Hai Giới Trùm Làm Ruộng


Trình Chu và Dạ U đến một khu dân cư trên đảo San Hô.

Sau khi tin tức ở Bàn Thạch đảo bị bại lộ thì người dân của Hắc Mạch thôn cũng được Michael đến đón rồi tạm thời toàn bộ thôn dân cũng được an bài đến nơi này sống tạm.
“Gặp qua Trình Chu đại nhân.” Thôn trưởng - Mạch Vượng cung kính nói.
Trình Chu bình tĩnh mà nói: “Trưởng thôn không cần phải vậy.”
Mạch Vượng cũng có chút khẩn trương nói: “Vẫn nên như vậy, nên như vậy.”
Vị trí của Bàn Thạch đảo cũng rất xa xôi hẻo lánh cho nên tin tức cũng không thể thông thuận được, lúc xảy ra chuyện lớn như trận chiến ở quần đảo núi lửa thì thôn dân ở nơi đây cũng không có mấy người biết chuyện, nhưng mà sau khi bọn họ di chuyển đến đảo San Hô này thì đám người Mạch Vượng mới được nghe lại những cái tin tức gây sốc như vậy.
Thật ra thì người dân ở Hắc Mạch thôn cũng rất nhanh chóng mà tiếp nhận những thông tin mà Michael đã lan truyền ra bên ngoài, chuyện Đoạ ma giả chính là thiên tuyển giả, còn Trình Chu chính là người phụ trách đàm phán của biển phía bên kia tới đây để làm ăn.
“Những việc trước kia là cháu làm liên luỵ mọi người rồi.” Trình Chu nói.
Mạch Vượng vội vàng xua tay nói: “Trình Chu đại nhân nói quá lời rồi.”
Người dân Hắc Mạch thôn vẫn cho là Trình Chu không phải là nhân vật tầm thường từ lâu rồi, họ vẫn luôn tưởng Trình Chu là hậu duệ của quý tộc nào đó phải ra ngoài để gây dựng sự nghiệp, sau khi gây dựng sự nghiệp thành công thì Trình Chu mới có thể quay về để kế thừa lại di sản của gia tộc mà, nhưng mà khi Trình Chu bị bại lộ thân phận thì nó lại quá sức tưởng tượng của thôn dân mà thôi.
Trước kia thì Mạch Vượng vẫn luôn cảm thấy bá tước đã là nhân vật lớn rồi, hầu tước lại càng thêm tôn kính, còn đại công tước thì là nhân vật trong truyền kỳ.
Nhưng mà nghe nói thì Trình Chu giết hầu tước như giết gà và đã có vài hầu tước đã chết trong tay Trình Chu rồi, giới quý tộc ở Hiệp Loan quần đảo hiện nay cũng rất kiêng kỵ Trình Chu thì ông cũng ngạc nhiên không thôi.
Trình Chu lấy cái hộp đựng hạt giống Thanh đồng đấu khí ra đưa cho trưởng thôn và nói: “Cháu đang còn một ít hạt giống Thanh đồng đấu khí trong tay, trưởng thôn xem xét rồi chia cho mọi người trong thôn sử dụng.

Tuy là thứ này có thể giúp cho mọi người dễ dàng tu luyện đấu khí nhưng mà nếu quyết đụng sử dụng hạt giống này rồi thì tiền đồ cũng như tương lai sẽ bị hạn chế, trưởng thôn cứ phân phối cho đúng là được rồi.”
Trên tay Trình Chu cũng đã không còn hạt giống Bạch ngân đấu khí nữa, mà cái hạt giống Thanh đồng đấu khí này thì cấp bậc cũng quá thấp nên Trình Chu cũng lười suy nghĩ phải xử lý đến chúng nó.
Tuy rằng Trình Chu không dùng nó để làm gì nhưng mà hắn không sử dụng cũng không có nghĩa là người khác không có tác dụng gì.

Cái thứ như hạt giống đấu khí này lại rất có tác dụng với những người lớn tuổi mà muốn tu luyện đấu khí giống như vị trưởng thôn trước mặt hắn đây.

Đối với rất nhiều người mà nói thì bản thân bọn họ có thể tu luyện đến Thanh đồng đấu khí đã là việc mà tổ tiên phù hộ lắm rồi, còn chuyện muốn tiến giai lên Bạch ngân đấu khí thì là cái sự việc chỉ có khi nằm mơ mới thành công mà thôi.
Mạch Vượng nghe vậy thì trịnh trọng mà gật đầu nói: “Đa tạ Trình Chu đại nhân, tôi minh bạch ý của đại nhân.”
“Cháu nghe nói là Mạch Ân đã tu luyện được đấu khí rồi sao?” Trình Chu hỏi.
Mạch Vượng gật đầu nói: “Đúng vậy.

Thiên phú tu luyện của Mạch Ân rất tốt, tốc độ tu luyện đấu khí của thằng bé cũng rất nhanh.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì trưởng thôn để thằng bé đi theo bên người Mạc Lạc để học tập đi.”
Ấn tượng của Trình Chu với Mạch Ân cũng không tồi, thằng nhóc này rất thông minh và lanh lợi, hẳn là đối tượng đáng được bồi dưỡng.

Lần này thì Mạc Lạc cũng đi theo hắn về đây, để cho Mạch Ân đi theo Mạc Lạc học tập và giúp đỡ thì mong là sau này Mạch Ân có thể có chút thành tựu trong việc học tập thuật luyện dược.
Trình Chu và Dạ U mang Michael và Mạch Ân đi phòng thí nghiệm trên đảo.
“Trình thiếu.” Mạc Lạc làm lễ chào với Trình Chu.
Trình Chu đứng ở giữa Mạc Lạc và Michael rồi nhiệt tình mà giới thiệu hai người với nhau: “Bá tước đại nhân, đây là luyện dược sư Mạc Lạc.

Mạc Lạc, đây là bá tước Michael.

Tuy đây là lần đầu hai người gặp nhau, nhưng mà trước đây cũng là bá tước Michael đã tiến cử rằng thuật luyện dược của anh rất tốt và muốn tôi mang anh đi.

Bá tước Michael cũng gián tiếp là người có ân cứu mạng anh đấy.

Sau này hai vị phải vui vẻ mà hợp tác với nhau.”
Mạc Lạc: “…..”
Chuyện Michael tiến cử hắn thì Trình Chu cũng đã nói qua rồi, có thể đừng nhắc lại chuyện này nữa được không vậy?

Michael: “......”
Làm việc tốt cũng không cần phải lưu danh đâu.

Cái việc tiến cử này cũng không cần phải nói lại nữa đâu.
Trình Chu chắp tay sau lưng nói: “Hai vị, bắt tay nhau nào.”
Mạc Lạc và Michael nhìn nhau một lúc rồi hai người cũng vươn tay sau đó vô cùng hung tợn mà bắt tay nhau.
Sau đó thì Trình Chu cũng đẩy Mạch Ân lên trước Mạc Lạc rồi nói: “Mạc Lạc, tôi đã tìm học đồ cho anh rồi đây, không phải là anh vẫn luôn than vãn với tôi là anh đang thiếu người phụ giúp sao? Giới thiệu cho anh đấy.”
Mạc Lạc nhìn Mạch Ân đứng ở trước mặt thì cũng muốn chửi trong lòng.

Đúng là hắn yêu cầu giúp đỡ đó, nhưng mà hắn đâu có muốn giữ trẻ đâu chứ? Tên Trình Chu này còn dám tìm cho hắn một đứa trẻ tới đây để giúp đỡ, giúp cái quần.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc nói: “Thằng bé Mạch Ân này rất thông minh, nếu dạy dỗ cẩn thận thì một thời gian sau nó có thể sẽ thành Hoàng kim luyện dược sư.
Mạc Lạc gật đầu nói: “Đã biết, tôi sẽ chú trọng bồi dưỡng.”
Mạch Ân nghe thấy những lời mà Mạc Lạc nói thì kích động nói: “Đa tạ đạ nhân, cháu sẽ chăm chỉ học tập.”
Mạc Lạc cau mày nói: “Một mình nó là không đủ.

Tôi muốn chiêu mộ thêm một ít nữa.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Chiêu mộ, anh có thể chiêu mộ được sao?”
Mạc Lạc: “Chắc là có thể thôi.

Lấy long cốt ra làm mồi dụ là được.

Chỉ cần tuyên truyền là Trình thiếu muốn chế tạo một con Địa giai thuyền chiến là được.

Chắc chắn là sẽ có nhiều người còn sẵn sàng không nhận thù lao mà chạy tới đây góp sức.”
Dù sao thì khí vận của Hiệp Loan quần đảo hiện nay cũng đã khác xưa nhiều rồi, trước kia làm gì có ai dám đối đầu với vương thất đâu, mà dám giao du với Đoạ ma giả cũng chính là đối đầu và chống đối vương thất rồi.

Mà hiện nay khác rồi, liên minh Thiên Tuyển giả và Trình Chu tung hoành ngang dọc hết cái Hiệp Loan quần đảo này còn đại công tước thì co đầu rụt cổ làm rùa, uy tín mà đại công tước đã gây dựng bao lâu nay cũng đã bị giảm nghiêm trọng.
Đã có rất nhiều người hẳn là cũng đã ý thức được là thời đại của Năng lực giả đã tới nên thái độ của nhiều người với Năng lực giả cũng đã thay đổi rất nhiều, nếu hiện tại hắn ra mặt tuyển người thì chắc là có thể thành công thôi.
Mối quan hệ cạnh tranh giữa các luyện khí sư thực ra cũng rất ác liệt, mấy luyện khí sư có nhiều tài sản thì rất khó xuống nước để lộ diện.

Hiện tại nếu Trình Chu mà chịu tung cành ôliu ra thì chắc chắn vẫn có thể hấp dẫn được vài người tới đây đầu quân.
“Địa giai thuyền chiến? Anh đã có biện pháp chế tạo sao?” Trình Chu hỏi.
Mạc Lạc gật đầu nói: “Vẫn có thể thử.”
Trình Chu chạy khắp nơi đánh cướp nên cũng thu được không ít điển tịch về thuật luyện khí, Mạc Lạc cũng đã nhìn qua rồi, có thể hiểu được.
Khi còn ở hiện thế thì Mạc Lạc cũng đã đắm chìm trong xưởng đóng tàu quốc gia kia một thời gian dài, mà hắn cũng tận mắt nhìn mấy kỹ sư trong xưởng đóng tàu phân rã con thuyền Hoàng kim kia ra thành những mảnh nhỏ, rồi hắn lại nhìn bọn họ lắp ráp lại như cũ, sau đó hắn lại quan sát mấy người kia duy tu lại từ đầu đến cuối đến mấy lần, cho nên kinh nghiệm thực tiễn của hắn cũng không hề thiếu đâu.
Trong thời gian còn ở đó thì Mạc Lạc cũng đã nảy ra rất nhiều ý tưởng tâm đắc về mảng chế tạo thuyền nên hiện tại Mạc Lạc mới nói ra cái ý tưởng muốn chế tạo một con Địa giai thuyền chiến với Trình Chu.

Mấy ý tưởng kia của hắn tuy cũng khá khó khăn nhưng mà muốn thực hiện chắc cũng có thể tiến hành được rồi.
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng đúng, nếu mà không tuyển được nhân tài thì chúng ta sẽ tuyên truyền theo kiểu khác cũng được.

Nói với bọn họ là nếu như bọn họ muốn tìm hiểu phương pháp chế tạo con Địa giai thuyền chiến thì bọn họ cũng có thể đến đây làm việc.

Mọi người sẽ có cơ hội chứng kiến quá trình tháo dỡ con Địa giai thuyền chiến để tham khảo.”
Michael: “…..“
Mạc Lạc: “…..”

Michael nhìn Trình Chu, có chút khẩn trương nói: “Các hạ tính toán ra tay với con thuyền của đại công tước sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không.

Tôi cũng chỉ nói là có cơ hội thôi mà đúng không? Thật ra cũng đâu có nhất định là phải như vậy đâu đúng chứ? Không phải là mọi người muốn chiêu mộ nhân tài sao? Vẽ một cái bánh lớn đã rồi lừa được người vào rồi tính sau.”
Michael: “......” Là lừa người khác đúng không? Sao hắn lại có cảm giác rất là nguy cơ dùm cho con Địa giai thuyền chiến của đại công tước nhỉ?
Mạc Lạc cười cười nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên cầu thị một chút, vẫn nên sử dụng cái mình đang có trước mắt trước đi.

Cái chuyện phân ra con Địa giai thuyền chiến kia thì từ từ rồi nói.

Nếu thật sự mà thả cái tin tức này thì e là đại công tước sẽ sử dụng vũ khí cấm luôn mất.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Vũ khí cấm?”
Mạc Lạc gật đầu nói: “Cũng giống với vũ khí hạt nhân đấy.

Tôi nghe nói hình như là ở vương đô có tồn tại một loại vũ khí như vậy, nhưng mà cái vũ khí này không thường xuyên được sử dụng do lực sát thương quá lớn, một khi loại vũ khí này được sử dụng tới thì dư chấn của nó cũng rất có khả năng sẽ tạo thành một đợt sóng thần mà rất có khả năng sẽ nhấn chìm tất cả các hòn đảo khác của Hiệp Loan quần đảo.

Hơn nữa, ngay chính bản thân đại công tước cũng không có đủ khả năng để khống chế tốt được cái loại vũ khí cấm này.

Cho nên vũ khí này cũng khó mà sử dụng, nhưng mà một khi bị bức đến bước đường cùng rất có khả năng ông ta sẽ chó cùng rứt dậu mà tất tay để sử dụng luôn.


Trình Chu là không gian Năng lực giả cho nên mỗi khi gặp được nguy hiểm thì Trình Chu cũng có thể trực tiếp chạy luôn.

Nhưng mà đại công tước lại không có chức năng đó, ông ta không thể làm thế được.

Nhưng mà thời điểm hiện tại thì trên hòn đảo này cũng xuất hiện thêm rất nhiều cư dân mới từ hiện thế tới đây sinh sống, cho nên Trình Chu cũng không dám xằng bậy như trước nữa, hắn ta cũng phải cố kỵ thêm một vài phần về sự an toàn của mấy người này, chắc chắn là Trình Chu cũng không dám làm bậy như trước nữa đâu, nhỉ?
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy sao? Đã hiểu rồi.”
Tất nhiên, muốn quản lý một loại vũ khí có tính sát thương lớn như vậy cũng là chuyện không dễ dàng một chút nào.
Trình Chu nhìn qua Dạ U rồi dò hỏi: “Cái thứ vũ khí kia ở vương đô em có biết không?”
Dạ U gật đầu nói: “Em đã từng nghe nói về thứ vuc khí này rồi, ở phía vương đô có một khẩu thần pháo, cấp bậc của nó là vũ khí Địa giai, đây là một kiện vũ khí có cấp bậc cao nhất, giá trị thực tại của nó cũng rất cao.”
“Nghe nói trước kia ở Hiệp Loan quần đảo có một đám hải tặc vô cùng hung hăng, bọn chúng còn chiếm trọn một đảo có diện tích khổng lồ để làm căn cứ, bọn chúng còn thi gom rồi thành lập ra mấy hòn đảo nhỏ xung quanh để làm địa bàn.

Đám hải tặc đó vẫn luôn thực hiện hành vi cướp bóc đối với giới quý tộc và tất cả các con thuyền Hoàng kim của vương thất.

Sau một thời gian thì người của phía vương đô cũng cảm thấy vô cùng tức giận rồi bọn họ cũng quyết định bắn thần pháo về phía hòn đảo chính của đám hải tặc.

Toàn bộ hòn đảo đã bị phá nát hoàn toàn rồi bị nhấn chìm xuống đáy biển, mấy hòn đảo nhỏ xung quanh cũng bị dư chấn theo sau đó mà chìm luôn.

Hơn nữa, tất cả những người dân bình thường đang sinh sống trên mấy đảo nhỏ này cũng bị tai bay vạ gió mà không còn một người nào sống sót.”
“Không chỉ có vậy thôi đâu, thật ra thì khu vực xung quanh hòn đảo chính của đám hải tặc này cũng có mấy con hải thú siêu giai đang sinh sống ở đó, trước thì mấy con hải thú này cũng tác loạn khắp nơi, nhưng mà khẩu thần pháo này đã tạo thành những chấn động vô cùng hung mãnh, cũng chọc cho chúng nó nổi giận.

Sau đó thì hải thú bạo loạn, người của vương thành cũng phải chịu cảnh bị hải thú quấy nhiễu suốt một thời gian dài.”
“Tác dụng của thứ vũ khí này cũng giống với vũ khí hạt nhân bên hiện thế, nhưng mà hiệu quả chính của loại vũ khí này thiên về răn đe hơn là tính sát thương cao.


Cũng không có bất kỳ một ai muốn sử dụng tới loại vũ khí này cả.”
“Tất nhiên loại vũ khí kia cũng không thể tuỳ ý mà sử dụng được, nếu như sử dụng quá nhiều thì tất cả các hòn đảo ở Hiệp Loan quần đảo này đều bị đánh vỡ và chìm xuống đáy biển, đấy là một sự huỷ diệt, hoặc là sử dụng loại vũ khí này cũng khiến cho mực nước dâng lên rất cao và cũng có khả năng làm nhấn chìm tất cả các hòn đảo.

Sử dụng không cẩn thận thì toàn bộ Hiệp Loan quần đảo có thể sẽ bị huỷ diệt vì cái vũ khí đó.”
Dạ U thầm nghĩ: Thực ra thì nếu như đại công tức mà thực sự cần phải sử dụng tới cái loại vũ khí đó thì người bị thiệt hại đầu tiên cũng chính là những người bình dân kia mà thôi, chỉ cần không đứng ở ngay tại vị trí trung tâm vụ nổ thì Hoàng kim kỵ sĩ vẫn có thể sử dụng đấu khí tạo thành tấm chắn để bảo vệ bản thân, tuy rằng cũng bị thương nhưng mà tấm chắn đấu khí này cũng có thể bảo vệ tính mạng của những người đó.

Nhưng mà nhưng dân chúng tầng lớp bình dân thì lại không được may mắn như vậy.

Sau khi vụ nổ mạnh đánh xuống thì lớp sóng nhiệt đầu tiên công kích ra xung quanh, lớp sóng nhiệt này đã đủ thiêu cháy hết những bình dân yếu ớt đó rồi, người nào may mắn sống qua đợt sóng nhiệt đầu tiên thì vẫn còn thêm nhiều đợt sóng nhiệt tiếp theo công kích tới nữa, và những kỵ sĩ có cấp bậc yếu hơn Hoàng kim kỵ sĩ cũng không thể trụ được bao lâu.
Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là vậy, hoá ra là vương thất cũng nắm giữ rất nhiều chiêu bài đấy chứ.”
Dạ U gật đầu rồi nói: “Tất nhiên rồi.”
Dạ U nhìn rồi đánh giá Trình Chu một chút nói: “Thật ra thì năng lực hiện tại của anh vẫn còn hơi thấp một chút cho nên cái vũ khí đó mới tạo thành chướng ngại thôi.

Nếu như thực lực của anh có thể tăng trưởng thêm nữa thì anh cũng có thể trực tiếp di chuyển luôn một hòn đảo nhỏ khác tới đây luôn.

Nếu như viên thần pháo đó mà đánh xuống đây thì anh cũng trực tiếp di chuyển luôn hòn đảo nhỏ này đi ra chỗ khác, như vậy thì có dùng thêm nhiều thần pháo đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì quá đặc biệt.”
Trình Chu: “......” Trực tiếp di chuyển luôn 1 hòn đảo nhỏ sao? Dạ U cũng quá tin tưởng hắn rồi thì phải.
Michael nghe vậy thì giật mình cũng có chút kinh ngạc mà cảm thán nói: “Dạ U các hạ, còn có thể làm như vậy thật sao?”
Michael cũng biết là năng lực của Trình Chu rất khủng bố, nhưng mà cái khoản di chuyển luôn một hòn đảo như vậy thì chuyện này cũng quá nghịch thiên rồi.
Dạ U gật đầu nói: “Chắc chắn là được.”
Năng lực của Trình Chu còn có thể đi xuyên qua hai vị diện khác nhau thì cái việc di chuyển một hòn đảo nhỏ vẫn là chuyện trong tầm tay, cũng rất có khả năng, chuyện cần làm chính là Trình Chu rèn luyện thêm một chút năng lức thì Trình Chu cũng có khả năng tiến thêm một bước nữa trong việc khống chế năng lực không gian của anh ấy thôi.
Dạ U cười cười rồi nói: “Đến lúc đó thì hòn đảo này cũng có thể biến cái đảo nhỏ thành cái thuyền di động rồi.”
Sắc mặt của Michael cũng rất khác thường mà nhìn Trình Chu rồi nói: “Trình Chu các hạ thật lợi hại.”
Trình Chu: “......”
Được rồi, bát tự còn chưa có coi đâu nha, việc còn chưa làm được tới đâu mà người này đã khen hắn luôn rồi sao? Khen như vậy hình như cũng hơi sớm quá rồi đấy.

Có vẻ như là hắn cũng phải nỗ lực đem sức mạnh không gian của hắn tinh tiến lên một tầm cao mới nữa rồi.

Vậy thì cái việc dời núi lấp biển này cũng hoàn toàn có thể làm được chứ không cần phải nghĩ nữa.

Đến lúc đó cũng có thể làm được như lời Dạ U nói rồi.
……..
Đảo Hoa hồng.
Đông đảo dân chúng đang có mặt ở đảo Hoa hồng đang thảo luận ngất trời.
“Mọi người đã nghe được chuyện gì chưa? Đã có hai con Hoàng kim thuyền chiến chạy đến đảo San Hô rồi đó, ngoài ra trên hòn đảo đó cũng xuất hiện rất nhiều thuộc hạ của Trình Chu, nghe nói bọn họ đã đổ bộ xuống đảo hết rồi.

Thật không biết là tên Trình Chu này đang muốn làm cái gì ở đó nữa.”
“Thành chủ phủ đâu rồi? Bọn họ còn chưa quyết định được là người nào sẽ làm thành chủ nữa hả?”
“Hình như là bọn họ vẫn chưa quyết định được, mấy công tử cũng không có ai dám đứng ra làm thành chủ, nghe nói bọn họ còn đang cãi nhau ỏm tỏi để quyết định chọn người nào lên kế thừa tước vị mà.”
“Không ngờ đấy, đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng có thể chứng kiến được mà.

Ai mà ngờ là trong quãng đời này thì tôi lại được chứng kiến cái ngày mà các vị công tử nhường nhịn lẫn nhau, bọn họ còn không thèm tranh đoạt cái chức vị thành chủ này đấy.

Nghe nói trước kia bọn họ còn tranh đấu gay gắt đến sứt đầu mẻ trán cũng chỉ vì cái tước vị hầu tước và cái danh vị người thừa kế này cơ mà.

Hiện nay thì tước vị cũng đã dâng đến tận tay rồi đấy, sao mà không có người nào dám đứng lên nhận thể nhỉ? Chậc chậc, đúng là đời mà.

Thế sự hiện tại cũng điên đảo quá rồi, mọi việc biến đổi cũng quá nhanh rồi.”
“Chậc, chuyện này cũng đâu còn biện pháp nào khác đâu.

Hiện tại trên đảo đang có một lời đồn, không phải mọi người đều nói là sớm muộn gì thì tên Trình Chu kia cũng đánh lại đây thôi sao? Cho nên cái thời điểm mà tên Trình Chu kia xuất hiện thì người nào đang thượng vị thì người đó cũng trực tiếp bỏ mạng, khi đối mặt với cái chết được dự tính sẵn như vậy thì bọn họ không nhường chẳng lẽ đâm đầu vô đó sao?”
“…….”

Tình hình hiện tại của đảo Hoa hồng bọn họ chính là tên Trình Chu kia mà kéo tới đây đánh thì hòn đảo của bọn họ cũng chẳng có cách gì mà ngăn cản được mà.

Đến lúc đó thì người có tước vị cao nhất chính là người chết sớm nhất thôi.
Mà vị khoảng cách địa lý của đảo Hoa hồng lại sát rạt với đảo San Hô, cũng vì vậy cho nên thời gian trước kia bá tước Durank mới luôn có ý tưởng chạy đến đánh chiếm luôn cái hòn đảo San Hô đó trở thành lãnh địa của ông ta.

Đấy, kết quả tốt thì không thấy đâu, cuối cùng thì trộm gà không được mà còn táng luôn cái mạng của ông ta luôn rồi.

Bây giờ thì tình thế đã đảo ngược hoàn toàn lại rồi, Trình Chu đã mang theo một số lượng người cực kỳ lớn mà chạy đến chiếm luôn cái hòn đảo San Hô kia rồi, cứ để như vậy thì sớm muộn gì thì đảo San Hô cũng không thể thoả mãn được cái tên Trình Chu đó nữa, cho nên hắn ta nhất định sẽ đánh cái chủ ý phải khuếch trương thêm ra ngoài vài hòn đảo nữa.

Đến lúc đó thì những hòn đảo nằm gần sát đảo San Hô cũng biến thành mục tiêu chắc chắn sẽ bị thâu tóm đầu tiên.
Đúng là phong thuỷ không ngừng luân chuyển mà, thời gian trước kia thì thành chủ của bọn họ vẫn luôn có mong muốn sẽ đánh chiếm luôn hòn đảo San Hô về làm lãnh thổ, còn hiện tại thì tới lượt bọn họ lại phải phòng ngừa viễn cảnh bị chiếm đoạt.
Một người dân trên đảo cũng thần thần bí bí nói: “Theo tôi thấy thì thật ra mấy vị công tử kia cũng không cần phải lo lắng quá đến như thế đâu.

Như những gì mà tôi đã nghe được từ đảo San Hô truyền lại thì hai con thuyền kia chính là hai con thuyền của đảo Mộc Miên và đảo Thiên Đông đấy, mà một khi hải thuyền đã bị đánh đắm rồi thì chắc chắn sẽ bị ngậm nước, tất nhiên uy lực cũng không thể giống như lúc lúc trước được.”
Mấy người dân chúng bên cạnh nghe vậy thì cả đám cũng ngay lập tức bị khơi mào hứng thú mà nhao nhao lên hỏi: “Có chuyện như vậy nữa sao?”
Người dân này gật đầu nói: “Tôi có một người anh họ là luyện khí sư mà, anh tôi chuyên nghiên cứu về các con thuyền chiến của Hiệp Loan quần đảo này, thời gian trước đó thì con thuyền này chắc chắn đã bị đánh đắm ở quần đảo núi lửa rồi, cho nên mấy cái vũ khí cũ trên con thuyền này chắc chắn không thể sử dụng được nữa đâu.

Tôi có thể chắc chắn với mọi người là hai con thuyền kia hiện tại cũng chỉ còn lại cái vỏ rỗng mà thôi, đảm bảo là không thể nên bột nên hồ mà làm gì được đâu.”
Một đám dân chúng thảo luận khí thế, cũng có rất nhiều người vẫn luôn cảm thấy dù lạc đà có gầy nhưng chắc chắn vẫn to hơn ngựa cho nên con thuyền Hoàng kim cho dù có bị ngấm nước thì vẫn luôn là con thuyền Hoàng kim, tuy rằng phần còn lại cơ thể yếu hơn một chút nhưng mà vẫn có thể đánh được.
………
Hoàng Kim đảo.
Lance vừa mới bước tới đại sảnh thì hắn cũng nhìn thấy Darren đang đứng ở ngoài cửa chần chờ không dám vào.
“Có khách tới nữa sao?” Lance hỏi.
Darren gật đầu nói: “Vâng.”
Lance cũng có chút tò mò mà nói: “Ai vậy?”
Darren: “Hầu tước tân nhiệm của đảo Mộc Miên - Hầu tước Vero.”
Lance nghe vậy cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Hắn ta tới đây làm gì cái gì?”
Đảo chủ tiền nhiệm của đảo Mộc Miên cũng đã bỏ mình trong trận chiến ở quần đảo núi lửa rồi, vị đảo chủ tân nhiệm này đã nhận chức đảo chủ và đang được chờ trong danh sách để kế nhiệm tước vị, nhưng mà vị tân nhiệm này nhìn thế nào cũng khá là … đầu óc còn không bằng một phần của hắn nữa.
Darren: “Trình Chu đã sửa chữa xong con thuyền Hoàng kim của đảo Mộc Miên cho nên bọn họ cũng muốn mua lại con thuyền kia.”
Lance nghe vậy cũng có chút cạn lời mà nói: “Muốn mua lại con thuyền Hoàng kim thì đi mà tìm Trình Chu mà mua chứ.

Tên này muốn tìm phụ thân chúng ta làm cái gì?”
Darren lắc đầu nói: “Không biết.”
Tên Vero này chắc chắn đang nghĩ Zoe và phụ thân bọn hắn là cha con tình thâm lắm hay gì cho nên tên này mới chạy đến tìm phụ thân bọn họ để nhờ hỗ trợ nói giúp Zoe đây mà.

Đáng tiếc, hình như người này suy nghĩ quá nông nổi rồi thì phải, hay người này tai điếc gì rồi chăng, hay là mắt của người này cũng bị mù luôn rồi cho nên người này mới có thể nghĩ ra cái chủ ý ngu dốt như vậy chứ? Có vẻ như cái chức vị hầu tước này của Vero cũng chỉ có thể ngồi một thời gian rất ngắn thì cũng phải trả lại thôi.
“Anh có biết việc Trình Chu đã mang theo hai con thuyền Hoàng kim chạy đến đảo San Hô không?” Darren hỏi.
Lance gật đầu nói: “Sao có thể chưa nghe nói chứ?”
Nghe nói là Trình Chu còn mang theo mấy ngàn tên thuộc hạ phụ thuộc tới đây cơ mà.

Xem cái tiến trình này thì việc tiếp theo mà đối phương sẽ làm chắc là lấy đảo San Hô làm gốc rồi bắt đầu thu nạp các thế lực khác của Hiệp Loan quần đảo về dưới trướng, có lẽ là sau này tên Trình Chu kia sẽ thành lập một chính quyền mới thuộc về Đoạ ma giả cũng nên.
Darren híp mắt nói: “Em nghe nói là trên tay Trình Chu hiện đang có 8 con thuyền Hoàng kim phải không?”
Lance gật đầu nói: “Cũng cỡ vậy.”
Darren cau mày thầm nghĩ: Nếu như Trình Chu có lòng tranh bá thiên hạ thì hắn cũng rất hy vọng là năng lực hiện tại của tên đó sẽ ngang bằng với vương đô.

Nếu không thì Hoàng Kim đảo của bọn họ cũng khó lòng tránh khỏi tai ương mà coi.
End chap 201
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận