Hai Giới Trùm Làm Ruộng


Hiện thế.
Trình Chu và Dạ U vừa truyền tống đến sơn trang của tổ chức Quang Minh thì cả người đã đau đến mức phải cuộn tròn lại.
Trình Chu cũng ôm lấy Dạ U rồi bế ngang lên chạy tới giường.
Hai mắt Dạ U cũng nhắm nghiền lại nằm ở trên giường, sau một lúc thì con đau mới dịu lại.
Cũng may là lúc này Annie cũng đang có mặt ở trong sơn trang nên ngay khi nghe Dạ U gặp chuyện thì cô bé cũng chạy nhanh tới rồi kiểm tra vết thương trên người Dạ U.
Mấy người khác có mặt trong trang viên khi nghe được tin tức thì cũng nhanh chóng đuổi tới và chờ ở bên cạnh giường.
Trên ngực của Dạ U xuất hiện một cục u màu đen nhô lên to bằng nắm tay, nhìn như là bị độc tố đang ăn mòn.
Annie cũng ngay lập tức sử dụng dị năng để chữa trị nhưng mà hiệu quả cũng không quá lớn.
Trình Chu nhìn Annie rồi nôn nóng mà hỏi: “Sao rồi, em ấy sao rồi?”
Annie cau mày nói: “Hẳn là nguyền rủa Dị năng giả đã ra tay, cái nguyền rủa này hẳn là đã thực hiện được một nửa rồi.

May mắn là hai anh kịp thời truyền tống trở lại đây.

Khoảng cách quá xa nên chú nguyền rủa này không thể tác động được nên nguyên rủa mới bị gián đoạn.

Nếu hai anh mà còn ở lại dị thế một thời gian nữa thì nguyền rủa sẽ nhanh chóng bị khuếch tán, đến lúc đó thì e là càng khó giải quyết.”
Sau một thời gian rèn luyện thì Annie đã sớm thoát khỏi dáng vẻ rụt rè của ngày xưa rồi, hiện tại trên người cô bé cũng đã có phong thái của một chuyên gia và tự tin hơn rất nhiều.
“Em có thể giải quyết được không?” Trình Chu hỏi.
Annie cau mày rồi lắc đầu lên tiếng: “Em đã thử qua rồi, nhưng mà năng lực của e thì chỉ có thể tạm thời phong ấn mà thôi, không thể chữa trị được.”
Trình Chu kinh hãi nói: “Sao có thể cách không mà tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy cho Dạ U chứ? Ở Hiệp Loan quần đảo còn có một Đoạ ma giả lợi hại như vậy sao? Mọi người có nghe qua về vấn đề này lần nào chứ?”
Đông Đông cau mày nói: “Trạng thái của anh Dạ U thì em đã nghe phụ thân em nhắc tới rồi thì phải.”
Trình Chu: “Phụ thân em đã nói gì?”
Đông Đông: “Khi phụ thân em còn nhỏ thì ông ấy đã thấy qua phần ngực một Đoạ ma giả tự dưng bị tan chảy ra, rồi một lúc sau thì cả người liền biến thành một mảnh than đen.

Lúc ấy thì quý tộc trong lãnh địa đã tuyên cáo là những người mà đắm chìm vào trong sức mạnh của ma quỷ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị như vậy, đó là gieo gió gặt bão nên đã bị sức mạnh của ma quỷ cắn nuốt.

Hiện tại ngẫm lại thì người nọ đã bị dính phải nguyền rủa của nguyền rủa Đoạ ma giả rồi.”
Clara gật đầu nói: “Chị cũng đã nghe về câu chuyện này rồi, nghe nói là chuyện này đã xảy ra hơn 100 năm rồi.”
Palmyra cau mày nói: “Em cũng nghe ông nội em nói là người bị ma quỷ dụ dỗ sẽ bị ăn mất trái tim.”
Đám Clara đứng nói một hồi thì sắc mặt người nào người nấy càng khó coi.
Dạ U mở bừng mắt ra nói: “Em cũng đọc qua một sự tích có trong một cuốn điển tịch ở thư viện của Hoàng Kim đảo, trong cuốn điển tích này có ghi hàng chục sự cố tương tự như vậy, những người phát sinh vấn đề này thì có người chỉ là bình dân mà cũng chỉ có vài người là Đoạ ma giả, hơn nữa thì đa số bọn họ đều là những người từng có khúc mắc với người của hoàng thất ở vương thành.”
Dạ U dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: “Mấy chục năm trước cũng đã phát sinh một sự kiện là đông đảo quý tộc đã bất mãn với chính sách tàn bạo của hoàng thất nên đã có mưu đồ tạo phản.

Sau đó thì mấy quý tộc này đã thành lập một liên quân để kéo nhau vào vương thành.

Sau khi vào vương thành thì liên quân này đã bị diệt sạch, cũng là ngực bị ăn mòn.”
Năm đầu tiên Dạ U thức tỉnh ma lực thì cũng không bị bại lộ thân phận là Đoạ ma giả, lúc ấy cậu vẫn là thiếu đảo chủ của Hoàng Kim đảo nên thân phận vẫn còn rất cao.

Quyền lợi lúc đó của thiếu đảo chủ chính là được vào các kho sách quý, lúc ấy Dạ U cũng lấy danh nghĩa là đi tìm tư liệu để đọc nên cũng đã đi tìm không ít những thư tịch có liên quan đến Đoạ ma giả để đọc.

Vẻ mặt của Trình Chu lạnh băng rồi nói: “Vậy là bên phía đại công tước Oss đã ra tay sao?”
Clara nhìn Trình Chu nói: “Rất có khả năng này, hẳn là dạo này hai em cũng gây ra động tĩnh quá lớn.”
Trận chiến ở quần đảo núi lửa thì danh dự của đại công tước cũng đã bị quét đi sạch sẽ, lúc sau thì Dạ U và Trình Chu còn liên tiếp hành động mà không nể mặt ai.

Mỗi lần đi đều kéo theo một xe vật tư trở về, đồ khác thì còn có thể hiểu được nhưng mà đến con thuyền Hoàng kim của đại công tước cũng lấy về luôn nên đại công tước mà không làm gì thì cũng quá mất mặt rồi.

Hơn nữa số tài sản mà Trình Chu đã đánh cướp cũng không phải là tài sản nhỏ của hoàng thất.
Trình Chu xoa cái trán, thầm nghĩ: Là hắn đã quá tự mãn rồi nên đã chọc cho đại công tước tức giận.

Là hắn đã không coi ai ra gì cho nên Dạ U mới gặp nạn đúng không?
Trình Chu nhìn Annie dò hỏi: “Chỉ cần phong ấn nguyền rủa thì sẽ không có vấn đề gì nữa sao?”
Annie lắc đầu nói: “Phong ấn chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, các anh cần phải tìm biện pháp để giải quyết gốc rễ của vấn đề.” Nếu cứ để cái tai hoạ ngầm này trên người Dạ U thì cũng không phải là phương pháp hay, tạm thời thì không sao nhưng lỡ đâu bất cẩn mà bộc phát thì cũng là phiền toái lớn.
Clara: “Có lẽ là cấp bậc dị năng của nguyền rủa Dị năng giả kia cao hơn Annie rất nhiều nên mới không phá giải được nguyền rủa này.

Nếu dị năng của Annie tăng lên thì có thể loại trừ được đúng không?”
Annie lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy đâu ạ.”
Annie giơ hai tay ra, trên tay cô bé cũng đã có thêm vài cái đốm đen lấm chấm.
Trình Chu nhìn Annie, nhíu chặt chân mày lại mà nói: “Em cũng đã bị dính nguyền rủa?”
Annie gật đầu, thản nhiên nói: “Em muốn thử đem nguyền rủa kia triệt tiêu đi nên đã rút thử một ít ra ngoài nhưng không cẩn thận nên cũng đã bị lây một ít.

Cái sức mạnh của nguyền rủa này cũng quá khủng khiếp.

Người đã hạ chú nguyền rủa này cấp bậc chắc cũng phải cao hơn em mấy chục lần nên nếu em tuỳ tiện tiếp xúc thì cũng sẽ bị lây dính.”
Trình Chu nhíu mày nói: “Lợi hại như vậy sao?” Phải biết rằng Annie đã là Dị năng giả hệ trị liệu mạng đứng đầu của thế giới này rồi đấy.
“Người hạ chú có vẻ khó giải quyết.” Annie nhìn Trình Chu nói: “Thời gian tiếp theo anh Dạ U không thể qua dị giới thêm một lần nào nữa, hơn nữa anh và anh Dạ U đi qua thì cái người hạ chú kia sẽ cảm nhận được.”
Trình Chu cau mày, nói nhỏ: “Là anh đã quá coi thường vương tộc rồi.”
Đông Đông đang im lặng suy nghĩ thì đột nhiên mở miệng: “Mọi người cũng không cần phải lo lắng quá mức, cái người kích hoạt nguyền rủa kia hẳn là phải tuân theo một hạn chế nhất định nào đó.

Nếu em đoán không sai thì muốn kích hoạt nguyền rủa cũng yêu cầu phải có môi giới.”
Clara gật đầu nói: “Chắc chắn rồi.”
Clara nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Nếu dị năng nguyền rủa của người ở vương thất kia không bị hạn chế thì hẳn là đại công tước cũng không phải chờ lâu như vậy mới ra tay.

Hơn nữa nếu không có hạn chế thì em là người trúng chiêu sẽ là Trình Chu chứ không phải là Dạ U.

Tính ra thì không gian Dị năng giả như Trình Chu mới làm cho người ta phải kiêng kỵ nhiều hơn.
Trình Chu vuốt cằm nói: “Đại công tước đã tìm được môi giới từ Hoàng Kim đảo sao?”
Clara gật đầu nói: “Có lẽ vậy.” Muống kích phát nguyền rủa thì yêu cầu phải có môi giới, có thể là tóc, máu, … của đối tượng cần nguyền rủa, nếu không thì cũng có thể tìm người thân của đối tượng bị nguyền rủa cũng được.
Trình Chu thầm nghĩ: Rốt cuộc là Perry hay là Baker đã trở thành môi giới nhỉ?
Dạ U nhìn trần nhà cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trình Chu nhìn đám người Clara thì lên tiếng: “Mọi người ra ngoài trước đi, để em ở lại với em ấy là được rồi.”

Đám Clara tuy là không yên tâm nhưng cũng vẫn đi ra ngoài chừa lại khoảng trống cho hai người họ.
Trình Chu chỉnh lại tóc mai cho Dạ U có chút bất đắc dĩ mà nói: “Tại sao em lại cắt đứt liên hệ của hạt giống cộng sinh giữa chúng ta? Anh đã nói là anh muốn chia sẻ hết với em mà.”
Dạ U mím môi rồi mỉm cười nói: “Em không sao mà, không còn đau nữa.”
Trình Chu nhìn Dạ U mà lo lắng không thôi, thời điểm mà nguyền rủa mới ập tới thì Trình Chu cũng cảm nhận được sự đau đớn mà Dạ U đã phải chịu, tuy chỉ một chút thôi mà trái tim gần như là bị bỏng.

Hắn chỉ là bên chịu liên luỵ mà còn đau như vậy rồi thì người phải chịu trực tiếp như Dạ U sao có thể không đau chứ?
Trình Chu theo bản năng mà nắm chặt tay của Dạ U rồi nói: “Tại sao em không để anh chia sẻ đau đớn chứ? Em như vậy thì anh … anh càng thêm khó chịu.”
Dạ U nắm lại tay của Trình Chu nói: “Em không sao thật mà, anh đừng lo lắng quá như vậy.”
Trình Chu thở dài, hắn cũng biết là Dạ U sẽ không chịu nghe hắn nói.
Trình Chu có chút bất đắc dĩ cũng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chúng ta đi gặp ông ngoại đi, có lẽ là ông ngoại sẽ có biện pháp.”
Dịch Thành Giang là trí nhớ Dị năng giả.

Hơn nữa lại nghiên cứu và sản xuất ra được một số lượng lớn thuốc có tác dụng với Dị năng giả nên có địa vị cực cao trong cục dị năng, ông cũng là cố vấn của cục dị năng nên ông cũng có quyền được đọc tất cả các loại tài liệu liên quan đến Dị năng giả.

Hiện tại thì có lẽ là một mình Annie thì sẽ không có biện pháp để giải quyết nhưng mà người khác hẳn là sẽ có biện pháp.
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
……
Trình Chu ôm ngang Dạ U thuấn di vào phòng thí nghiệm của Dịch Thành Giang.

Sau khi hai ông cháu trò chuyện một hồi cũng hiểu rõ tình huống.
“Nguyền rủa?” Dịch Thành Giang nhíu mày nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Dịch Thành Giang suy nghĩ một chút rồi nói: “Cục dị năng có một nguyền rủa Dị năng giả, có lẽ cô ấy có thể thử.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Trình Chu vẫn ôm Dạ U trên tay rồi hai người cũng đi theo Dịch Thành Giang thuấn di vào cục dị năng.
Trình Chu vừa lên tiếng thì cục dị năng cũng nhanh chóng đem người đi tới.

Trình Chu nhìn Tống Doanh đi tới thì cũng có chút ngoài ý muốn, khi nghe ông ngoại nói đối phương là nguyền rủa Dị năng giả sẽ tới thì Trình Chu còn cho rằng người này phải ghê gớm lắm chứ, không nghĩ lại là một cô bé cực kỳ nhút nhát.
Nguyền rủa Dị năng giả ở cục dị năng tên là Tống Doanh, diện mạo của cô bé có chút nhỏ nhắn và tính cách thì hơi hướng nội.

Khi Tống Doanh còn học ở trường thì cô bé đã bị bị bạo lực học đường, cũng bị bạn bè xa lánh, bạn bè còn thường xuyên xé sách của cô bé, trét keo lên ghế, quăng rác vào hộc vài, gửi hộp chuột chết, …Hơn nữa mấy người bắt nạt Tống Doanh gia cảnh cũng rất không bình thường nên cô giáo cũng không có cách nào giúp đỡ được.
Thay vì bùng nổ thì cô bé lại chọn cách im lặng, rồi cô bé càng ngày càng trầm mặc, có thể do đã bị áp lực trong thời gian dài nên cô bé cũng đã thức tỉnh dị năng nguyền rủa.
Khi vừa mới thức tỉnh dị năng thì cô bé còn chưa thể kiểm soát được năng lực của mình nên Tống Doanh đã suýt mà nguyền rủa những người đã bắt nạt mình đến chết.

Mấy phụ huynh của những đứa trẻ kia không chịu được nên đã chạy tới làm loạn.

Lúc đó Tống Doanh cũng hoảng sợ quá mà sử dụng dị năng làm cho mấy phụ huynh đó nhập viện luôn.
Vì Tống Doanh chỉ là trẻ vị thành niên, năng lực cũng khá hiếm, hơn nữa cô bé cũng là phòng vệ chính đáng, tuy là hậu quả có chút nặng nhưng cũng có thể tha thứ được.


Người của cục dị năng cũng muốn thu nhận tài năng nên bọn họ đã nhận cô bé về để giáo dục và cho cô bé lập công chuộc tội.
“Chào em, rất vui được gặp em.” Dạ U cười cười nói.
Nhìn vào cô bé này thì Dạ U cũng cảm thấy dáng vẻ này của Tống Doanh có chút giống với Palmyra lúc mới gia nhập tổ chức của bọn họ, nhớ lại quá khứ cho nên trong lòng Dạ U cũng sinh vài phần thương tiếc.
Tống Doanh ngẩng đầu lên nhìn Dạ U một chút rồi lại nhanh chóng gục đầu xuống.
Tống Doanh đi qua nhìn thử tình huống của Dạ U rồi cũng thử rút nguyền rủa bên trong cơ thể Dạ U ra.
Tống Doanh cau mày nói: “Xác thật là nguyền rủa này em cũng có thể hấp thu được, nhưng mà cái số lượng này thì ….

Em chỉ sợ phải tốn mười mấy năm thì mới có thể hấp thu hết được.

Nếu hai anh thấy được thì từ hôm nay có thể bắt đầu cũng được.”
Tống Doanh nói xong thì lại cúi đầu, cô bé dường như hơi ngượng ngùng.
Trình Chu trợn mắt thầm nghĩ: Mười mấy năm, mười mấy năm cũng quá lâu.
Trình Chu cười gượng rồi nói: “Cảm ơn em, làm phiền em đã đi một chuyến tới đây.

Nhưng mà anh cũng muốn thử một biện pháp khác.”
Trình Chu lấy một hộp quà nhỏ ra đưa cho Tống Doanh.
Bên trong hộp quà là các đặc sản nông sản do Tinh Linh giục sinh ra, dạo gần đây thì đám Tinh Linh được hưởng dịch vụ VIP, ăn no uống đủ nên cũng quá dư thừa năng lượng và tất nhiên là sản lượng nông sản cũng bay lên vù vù.
Sản phẩm nông sản do Tinh Linh giục sinh thì phẩm chất tốt hơn nhiều so với các loại nông sản bình thường.

Một hộp quà này cũng toàn là tinh phẩm nên giá trị cũng rất lớn.
Tống Doanh vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đưa, em không cần.”
Trình Chu cười nói: “Không sao mà, cũng không phải là món quà gì lớn.”
Dưới sự khuyên bảo tận tình của Trình Chu thì Tống Doanh cũng chịu ôm hộp quà rời đi.
“Tống Doanh không được, vậy thử gọi Quý Giai tới thử.” Tiễn Tống Doanh đi thì Dịch Thành Giang lại đưa ra đề nghị về người thứ 2.
“Quý Giai sao? Chính là Dị năng giả hệ trị liệu của cục dị năng?” Trình Chu nói.
Dịch Thành Giang gật đầu nói: “Đúng vậy.

Dị năng của Quý Giai tuy là không mạnh bằng Annie nhưng dị năng của con bé cũng có điểm độc đáo riêng, có lẽ có tác dụng.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng ạ, vậy thì thử xem.” Thử cũng được, cũng không tổn thất gì.
Sau đó thì Quý Giai cũng bước vào.

Làm Dị năng giả hệ trị liệu cục kỳ khan hiếm nên lịch trình của Quý Giai đã được xếp đầy, nhưng mà người của cục dị năng nghe nói là Trình Chu yêu cầu nên cũng ngay lập tức mà phái người chạy tới.
Quý Giai sinh ra trong gia đình có dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là văn nhân nên cô có ngoại hình rất dịu dàng, khí chất cũng rất tao nhã nên dù vẻ bề ngoài của cô cũng không quá xinh đẹp nhưng nhìn vào cũng có cảm giác rất thoải mái.
Sau khi chào hỏi đơn giản thì Quý Giai cũng tiến hành trị liệu.
Ánh sáng màu trắng yếu ớt bao quanh lấy người Dạ U, nguyền rủa cũng thoáng bị hoá giải một chút.
“Em cảm thấy sao rồi?” Trình Chu hỏi.
Dạ U nhẹ nhàng nói: “Ổn hơn rồi ạ.”
Quý Giai nhìn Dạ U nói: “Có lẽ là dị năng của tôi cũng không có tác dụng gì nhiều lắm, nhưng mà dị năng của tôi hẳn là đã cộng hưởng với dị năng của cậu nên quá trình trị liệu mới đạt hiệu quả mạnh hơn trong việc hoá giải lời nguyền này.”
Dạ U gật đầu nói: “Hình như là vậy.”
Dị năng của Quý Giai giống như là ánh sáng nhẹ nhàng còn sức mạnh của Dạ U là hắc ám và quang minh, năng lượng của quang minh đúng là khắc tinh của nguyền rủa.
Chỉ cần Dạ U có thể mang năng lượng của quang minh trong cơ thể mình kích hoạt thì có lẽ là có thể hoá giải được nguyền rủa, nhưng mà phương pháp chính xác để xoá bỏ nguyền rủa thì vẫn cần phải từ từ khám phá.
Quý Giai theo bản năng nói: “Kỳ quái, tôi chưa bao giờ gặp qua một loại nguyền rủa nào lại lợi hại như vậy.

Là người của Vĩnh sinh đường hay là bên quốc gia đại bàng kia?”
Nếu là thế lực đối địch với Dị năng giả thì chuyện này cũng quá khủng bố rồi.

Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải.

Đây là ân oán cá nhân, không ảnh hưởng đến đại cục quốc gia.”
Quý Giai gật đầu “Ồ” một tiếng.
Dạ U nhìn Quý Giai nói: “Làm phiền Quý tiểu thư rồi.”
Quý Giai chớp mắt nói: “Không phiền toái.

Tôi cũng không giúp được gì.”
Sau khi tiễn Quý Giai thì Dịch Thành Giang nhìn hai người có chút lo lắng nói: “Hai cháu đã gặp phải phiền toái ở phía bên kia sao?”
Trình Chu híp mắt nói: “Là cháu quá tự mãn nên đã khinh thường anh hùng trong thiên hạ.”
Dịch Thành Giang: “Dạ U là Năng lực giả, hơn nữa thì bản thân Dạ U hẳn là cũng có thể tự hoá giải được nguyền rủa.

Nếu đã bị thành như vậy thì người ra tay hẳn là năng lực mạnh hơn Dạ U rất nhiều đúng không?”
Trình Chu cau mày rồi gật đầu nói: “Đúng là như vậy ạ.”
Hắn cũng không ngờ là vương thất còn che giấu một con át chủ bài mạnh tới như vậy.
Dịch Thành Giang có chút khó hiểu nói: “Sao lại có một Dị năng giả lợi hại như vậy chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Cháu không biết ạ.”
Trước kia hắn còn tưởng là Đoạ ma giả ở Tinh Linh thế giới còn bị chèn ép dữ dội lắm, hoá ra là mọi chuyện lại không như hắn đã tưởng.

Hiện nay thì vương thất hay liên minh Thiên Tuyển giả đều không hề đơn giản như vậy.

Ngẫm lại thì vương thất vẫn còn sừng sững bao lâu nay thì hẳn là cũng phải có chút thủ đoạn.
Hiện tại hắn cần phải suy xét lại hành động của bản thân rồi, sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì hắn đã quá tự mãn quá rồi thì phải.

Có vẻ như thực lực không đủ mạnh thì chỉ cần đối thủ mạnh hơn mình một chút thôi thì hắn cũng không có cách nào để bảo vệ cho người bên cạnh đúng không? Vậy thì hắn cần phải suy xét lại hành động của bản thân hắn rồi.
Dịch Thành Giang nhìn khuôn mặt đang ủ dột của Trình Chu thì an ủi: “Cháu đừng lo lắng quá, chúng ta tìm Dị năng giả khác vậy.”
Dạ U lắc đầu nói: “Không cần đâu ông ạ, nếu có biện pháp thì cũng đã có từ lâu rồi.

Mấy người vừa rồi đã không được thì mấy người tiếp theo cũng không có biện pháp đâu.

Biện pháp tốt nhất là làm cho thực lực của cháu tăng lên thì cháu có thể tự giải quyết được thôi ạ.”
Tình huống của cậu không thể giải quyết được như thế này thì nói cho đúng ra không phải là phương pháp có vấn đề, nguyên nhân cơ bản chính là cấp bậc dị năng của cậu quá kém cỏi.
Người đã ra tay hạ nguyền rủa lên người cậu có năng lực không giống với người bình thường, cho nên thực lực của cậu tăng lên thì khả năng chống đỡ lại nguyền rủa tự nhiên cũng sẽ tăng lên mà thôi.

Nếu vậy thì nguyền rủa cũng có thể dễ dàng mà giải quyết rồi.
Dịch Thành Giang nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra cũng có biện pháp mà, các cháu đã có biện pháp sử dụng cấm ma thạch rồi đúng không? Nếu các cháu luyện hoá hết cấm ma thạch trên tay thì hoá giải lời nguyền hẳn là vẫn được chứ?”
Dạ U cân nhắc một chút nói: “Đây cũng là một biện pháp nhưng cấm ma thạch trong tay cháu không đủ.”
Số lượng cấm ma thạch trong tay hai người cũng quá ít, hơn nữa người cần sử dụng cũng quá nhiều, hoàn cảnh của hiện thế cũng thay đổi chỉ trong nháy mắt nên nếu không tập trung cho việc tu luyện thì rất nhanh sẽ bị bỏ lại.

Dạo gần đây thì đám Clara đang ra sức tu luyện nên cậu cũng không muốn ăn mảnh một mình.
End chap 182
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận