Hai Giới Trùm Làm Ruộng


Cục dị năng Quốc gia.
“Đại ca, cậu đã đến rồi.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Ừ.”
Phó Huy có chút đắc ý nói: “Đại ca, tôi cảm giác dị năng của tôi đã tăng lên rất nhiều.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu đạm nhiên nói: “Vừa mới xuất hiện một luồng năng lượng dày đặc ma lực mà.

Lần này có thể xuất hiện thêm rất nhiều Dị năng giả nữa đấy.”
Đàm Thiếu Thiên lần này cũng là nhờ họa được phúc, dưới sự trợ giúp của Annie mà hắn có thể nhanh chóng khống chế được nguồn ma lực này nên dị năng cũng đã tiến bộ vượt bậc.
Tạ Ngạn nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi có chút bối rối mà nói: “Đại ca, sao nhìn cậu có chút khác khác thì phải.”
Đàm Thiếu Thiên có chút đắc ý nói: “Phải không? Khác chỗ nào?”
Tạ Ngạn suy nghĩ một chút nói: “Không thể diễn tả được.

Đại ca, nhìn cậu có vẻ phong độ lên vài phần phải đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Quả nhiên là vẫn có người biết nhìn hàng mà.

Không sai, lần này thì dị năng của hắn không phải chỉ tăng lên một chút thôi đâu.

Hiện tại thì hắn muốn lọt top 100 Dị năng giả đầu bảng cũng không thành vấn đề nữa.

Nếu anh trai hắn cũng có thể đánh giá hắn như vậy thì tốt quá rồi, đáng tiếc là anh trai hắn vẫn luôn nhìn hắn như thằng ngốc mà không chịu công nhận thực lực của hắn đây.

Thật quá đáng mà.
“Đại ca, gần đây cậu có luyện được kỹ năng nào mới không? Bên quốc gia đại bàng bên kia đã xuất hiện Ironman, đã luyện thành kỹ năng có thể tách chiết được kim loại thì phải.

Hắn ta có thể đem kim loại nguyên chất bên trong các sản phẩm kim loại chiết xuất ra.

Nếu hắn có thể sử dụng hết năng lục thì có thể làm hàng nghìn chiếc điện thoại di động ngừng hoạt động ngay lập tức.”
Đàm Thiếu Thiên híp mắt nói: “Đúng là tôi có học được một kỹ năng mới.”
Đàm Thiếu Thiên giơ lên tay, một chiếc roi hình thành bằng cách ngưng tụ sức mạnh lôi điện xuất hiện ở trên tay.
Đàm Thiếu Thiên vung roi lên quất mạnh một cái làm cái bia ngắm có thể chịu được sức mạnh ngàn cân nháy mắt bị đập bể.
Bên trong viện nghiên cứu dị năng cũng có rất nhiều Dị năng giả ra vào, nên khi Đàm Thiếu Thiên ra tay thì đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.
“Đại ca, cậu cũng quá lợi hại rồi.” Phó Huy kinh ngạc nhìn Đàm Thiếu Thiên nói.
Đàm Thiếu Thiên vẫy vẫy tay nói: “Quá khen, quá khen.”
Phó Huy kích động nói: “Hình như là phía trên đang muốn công bố chính thức về Dị năng giả cho cả nước.”
Dù sao thì cũng không thể giấu được nữa rồi, mà tin tức liên quan đến Dị năng giả cũng không còn là bí mật nữa.

Chi bằng công bố rộng khắp đi thì cũng là biện pháp tốt.

Hơn nữa thì phía trên cũng có thể tổ chức các lớp dạy dỗ các Dị năng giả mới thức tỉnh có thể đi đúng dường và có thể thấu hiểu được dị năng của bọn họ.
“Không phải là người anh trai Muggle kia của cậu vẫn không tin có Dị năng giả tồn tại sao? Lần này thì cậu cũng có thể kheo khoang với anh ta được rồi.” Phó Huy nói.
Đàm Thiếu Thiên: “……” Tìm anh trai hắn để khoe khoang về lôi điện dị năng sao? Hắn cũng đâu có thiếu đánh tới vậy.
“Phó Huy, dị năng của cậu cũng đã tiến bộ rồi phải không?” Đàm Thiếu Thiên dò hỏi.

Phó Huy có chút đắc ý nói: “Đúng vậy đấy.

Hiện tại thì thị lực của tôi đã được đề cao lên gấp đôi và tôi đã có thể nhìn được những vật thể cách xa hàng ngàn kilomet rồi.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Thị lực đề cao gấp đôi thì có lợi ích gì chứ? Cúng đâu có nhìn ra được là anh trai hắn đang giả heo ăn thịt hổ đâu.

Đồ thiển cận.
Phó Huy nhìn Đàm Thiếu Thiên đang có thần sắc khác thường thì dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không có gì.”
“Đàm thiếu, cậu tới đây kiểm tra dị năng luôn đi.” Nghiên cứu viên của Cục dị năng nhìn Đàm Thiếu Thiên hô lên.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Vâng, tôi tới đây.”
Đàm Thiếu Thiên bị mấy nghiên cứu viên vây quanh và tiến hành kiểm tra mấy lượt.
Năng lượng tích trữ trong cơ thể Đàm Thiếu Thiên đã tăng lên mấy lần nên nháy mắt cũng có thể phóng ra điện áp 100.000 volt.
Nếu hiện tại mà Đàm Thiếu Thiên xuất toàn lực thì trong vòng ba phút có thể giật chết mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Hiện nay quốc gia cũng đang phân trình độ của Dị năng giả theo các cấp bậc F, E, D, C, B, A, và S.

Top 100 Dị năng giả trên bảng cường giả đa số cũng chỉ mới đạt đến cấp A, Dị năng giả có thể đạt cấp S giống như lông phượng sừng lân vậy.

Trước kia thì dị năng của Đàm Thiếu Thiên cũng chỉ đạt cấp D, nay trải qua một đợt Ma lực triều tịch thì có thể trực tiếp tăng lên tới cấp A.
Nhân viên phụ trách kiểm tra đo lường cấp bậc dị năng đang kiểm tra thì bỗng nhiên kích động mà nói: “Chúc mừng Đàm thiếu, cấp bậc dị năng của cậu đã đạt tới cấp A.

Nhưng mà cái dụng cụ kiểm tra này độ chính xác cũng không cao nên rất có thể cậu đã đạt đến cấp S rồi.

Đàm thiếu, cậu có muốn đổi dụng cụ khác và kiểm tra lại một chút đi.”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không cần đâu.

Tôi cũng tự hiểu rõ năng lực của mình mà.

Cấp A đã là hết mức có thể rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nghĩ thầm: Rõ ràng là hắn đã thu liễm dị năng trước khi kiểm tra đo lường rồi mà vẫn không cẩn thận bị chạy tới cấp A.

Có lẽ với dị năng hiện tại của hắn thì cấp S cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà cấp S thì quá rêu rao nên hắn buộc phải thu liễm lại.
Một số nhân viên kiểm tra cũng muốn tiến lên khuyên nhủ nhưng Đàm Thiếu Thiên đã bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đã rời đi mấy nhân viên kiểm tra cũng có chút tiếc nuối.
Khi Đàm Thiếu Thiên vừa từ phòng kiểm tra đi ra thì đã bị Phó Huy kéo lại nói: “Đàm thiếu, tôi vừa mới được một tin tức mới, Đoạn Khánh đã chết.”
Đàm Thiếu Thiên ngẩn ra một chút rồi nói: “Đoạn Khánh? Đã chết?”
Phó Huy cau mày nói: “Đúng vậy.

Một Dị năng giả hệ hoả trân quý cứ vậy mà chết.

Nghe nói là hắn ta bị ngọn lửa thiêu chết.


Mà chuyện này cũng rất kỳ lạ, một Dị năng giả hệ hoả lại bị lửa thiêu chết sao?”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Cũng không kỳ lạ lắm đâu, nếu hôm đó mà anh hai và anh dâu hắn không nhờ người tới hỗ trợ thì thời điểm ba mẹ hắn mở cửa ra hắn đã thành một cái xác cháy đen vì bị điện nướng rồi.

Nghĩ lại thôi mà mồ hôi lạnh còn tuôn ra đây.
Bạch Văn Bân nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, cậu không sao chứ?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không sao.”
Phó Huy cau mày nói: “Đoạn Sĩ Càn đang hoài nghi là mấy phương pháp tu luyện dị năng của viện khoa học và dị năng kia có vấn đề nên Đoạn Khánh mới bị tẩu hỏa nhập ma.

Hiện giờ ông ta đang ở Viện khoa học nổi điên đòi kiện cáo đấy.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày rồi cũng có chút đồng cảm với tình huống của Đoạn Sĩ Càn.
Thế hệ trước của Đoạn gia chỉ có hai anh em.

Người anh cả là Đoạn Phẩm Nhất, em trai Đoạn Sĩ Càn, một võ một văn, anh cả công tác ở quân bộ, em trai ở chính trường, hỗ trợ lẫn nhau.
Đoạn Phẩm Nhất và Đoạn Sĩ Càn mỗi người cũng chỉ có một người con trai và cả hai đứa con trai đều thức tỉnh dị năng hệ hoả.
Đoạn gia cũng coi như là nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp và cũng đã thức tỉnh rất nhiều người có dị năng bình thường và năng lực cũng chỉ tạm được.

Thường thì những dị năng thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, phong, lôi … sẽ được phía trên chú ý nhiều hơn.

Mà nhà họ Đoạn một lần có thể cho ra 2 Dị năng giả hệ hoả cũng được coi là rất nổi bật.
Đoạn gia cũng có không ít người phục vụ ở quân bộ, người anh cả của Đoạn gia cũng chính là người đã mang đội đi thăm dò bí cảnh ở Vân Lăng và mang về 3 viên ma nguyên thạch.

Cũng được tính là lập được công lớn.
Sau khi mang ma nguyên thạch về thì phân phối như thế nào cũng là vấn đề lớn.

Người anh cả của Đoạn gia - Đoạn Phẩm Nhất vừa trở về thì cũng rơi vào nguy kịch mà gục xuống phải nhập viện.

Cho nên với công tích của Đoạn Phẩm Nhất thì phía trên có phân Đoạn gia một viên ma nguyên thạch cũng là điều đương nhiên.
Đoạn gia có hai Dị năng giả hệ hoả nên viên ma nguyên thạch hệ hoả đó phân phối cho ai cũng thành một cuộc tranh cãi.

Đoạn Phẩm Nhất vừa về thì đã phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU nên Đoạn Sĩ Càn đã vận dụng một ít quan hệ đem viên ma nguyên thạch đó về cho con trai của mình là Đoạn Khánh.
Đoạn Phẩm Nhất sau khi tỉnh lại và biết được chuyện này thì cũng đã rất tức giận nên hiện tại quan hệ của hai anh em nhà họ Đoạn cũng rất căng thẳng.
Đoạn Lỗi vừa đi vào trung tâm huấn luyện dị năng thì bất ngờ nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên nên cũng rất kinh ngạc nói: “Sao mày vẫn còn sống?”
Bạch Văn Bân trừng mắt nhìn Đoạn Lỗi rồi tức giận nói: “Mày nói chuyện kiểu gì vậy hả thằng kia? Đại ca của chúng tao còn sống thì có gì kỳ quái hả?”
Đoạn Lỗi cau mày nói: “Rất là kỳ quái đấy.

Sao có thể chứ?”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Đoạn Lỗi nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đàm thiếu, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút có được không?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Đoạn Lỗi rồi gật đầu nói: “Được thôi.


Chúng ta đi tìm chỗ trước đã.”
Đàm Thiếu Thiên và Đoạn Lỗi cùng nhau đi vào một căn phòng huấn luyện trống.
Đoạn Lỗi nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi có chút nghi hoặc nói: “Đêm hôm qua … Đàm thiếu không bị sét đánh sao?”
Đàm Thiếu Thiên: “Có bị……”
Đoạn Lỗi nghi hoặc nói: “Vậy sao cậu còn……” Còn sống vậy?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Đoạn Lỗi tự tin nói: “Tôi hả? Tôi dựa vào nghị lực kinh người của mình mà chống đỡ qua được đấy.”
Đoạn Lỗi tỏ vẻ khó tin mà nói: “Nghị lực kinh người á?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi trịnh trọng nói: “Không sai.

Chính là dựa vào nghị lực kinh người.” Ánh mắt của tên Đoạn Lỗi này là kiểu gì đấy? Không tin là hắn có nghị lực sao?
Đoạn Lỗi: “Vậy cậu có biết chuyện Tiêu Hồng Kiệt cũng đã xảy ra chuyện rồi không?”
Đàm Thiếu Thiên: “Không biết.”
“Dị năng giả hệ thuỷ kia cũng đã gặp chuyện không may.

Vậy mà cậu vẫn còn sống?” Đoạn Lỗi thông báo luôn.
Ba viên ma nguyên thạch từ bí cảnh đã được phân cho Đoạn Khánh, Tiêu Hồng Kiệt và Đàm Thiếu Thiên, hai người trước thì Đoạn Khánh bị lửa thiêu chết, Tiêu Hồng Kiện đang nhập viện, nhưng nghe nói là bệnh viện đó lúc nào cũng trong tình trạng ngập nước, mỗi giờ mỗi khắc thì nước từ trong người đối phương đều đang chảy ra như cái hồ chứa bị rò rỉ.

Mà nguyên tố lôi điện lại là nguyên tố hung bạo nhất trong số 3 viên ma nguyên thạch mang về.

Vậy mà Đàm Thiếu Thiên vẫn còn sống sờ sờ ở đây? Đây mới là điều không bình thường đấy.
Đoạn Lỗi nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Cậu đã gặp người của đám Vĩnh sinh đường đúng không?”
Sắc mặt của Đàm Thiếu Thiên vẫn rất bình tĩnh mà nói: “Không gặp.”
Đoạn Lỗi nhún vai nói: “Phía trên mới phá huỷ một cứ điểm của đám Vĩnh sinh đường đó và giải cứu được một vài Dị năng giả.

Họ cũng đã bắt được mấy thành viên của Vĩnh sinh đường.

Cậu có biết mấy thành viên đó đã nói gì không?”
Đàm Thiếu Thiên hừ một tiếng nói: “Nói thì nói đi.

Đừng có mà giở trò thần bí với tôi.”
Đoạn Lỗi nhún vai nói: “Bọn họ nói, cấp trên của bọn họ đã chỉ định mục tiêu tiếp theo chính là cậu và giáo sư Dịch, nhưng không biết có chuyện gì mà mấy người cấp trên này tự dưng đã biến mất, cậu sẽ không …”
Đàm Thiếu Thiên đề phòng nhìn Đoạn Lỗi nói: “Sẽ không làm sao?”
Đoạn Lỗi nhìn Đàm Thiếu Thiên có chút hoài nghi nói: “Cậu sẽ không đầu phục cho đám Vĩnh sinh đường đấy chứ?”
Đàm Thiếu Thiên tức giận nói: “Mày mới đầu phục đấy.”
Đoạn Lỗi nhún vai nói: “Cậu đang chột dạ đấy hả?”
Đàm Thiếu Thiên trừng Đoạn Lỗi nói: “Mày mới chột dạ đấy.

Tao thì làm gì có cái tâm tư đó chứ? Thật ra thì mày cũng là nhờ họa được phúc, nếu không thì người chết hẳn là mày mới đúng.”
“Cậu nói chuyện kiểu gì đấy?” Đoạn Lỗi không vui nói.
Đàm Thiếu Thiên khịt mũi nói: “Mày nói chuyện kiểu gì thì tao cũng nói chuyện kiểu đó thôi.”
Đoạn Lỗi khoanh tay thở dài nói: “Kỳ thật thì cậu nói cũng đúng, nhưng mà ông chú của tôi sắp đến rồi đấy.

Ông ta cũng sắp điên luôn rồi.

Ông ta dựa vào thủ đoạn mà đoạt được viên tinh thạch đó, hiện tại ….”
Ban đầu thì Đoạn Lỗi còn rất hận Đoạn Sĩ Càn, hắn vẫn luôn cảm thấy đối phương là cái thể loại không ra gì (不是东西: Bùshì dōngxī – câu chửi mày là cái thá gì), hiện tại thì hắn cũng vẫn cảm thấy đối phương không ra gì.

Nhưng mà nếu không phải đối phương không ra gì như vậy thì cũng đã không tự tay giết chết đứa con đẻ của mình.


Nghĩ kỹ thì ông ta cũng rất đáng thương, cái nghiệp lớn như vậy ai mà chịu được chứ?
Đoạn Lỗi nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Cậu tốt nhất cũng nên cẩn thận một chút, chú hai của tôi rất có khả năng sẽ giận chó đánh mèo lên người cậu đấy.”
Đàm Thiếu Thiên có chút không cam lòng nói: “Dựa vào cái gì chứ?”
Đoạn Lỗi nhún vai nói: “Dựa vào việc cậu vẫn còn sống đó.”
Nếu Đàm Thiếu Thiên cũng chết thì chú hai của hắn còn có thể cân bằng một chút, nhưng hiện tại thì Đàm Thiếu Thiên vẫn sống mà Đoạn Khánh lại chết thì chú hai của hắn tất nhiên là không cam lòng rồi.
Đàm Thiếu Thiên tức giận trừng mắt nhìn Đoạn Lỗi thầm nghĩ: Đây là chuyện vớ vẩn vì vậy chứ?
Đoạn Lỗi cau mày rồi lắc đầu nói: “Kỳ thật thì ông ta còn hận cha tôi nữa cơ.

Ông ta hận cha tôi đã mang đồ vật đó về.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Ở giai đoạn này thì làm gì có ai có thể hiểu rõ được năng lực của Dị năng giả và phương pháp hoạt động của dị năng đâu cơ chứ.

Hiện tại thì mấy thiên tài địa bảo này cũng làm gì có người hiểu được cách sử dụng nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng đâu có ai kiểm soát được.

Muốn mạnh lên thì buộc phải mạo hiểm đấy là điều đương nhiên rồi.
Đoạn Lỗi nhìn Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò nói: “Cậu thật sự không đầu nhập vào Vĩnh sinh đường đúng không? Hay là cậu đã lấy được đồ vật gì của Vĩnh sinh đường?”
Đàm Thiếu Thiên có chút tức giận nói: “Đầu nhập cái đầu mày chứ.”
Đoạn Lỗi nhún vai nói: “Không phải thì không phải vậy.

Nhưng mà U linh mất tích rồi, cậu đã biết chưa?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Không biết.”
Đoạn Lỗi: “Không biết thật sao? Mục tiêu của hắn vốn dĩ là ông ngoại cậu đấy.

Bên cục dị năng cũng đã bố trí bẫy để tóm hắn ta rồi.

Nhưng chờ mãi cũng không thấy hắn xuất hiện làm người của Cục còn cho rằng hắn đã nhìn thấu bẫy rồi chứ.

Không nghĩ tới là một thời gian sau thì thám tử của ta bên Vĩnh sinh đường đã báo lại là U linh bị mất tích rồi.

Người của Vĩnh sinh đường cũng không thể liên hệ được với U linh nên cũng chỉ có thể áp tin tức này xuống và phái thêm người đi tìm U linh.”
“Thiếu U linh nên rất nhiều nhiệm vụ của Vĩnh sinh đường cũng không thể triển khai được nữa, thấy dạo gần đây bên đó cũng yên lặng hơn nhiều.

Đây cũng là điều may mắn nếu không thì mấy người ngu ngốc đang rêu rao trên internet kia sẽ bị tóm sạch để nghiên cứu và làm vật liệu lưu trữ mất.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Phái người đi tìm sao? Sao có thể tìm được chứ? U linh bây giờ chỉ sợ là xương cũng không còn nữa ấy.
Đoạn Lỗi nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Cậu thật sự là cái gì cũng không biết?”
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Tao làm sao có thể biết được cái gì chứ?”
Đoạn Lỗi nhún vai nói: “Quán bar Thiên Đường cũng từng là một cứ điểm của Vĩnh sinh đường.

Mà trước khi U linh mất tích thì cậu cũng vừa vặn tới cái cứ điểm kia để tiêu khiển thì phải.”
Đàm Thiếu Thiên căng thẳng nói: “Tao đi tới nơi đó tiêu khiển thì có gì kỳ lạ sao? Thủ đô cũng không biết có bao nhiêu người đã tới đó để tiêu khiển nữa đấy.”
Sắc mặt của Đoạn Lỗi có vẻ cổ quái mà nói: “Không nghĩ tới là cậu lại thích đến những địa điểm như vậy để tiêu khiển đấy.

Thôi, coi như tôi đang nói hươu nói vượn vậy.”
“Đàm thiếu, phiền cậu đi theo chúng tôi.” Mấy người đàn ông mặc quân trang đi về phía Đàm Thiếu Thiên nói.
Đàm Thiếu Thiên nhìn mấy người đi tới thì có chút bất đắc dĩ nói: “Được, đi thôi.”
End chap 85
-------------XuYing90--------------
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận