Hồi 13: Dâng lên sính lễ kết phu thê, tiên nhân lộ diện tặng bảo khí
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Edit: Hoàng Thái Quân
* * *
Đợi đến khi ba người theo sau Nhan Tra Tán gấp rút đi tới sảnh chính Đinh trang, thì những người khác đã sớm vào chỗ.
Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ ngồi ở vị trí thượng tòa, tuy là suốt đêm không ngủ, hai vành mắt nặng trĩu đen kịt, nhưng cả hai lúc này đều có vẻ mặt tinh thần sáng láng, cười đến mức ngay cả ánh sáng trong mắt cũng không nhìn thấy, Đinh Nguyệt Hoa xinh xinh đứng bên cạnh Đinh Triệu Huệ, gương mặt cười đến đỏ ửng. Phạm tiểu vương gia thì ngồi ở vị trí khách quý, ý cười ngâm ngâm, Thiệu Vấn đứng ở phía sau hiển nhiên không cần phải nói một lời, trời sinh đã có khuôn mặt tươi cười, đến ngay cả Mạc Ngôn luôn luôn lạnh lùng dường như hôm nay cũng ngấm vào chút không khí vui mừng.
Chính giữa đại sảnh, bày ra hai chiếc rương lớn bằng gỗ đàn nạm vàng khắc hoa, mỗi chiếc đều cao ba thước, rộng ba thước, Nhất Chi Mai đứng ở giữa hai chiếc rương, vẻ mặt chứa ý cười thành khẩn, Tiểu Dật đứng ở phía sau Nhất Chi Mai, hơi khom lưng, quả là bộ dáng kính cẩn hiếm thấy.
“Triển đại nhân, Ngũ đệ, Kim giáo úy, Nhan huynh, mau mau mau mời ngồi, hôm nay xin mời chư vị và Phạm tiểu vương gia cùng nhau làm chứng cho đại hỷ sự của Đinh trang.” Đinh Triệu Lan trông thấy đám người Triển Chiêu vừa đến, vội đứng dậy mời bốn người ngồi xuống, cười vang nói.
“Đây, đây là sao? Kế sách ngày hôm qua không phải là thất bại rồi sao, tại sao…” Kim Kiền ngồi xuống ghế dựa, trợn mắt nhỏ, mặt đầy kinh ngạc.
Chớ nói đến Kim Kiền không hiểu ra sao, mà ngay cả Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng đều thập phần kinh ngạc.
“Hôm qua Đinh đại với Đinh nhị còn kiên quyết tóm lấy chúng ta cả đêm bắt nghĩ cho ra biện pháp, lo tới mức cơm sáng cũng ăn không vô, sao chỉ chớp mắt một cái hôn sự đã thành rồi?” Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Nhan Tra Tán bên cạnh.
“Việc này…” Nhan Tra Tán nghĩ một chút, mỉm cười: “Nhân duyên trời định, Nhan mỗ chỉ là một tục nhân, tất nhiên không thể lĩnh hội.”
“Ngươi nói chuyện giống hệt giọng điệu tứ ca -----“ Bạch Ngọc Đường giở ra ánh mắt xem thường, lại nghiêng đầu áp tới bên cạnh Kim Kiền: “Theo Ngũ gia thấy trong này chắc chắn có ẩn tình! Tiểu Kim Tử ngươi thấy thế nào?”
Hỏi xong một lúc lâu, vẫn không thấy Kim Kiền lên tiếng trả lời, Bạch Ngọc Đường không khỏi buồn bực, ghé mắt ngắm một cái, chỉ thấy Kim Kiền mặt đầy ánh hồng, mắt nhỏ bắn ra tia sáng xanh, ánh chớp rọi sáng, trong miệng còn lải nhải không ngừng:
“Nhất Chi Mai tới cầu hôn tương đương với việc hôn sự của Đinh tiểu thư đã thành, tương đương với việc một trăm lượng bạc tiền lì xì lập tức vào tay, tương đương với việc ta có thể đem tàng trữ trong ngân hiệu Tử Kỳ lãi suất cao nhất…hay là cho vay nặng lãi nhỉ? Hay là đầu tư buôn bán? Không ổn không ổn, vẫn nên mua thêm mấy cái đai lưng đặt vào trong phòng Tiểu Miêu thì tốt hơn…”
“Kim giáo úy!” Triển Chiêu ngồi bên cạnh Kim Kiền đột nhiên ra tiếng: “Đai lưng gì?”
“Gì? Đai lưng gì?” Kim Kiền chợt nhấc mắt, mắt nhỏ tròn xoe: “Triển, Triển đại nhân ngài nghe lầm rồi, thuộc hạ nói, nói…Đạn dược! Đúng rồi, thuộc hạ trở về muốn làm nhiều thêm mấy cân đạn dược!” Nói xong câu cuối còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc ra sức gật đầu.
Đuôi lông mày của Triển Chiêu khẽ động, chuyển mắt đi, cúi đầu ẩm trà.
Bạch Ngọc Đường quan sát hai người, nặn nặn lông mày, thầm thở dài một hơi, lại bắt đầu xoay qua đánh giá Nhất Chi Mai đang đứng ở trong sảnh, chậm rãi nheo đôi mắt hoa đào lại, nhỏ giọng nói thầm:
“Nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý! Ngày hôm qua còn không hề có dấu hiệu gì, sao hôm nay lại đột nhiên cầu hôn, còn chuẩn bị tốt sính lễ như vậy ----“
Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường nhướng mày kiếm, trong đôi mắt híp chợt lóe lên tia chớp, khóe miệng vẽ lên xênh xếch: “Chỉ mới một đêm mà đã có thể chuẩn bị tốt hai rương sính lễ to rồi à? Há há, sính lễ này ----- chắc không phải là do giang hồ đệ nhất thần trộm suốt đêm đi ‘mượn’ ở chỗ nào đó đem tới chứ?”
Một câu này của Bạch Ngọc Đường tuy nhỏ giọng, nhưng chư vị có mặt tại đây hơn phân nửa đều là người có nội công cao cường, sao lại không nghe được.
Ánh mắt mọi người đều không khỏi tập trung lên hai chiếc rương kia.
“Khụ…” Đinh Triệu Huệ vội ho một tiếng, hướng tới Nhất Chi Mai nói: “Không biết trong hai chiếc rương này là -----“
Mắt phượng của Nhất Chi Mai nhướng lên, liếc Bạch Ngọc Đường một cái, lại nhìn quét qua mọi người, ôm quyền cười nói: “Nếu chư vị tò mò như vậy, sao không thử mở ra đánh giá?”
“Đúng vậy, xem thử, xem thử!” Đinh Triệu Huệ nhảy người lên, bước tới mở chiếc rương thứ nhất ra, đưa mắt nhìn vào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi “Hả?” vang một tiếng.
Đinh Triệu Lan sửng sốt, cũng đứng dậy đi hai bước tới trước rương, vừa thấy tường tận vật bên trong rương, mặt cũng thoáng vẻ nghi hoặc, nhìn qua Nhất Chi Mai hỏi: “Mai huynh, đây là?”
Nhìn thấy hai người phản ứng như thế, những người còn lại cũng vô cùng tò mò, đều đồng loạt đứng dậy tụ tập đến xung quanh rương, ngóng cổ ngó vào trong rương, vừa nhìn thấy, lại kinh ngạc.
Thứ trong rương không phải vàng bạc, không phải châu báu, không phải ngân phiếu, cũng không phải tơ lụa, thậm chí thoạt nhìn cũng không phải là thứ gì đáng giá, mà chỉ đầy chật sách, ở trên bìa đều có viết tên. Trên mặt của bốn cuốn sách đầu tiên chia ra viết “Hàng Châu”, “Biện Lương”, “U Châu”, “Vân Châu”, nét mực còn hơi thấm ướt, ngầm tỏa ra mùi mực.
“Đây là gì?” Kim Kiền chớp chớp mắt, đột nhiên linh quang vừa hiện, kêu lên kích động: “Chẳng lẽ đây là chứng từ trữ tiền ở các ngân hiệu trên toàn quốc của Nhất Chi Mai ngươi?”
Mọi người nhất thời nhìn Kim Kiền không nói được lời nào.
“Khụ, Kim huynh -----“ Nhất Chi Mai bất đắc dĩ nói: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
“Vậy cái đó là gì?” Kim Kiền truy hỏi.
Nhất Chi Mai thẳng người, hướng tới Đinh Nguyệt Hoa cười lỗi lạc, ôm quyền nói: “Còn thỉnh Đinh tiểu thư đáng giá.”
Mặt Đinh Nguyệt Hoa đầy nghi hoặc, tiến lên cầm lấy một cuốn sách “Hàng Châu”, mở bìa ra nhìn vào, đột nhiên mắt hạnh trợn to, lại lật đến trang tiếp theo, sắc mặt khẽ biến, lại lật giở xem số trang, dừng lại, giương mắt, nhìn về phía Nhất Chi Mai, trong đôi mắt hạnh ánh nước lóng lánh: “Nhất Chi Mai, ngươi…”
“Rốt cuộc trong đó viết cái gì?” Đinh Triệu Huệ áp đầu qua, vừa xem vừa đọc thành tiếng: “Cá dấm chua Tây Hồ, ở đệ nhất thanh lâu thành Hàng Châu Quỳnh Ngọc các là nhất. Màu sắc bóng đỏ, chất thịt tươi mới, chua ngọt vừa miệng, ngầm chứa vị cua; gà trống nướng; ở đệ nhất lâu thành Hàng Châu Túy Tiên lâu là nhất, gà mỡ mềm ---- đây, đây là…”
“Đây là sính lễ của tại hạ!” Nhất Chi Mai cúi đầu ôm quyền, ống tay áo thật dài rủ xuống đất, từng câu từng chữ đều khí phách:
“Lần đầu tiên tại hạ trông thấy Đinh Tiểu thư, đã nghe Đinh tiểu thư nói một câu, nếu muốn làm phu quân của Đinh tiểu thư, chỉ cần có thể cùng Đinh tiểu thư thưởng thức hết phong cảnh thiên hạ, cùng nếm qua hết mỹ thực trong thiên hạ. Nhất Chi Mai bất tài, khi còn bé cũng từng chu du thiên hạ, nay chỉ biết dùng thời gian một tháng tự tay viết ra hai rương
Nói đến đây, Nhất Chi Mai hơi khựng lại, hít sâu một hơi, nâng lên một đôi mắt phượng nhìn chăm chú Đinh Nguyệt Hoa, bên tai ẩn hiện sắc đỏ, trong con ngươi ánh quang lấp lánh, tình cảm chân thành: “Không biết Đinh tiểu thư ----- có nguyện ý?”
Gương mặt cười của Đinh Nguyệt Hoa “Phừng” một chút trở nên đỏ bừng, như thể sen mùa hạ đón gió, phấn sen thổi hồng, thẹn thùng vô hạn, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp ra một chữ: “Được.”
Nhất Chi Mai nhẹ thở ra, hai má ửng đỏ, nhìn Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười.
Đinh Nguyệt Hoa cười thẹn thùng đáp lại, mắt hạnh dịu dàng.
Đây đúng là: Hoa mai (*) rơi tô điểm phòng gian, chung ánh trăng (*) thuyền quyên hòa quyện, đồng du ngạo cảnh trong thiên hạ, đôi tim kề cận mộng tương thân.
(*) Hoa Mai là chỉ Nhất Chi Mai, ánh trăng là ám chỉ từ Nguyệt trong tên Đinh Nguyệt Hoa.
Hai người này nhìn nhau, lại giống như trong mắt chỉ có đối phương, tất cả mọi người vây xem xung quanh chỉ là vật bài trí.
Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường dùng quạt xếp gõ vào lòng bàn tay một cái, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, toát ra một câu khá giết phong cảnh: “Dùng một tháng tự tay viết ra hai rương sính lễ? Giỏi cho ngươi Nhất Chi Mai, xem ra ngươi từ sớm đã có tâm tư mờ ám với bao tử to Đinh rồi nhỉ!”
Một câu nói ra tức thì làm cho Nhất Chi Mai ngượng tới đỏ chín mặt, có thể so với Quan Công.
“Tại, tại hạ…Chỉ, chỉ là…”
Nhìn Nhất Chi Mai mặt đỏ tai hồng cứng mồm cứng lưỡi, mọi người chợt cảm thấy tâm tình cực tốt, không khỏi cười to sảng khoái.
“Muội phu tốt! Muội phu tốt!” Đinh Triệu Huệ vỗ bả vai Nhất Chi Mai cười to.
“Ta phải khẩn trương viết thư cho cha mẹ, để hai người trở về uống rượu mừng của Nguyệt Hoa!” Đinh Triệu Lan vui vẻ ra mặt.
Mọi người đều đồng loạt tiến lên chúc mừng hai người, trong lúc nhất thời âm thanh “Chúc mừng, chúc mừng” trần ngập đầy phòng.
“Đại hỉ Đại hỉ! Hai vị quả thực là lương duyên trời định, loan phụng hòa minh, một bên kim đồng một bên ngọc nữ, tuyệt phối vô song! Về sau nhất định là cự án tề mi (*) bạch đầu giai lão, con đàn cháu đống, tử tử tôn tôn vô cùng vô tận!” Kim Kiền lớn giọng nhất, ra sức đẩy mọi người ra chen đến bên cạnh Đinh Triệu Lan cất giọng hô to.
(*)vợ chồng tôn trọng nhau.
Này này, chuyện này thành rồi, trăm ngàn lần cũng đừng quên tiền lì xì của ta đó!
“Đa tạ, đa tạ!” Đinh Triệu Lan ôm quyền đáp lễ từng người, còn đặc biệt hướng tới Kim Kiền chắp tay thi lễ. “Đa tạ Kim huynh, đa tạ!”
“Đúng đúng đúng! Lần này may mà có Kim huynh đắc lực giúp đỡ, hai huynh đệ ta tuyệt đối sẽ không quên đại ân của Kim huynh!” Đinh Triệu Huệ vỗ sau lưng Kim Kiền một cái, sảng khoái cười to.
“Khách khí, khách khí!” Kim Kiền rốt cuộc cũng an tâm vài phần.
Ngay tại lúc trong phòng đang tràn ngập không khí vui mừng tiếng chúc mừng náo nhiệt vang lên không ngớt, thì thình lình một tên sai vặt thở hồng hộc chạy vào, bẩm báo: “Đại, Đại trang chủ, Nhị trang chủ, Đại tiểu thư, ngoài cửa có một vị đạo trưởng đến xin cầu kiến!”
Mọi người đều sửng sốt.
“Đạo trưởng?” Đinh Triệu Huệ nhìn về phía đại ca nhà mình, đột nhiên thần sắc biến đổi: “Chẳng lẽ là?”
Đinh Triệu lan tiến lên một bước, gấp giọng hỏi tên sai vặt: “Vị đạo trưởng kia có nói qua danh hào không?”
Tên sai vặt trả lời: “Đạo trưởng kia tự xưng là ‘Tử Dần’.”
Huynh đệ Đinh thị nhất thời vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội đồng thanh hô: “Mau, mau xuất môn cung nghênh!”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Xin nhị vị trang chủ thứ cho bần đạo không mời mà đến.”
Tiếng nói vừa ngân lên, mọi người đều chấn động.
Trong veo, thấu suốt, như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi tuyết chảy tan vào suối, thấm xuyên tim phổi, gột lạnh hồn phách lẫn tâm thần.
Một bóng người ngược sáng từ cửa ngoài chậm rãi bước vào, thân hình phiêu dật, bước chân khẽ khàng như gió, như đi như bay.
Tất cả mọi người cứ như đã ngây ngốc, nhìn chăm chú theo bóng người lúc ẩn lúc hiện đang đi thẳng vào đại sảnh, một chiếc giầy trắng toát không vương chút bẩn bước vào bậc cửa.
Chỉ một thoáng, cả phòng tĩnh mịch, mọi người trong phòng cùng lúc đều quên hít thở.
Người này toàn thân là tuyết bào không tỳ vết, như thể được cắt xén từ mây, tay áo rộng buông rủ xuống đất, ủ sương đón sớm, mép cổ tay áo bào tô vẽ một đường viền màu tím tinh khiết, phía trên thêu hoa văn tuyết, buộc ngang thắt lưng gấm xanh là sợi tơ tằm màu tím, trên đó còn cài một chiếc cửu hoa ngọc bội xanh biếc; tóc bạc như tơ lạnh, sáng tựa ánh trăng, bay rủ ngang hông, li ti chiếu trời, búi tóc trên đỉnh đầu cuộn quanh trâm gỗ đen; hướng nhìn lên mặt, da nhuận như ngọc, màu trong suốt như thần, con ngươi băng mi bạc, mày dài mũi tú, môi mỏng phớt trắng, đúng là: ngọc lạnh tuyết sa soi mi mắt, phong thần thanh sáng tựa ngọc châu, giỏi cho một vị tiên nhân đạo trưởng thoát tục, giỏi cho một dung nhan kinh thế băng thanh.
“Thần, thần tiên…” Kim Kiền chỉ cảm thấy ngực bí hơi họng khô ran, một lúc lâu sau mới thốt ra được vài chữ.
Kim Kiền vừa lên tiếng, mọi người mới bất giác hoàng hồn, không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
“Vị, vị đạo trưởng đây chính là Tử Dần chân nhân ư?” Đinh Triệu Lan luôn luôn trầm ổn lúc này cũng có chút luống cuống tay chân.
Vị đạo trưởng chân nhân kia ôm quyền, hòa nhã nói: “Bần đạo tu hành còn non kém, không dám xưng là chân nhân.”
Đinh Triệu Huệ mặt đầy kinh hỉ, bước lên phía trước cung kính nói: “Tử Dần chân nhân, Tử Dần đạo trưởng, xin mời ngồi.” Nói xong, lại hướng tới Đinh Nguyệt Hoa hô: “Nguyệt Hoa, mau mau đến bái kiến đạo trưởng, vị này chính là vị đã thay mẫu thân đỡ một đại kiếp nạn lúc mang thai muội, còn để lại lời cảnh báo, Tử Dần chân nhân, Tử Dần đạo trưởng!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh.
Vốn nghe từ lời của Đinh Nguyệt Hoa, còn tưởng rằng cái vị đạo trưởng buông ra lời tiên đoán kia, bất quá chỉ là một lão đạo lỗ mũi trâu giả thần giả quỷ hồ ngôn loạn ngữ, ai có thể đoán được lại chính là một thiên tiên.
Tử Dần đạo trưởng nghe vậy lại nâng tay khéo léo khước từ: “Nhị vị trang chủ không cần khách khí, bần đạo vẫn còn việc quan trọng trong người, không tiện ở lâu.” Nói đến đây, đôi con ngươi khẽ chuyển, nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa, con ngươi đen trong trẻo lạnh lùng đánh giá tinh tế Đinh Nguyệt Hoa một lúc lâu sau, gật đầu nói: “Quả nhiên, khí hung ở giữa mày của Đinh tiểu thư đã tiêu hết, chắc là đã tìm được phu quân có thể ký thác chung thân, bần đạo xin chúc mừng Đinh tiểu thư.”
Đinh Nguyệt Hoa sững sờ gật đầu: “Đa, đa tạ đạo trưởng.”
Tử Dần đạo trưởng chậm rãi nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Không biết vị hôn phu của Đinh Tiểu thư là vị nào?”
Mặc dù hỏi như thế, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Triển Chiêu không hề xê dịch.
“Chính là tại hạ.” Nhất Chi Mai tiến lên một bước ôm quyền nói.
Tử Dần đạo trưởng hơi thoáng sửng sốt, dời tầm mắt về phía Nhất Chi Mai, đánh giá một lát, hỏi: “Các hạ là…Nhất Chi Mai?”
“Đúng vậy.” Nhất Chi Mai trả lời.
“Nhất Chi Mai…” Tử Dần đạo trưởng khe khẽ buông mắt, lông mi như sương nhẹ run: “Đinh Nguyệt Hoa…Triển Chiêu…Vì sao?” Thình lình, ngẩng phắt đầu, đồng tử lạnh phát ra ánh sáng khác thường, vội vàng nhìn quét trong phòng, cuối cùng đặt cố định trên người Kim Kiền.
“Mày rậm, mắt nhỏ, thân gầy -----“ Tử Dần đạo trưởng đột ngột bước từng bước đến trước mặt Kim Kiền, hơi hơi cao giọng: “Có phải ngươi tên là Kim Kiền?”
“Ôi chao?” Kim Kiền cả kinh, nhìn gương mặt mĩ nam tiên nhân đột ngột phóng to trước mắt mình, chợt cảm thấy rung động tăng mạnh, hô hấp đình trệ, hồn bay lên chín tầng mây, ngay cả câu Tử Dần đạo trưởng hỏi là gì cũng nghe không rõ, vẻ mặt ngốc ngốc cứng đờ tại chỗ.
Một trận khí băng hàn thoáng chốc bắn ra, Triển Chiêu lập tức bước một bước che ở trước mặt Kim Kiền, hướng tới Tử Dần đạo trưởng ôm quyền nói: “Không biết đạo trưởng tìm Kim giáo úy có chuyện gì?”
Tử Dần nhìn sắc mặt Triển Chiêu, lại nhìn qua Đinh Nguyệt Hoa ở một bên, ánh sáng trong con ngươi thốt nhiên chấn động, trên mặt dần nổi lên màu bừng tỉnh, không khỏi nhẹ lắc đầu, hạ giọng nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế…”
Nói xong khẽ thở dài một hơi, lại hướng tới Triển Chiêu ôm quyền, nói: “Chỉ vì bần đạo được người ủy thác giao cho Kim Kiền một vật, bần đạo tìm kiếm Kim Kiền đã lâu đều không có tin tức, hôm nay trông thấy Kim Kiền, nhất thời nóng lòng nên có chút thất thố, còn thỉnh Nam hiệp đừng trách.”
“Một vật?” Bạch Ngọc Đường tiến sát lên, vẻ mặt nghi hoặc: “Là vật gì?”
“Kim Kiền, ngươi nhìn thử xem có biết vật này hay không?” Từ Dần đạo trưởng lấy từ trong ống tay áo ra một cái tráp nhỏ bằng gỗ mun tinh xảo, đưa cho Kim Kiền.
Kim Kiền bấy giờ mới thoát ra khỏi rung động trước mĩ nam, hoàn hồn, vội vàng thận trọng nhận lấy tráp gỗ, vừa mở ra nhìn ------ tức khắc hít ngược vào một trận khí lạnh, tim đập như nổi trống vang lên cấp tốc, trong đầu sung huyết, gang bàn chân phát run, suýt nữa chết ngất.
Đặt trong tráp gỗ kia, là một vật hình tròn giống như vòng tay, chất liệu không phải vàng, không phải bạc, không phải đồng, không phải thiết, ở ngay chính giữa vòng tròn khảm một hình vuông dài rộng bất quá nửa tấc, không phải ngọc thạch, cũng không phải kim loại, chỉ đen nhánh bóng loáng, chiếu ánh sáng bóng, vô cùng kỳ dị.
Mọi người trong phòng đều là tầng lớp có kiến thức rộng rãi trên giang hồ, nhưng hôm nay vừa trông thấy vật này, bao gồm cả Nhất Chi Mai đã trộm khắp các bảo vật trong thiên hạ, cũng không một ai biết qua vật ấy ----- đương nhiên, ngoại trừ Kim Kiền.
Vật này, phóng tới hiện đại, ai ai nhìn thấy cũng đều có thể nói ra tên của nó ----- đồng hồ không thấm nước phổ thông.
Nhưng Kim Kiền, một người hiện đại đã du hành qua một thời gian đặc biệt, có thể nào nói ra tên vật ấy cho kẻ khác ------
Trời cao ơi! Đất rộng ơi! Đây không phải là máy thời gian thu phát tín hiệu, mà khi mình vừa rơi xuống Bắc Tống đã không cánh mà bay sao?”
Trong lòng Kim Kiền lúc này rung động không thua gì nhìn thấy tiên nhân đạo trưởng cộng thêm Ngự Miêu Triển Chiêu cộng thêm Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường cùng một lúc ở trước mắt cởi áo tháo thắt lưng.
Thình lình, một bàn tay hung hăng nắm lấy cổ tay Kim Kiền, một trận đau đớn mang Kim Kiền tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Nhấc mắt, là gương mặt ngập đầy căng thẳng của Tiểu Miêu.
“Kim Kiền!”
“Triển đại nhân? Có chuyện gì vậy?”
Kim Kiền vừa lên tiếng, mọi người chung quanh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Kim huynh, ngươi mới đó giống như đột nhiên đã đánh mất hồn trí, dọa chết người.” Đinh Triệu Huệ vỗ ngực nói.
“Gọi ngươi mấy tiếng cũng không thấy trả lời, ánh mắt ngốc thẳng, rất giống bị tẩu hỏa nhập ma…” Nhan Tra Tán liếc nhìn Triển Chiêu một cái nói.
Triển Chiêu dằn xuống cơn hoảng loạn thình lình trỗi dậy trong lòng, cánh tay nắm giữ Kim Kiền buông ra, nhưng lúc giấu đi ở sau lưng, lại hung hăng nắm chặt, trầm giọng nói: “Kim Kiền, vật ấy là vật gì?”
Vì sao vừa nhìn thấy vật ấy, lại giống như bị hút mất hồn phách, cứ như, cứ như nháy mắt tiếp theo sẽ biến mất không còn thấy nữa…
“Không phải là yêu vật chứ?” Thần sắc Bạch Ngọc Đường ngưng trọng, vẻ mặt hoài nghi liếc nhìn Tử Dần đạo trưởng một cái.
“Ngũ đệ, không thể vô lễ!” Đinh Triệu Lan vội cất giọng quát: “Tử Dần đạo trưởng chính là cao nhân đắc đạo, lại là ân nhân cứu sống Nguyệt Hoa, thế nào lại mang theo yêu vật trong người?”
“Nhưng bộ dạng vừa rồi của Kim Kiền -----“ Bạch Ngọc Đường nheo lại mắt hoa đào, nét mặt không tốt trừng mắt nhìn Tử Dần đạo trưởng.
Tử Dần đạo trưởng không cáu không giận, chỉ nhìn Kim Kiền, hỏi lại một lần: “Kim Kiền, ngươi có nhận ra vật ấy?”
“Nhận ra, đương nhiên nhận ra!” Kim Kiền bất giác ngẩng đầu, đầu gật cứ như gà mổ thóc: “Đây, đây là bảo vật gia truyền đã thất lạc nhiều năm trước của ta!”
“Vậy là tốt rồi.” Tử Dần đạo trưởng gật gật đầu, giống như thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng bần đạo đã không phụ lòng ủy thác, tâm cũng an ổn rồi.”
“Ôi chao?” Kim Kiền vụt nhào lên, gấp giọng hỏi: “Đạo trưởng đừng đi vội, đây, đây là ai nhờ đạo trưởng đưa cho ta?”
Tử Dần đạo trưởng hơi buông hạ mi mắt màu bạc, nhìn Kim Kiền: “Là Một vị tổ tiên…của bần đạo…”
“Tổ tiên?” Giọng Kim Kiền kéo cao đến quãng tám, nhìn chằm chằm Tử Dần đạo trưởng một lúc lâu sau, mới toát ra một câu: “Cái đó…Đạo trưởng, ngài năm nay bao nhiêu niên kỷ vậy?”
Tử Dần đạo trưởng khẽ động chân mày, chậm giọng nói: “Bần đạo đã độ lượng giáp (*) ------“
(*) lượng giáp: một trăm hai mươi ---- giáp là 60, lượng là 2.
“Một trăm hai mươi tuổi?” Kim Kiền đau sốc hông.
Tử Dần đạo trưởng gật gật đầu.
Mọi người đồng loạt hít vào một đợt khí lạnh.
“Vậy, vậy tổ tiên đó của ngài là nhân sĩ thế nào?” Kim Kiền lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi.
“Việc này…” Tử Dần đạo trưởng dừng một chút, suy nghĩ một lát: “Tổ tiên này của bần đạo ----- lúc này luận ra thì ----- sợ là còn chưa…Không thể nói, không thể nói.”
Nói đến đây, Tử Dần đạo trưởng lại đến gần Kim Kiền vài bước, ở góc độ chỉ có Kim Kiền mới thấy, nhẹ nhàng vén tay áo dài lên, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Mắt nhỏ Kim Kiền tức thì banh to đến mức có thể nhét vừa hai quả dưa hấu.
Chỉ thấy trên cổ tay Tử Dần đạo trưởng kia, rõ ràng đeo một vật giống y đúc với cỗ máy thời gian tiếp thu khoa học cơ khí đang nằm trong tay Kim Kiền.
“Ngài, ngài ngài ngài ngài?” Kim Kiền trợn mắt nhìn Tử Dần đạo trưởng, môi run run không ngừng.
Chẳng lẽ tiên nhân đạo trưởng này cũng giống như ta là người hiện đại mắc vạ du hành thời gian?
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của Kim Kiền, Tử Dần đạo trưởng nhẹ nhàng lắc đầu, không dấu vết kéo ống tay áo xuống che khuất cổ tay: “Bần đạo và ngươi không phải là người đi chung một con đường, chỉ là cơ duyên xảo hợp (*), mới chịu người ủy thác mà hành sự.”
(*) cơ hội duyên phận trùng hợp.
Nói xong, lại hướng tới mọi người chắp tay thi lễ: “Bần đạo cáo biệt.”
“Tử Dần đạo trưởng!” Đinh Triệu Lan đuổi bước lên trước, cung kính ôm quyền: “Không biết đạo trưởng có thể tham dự hôn lễ của xá muội hay không?”
“Việc này…” Tử Dần đạo trưởng liếc mắt nhìn Đinh Triệu Lan một cái, lại nhìn qua Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai, lắc đầu, lộ ra một ý cười bí hiểm.
Ý cười này, giống như xuân tan băng tuyết, sáng lóa chói lọi, như gió chuyển trời cao, mây ấm mưa trong, khiến tất cả mọi người nhìn đến ngây ngẩn, đợi đến khi lấy lại tinh thần, vị tiên nhân đạo trưởng kia đã sớm không còn tung tích.
“Thật sự là thần tiên…Không, căn bản chính là thần tiên…” Phạm tiểu vương gia lẩm bẩm.
Mọi người đều gật đầu tán đồng, xúc động không thôi.
Chỉ có ba người là ngoại lệ.
Kim Kiền lăn qua lộn lại khí cụ vừa mới tếp nhận trong tay, vùi đầu nghiên cứu, mừng không tả xiết.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên lẳng lặng đứng ở phía sau Kim Kiền, một người chau mày, một vị thần sắc ngưng trọng.
*
Ngày trong nắng ấm, cuối thu khí sảng.
Trên chợ rộn ràng nhốn nháo, người đi đường lũ lượt, mua bán qua lại, rất náo nhiệt.
Bên trong chợ, một thiếu niên độ chừng mười hai mười ba tuổi đi ngang qua ngã tư đường, thiếu niên này thân cao bất quá bốn thước, lại xách theo một cái lồng cơm bự chảng cao hơn ba thước, làm cho người đi đường liên tục ngoái đầu nhìn lại.
Thiếu niên kia đi tới bên rìa của một quán trà ven đường, cuối cùng quá mệt khó đi thêm nửa bước, không thể không dừng chân nghỉ tạm uống một chén nước trà.
Lúc này vừa qua giữa trưa, trong quán trà có không ít người nghỉ chân nói chuyện phiếm, thiếu niên tuy rằng ngồi ở trong góc, nhưng vẫn có thể nghe được một phần, nhất là ba người ở bàn bên cạnh, xem cách ăn mặc như là người lao động khuân vác hàng hóa, nên giọng phát ra đặc biệt vang dội.
“Nè nè, nghe nói không? Thành Hàng Châu xảy ra chuyện lớn!” Người đầu tiên ra tiếng là một nam tử đen gầy.
Một nam tử vạm vỡ phía đối diện nuốt xuống một miệng trà, khinh thường nói: “Chuyện này trong phạm vi trăm dặm đều biết hết rồi, không phải là chuyện hoa khôi mới tới của đệ nhất thanh lâu Hàng Châu Quỳnh Ngọc các vô duyên vô cớ đột nhiên mất tích đấy thôi…”
“Không phải chuyện này!” Nam tử đen gầy xua tay.
“Vậy chắc là chuyện Vân Dung xã đáng chém ngàn đao bị quan phủ Hàng Châu niêm phong à ----“ Một nam tử béo mập ở bên cạnh tiếp lời.
“Cũng không phải chuyện này!” Nam tử đen gầy lắc đầu.
Nam tử vạm vỡ và nam tử béo mập liếc nhau, đồng thanh hỏi: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
Nam tử đen gầy trưng ra vẻ mặt đắc ý nói: “Có biết Đinh thị song hiệp ở Mạt Hoa thôn ngoại thành Hàng Châu không?”
“Đương nhiên biết.” Nam tử vạm vỡ nói.
“Vậy Đinh thị song hiệp có một vị muội muội biết không?”
“Thừa lời, Đinh gia đại tiểu thư nổi danh xinh đẹp, trong phạm vi trăm dặm ai mà không biết!” Tên béo mập vẻ mặt xem thường.
Nam tử đen gầy cười khà khà, tiến sát lên: “Vậy chuyện tiểu thư Đinh gia mười ngày trước đã gả cho giang hồ đệ nhất thần trộm Nhất Chi Mai, các ngươi biết không?”
Câu này vừa nói xong, nam tử vạm vỡ và nam tử béo mập cùng lúc ném qua một ánh mắt khinh thường.
“Ta còn tưởng chuyện gì?” Nam tử vạm vỡ trừng mắt liếc nam tử đen gầy một cái, bĩu môi: “Việc hôn sự của Đinh tiểu thư, trên giang hồ ai mà chẳng biết? Ta còn biết vào ngày Đinh tiểu thư thành thân, trong thành Hàng Châu chiêng trống vang trời, pháo nổ vang dội, hoa tươi đầy đường, mọi người khắp thành đều chen chúc đi xem náo nhiệt. Đinh thị song hiệp còn mở tiệc chiêu đãi hào kiệt nổi danh lừng lẫy các vùng, hiệp khách khắp nơi đều đến chung vui, ngay cả Cẩm Mao thử Hãm Không đảo, Khai Phong phủ ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Nam hiệp Triển Chiêu cũng đều đi, cảnh đó quả thực là muôn người đều đổ xô ra đường, chấn động giang hồ.”
“Nghe nói ngày đó trong Đinh trang tụ họp hơn một ngàn hiệp khách có tiếng giang hồ, có thể nói là phong cảnh vô hạn!” Nam tử béo mập cũng hùa theo vẻ mặt cực kỳ ngưỡng mộ.
Nam tử đen gầy nhếch mày: “Vậy hai vị lão ca có biết, sao đó xảy ra chuyện gì không?”
“Sau đó?” Nam tử vạm vỡ sửng sốt: “Sao lại xảy ra chuyện gì chứ? Không phải Đinh tiểu thư thành thân với Nhất Chi Mai xong, thì ở nhà giúp chồng dạy con sao.”
“Sai sai sai!” Nam tử đen gầy vẻ mặt hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, hạ giọng nói: “Phải biết người Đinh tiểu thư gả cho không phải là người thường, mà đó chính là thiên hạ đệ nhất thần trộm!”
“Thì sao chứ?” Nam tử béo mập cũng hào hứng theo, truy hỏi.
Nam tử đen gầy dựng thẳng hai ngón tay lên, trợn to hai mắt: “Thành thân bất quá hai ngày, Đinh tiểu thư và Nhất Chi Mai lại đột nhiên biến mất như không khí!”
“Cái gì?” Hai người còn lại đồng thanh kinh hô: “Biến mất? Đi đâu?”
“Không ai biết!” Nam tử đen gầy vẻ mặt thần bí: “Nghe nói Đinh thị song hiệp đem cả thành Hàng Châu lật lên tận trời, cũng không tìm được hai người!”
Nam tử vạm vỡ và nam tử béo mập hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau, nam tử béo mập mới nói: “Cái này thật là quái dị.”
“Người giang hồ, quả nhiêu đều quái dị.” Nam tử vạm vỡ sờ cằm nói.
“Quái dị cái gì, căn bản đều là do sâu tham ăn làm hại.”
Đột nhiên sau lưng ba người truyền đến một giọng nói yếu ớt, ba người kinh hãi, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bàn gỗ phía sau chỉ có vỏn vẹn một bát trà không và một lồng cơm thật lớn chồng sáu tầng cao ba thước, lại không có nửa bóng người, nhất thời sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, nghĩ đến mình gặp phải cái gì không sạch sẽ, lập tức co cẳng chạy trốn mất.
Chính là ba người không nhìn thấy được, một thiếu niên đeo theo cái mặt khó ngửi đang ngồi ở sau lồng cơm, có điều lồng cơm quá mức cao to, nên chắn mất cả thân hình của thiếu niên này.
“Haizzz ----“ Chợt nghe thiếu niên kia thở dài một hơi, đứng dậy mang theo lồng cơm, cau mày nhăn trán ra khỏi quán trà, trong miệng than thở:
“Gặp phải một sư phụ vô cùng lười cũng đành đi, cư nhiên lại tới thêm một sư nương tham ăn hiếm thấy ------ haizzz…”
Thiếu niên vừa đi vừa cằn nhằn oán hận không ngừng, cuối cùng lê theo lồng cơm đi vào một khách điếm, lên lầu hai, đi tới trước một gian phòng khách gõ gõ cửa:
“Sư nương, Tiểu Dật về rồi.”
“Vào đi.” Một giọng nữ mềm mại truyền ra từ bên trong cửa.
Tiểu Dật đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp thanh tú, búi tóc kéo cao ngồi bên cửa sổ, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm lay động y phục màu hồng phấn của nữ tử, nhẹ nhàng bay bay, đẹp không sao tả xiết, đúng là người vừa mới được gả cho giang hồ đệ nhất thần trộm Nhất Chi Mai, Đinh Nguyệt Hoa.
“Sư nương, mấy thứ này đều là đồ ăn vặt nổi danh nhất trong trấn này, người nếm thử xem.” Tiểu Dật tiến lên một bước, đem lồng cơm đặt ở trên bàn, cung kính nói.
Đinh Nguyệt Hoa hai mắt sáng ngời, lập tức mở lồng cơm ra, xếp sáu tầng thức ăn ra bàn, tức thì, trong phòng tràn ngập các loại mùi vị điểm tâm thức ăn.
“Không sai, không sai! Tiểu Dật nhanh như vậy đã nhớ kỹ khẩu vị của sư nương, thật là trẻ nhỏ dễ dạy.” Đinh Nguyệt Hoa khen.
“Đa tạ sư nương khích lệ.” Tiểu Dật cúi đầu, trong lòng lại nghĩ thầm: vị đại sư nương này làm sao có khẩu vị cái gì? Hễ là thứ có thể ăn được đều hợp khẩu vị của nàng ta, dùng theo cách nói của Kim Kiền thì sư nương này chính là thao thiết khoác áo da mỹ nữ (*) ! Cũng chỉ có sư phụ thân là đệ nhất thần trộm mới dám lấy nữ tử như vậy, nếu là người bình thường mà lấy phải một thê tử đại khẩu vị như vậy, không ra ba tháng, khẳng định cũng bị ăn đến táng gia bại sản.
(*) Thời xưa được dùng để gọi những kẻ tham ăn.
Nghĩ đến sư phụ lười chảy thây nhà mình, Tiểu Dật không khỏi nhìn quanh phòng một vòng, hỏi: “Sư phụ đi mua rượu sao còn chưa trở về?”
“Chắc là tìm không thấy rượu ngon, nên đi xa chút thôi.” Đinh Nguyệt Hoa cười, vẫy tay với Tiểu Dật: “Tiểu Dật, đến đây ngồi đi.”
Tiểu Dật vẻ mặt khó hiểu, theo lời ngồi xuống phía trước Đinh Nguyệt Hoa, chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa lấy từ trên chiếc ghế bên cạnh một cuốn sách đặt đến trước người Tiểu Dật, trên bìa viết bốn chữ “Kiếm phổ Đinh thị”.
“Ta thân là sư nương của ngươi, cũng không biết lấy gì làm quà tặng, chỉ có bản kiếm phổ này là kiếm pháp nhập môn của Đinh gia, cũng không phải là bí mật gia truyền gì cả, nay coi như sư nương ta tặng cho ngươi làm quà ra mắt vậy.” Đinh Nguyệt Hoa vẻ mặt từ ái.
Tiểu Dật nhất thời kinh hỉ quá đỗi, vội giương mắt ôm quyền tạ ơn: “Đa tạ sư nương.”
“Không cần cảm tạ, về sau đều là người một nhà cả.” Đinh Nguyệt Hoa đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Dật, cười đến vạn phần thân thiết: “Chuyện trước đó ngươi làm rất khá, sau này chỉ cần tận tâm giúp đỡ sư nương -----“ Mắt hạnh hơi nheo lại, ý cười càng tăng thêm: “Sư nương chắc chắn sẽ bảo sư phụ ngươi truyền thụ bản lĩnh cho ngươi thật tốt.”
“Vâng! Đệ tử nhất định cẩn tuân mệnh lệnh của sư nương!” Tiểu Dật vội trả lời.
Đinh Nguyệt Hoa gật gật đầu: “Tốt lắm, ngươi về phòng nghiên cứu tường tận bản kiếm phổ này trước, nếu có chỗ nào không rõ, cứ tới hỏi ta.”
“Vâng, đệ tử cáo lui!” Tiểu Dật lên tiếng trả lời, sau đó trở về phòng mình khép cửa.
Không bao lâu, chợt nghe khung cửa phòng cách vách kêu lên khe khẽ, tiếp sau đó là giọng nói vui sướng của sư phụ nhà mình:
“Nguyệt Hoa, tại hạ hôm nay tìm được một vò rượu ngon, đặc biệt mang đến cùng ẩm với nương tử!”
“Nguyệt Hoa đã chuẩn bị tốt đồ nhắm rượu rồi đây, đang chờ tướng công trở về.”
“Có thê tử như thế, phu quân như ta còn cầu gì nữa!”
“Nhất Chi Mai, ban ngày ban mặt, chàng làm cái gì đó!”
“Ôm nương tử a…”
“Haizz…” Tiểu Dật lắc đầu, đóng chặt cửa sổ, hoàn toàn cắt đứt với mấy lời nồng ý mật nghe đến đã làm da gà người ta phải rụng đầy ra đất, cúi đầu nhìn vào kiếm phổ trong tay, bất giác nhớ tới tình cảnh một tháng trước, khi bản thân vừa mới bái sư được mấy ngày, đã bị sư nương đương nhiệm đột ngột đến thăm vào đêm khuya dọa cho chết khiếp.
Tiểu Dật còn nhớ rõ, đêm đó, sư nương mặt đỏ ơi là đỏ…Ừm…giống như mông khỉ, biểu cảm thì cứng ngắc giống như cửa sắt, bây giờ nghĩ lại, thần sắc quái dị kia nhất định là do gắng gượng giả vờ bình tĩnh, cho nên mới ra nông nỗi.
“Tiểu Dật, ta thích sư phụ của ngươi.”
“Hả?”
“Sư phụ của ngươi hình như cũng có ý với ta.”
“Hở…”
“Nhưng tại sao hắn không đến gặp đại ca nhị ca để cầu hôn ta?”
“Việc này…”
“Chẳng lẽ bởi vì đại ca, nhị ca vừa ý Triển Chiêu làm muội phu hơn, cho nên…”
“Cái đó, Đinh tiểu thư, ta cho là sư phụ…”
“Tiểu Dật, hay là ngươi đi nói với đại ca, nhị ca đi!”
“Gì?”
“Ừm, cứ nói ta với Nhất Chi Mai tâm đầu ý hợp, bảo họ nghĩ cách tác hợp cho bọn ta đi!”
“Cái gì?”
“Đúng, cứ làm như vậy đi! Tiểu Dật, ngày mai ngươi phải đi ám chỉ với đại ca, nhị ca việc này, đại ca, nhị ca đang rất lo lắng cho chuyện hôn sự của ta, ngươi vừa nói như thế, bọn họ chắn chắn sẽ toàn tâm toàn ý giúp ta! Chuyện tốt này mà thành, tất nhiên không thể thiếu ưu đãi cho ngươi!”
Cho nên, đây chính là cái gọi “Ưu đãi” kia sao ------
Tiểu Dật vuốt thẳng bìa bên ngoài kiếm phổ một lúc lâu sau, lại xoay người lấy từ trên giường ra gói đồ của mình, lôi ra một cuốn sách tên là “Mai lạc vô ảnh”, đặt kế bên kiếm phổ, trước mắt lại thổi qua cảnh tượng lấy được bản bí tịch khinh công “Mai môn” này.
Ngày ấy, mình vừa bái sư chính thức làm môn đệ của Nhất Chi Mai, đêm đó, Nhất Chi Mai liền gọi mình đến phòng thầy nói chuyện lúc đêm khuya. Nghĩ lại lúc đó, mình còn vui sướng vạn phần, nghĩ rằng sư phụ muốn truyền thụ cho mình tuyệt thế thần công gì đó, ai mà ngờ -----
“Đồ nhi ngoan này, ngươi cảm thấy nếu có sư nương thì thế nào?”
“Hả?”
“Tại hạ cảm thấy Đinh tiểu thư rất được.”
“Cái gì?”
“Đinh tiểu thư hình như cũng có ý tứ như vậy với tại hạ.”
“A…”
“Có điều hình như huynh đệ Đinh gia vừa ý Triển đại nhân hơn…”
“Sư phụ…”
“Tiểu Dật! Mấy ngày tới ngươi phải đi ám chỉ với huynh đệ Đinh gia việc tại hạ thích Đinh tiểu thư, dọ trước xem hai huynh đệ ấy có thái độ gì, nếu huynh đệ Đinh gia không phản đối, tại hạ sẽ đi cầu hôn!”
“Sư phụ, việc này quá gấp đi!”
“Sao? Quá gấp sao? Cũng đúng, cũng đúng! Tại hạ ngay cả sính lễ còn chưa chuẩn bị tốt…Viết xong hết chỗ này, ít nhất cũng phải hơn một tháng nữa…”
“Sư phụ! Con nói là, lỡ như Đinh tiểu thư thật ra không hề thích thầy, vậy chẳng phải là…”
“Vậy, vậy tại hạ, tại hạ…Tại hạ đường đường là giang hồ đệ nhất thần trộm, trộm bảo đạo châu đều là chuyện nhỏ nhặt, trộm nương tử tất nhiên cũng dễ như trở bàn tay…”