Hai Giới Trùm Làm Ruộng


Cuộc sống hàng ngày cứ bình lặng trôi qua như vậy, thu nhập của Trình Chu đã dần được ổn định, mỗi ngày hắn mang xe ba bánh đi đến dị giới để thu mua hàng hoá, sau đó hắn mang con xe ba bánh quay ngược lại thế giới hiện đại chuẩn bị bán hàng, thời điểm mà hải sản có nhu cầu cao, du khách nhiều thì thậm chí hắn còn phải tới lui 2 lần mới đủ được.
Một thùng hải sản giá vốn gốc là 5 cái bánh mỳ dứa cộng thêm một chai nước ngọt, chi phí 1 thùng hải sản tính ra cũng chỉ tốn hơn 10 tệ là cùng, mà giá bán ra một thùng hải sản là từ 500-600 tệ, tiền lời gấp mấy chục lần là út.

Một vị vĩ nhân* (Karl Marx) của thế giới đã từng nói qua: “Nếu có lời 50% thì tư bản có thể mạo hiểm, nếu lời 100% thì tư bản bất chấp pháp luật và mọi luật lệ, còn nếu lợi nhuận là 300% thì có treo cổ lên thì tư bản vẫn làm”.
Trình Chu thầm nghĩ: Lợi nhuận mà hắn kiếm được chắc chắn là gấp mấy chục lần rồi đấy, hắn có liều mạng đi qua đi lại dị giới cũng không phải là chuyện vô ích rồi.
*Trích “mặt trái của chủ nghĩa tư bản” trong bộ Tư bản, Marx trích dẫn lời của nhà hoạt động công đoàn người Anh, T.J.Dunning (1799 – 1873): “Với một lợi nhuận thích đáng thì tư bản trở nên can đảm.

Được bảo đảm 10% lợi nhuận thì người ta có thể dùng tư bản vào đâu cũng được, được 20% thì nó hoạt bát hẳn lên, được 50% thì nó trở nên thật sự táo bạo, được 100% thì nó chà đạp lên mọi luật lệ của loài người, được 300% thì không còn tội ác nào là nó không dám phạm, dù có nguy cơ bị treo cổ.

Nếu hỗn loạn và xung đột mang lại lợi nhuận, nó sẽ khuyến khích cả hai.

Tất cả điều đó đã được chứng minh bởi nạn buôn lậu và buôn bán nô lệ.” [Karl Marx, Tư bản, tập I, Nxb Sự Thật – Hà nội, 1984, tr.

315]
Sau khi chuẩn bị tốt đủ các vật tư thì Trình Chu lại chuẩn bị khởi hành đi tới dị giới.

Lần này Trình Chu đi còn chuẩn bị thêm một vài thứ nữa, ngoài việc mang theo bánh mỳ và nước ngọt ra thì hắn còn mang theo một cái nồi sắt, còn có thêm một ít gia vị nấu ăn như dầu, muối, tương, dấm ….

Thật ra khi đi tới dị giới thì Trình Chu có có thêm một chút thời gian rảnh, nếu công việc không gấp thì đại đa số thời gian là hắn rảnh rỗi.

Nếu như hắn chỉ mang theo bánh mỳ tới ăn thì chẳng khác nào hắn tự chạy đi ngược đãi bản thân hắn, mà dị giới đâu phải không có cao lương mỹ vị gì đâu? Hải sản tươi ngon cũng là một dạng mỹ vị đấy, nói cho cùng thì hắn cũng cảm thấy hắn cần phải cải thiện thức ăn thôi.
Trong lúc đứng giám sát công việc bên bờ biển thì Trình Chu cũng thuận tiện làm thêm một nồi lẩu thập cẩm với đủ các loại gia vị vừa mới mang đến.

Thôn dân xung quanh nhìn Trình Chu ngôi làm nổi lẩu hải sản thập cẩm như vậy thì người nào người nấy đều lộ ra một vẻ mặt sợ hãi tới thất sắc.

Nhưng mà Trình Chu cũng làm như không nhìn thấy, sau khi nấu xong nồi lẩu hải sản thì hắn cũng chỉ ngồi ăn một mình ở đó.

Tất cả mọi người xung quanh chứng kiến màn này thì hít sâu một hơi, người nào người nấy đều tỏ ra kinh ngạc không thôi, bọn họ đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ khi nhìn Trình Chu ngồi ăn hải sản.

Trưởng thôn cũng nhanh chóng đi về phía Trình Chu rồi lo lắng mà nói vài câu, do đã làm quen được mấy ngày rồi cho nên Trình Chu đã có thể hiểu được một phần nào đó ngôn ngữ của dị giới này rồi.

Trình Chu biết ý rồi hắn lại nói luôn với trưởng thôn là không phải người nào cũng có khả năng sẽ bị dị ứng với hải sản, những người không có thể chất bị dị ứng với hải sản cũng có thể ăn bình thường và chắc chắn là không bị sao cả.

Nếu như số hải sản kia mà không được xử lý đúng cách thì sau khi ăn xong rất dễ bị đau bụng dẫn đến tiêu chảy, nhưng mà số hải sản đó mà được xử lý đúng cách thì sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Trưởng thôn nghe mà nửa tin nửa ngờ, mà những người trong thôn cũng khẽ đảo mắt một vòng, cũng không biết là mọi người đang suy nghĩ tới chuyện gì, ngay sau đó bỗng nhiên có mấy người trong thôn cũng ngay lập tức bừng tỉnh mà suy nghĩ lại, đúng là không phải tất cả mọi người ở trong thôn ăn hải sản xong đều chết cả, tình hình lúc đó hình như là mấy thôn dân đó có những triệu chứng khá lạ thôi, có nhiều người sau khi ăn hải sản xong thì sẽ bị tiêu chảy, cũng có nhiều người sẽ bị nổi mẩn đỏ, cũng có người không bị làm sao cả, … cuối cùng vì phòng tránh chuyện bất đắc dĩ nhất có thể xảy ra mà nhiều người cũng sợ hãi, sau đó cũng không có ai dám ăn hải sản nữa.
Trình Chu ngồi ở bên cạnh bếp nướng ăn ngon lành, số hải sản vừa mới được đánh bắt lên, tươi ngon ngọt mềm, hải sản còn không bị lây nhiễm hoá chất, hoàn toàn sạch sẽ, ăn vào đúng là hương vị tuyệt vời.
Mạch Ân nhìn Trình Chu ăn liên hồi như vậy thì chính nó cũng không kìm được lòng hiếu kỳ cũng mon men đến xin ăn thử một chút.
Suy cho cùng thì Trình Chu cũng không dám cho Mạch Ân ăn nhiều, đây cũng là lần đầu thằng nhóc này ăn thử, lỡ đâu có chuyện bất ổn thì làm sao, cũng may là thể chất của Mạch Ân không làm sao cả, ăn vào cũng không xuất hiện triệu chứng bị dị ứng hải sản, sau khi chờ một lúc thì hắn cũng để cho Mạch Ân ăn thêm một chút nữa, chắc có ăn thêm cũng không có việc gì.
Những người dân khác đang đứng xung quanh cũng nóng lòng muốn thử một chút nhưng mà bọn họ vẫn chưa thể hạ được quyết tâm, dù sao thì thì món ăn nhìn cũng ngon, Trình Chu ăn cũng tạo cảm giác thèm thuồng, nhưng mà ăn vào có làm sao thì bọn họ phải chịu thế nào?
Dụng cụ nhà bếp, đầu ăn, nước tương, … tất cả những thứ mà Trình Chu đã mang đến thì hắn cũng không cần phải mang trở lại làm gì cho lỉnh kỉnh, suy nghĩ một chốc thì hắn cũng nhờ Mạch Ân mang số đồ này về cất, có gì cũng để lần sau hắn lấy ra sử dụng luôn cho tiện.

Nghe được Trình Chu giao phó cho nhiệm vụ quan trọng như vậy cho nên Mạch Ân cảm thấy vô cùng phấn khích, cuối cùng nó còn gật đầu thật mạnh mà nói lời đảm đảm bảo rằng nhất định nó sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Trình Chu giao phó cho.
Sáng ngày hôm sau, sau khi bán xong lô hàng hải sản thì Trình Chu lại tiếp tục chạy chiếc xe ba bánh rồi xuất hiện ở trong làng, còn chưa kịp tới nơi thì hắn đột nhiên nhìn thấy Mạch Ân đang cuống quýt mà chạy tới rồi nói xin lỗi liên hồi, sau đó Mạch Ân lại thông báo hai việc cho hắn.

Việc thứ nhất là những dụng cụ nhà bếp mà Trình Chu mang tới cũng không bị mất đi bao nhiêu, nhưng mà số gia vị như dầu ăn, nước tương, gừng, ….

mà Trình Chu mang tới đều bị thiếu đi một nửa.

Việc thứ hai, ngày hôm qua Trình Chu đã làm rất nhiều hải sản để ăn thử, một nồi đầy đó vẫn còn thừa, một số món vẫn chưa ăn hết, lúc đó Trình Chu cũng không dám để cho Mạch Ân ăn quá nhiều, sợ có vấn đề gì xảy ra cho nên hắn đã nói với Mạch Ân đem đổ hết đi.

Tất nhiên là Mạch Ân rất nghe lời, thằng nhóc đã xác nhận kỹ càng là nó đã đổ hết đi rồi, nhưng một lúc sau thì Mạch Ân cũng không thể cám dỗ được hương vị của hải sản nên Mạch Ân lại quay về muốn nhặt lại số hải sản vứt đi đó để ăn lại.

Nhưng mà khi Mạch Ân chạy ra vị trí đổ đồ ăn thì nó lại phát hiện số hải sản đó đã biến mất toàn bộ, có lẽ là đã bị ăn luôn rồi.
Trình Chu đứng nghe Mạch Ân nói câu được câu chăng cho xong xuôi mọi chuyện mà hắn cũng cảm thấy có chút câm nín luôn.

Trình Chu cũng đoán rằng mấy thôn dân đó vẫn cảm thấy khá là sợ hại khi ăn hải sản, nhưng mà bọn họ cảm thấy hắn ăn được cho nên bọn họ cũng ăn được, cuối cùng thì bọn họ đã chạy tới nhặt lại phần thừa mà hắn đã đổ đi.

Mà sau khi nếm thử số hải sản đó thì bọn họ lại cảm nhận được hương vị khá ngon, nhưng mà người đông quá nên số hải sản vứt đi đấy không đủ để bọn họ ăn, suy nghĩ một hồi thì bọn họ cũng đánh liều mà chạy đi trộm một ít dầu, nước tương và gừng để nấu như hắn.


Sau khi ngẫm lại thì đây chắc hẳn là chân tướng của toàn bộ sự việc mà Mạch Ân báo cho hắn.

Thật là, rào cản ngôn ngữ làm cho hắn phải vận dụng hết noron thần kinh mà lý giải mọi việc mà.
Khi mà Trình Chu chạy tới bãi biển thì hắn đã nhìn thấy những thôn dân kia đang chờ sẵn ở đó cùng với những chiếc xô nhựa.

Trình Chu quét ngang qua mấy người thôn dân đó một lượt thì hắn vẫn luôn cảm thấy mấy vị thôn dân đang luôn nhìn hắn với một ánh mắt có chút kỳ quái, mà thái độ dường như cũng có chút chột dạ.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi khi nhìn mọi người làm việc thì Trình Chu lại nhanh tay nấu thêm một nồi lẩu hải sản thập cẩm nữa, lần này thì hắn lại kéo Mạch Ân ngồi ăn chung luôn.
Chờ đến khi số hải sản mới đánh bắt được chất đầy lên xe như thì Trình Chu cũng thu dọn đồ đạc để dời đi luôn.
Khi mà bán xong số hải sản mới rồi Trình Chu lại quay trở lại dị giới thêm một lần nữa thì hắn lại được nghe thêm mấy câu chuyện, Mạch Ân nói rằng số hải sản của ngày hôm qua vẫn chưa ăn hết, còn cũng khá nhiều cho nên Mạch Ân muốn để dành cho bữa tối luôn, thằng nhóc ở một mình cho nên nó nghĩ chừng đó là đủ rồi, nhưng một số người dân trong làng đã chạy đến rồi nói rằng bọn họ sợ lãng phí tài nguyên hải sản quý giá cho nên bọn họ cũng vội vã giành lấy rồi nhanh chóng ăn hết số hải sản còn dư ở trong nồi luôn.

Mạch Ân còn chưa kịp làm gì thì số hải sản đó cũng hết sạch sẽ luôn rồi.
Trình Chu đứng một chỗ nghe xong Mạch Ân mô tả lại mọi chuyện thì hắn cũng có chút cạn lời nhưng mà hắn cũng không hỏi đến nhiều làm gì.
Trình Chu vẫn theo quy trình như cũ, hắn vẫn đầu cơ trục lợi rồi làm công việc vận chuyển hải sản sau đó giao thương ngành hải sản giữa hai thế giới, nhưng mà những chủng loại hải sản mà Trình Chu có thể mang ra để trao đổi giữa hai thế giới đã đa dạng còn phong phú hơn thời điểm ban đầu rất nhiều.

Khi mà Trình Chu quay lại dị giới thêm vài lần thì hắn cũng hiểu chuyện mà mang thêm rất nhiều loại gia vị như dầu ăn, nước tương, … tới cùng luôn, đồng thời thì hắn cũng nói luôn với dân làng là một thùng hải sản có thể đổi lấy 5 chiếc bánh mỳ dứa và một chai nước ngọt, hoặc là bọn họ có thể đổi hải sản để lấy một chai dầu ăn và nước tương cũng được.

Kết quả cuối cùng là có hơn một nửa dân làng đều chọn dầu ăn và nước tương, xem tình huống thì hắn cũng biết được câu chuyện đã có nhiều người dân bắt đầu biết ăn hải sản rồi đây.

Thấy cũng đúng, có lẽ dân làng đã biết cách sử dụng dầu ăn và nước tương sao cho phù hợp cho nên bọn họ cũng dứt khoát từ bỏ bánh mỳ để đổi lấy mỹ vị ngon hơn, dù sao thì tài nguyên hải sản ở nơi này vô cùng phong phú, bán cho hắn còn được thì người dân sao bỏ qua được chứ.

Tuy là nghĩ vậy ở trong lòng, hắn cũng có chút cảm thán không thôi nhưng mà hắn cũng không vạch trần chuyện này làm gì.
……
Trình Chu tận lực sử dụng hết công suất của chiếc xe ba bánh để lui tới đi lại giữa hai thế giới một thời gian dài.

Trở về thế giới hiện tại thì hắn cũng nhanh chóng đổi thành chiếc xe tải minibus để chạy đến chợ hải sản để giao hàng.

Nhờ kinh doanh hải sản có lợi nhuận siêu khổng lồ mà tài sản của Trình Chu đã tăng lên 150.000 tệ (15 vạn tệ).

Vào một ngày nắng đẹp, Trình Chu cũng chạy chiếc minibus tàn tạ của hắn đi đến chợ hải sản rồi dựng quầy chuẩn bị kinh doanh.
“Là anh ta, chính là anh ta …”
Trình Chu vừa mới dừng xe lại đã bị vài người xông tới vây quanh như muốn tìm kẻ tội đồ.
Nhìn thấy tình cảnh này thì Trình Chu cũng giật mình rồi trong lòng thoáng trầm xuống một chút rồi thầm nghĩ: Chẳng lẽ … đã xảy ra chuyện rồi sao? Có người ăn hải sản mà bị ngộ độc sao? Không lý nào lại nhưu vậy chứ?
Một thanh niên không biết từ đâu đó lao thẳng tới rồi bắt lấy tay Trình Chu rất kích động nói: “Đại ca à, tôi ra giá cho anh 25 tệ một cân nhé, tôi bao hết số hải sản này của anh luôn có được không vậy?”
Trình Chu chớp mắt thầm nghĩ: Tăng giá rồi sao? Ngẫm lại cũng đúng, có tăng giá cũng phù hợp thôi, hải sản của hắn đều là hải sản thuần tự nhiên, so với những loại hải sản được nuôi kia thì chất lượng phải vượt trội hơn hẳn rồi.
Người đàn ông vừa nói lại đưa nhanh danh thiếp ra, cuối cùng thì Trình Chu biết người kia tên Thái Long Cường (蔡龙强: Càilóngqiáng), tại Q thị này đã khai trương mấy chuỗi nhà hàng hải sản tự phục vụ rồi, kinh doanh cũng không nhỏ.
Trình Chu gật đầu nói: “Được thôi, bán hết cho anh”.
Hải sản ấy mà, trước sau gì cũng phả bán cho bằng sạch, bán cho ai cũng là bán, bán được giá thì càng nên bán.
Thái Long Cường nghiêng đầu về phía trước nói: “Đại ca, anh còn hàu sống không vậy? Có thì đưa tôi luôn đi, tôi muốn lấy tất luôn nha”.
Trình Chu chớp mắt nói: “Hàu sống sao?”
Công dụng đa dạng , nam nữ đều dùng được, cái cần hiểu đều hiểu.

Trình Chu bỗng nhiên nhớ lại, có một lần nọ hắn cũng từ dị giới mà mang lại đây không ít hàu sống, mà số hàu sống đó hình như cũng bị ông chủ Thái này mua hết luôn một lượt rồi thì phải.
Trình Chu cau mày nói: “Hàu sống mà anh cần không có nhiều lắm, chuyện này còn phải xem tình hình nguồn hàng của tôi nữa.”
Hàu sống ở dị giới cũng hiếm lắm thì phải, số lượng đánh bắt được cũng không ít nhưng mà hàu số lượng đó để ăn thì được, mang đi kinh doanh cũng không có quá nhiều.
Ông Chủ Thái gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, đã hiểu ý anh rồi, nếu như anh có thể lấy thêm được số hàu có chất lượng y như vậy thì tôi ra giá này” và đưa bàn tay ra.
Trình Chu nhìn vào Thái Long Cường rồi thầm nghĩ: Ra giá tới 50 tệ một cân sao?
Nói cho cùng thì Trình Chu cũng không phải rất động tâm về giá cả này cho lắm, lợi nhuận mà hắn thu được đã gấp mấy chục lần so với những người bán bình thường rồi, giờ mà hàu có tăng giá lên gấp đôi như vậy thì một loại giá đối với hắn cũng là không đau không ngứa, nhưng mà nơi này mà có sẵn một đường dây tiêu thụ thuận lợi như vậy thì công việc buôn bán hải sản của hắn sẽ gọn lẹ hơn hơn nhiều.
Trình Chu gật đầu nói: “Được, tôi sẽ lưu ý giúp anh.”
Sau khi bán xong đợt hàng một cách nhanh gọn thi Trình Chu lại chuẩn bị thêm một bộ đồ nướng rồi gia vị để đi đến dị giới.
Một số dân làng đang đứng rồi chờ Trình Chu ở ngay đầu làng rồi, sau khi Trình Chu xuất hiện thì mọi người lại cùng nhau đưa Trình Chu tới bờ biển.

Sau đó Trình Chu bắt đầu dỡ hàng từ trên xe xuống rồi đặt vỉ nướng ở cạnh bờ biển.
Trước đây, khi còn lang bạt ở mảnh đất Thượng Hải (魔都: Mó dōu) phồn hoa kia thì Trình Chu cũng thường nhìn thấy có không ít phú nhị đại tự mình đi siêu xe rồi mở tiệc tổ chức những buổi tiệc nướng bên bờ biển, lúc đó nhìn khung cảnh có xe có mỹ nhân rồi ý hoạ tình thơ tràn khắp khung cảnh nhìn thật nhàn nhã và tự tại.

Mà hiện tại khi nhìn lại vị trí bản thân bây giờ thì Trình Chu cũng cảm thấy những phú nhị đại đó cũng chỉ có thế mà thôi, đám nhà giàu kia làm sao mà so sánh được với hắn của hiện tại cơ chứ? Hắn đang chạy xe ba bánh rồi ngồi nướng hải sản ở dị giới rồi hắn còn được tận hưởng ánh mắt sùng kính của những người ở dị giới.

So về tình huống thì hắn còn hơn cả cái ánh mắt sùng kính của mọi người đấy.
*(魔都): Mó dōu – năm 1924, nhà văn Nhật Bản Sokaze Muramatsu đã xuất bản cuốn sách tự truyện “Thành phố ma thuật” dựa trên kinh nghiệm của ông ở trong hay ngoài tô giới Thượng Hải, đây cũng là lần đầu tiên mà từ “Thành phố ma thuật” xuất hiện trong lịch sử, nhưng gần một thế kỷ sau khi nhắc đến Thượng Hải thì người ta thường hay dùng từ “thành phố đáng kinh ngạc” và không tìm được từ nào có thể liên tưởng tới “thành phố ma thuật nữa”)
Nhờ lời nhắc nhở có liên quan đến hàu của tên Thái Long Cường kia thì đột nhiên Trình Chu cũng có thêm chút hứng thú với đám hàu sống.

Trình Chu nhanh chóng nhờ một vài người dân thu thập một ít hàu sống lại đây cho hắn.


Mà ngay sau khi nghe Trình Chu nói thì một nửa thùng hàu nhanh chóng được chuyển tới tay hắn luôn.
Trình Chu nhanh chóng mang số hàu sống đó phết gia vị rồi đặt lên vỉ nướng luôn, sau đó hắn cũng nhanh chóng cho thêm một ít tỏi băm nhuyễn, dầu ăn lên phía trên.

Chẳng mấy chốc thì những con hàu đó đã chín thơm, khói bốc nghi ngút nhìn rất hấp dẫn vô cùng.

Từng con hàu no đủ mọng nước nhìn núng nính ngon mắt vô cùng.

Trình Chu nhanh chóng nếm thử một miếng hàu nướng rồi cảm nhận hương vị của con hàu này hình như ngon hơn bình thường thì phải, cảm giác này cũng không riêng về chuyện ngon mà nó còn có thêm một chút đặc biệt gì đó hắn vẫn chưa diễn tả được.
Cảm giác này cũng giống như lúc Trình Chu ăn thịt lợn sừng vậy, lúc đó hắn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt chảy dọc trong cơ thể, cái cảm giác đặc biệt này cũng chỉ xảy ra lúc ăn đúng loại thịt đó, còn ăn những loại đồ ăn khác lại không có cảm giác này nữa.

Lúc đó hắn còn tưởng là chỉ có những con lợn sừng đó mới cho hắn một cảm giác như vậy, thật không ngờ là khi ăn hàu sống thì hắn cũng có cảm giác y như này, nhưng mà cái cảm nhận này cũng không quá rõ rệt như khi ăn thịt lợn sừng.
Trình Chu thầm nghĩ: Thế giới này là một thế giới không có khoa học, có lẽ những con hàu ở đây cũng bị biến dị.
Mấy thôn dân đang đứng ở một bên để âm thầm theo dõi mọi cử chỉ cũng như hành động của Trình Chu, lần đầu tiên Trình Chu ăn lẩu hải sản thì mọi người còn thấy lo sợ gì đấy, nhưng mà lần này nhìn thấy Trình Chu nướng hải sản ở bờ biển thì mọi người lại nhìn vào vỉ nướng với ánh mắt háo hức kèm theo một chút tò mò.
Mạch Ân đứng bên cạnh nhìn hàu nướng mà chảy nước miếng rồi nói: “Cho cháu một con được không ạ?”
Trình Chu nghe vậy cũng gật đầu đồng ý luôn, nhưng mà hắn cũng phải dặn dò cẩn thận nếu có gì không thoải mái thì Mạch Ân ngay lập tức dừng ăn luôn, có rất nhiều người có tố chất thân thể bị dị ứng với hải sản, có thể loại này hoặc loại khác, có loại ăn được cũng có loại không ăn được.

Mọi chuyện cần phải cẩn thận thì tốt hơn.
Mạch Ân ăn thử một con hàu nướng tỏi mà hai mắt cũng bừng sáng lên, Mạch Ân hối hả ăn thêm vài con nữa cho bõ thèm, nhưng mà Trình Chu cũng không dám cho thằng nhóc ăn quá nhiều, ăn được một lúc thì hắn cũng nói dừng không cho ăn nữa.

Còn một mình hắn thì đánh chén hơn 200 con hàu nướng tỏi.

Đến cuối bữa ăn thì Trình Chu lại phát hiện hình như hắn đã vô tình ăn hết số hàu định đưa cho Thái Cường Long luôn rồi thì phải.
Nhìn vào thành quả trước mắt thì Trình Chu cũng quyết định từ nay về sau sẽ không bán hàu cho Thái Cường Long nữa.

Thời điểm hiện tại thì hắn đang cần phải kiếm tiền trong im lặng, hắn không được phép phô trương chuyện này ra làm gì.

Mà những con hàu này rất có khả năng là đã bị biến dị rồi cũng nên, nếu như hắn làm không tốt thì chuyện này sẽ khiến mọi người chú ý tới, đến lúc đó thì mọi chuyện cũng rắc rối hơn rồi.
End chap 7 (^.^)
-------------XuYing90--------------
------oOo------



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận