốc thì chiếc nhẫn ngọc đã nứt ra.
Trình Chu cau mày rồi tiếp tục lặp lại thử nghiệm vài lần, cũng làm nứt hơn chục chiếc nhẫn ngọc thạch mà chưa tạo được kết quả gì.
Mạc Lạc vừa mới bị Trình Chu đả kích một cú khá mạnh sau đó hắn lại đứng nhìn Trình Chu liên tục thất bại thì bản thân hắn cũng có chút hả hê khi Trình Chu đang gặp họa.
Trình Chu: “Sao lại không làm được nhỉ?”
“Hay là vật liệu có vấn đề? Là vật liệu chế tác không đủ rắn chắc chăng?” Thái Triệu Sơn nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng có khả năng.”
Trình Chu tiếp tục mua thêm một lượng lớn ngọc thạch khách nhau, sau đó lại tiến hành thực nghiệm nhiều lần.

Tiến độ có chút chậm, mặc dù không có chiếc nhẫn không gian nào được tạo ra nhưng kỹ thuật về không gian thuật cũng ngày càng thành thạo hơn nhiều rồi.

……
Đàm gia.
Dạ U cũng vừa mới từ trong phòng bước ra.

Trình Chu cũng lấy không ít vật tư từ Hoàng Kim đảo về nên 2 ngày nay Dạ U cũng hỗ trợ kiểm kể phân loại lại hết một lượt.
“Anh Dạ U, anh ra rồi.

Anh Trình Chu mới vẽ một cái truyền tống trận ở trong nhà đó.” Phong Ngữ kích động nói.
Dạ U cũng cảm thấy hứng thú nên hỏi: “Đã vẽ xong chưa?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đã vẽ xong rồi.

Em đã lấy một con thỏ để thử truyền tống đi sau đó đã thành công rồi.

Sau đó em cũng thử truyền tống qua, đã thành công.

Mọi người cũng đã thử rồi, đều thành công.”
Dạ U có chút tò mò nói: “Truyền tống đi nơi nào?”
Phong Ngữ: “Đàm thị ạ.

Để chú Đàm có thể đi làm và tan sở mà không phải chịu cảnh kẹt xe nữa.”
Dạ U: “Vậy sao? Vậy thì cũng khá tốt đó.”
Phong Ngữ: “Vâng.

Nó có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đó.

Chú Đàm cũng rất thích, còn đi tới đi lui hơn 20 lần rồi.”
Dạ U: “……”
Trước đây Dạ U còn cho rằng Đàm tổng là người rất ổn trọng cơ, không nghĩ tới … Nhưng mà gặp được một đồ vật cao cấp như truyền tống trận thì cũng không có ai có thể kìm chế được tính tò mò rồi.
Dạ U cười cười nói: “Dịch chuyển nhiều lần như vậy cũng không cảm thấy có gánh nặng gì sao?”
Phong Ngữ nghiêng đầu nói: “Annie nói là cậu ấy thấy khá tốt.”
Dạ U gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”
……
Đàm thị.
Một số thư ký củA chủ tịch nghe thấy trong văn phòng phát ra tiếng động nhưng họ cũng không nghe thấy Đàm tổng bước vào phòng nên họ còn tưởng là trộm đã lẻn vào phòng.

Mấy người Bọn họ cũng tiến lên gõ cửa, rồi mở cửa phòng ra thì thấy đúng là Đàm tổng đang ở trong văn phòng.
Một lát sau thì trong phòng lại có thêm âm thanh của một người phụ nữ vang lên, mấy thư ký lại bạo gan gõ cửa thêm một nữa rồi mở cửa bước vào thì họ thấy phu nhân của Đàm tổng đang ngồi ở trong phòng.
Khoảng cách từ Đàm thị với căn biệt thự cũng khá xa, lúc trước cũng vì khoảng cách khá xa này nên cũng có khá nhiều việc không thuận tiện.

Hiện nay đã có truyền tống trận rồi nên Đàm Tiềm còn tận dụng thời gian để về nhà ăn cơm trưa rồi nghỉ trưa, sau đó còn đủ thời gian để đi dạo thêm vài vòng tiêu thực nữa rồi mới quay lại công ty.
Nếu để quên văn kiện ở nhà thì cũng không cần phải vất vả gọi điện làm gì nữa, Dịch Thù Tuyết trực tiếp mang đến là được hoặc Đàm Tiềm lại quay về nhà thêm một lần để lấy là được rồi.
Rất nhanh sau đó thì đám trợ lý, thư ký, … cũng phát hiện ra mánh khoé ở trong văn phòng của Đàm tổng nhà họ.

Không biết là Đàm tổng đã tìm ở đâu được một Dị năng giả đã giúp đỡ để vẽ một cái truyền tống trận ở trong văn phòng chỉ dùng để đi lại từ nhà đến văn phòng làm việc.

Sau đó thì việc này cũng truyền ra hết công ty.
Sau đó thì không ít người quen của Đàm tổng nhà họ cũng đã gọi điện tới dò hỏi, còn nhờ Đàm tổng nói Dị năng giả kia vẽ giúp một cái truyền tống trận như vậy cho họ, giá bao nhiêu cũng được.

Nhưng mà Đàm tổng nhà họ lại một mực cự tuyệt tất cả.
……

Đàm Thiếu Thiên cùng đám Phó Huy đi dạo ở trên đường phố.
Có một con chó hoang biến dị đã xuất hiện ở khu vực này, nhưng mà con chó hoang biến dị nãy cũng rất đặc biệt, nó thức tỉnh dị năng hệ hoả.

Ngày hôm qua nó còn đốt luôn một mảnh cây trong công viên và đã tạo ra rất nhiều vụ hoả hoạn lớn nhỏ khác nhau.

Đàm Thiếu Thiên và đám Phó Huy đang tuần tra để tìm con chó hoang biến dị này.
“Đại ca, nghe nói là trong văn phòng của ba cậu có vẽ một cái truyền tống trận đúng không? Là sự thật sao?” Phó Huy dò hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng là có chuyện này, có truyền tống trận, ba tôi đã sử dụng nó hàng ngày mà.

Mà ba tôi chỉ dùng truyền tống trận để đi làm và tan tầm.

Đúng là tiết kiệm thời gian mà.”
Bạch Văn Bân nói nhỏ: “Hoá ra là sự thật sao? Có cái gì mà anh trai cậu không thể làm được không vậy? Đến truyền tống trận còn làm ra được thì còn cái gì mà không thể nữa chứ? Lúc tôi mới nghe tới chuyện này tôi còn tưởng là đang nói giỡn nữa chứ.”
Phó Huy nhịn không được nói: “Anh trai cậu cũng thật là hiếu thuận.

So với truyền tống trận thì mấy cái như Lamborghini, Ferrari hay gì gì đều vứt sang một bên đi.”
Siêu xe ngàn vạn là cái gì chứ? Truyền tống trận mới là cực phẩm.

Đúng là thời đại bất đồng mà.

Siêu xe có mắc đến mấy thì cũng chịu cảnh tắc đường kẹt đứng ở đó thôi.
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu rồi thần bí nói: “Thực ra thì anh hai tôi cũng không muốn nghiên cứu cái truyền tống trận hay gì đâu, cái truyền tống trận này là sản phẩm đính kèm của cái phương hướng mà anh ấy đang nghiên cứu bị thất bại.”
Tạ Ngạn rất ngạc nhiên nói: “Anh trai cậu không có chủ đích nghiên cứu truyền tống trận sao? Vậy anh ấy muốn nghiên cứu cái gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên có chút kích động nói: “Anh ấy đang tính cầu hôn.”
Bạch Văn Bân chớp mắt nói: “Cầu hôn? Cầu hôn thì có quan hệ gì với truyền tống trận chứ?”
Đàm Thiếu Thiên liếc Bạch Văn Bân một cái nói: “Sao cậu lại trì độn như vậy chứ? Anh ấy muốn nghiên cứu nhẫn không gian.”
Phó Huy kinh ngạc cảm thán thốt lên: “Nhẫn không gian? Là cái mà tôi đang nghĩ đúng không? Thiên tài.

Ai mà không đồng ý được cơ chứ?”
Tạ Ngạn rất khâm phục nói: “Đại ca, anh trai cậu không hổ là anh trai cậu mà.

Mấy cái trứng bồ câu thì tính là cái gì chứ? Mấy cái đế vương lục kia thì tính gì chứ? Mấy cái đỉnh cấp đá quý kia thì tính là cái gì chứ? Nhẫn không gian mới là chân ái.”
Đàm Thiếu Thiên bĩu môi nói: “Nếu có thể nghiên cứu ra thì mới tính là lãng mạn chứ? Nếu không nghiên cứu ra thì xấu hổ lắm đấy.

Tôi nghe nói là còn không quá thuận lợi đâu.

Số ngọc thạch cầm đi nghiên cứu đã làm bể cả một đống rồi.

Người bình thường làm sao mà chịu nổi chứ? May mà anh trai tôi có tiền đó.”
Anh trai hắn hình như vẫn đang còn chiến đấu với nhẫn không gian nhưng mà vẫn chưa nghiên cứu ra phương pháp gì.

Nếu không có nhẫn không gian thì anh hắn không muốn cầu hôn luôn hay gì hả trời? Lỡ đâu anh Dạ U ngại anh hai hắn chậm chạp mà nổi giận rồi vứt bỏ anh hắn luôn thì làm sao?
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, sao cậu thiếu tin tưởng vào anh cậu quá vậy?”
“Không có, không hề, sao có thể chứ? Anh tôi là tuyệt thế thiên tài không gì không làm được đấy.” Đàm Thiếu Thiên vừa nói mắt vừa đảo loạn.
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi cười cười nói: “Đại ca, nơi này cũng không có ai, cậu đừng khẩn trương như vậy chứ.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Tên Phó Huy chết tiệt này còn dám đùa giỡn hắn.
End chap 143
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận