Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!

Edit: Phương Xêkô

Beta: Ngôn Ngôn

Ý nghĩ này cũng không phải mới xuất hiện, rốt cục nàng cũng hiểu Ngọc Hồ Điệp không lừa nàng, đại hiệp thật sự, thật sự nghèo.

Hiện tại Vương Manh Manh cùng đại hiệp này không khác nhau là mấy.

Giày mới đi nhiều đã rách miệng. Bộ trang phục đỏ trên người, từng hoàn hảo là thế, từng đẳng cấp là thế, giờ chắp chắp vá vá chả khác gì cái bang.

Mà muốn ăn cái gì lại càng không thể nói. Vương Manh Manh chỉ cần hồi tưởng lại đoạn thời gian cùng ăn cùng uống với hai người mà ai cũng biết là ai đấy, sẽ nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu: “Cái đó quả thực không phải cho người ăn!”

Một túi đeo bên người Vương Cương và Vương Mông đều là vàng, cho tới giờ vẫn lặng lẽ nằm ở chỗ của mình, không suy chuyển.

Chùi chùi miệng, ánh mắt Vương mèo nhỏ long lanh như chó hoang…..

Ngồi ôm cột một chỗ không chịu đi, hét lớn: “Mọi người có thể đừng keo kiệt như vậy được không? Lấy vàng thuê một cỗ xe ngựa không phải ổn rồi sao? Vàng không phải lấy để cho người khác xem, tác dụng của nó chính là để dùng mà >”

Hai huynh đệ nhà họ Vương mặt liền nhăn nhó: “Nhưng mà, vàng này không phải của chúng ta, Manh Manh, con phải hiểu điều đó.”

Đối tượng được nói đến ánh mắt trợn như ốc luộc: “Không phải của mọi người? Vậy sao hai người lại đem theo nó?”

Thanh âm, lớn gấp khoảng chục lần.

Vương Cương ghé miệng vào tai Vương Mông, thì thầm: “Con gái đệ tốt xấu gì cũng là siêu cấp nữ hiệp, sao ngay cả điểm này cũng không biết, còn truy vấn chúng ta?”

“Vô nghĩa!”

Vương Mông thở dài một tiếng: “Đệ không phải đã nói, nha đầu này từ nhỏ đến lớn cũng không quan tâm tới chuyện trên giang hồ, cái mác nữ hiệp cũng là do người của chúng ta hợp lực làm nên, huynh đâu phải đâu biết. Cho nên, đứa nhỏ này thắc mắc chuyện như thế cũng là bình thường.”

Sau đó lại ảo não thở dài: “Thời điểm xuất môn, chẳng lẽ huynh không mang tí tiền nào sao”

Nói đến tiền, Vương Cương bắt đầu trở nên hưng phấn, khuôn mặt vốn không giận mà uy kia, nháy mắt đã nổi lên một tia giảo hoạt.

Huých cùi chỏ vào ngực Vương Mông: “Làm sao huynh có thể không mang tiền. Về gia sản, căn bản là không cần tìm nơi gửi, từ đầu tới giờ đều là mang theo người. Bất quá ta đặt nó vào một nơi, nửa năm sau, tiền tăng gấp bội”

“Á?”

Vương Mông híp mắt lại, cười tủm tỉm nhìn Vương Cương: “Đệ biết mà, vì toàn bộ tiền trên người đệ cũng đặt vào đó rồi.”

“Quả nhiên là anh hùng cùng chung chí hướng!”

Vương Cương cười trộm một tiếng: “Nguyên lai đệ cũng không buông tha cơ hội phát tài này. ~~”

“Đại ca!”

Vương Mông gật gật đầu, lén lút liếc nhìn bên cạnh: “Đệ đặt nửa năm, còn huynh?”

“Ta cũng đặt nửa năm.”

Vương Mông vươn tay, làm thành tư thế một cái trảo: “Lần này đệ đều đặt hết sạch vào đó rồi, cho nên trên người một chút tiền cũng không có.”

Bọn họ một bên cười bỉ ổi nghĩ chuyện tương lai, đâu biết rằng có một ánh mắt căm tức đang ngùn ngụt phóng tới, Vương Manh Manh không nhịn được cuối cùng phải lên tiếng.

“Hai người có thể làm ơn đừng giả bộ như không nghe thấy lời của con được không? Lấy vàng ra thuê xe ngựa, mua đồ ăn đi >”

Hai huynh đệ họ Vương lắp bắp xoa xoa tay: “Manh Manh à, này tiền không thể dùng, thật sự không phải của chúng ta.”

“Con mặc kệ là của ai, dù sao con cũng nói cho hai người, từ giờ trở đi, con tuyệt đối sẽ không ăn rau dại hai người hái cũng như ngủ chui rúc dưới gốc cây đâu!! Q_Q”

Vương Manh Manh thân hình vẫn đứng thẳng tắp, hai mắt to đong đầy nước: “Nếu không, con sợ rằng không thể sống đến lúc về nhà rồi….”

“Nhưng mà……”

Nhìn vẻ mặt xanh xao tiều tụy không chịu nổi Vương Manh Manh, tay Vương Mông lại gãi gãi đầu: “Nhưng mà tiền kia là của chúng ta là do phú hộ “quyên góp”, trừ bỏ dùng phát cho dân nghèo, bất luận thể nào cũng không được động vào một phần.”

“Đúng!” Vương Cương lại a dua gật gật đầu: “Đó là công khoản, vạn lần không thể tham ô.”

Vương Manh Manh còn lớn giọng hơn so với hai người họ: “Cướp của người giàu chia cho người nghèo, làm ơn, hai người nói, trên thiên hạ này còn người nghèo hơn hai người sao? Trước lo cho chúng ta đi!”

Lời của nàng dẫn tới hậu quả là Vương Cương cùng Vương Mông, hai huynh đệ kịch liệt phản đối: “Không được! Nếu chúng ta dùng số vàng này, sẽ không phải là cướp của người giàu chia cho người nghèo nữa, như vậy là ăn cướp, là đạo tặc!”

Câu trả lời như vậy làm cho ánh mắt của Vương Manh Manh càng thêm đỏ, bĩu bĩu môi: “Vậy hai người có thể cứu tế cho ta một chút hay không!”

“Manh Manh à!”

Vương Mông sửng sốt, bàn tay sờ sờ trên người: “Quên đi, con không hiểu quy định của võ lâm, nói với con cũng không rõ ràng, ta còn tưởng ngươi biết rõ ràng đi!”

Nhìn hành động của Vương Mông, ánh mắt Vương Manh Manh tức khắc tóe ra vạn tia sáng hào quang.

Trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc, nàng có một người cha tốt, biết đau lòng thay con. Cảm giác ấy khiến đôi mắt của nàng trở nên ươn ướt.

Giữa ánh mắt chờ đợi của Vương Manh Manh, Vương Mông rút từ trong người ra một thứ, bất quá không phải túi vàng như trong tưởng tượng, mà là một tập giấy.

Vương Manh Mannh sửng sốt nửa giây, lập tức mặt mày liền hớn hở như dưa bở, thứ cha nàng cầm trong tay nhất định là ngân phiếu, hơn nữa là để đưa cho nàng.

Lần này thì giống như trong tưởng tượng, Vương Mông đưa tập giấy kia cho nàng.

Vương Manh Manh vội vàng cúi đầu lật xem, nhìn chữ đầu tiên, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Vương Mông.

Người sau lại dùng ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục xem phía dưới.

Lật lật từ đầu đến cuối, ánh mắt Vương Manh Manh lại rạo rực, lần này là lửa giận >

Vương Mông vươn tay chỉ chỉ vào đó: “Đây là bản “Đại hiệp chỉ nam”, không phải đại hiệp nào cũng có thể làm được, nếu vi phạm quy định nêu trên, nhẹ thì bị võ lâm duyệt ý phê bình, nặng thì bị phế danh hiệu đại hiệp, con tự mình xem mục một, điều thứ ba mươi hai và ba mươi ba.

Nhìn bộ dạng lúng túng của Vương Manh Manh, Vương Mông nói một câu, giúp nàng xác định vị trí: “À, ở trang năm.”

Vương Manh Manh chậm rãi giở đến trang năm, mặt trên viết: “Điều ba mươi hai: Làm đại hiệp, không được dùng công quỹ để tư lợi riêng, bao gồm việc mua trang phục và đồ ăn, vi phạm điều này bị tước bỏ thân phận đại hiệp”

Xem xong, sắc mặt Vương Manh Manh trở nên cực kỳ khó coi.

Nhưng mà, xem đến điều thứ ba mươi ba, sắc mặc còn khó coi hơn nữa.

“Điều thứ ba mươi ba: Làm đại hiệp, không thể lấy tiền dùng cho việc cứu tế để phục vụ mưu lợi cho những người cùng thân thích có dòng máu về trực hệ trong phạm vi ba đời, vi phạm điều này xử như điều thứ ba mươi hai”

Vương Manh Manh buồn bực nhìn chằm chằm quyển sách trong tay nửa ngày, thật lâu sau sau mới ngẩng đầu hỏi một câu vô nghĩa: “Ý của mấy cái này có phải là hai người cũng không thể giúp con?”

Vương Cương tròn tròn mắt, bực bội nhìn Vương mèo ngố: “Trực hệ trong phạm vi ba đời!”

Vương Manh Manh cắn môi, gập cuốn “Đại hiệp chỉ nam” lại:

“Kia lại cái dạng gì, chẳng lẽ hai người nhẫn tâm nhìn con đói đến chết?”

Lời vừa dứt, tầm mắt nàng đã bị bóng người vừa đi qua hấp dẫn, có vẻ như là người của Thính Phong, Vương Manh Manh vội vàng ngăn vị đại hán kia lại: “Khoan đã, ngươi biết ta là ai không?”

Đại hán trả lời: “Đương nhiên biết, tiểu thư không phải là siêu cấp nữ hiệp nổi danh giang hồ – Vương Manh Manh sao?”

Vương Manh Manh mắt sáng lên, vẻ mặt kiêu ngạo không giấu nối đắc ý.

Mang danh nữ hiệp này, quả nhiên không lỗ.

Ít ra thì danh tiếng cũng nổi như cồn, tùy tiện bắt một người không quen hỏi cũng biết.

Giữa lúc nàng đang hớn hở toe toét cười tươi như hoa, đại hán nói tiếp một câu làm cho nụ cười như hoa chưa nở đã tàn. Thật đúng là không thể nhìn bề ngoài!

Hắn đánh giá Vương mèo nhỏ từ đầu tới chân, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên tập giấy: “Không cần nhìn, nữ hiệp mặc trang phục và mang đồ như này, ta liếc mắt cũng đoán ra, đôi giày này tuyệt đối chỉ có thể là của một người.”

Đại hán hình như mắt có vấn đề, hoàn toàn không thèm coi đến biểu cảm hắc ám trên khuôn mặt Vương Manh Manh, mắt liếc phải ngó trái, sau đó cầm tay nàng thì thầm: “Nữ hiệp, ta tìm ngươi lâu rồi, muốn nhờ ngươi một việc, ngươi nhất định phải giúp ta.”

Vương Manh Manh còn đang tức giận vì lời đồn về hình tượng của mình, trừng mắt đại hán, cau mày nổi giận đùng đùng: “Ngươi có chuyện gì?”

“Kỳ thật, cũng không có gì.”

Đại hán chà xát chà xát tay cười ngây ngô một tiếng, trông mong nhìn Vương Manh Manh: “Là nương tử tuông lai của ta, lần trước nghe đồn nhìn thấy y phục của nữ hiệp, một lòng nhớ thương muốn một bộ quần áo như vậy, liền bảo ta đi mua, ta tìm đã lâu nhưng không có được, cho nên…”

Lời nói còn chưa hết, bên cạnh nhiều người đột nhiên quây lại, ánh mắt mong mỏi nhìn Vương Manh Manh:

Người qua đường Giáp: “Đúng đúng, nương tử nhà ta cũng bắt ta tìm trong khắp các thành lân cận. Ta chạy nhiều đến nỗi gầy đi vòng một rồi này (=))))

Đại hán kia cũng vung tay cầm tờ Thính Phong, thở dài nói: “Hôm nay ta nghe theo báo Thính Phong đến chỗ này, chỉ muốn xem nó có bán tân triều phục sức không, nhưng mà không thu hoạch được gì!”

Người qua đường Ất đẩy vị đại hán, tranh quyền lên sân khấu: “Các ngươi như vậy đã là gì! Giúp nương tử mua, đương nhiên phải chọn quần áo”

“Vương nữ hiệp, người có lòng tốt, giúp chúng tôi đi”

Người qua đường Ất: “Nương tử nhà ta hai ngày trướclàm một kiểu tóc, sau đó liền đuổi cổ ta ra ngoài, nói nếu không tìm được bộ y phục nào hợp với kiểu tóc, sẽ không cho ta vào nhà. Y.Y Người xem, mấy ngày nay ta đều ngủ ngoài đường!”

Lời lẽ càng lúc càng vô lý, càng lúc càng chả đâu ra đâu.

Đầu đột nhiên “uỳnh” một cái.

Sét đánh!

Hóa ra cổ nhân cũng là thích mốt thời thượng, con người có tính thích chưng diện quả nhiên là không sai, cũng không vì thời đại thay đổi mà thay đổi.

Sau đó, Vương Manh Manh rốt cục hiểu được đã biết chút thiên nhưng đến nay vẫn đều không rõ một sự kiện.

Nàng vẫn buồn bực, trên đường làm sao có thể đột nhiên xuất hiện nhiều nữ nhân giống nhau, rõ ràng đều là mặc tơ lụa cẩm y ngọt ngào mĩ mĩ nữ nhân, trên đầu lại là cùng một kiểu tóc.

Thật nhiều giai nhân mặc quần áo rách nát, phí sau thường là có một đám nha hoàn ăn mặc chỉnh tề vây quanh rêu rao khắp nơi.

Nàng vẫn còn tưởng rằng là mỗ ta có tiền tiểu thư hoặc là phu nhân hào phóng, các nàng không cần quần áo mới đem cho nữ khất cái.

Hiện tại nàng rốt cục hiểu được, nguyên lai này chính là trào lưu.

Mà nàng, chính là tác giả của trào lưu này!

Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh ánh mắt nhất thời liền sáng lên.

Nàng phát hiện có thể lợi dụng thân phận của mình để làm một việc khác, thì phải là dẫn dắt trào lưu.

Một hình tượng huy hoàng có thể làm cho tiểu thư danh môn khuê các, thiếu phu nhân nếu chính mình có một cái tạo hình mới mẻ, lại đem đi tuyên truyền một chút, chẳng phải là phát tài?

Có chủ ý này, Vương Manh Manh trên mặt tươi cười càng ngọt, dùng sức vung cánh tay: “Mọi người yên lặng, bộ trang phục và đạo cụ kia là ta Vương… Manh Manh chính mình nghiên cứu ra, cũng không quý, chính là như vậy……”

Vương Manh Manh trong lòng luôn mãi cân nhắc, rốt cục khẽ cắn môi, báo ra một con số ngay cả chính nàng đều cảm thấy là cướp tiền: “Cũng chính là năm mươi lượng bạc một bộ, nếu là đặt mua, có thể đặt tiền cọc trước, một tháng sau tới nhà của ta nhận hàng!”

“Chúng ta muốn!”

Vài người đã muốn đưa tay vào lòng lấy bạc, lại bị Vương Cương quát chói tai sợ tới mức động cũng không dám động một chút: “Các ngươi ai dám đem bạc lấy ra, đừng trách ta không khách khí!”

Lúc này đây, Vương Manh Manh càng xác định một sự kiện.

Vương Cương chính mình không có tiền, nhìn đến người khác có tiền, tâm ghen tị bộc phát, nhất thời giận giận kêu một tiếng: “Đại bá, ngươi làm gì chắn đường tài lộ của ta?”

Lời của nàng còn không có nói xong, đã bị Vương Mông một phen che miệng lại, nghiến răng nghiến lợi bên tai nàng nói: “Manh Manh a, ngươi làm như vậy là không đúng.”

Nhìn thấy cha cũng phản đối, Vương Manh Manh không khỏi kêu rên một tiếng: “Ta như thế nào lại không đúng?”

Vương Mông cũng không nói nói, trực tiếp buông tay che miệng Vương Manh Manh ra, mở ra trong tay kia bản [đại hiệp chỉ nam], chỉ vào mặt trên một cái — kiêu ngạo hiệp giả, không thể lợi dụng hình tượng chính mình trong công chúng kiếm tiền, vi giả……

Vương Manh Manh nhìn đến chỗ này, cũng không nhìn tiếp, đối vấn đề này cười nhạt: “Không phải là không thể không làm đại hiệp, ta cũng không hiếm lạ.”

Vương Mông dùng sức nhu đầu, lại nhìn thư điểm trong tay mình: “Này xử phạt không phải đơn giản như vậy.”

“Không phải đơn giản như vậy?”

Vương Manh Manh vội vàng cúi đầu nhìn xuống, nhìn đến điều lệ xử phạt phía dưới, nhất thời hút một ngụm lãnh khí, ngẩng đầu trông mong nhìn trời, cổ họng run rẩy: “Thiên, không cần quá mức như vậy đi!”

Đây là [đại hiệp chỉ nam] cuối cùng một cái.

Mặt trên viết thật sự là rất rõ ràng, rất nhiều đại hiệp lợi dụng thân phận đại hiệp giúp vô số thương gia làm quảng cáo, cho nên đặc biệt tăng thêm nội dung này nghiêm phạt, giết một người răn trăm người, trừ bỏ hủy bỏ thân phận đại hiệp ở ngoài, đồng thời còn muốn ở trên mặt khắc bốn chữ to ‘Ta là tham tiền’.

Vương Manh Manh ngửa mặt nhìn trời thở dài, đáng thương hề hề nhìn lão cha: “Vì sao? Như vậy cũng là dùng chính bản lĩnh kiếm tiền mà?”

“Ai!”

Vương Mông lấy tay vuốt đầu Vương Manh Manh an ủi: “Thân bất do kỷ thôi.”

Hắn nhắm mắt bắt đầu nhớ lại: “Kỳ thật cuộc sống đại hiệp của chúng ta khi đó không tồi, rất nhiều tửu lâu cùng thương nhân vũ khí tìm chúng ta giúp bọn hắn làm người phát ngôn, còn có thể thu chút lễ vật.”

“Ừ!”

Vương Manh Manh lập tức gật gật đầu: “Vì sao hiện tại lại không làm?”

Nói đến vấn đề này, khớp ngón tay Vương Cương răng rắc vang lên, lập tức lớn giọng nói: “Còn không phải do Vân Nam kim đao vô địch Lí Thừa Vận, thời điểm hắn dư hơi thừa lời nói ra những lời đồn làm tổn hại này.”

“Nga?”

Vương Manh Manh mày nhất thời liền nhăn lại: “Hắn chỉ nghe đồn mà đem việc này công bố ra ngoài?”

“Phi! Nếu như vậy khen ngược!”

Vương Cương cũng phi một ngụm thật mạnh, đột nhiên nhảy ra, tay cầm cương đao hướng lên trời tạo dáng.

Miệng đột nhiên hét lớn ra tiếng: “Mọi người biết ta vì sao vô địch? Đó là bởi vì trong tay ta là chuôi này kim đao, này đao là xx làm ra, chém sắt như chém bùn, nếu ai muốn trở thành vô địch giống ta, thỉnh nhớ kỹ, có được cây đao như vậy sẽ là vô địch!”

Nói xong sau hắn liền đứng thẳng thân mình thu hồi tạo dáng, đối với người bị hành động này của hắn dọa ngốc, Vương Manh Manh giải thích: “Hắn cũng rất lợi hại, bất quá trong tay hắn nhiều hơn ta một cây đao.”

Một hồi lâu, khôi phục thần chí, Vương Manh Manh kìm lòng không đậu mà mở to mắt, sợ hãi than một tiếng: “Thật là lợi đao!”

“Sai!”

Vương Cương mãnh liệt nghiêng đầu: “Lợi hại không phải đao mà là mồm của hắn!”

Hắn hướng Vương Mông chỉ chỉ: “Không cần nói người khác, chính là lão cha ngu ngốc này của ngươi lúc ấy hứng thú vội vàng tìm ba trăm lượng bạc mua vô địch kim đao trong truyền thuyết, hắn vẫn đều nói chuyện này là trong lòng hắn đau nhất, ngươi tự mình đi hỏi đi, sau đó là xảy ra chuyện gì.”

Vương Mông chà xát 2 tay, sắc mặt cũng biến thành mặt heo, có chút nhăn nhó bất an nói: “Chuyện này đừng nói nữa, đều trôi qua nhiều như vậy năm.”

Hiện tại, mối quan tâm của Vương Manh Manh đã gợi lên, đương nhiên sẽ không như vậy dễ dàng buông tha Vương Mông.

Lập tức lấy tay bắt lấy cánh tay Vương Mông lay lay: “Cha, ngươi sao lại cũng đi mua một cây đao? Của ngươi võ công không phải rất lợi hại sao?”

“Ai! Chuyện này thiệt nhiều năm, lúc ấy cha ngươi vừa mới bắt đầu bước vào giang hồ, võ công nào có lợi hại như vậy.”

Vương Mông tuy rằng ngượng ngùng, nhưng mà nhìn đến ánh mắt mong đợi của nữ nhi, vẫn là nói ra: “Ta còn tưởng làm một cây đao như vậy, coi như là đường tắt thôi.”

“Nga!”

Vương Manh Manh lý giải gật gật đầu: “Kết quả là thế nào?”

“Đừng nói nữa!”

Vương Mông dùng sức vung cánh tay: “Vì cây đao trong truyền thuyết kia, làm ta toàn thân không một xu chưa tính, còn phải đi mượng thân thích, kết quả ngày hôm sao liền gãy, ta phải tiết kiệm ba năm mới trả hết nợ.”

“Chặt đứt?”

Vương Manh Manh đổ một ngụm lãnh khí: “Ngươi ngày hôm sau liền đem bảo đao làm gãy? Ngươi rốt cuộc lấy nó làm cái gì?”

Xem ra chuyện này thật làm Vương Mông cho tới nay trong lòng đau nhất, nói tới đây hắn lại bắt đầu đấm ngực dậm chân: “Ta cái gì đều không có làm, lúc ấy chính là muốn dùng nó đem chặt củi khô nướng cá ăn.”

Hắn chỉ chỉ tay mình, nha nha nói: “Lúc ấy, cành củi khô kia nhiều nhất chính là to cỡ như vậy.”

Vương Manh Manh không nói nên lời, một chữ cũng nói không nên lời, chính là hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm cánh tay tráng kiện nhỏ bé của Vương Mông.[đương nhiên, mặc kệ là ai, tay nhỏ bé cũng không thô lắm.]

Lần này, nàng rốt cục hiểu được kia đao là cái dạng gì ‘Bảo đao’.

Vương Cương thở dài một tiếng: “Tuy rằng sau này, Lí Thừa Vận cũng đối việc này xin lỗi, nói hắn không biết cái kia đao chất lượng kém như vậy, nhưng mà chuyện này tạo thành ảnh hưởng thật sự là rất ác liệt.”

Nói xong hai tay vỗ mạnh một cái, tức giận nói: “Hắn chỉ nói mấy câu, rất nhiều đại hiệp có tiềm chất vì trả nợ đi làm đạo tặc, cho nên, đại hiệp liên minh xã trải qua nghiên cứu thảo luận rốt cục hạ quyết tâm, định ra một cái quy củ cùng nghiêm khắc xử phạt điều luật.”

Vương Manh Manh dùng sức nuốt nước bọt, nhìn nhìn mọi người xung quanh, rốt cục cắn răng hạ quyết định: “Các vị, đa tạ hảo ý của các ngươi, ta……”

Còn không chờ nàng nói xong, một đại hán liền vẫy tay đánh gãy lời của nàng: “Vương nữ hiệp, chúng ta biết các ngươi đại hiệp không ham tiền, chúng ta đều có thể lý giải.”

Vương Manh Manh trong lòng càng thêm buồn bực, miết miết tay trong lòng, đau lòng không thôi.

Nói thật ra, người khác có thể hay không lý giải nàng không muốn biết cũng không muốn quản, hiện tại là trong lòng nàng không thể lý giải, ai nói nàng không ham tiền?

Bất quá nghĩ như thế nào cũng không thông, Vương Manh Manh đều vẫn là không hy vọng trên mặt chính mình khắc bốn chữ ‘Ta là tham tiền’, tuy rằng nói có lẽ nói như vậy lại hội đưa tới một trận hình xăm trào lưu.

Ở trong lòng thở dài một tiếng, Vương Manh Manh liền chỉ tay vào đại hán trong tay nghe đồn báo chí.

Nàng chính là bị một hàng chữ hấp dẫn: “Đại ca, ngươi có thể hay không đem này cho ta xem một chút?”

“Không quan hệ!”

Đại hán thực hào sảng bắt tay lý nghe đồn nhét vào Vương Manh Manh trong tay: “Cho ngươi, dù sao ta đều xem xong rồi.”

Vương Manh Manh nói một tiếng cám ơn, vội vàng cúi đầu hướng nhìn đến cái kia tiêu đề.

[Tin đồn trong nỗi đau mất mãnh tướng -- kỳ tài Thảo Thượng Phi ngày x tháng x năm xx bất hạnh qua đời]

Xác định chính mình vừa rồi không có nhìn lầm, mắt Vương Manh Manh nhất thời liền trợn tròn.

Miệng thì thào lời nói nhỏ nhẹ: “Kỳ quái, Ngọc Hồ Điệp không phải nói thương thế không nặng, nằm hai ngày cũng sẽ tốt, như thế nào hắn liền ô hô ai tai đâu?”

Nói còn không có nói xong, ánh mắt liền mở to.

Nàng đã biết nguyên nhân trong đó.

Trừ bỏ Giang thầy thuốc kia ra, trên thế giới này, chỉ sợ còn không có người có thể giết người không thấy máu.

Ở bên người nàng, Vương Cương cũng không phát ra một tiếng cảm thán: “Trên giang hồ có câu cách ngôn quả nhiên đúng vậy, bị đánh, cắn răng chịu đựng, chính là nhắc nhở chúng ta, trăm ngàn không cần tùy tiện nhìn đại phu a.”

Nghe lời của cha nàng, Vương Manh Manh nhất thời thật mạnh gật gật đầu.

Tiểu tâm can ở nháy mắt cũng bắt đầu đập bịch bịch, nghĩ mà sợ không thôi, nàng lúc ấy như thế nào còn tốt như vậy, đem Giang đại phu cho uống dược của nàng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui