Hái Hồng

Chu Hồng Hồng bị Trình Ý vỗ tỉnh lại.

Mới mở mắt ra cô có một chút mơ màng, sau khi phục hồi tinh thần lại nhìn thấy Trình Ý ngồi ở bên cạnh, cô chợt níu chặt chiếc chăn ở trước ngực.

Trình Ý cũng không có phản ứng quá lớn với động tác này của cô, rất lịch sự nói: “Vợ, anh đi đây.”

Chu Hồng Hồng run run nói: "Tôi muốn đi kiện anh..."

"Đi đi." Hắn tỏ vẻ không sao cả, "Tôi đâu có sợ."

"Anh..."

Hắn hơi cúi người, kéo nhẹ một lọn tóc cô quấn quít vòng quanh ngón tay, tựa như vô cùng thân thiết. "Tôi còn đang đợi cô kiện đó."

Cô hung hăng đẩy hắn. "Anh là tên vô lại không bằng chó lợn!"

"Đừng làm rộn, chút sức này của cô thì có thể làm gì." Trình Ý thoải mái bắt lấy hai tay cô, nhìn trong mắt cô tràn đầy ủy khuất và phẫn nộ, nhẹ nhàng cười. "Cô muốn học đại học thì tùy cô, về phần còn muốn chạy khỏi đây, miễn bàn. Dù sao cô cũng đã là người của tôi, nếu ngày nao đó tôi nói cho lão gia tử việc này, cô còn chạy nổi sao?"

Chu Hồng Hồng cắn chặt răng, "Tôi kêu lão thái gia đánh chết anh!" Thực ra trong lòng cô rất sợ hãi, cô đấu không lại hắn. Nếu việc này lộ ra, danh tiết của cô không còn nhưng hắn thì lại không ngại việc đó

"Bị đánh một trận, lấy được vợ yêu, đáng giá."

Cô thật sự đã khóc, cầu xin nói: "Trình Ý, anh bỏ qua cho tôi đi, cùng lắm thì lần này tôi không kiện anh, về sau anh đừng nữa tìm tôi nữa."

Hắn nhìn dáng vẻ khóc lóc bất lực của cô, thoáng che dấu ý cười, "Loại chuyện vừa ngủ với người ta xong, sỏ quần liền trở mặt tôi còn chưa học được."

Cô vừa khóc vừa trừng mắt nhìn hắn.

Trình Ý hơi nhếch khóe miệng. "Tôi nói này, cô cũng bị tôi làm rồi, cũng không phải lần đầu tiên, cô ngang ngược cái gì hả. Tôi cũng không nói là không chịu trách nhiệm."

"Không phải lần đầu tiên cái gì hả? Anh mới không phải là lần đầu tiên!" Chu Hồng Hồng dùng sức tránh, đá hắn, cắn hắn. "Ai muốn anh phụ trách, đồ lưu manh!"

Biểu tình của hắn nhất thời trở nên cổ quái, thản nhiên để cô đá, cắn, trầm giọng nói: "Được, được, là lần đầu tiên của cô."

Chu Hồng Hồng làm như thế nào cũng không đá phải hắn, vừa khóc vừa mắng.

"Được rồi, mặc kệ cô là lần thứ mấy, tốt xấu gì lúc này đây là cùng tôi, tôi làm xong sẽ thừa nhận." Hắn có vẻ không kiên nhẫn, cúi người xuống, bóp nhẹ cằm của cô, "Yên ổn theo tôi, chớ ra ngoài lung tung bậy bạ."

Cô nghe ra ý cảnh cáo của hắn, thấy trong mắt của hắn là vẻ hung ác nham hiểm, trong lòng hoảng hốt, "Tôi và anh... Cũng chưa có cảm tình gì…"

"Cảm tình? Cái này chỉ cần bồi dưỡng ở trên giường. Muốn có nhiều cảm tình dĩ nhiên là làm thêm nhiều lần." Hắn lại treo lên một nụ cười mỉm, "Cô cũng đừng ép tôi đem chuyện này nói với Lão gia tử, đến lúc đó ai khó coi còn chưa chắc."

"Anh đang uy hiếp tôi hả..."

"Uy hiếp thì sao nào?" Hắn vỗ nhẹ mặt của cô, thoáng nghiêm chỉnh một chút. "Chu Hồng Hồng, cô gả cho tôi, tôi sẽ không ra ngoài tìm người khác."

Chu Hồng Hồng nhìn hắn, cũng không dám nói gì. Cô ý thức được tư thế thân mật giữa cô và hắn, chỉ sợ hắn lại đến một lần nữa.

Thật may là, Trình Ý sau đó liền buông cô ra, hắn nhảy xuống giường, "Cô cứ suy nghĩ rõ ràng đi, muốn đi kiện thì nói, tôi sẵn sàng phụng bồi. Tôi đi trước, cô nghỉ ngơi cho thật tốt."

Trình Ý đi rồi, Chu Hồng Hồng vội vàng tìm quần mặc vào, cuốn mình vào trong chăn, sụt sùi khóc, khóc đến mệt, cứ thế ngủ mê đi.

Buổi tối mẹ Chu trở về, Chu Hồng Hồng cũng không hay biết. Mẹ Chu thấy con gái ngủ mê mệt, liền để cô ngủ, đến trước giờ cơm tối mới gọi Chu Hồng Hồng dậy.

Chu Hồng Hồng mê man tỉnh lại, bất lực kêu lên: "Mẹ..."

Mẹ Chu thấy có chút không ổn, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Sao ngủ lâu thế? Có phải là bị bệnh rồi không?"

Chu Hồng Hồng nhìn mẹ, không biết nên mở miệng nói chuyện hồi chiều thế nào, cô lắc lắc đầu, "Lúc ở Trình gia con uống một chút rượu, vì thế về nhà liền đi ngủ."

Chu mẹ yên tâm, "Dậy ăn cơm đi, đêm nay ngủ sớm một chút."

Chu Hồng Hồng chống tay ngồi dậy, giữa hai chân vô cùng khó chịu, đành phải che giấu. Chợt cô muốn rời giường xem trên giường có vết máu gì đó không, đành tìm cớ, "Mẹ, con hơi đau bụng, đi nhà vệ sinh chút đã."

Mẹ Chu nói được, xoay người liền ra khỏi phòng.

Chu Hồng Hồng chạy đến vén chăn lên, tìm trong chốc lát nhưng không thấy vết máu, trên nền drap giường hoa nhỏ màu xanh trắng chỉ có một chút nước trong suốt đọng lại.

Bây giờ cô mới hiểu được thì ra cô không có lạc hồng...

Vài ngày sau đó, Chu Hồng Hồng như mất hồn mất vía. Cô vừa sợ hãi Trình Ý lộ việc này ra, nhưng nghĩ lại thì mình vô tội, tại sao phải sợ hắn.

Nhưng cô thực sự sợ, một lần ở trên đường đến trường, từ xa xa trông thấy hắn ở phố đối diện cười cười, đều cảm thấy run lên.

Tuy rằng người trong làng sớm đã cho rằng Chu Hồng Hồng thất thân cho Trình Ý, nhưng dù sao cũng không phải là sự thật, cho nên lúc ban đầu đối với lời đồn đãi này cô cũng không cảm thấy gì. Nay, lời đồn biến thành thật sự, cô liền có chút không chịu nổi.

Nhưng mà cô không dám nói với ai.

Vài lần cô muốn nói với mẹ Chu, nhưng vẫn kìm lại. Loại sự việc này, một mình cô chịu khổ sở là được rồi, cớ sao còn muốn mẹ cũng bi thương giống mình.

Cảm giác tâm lý bị đè nén làm cho Chu Hồng Hồng cảm thấy mình sắp điên rồi, đến cuối tuần, cô đi cửa hàng sách tìm sách về tư vấn tâm lý, muốn tìm kiếm một chút để khai thông tư tưởng.

Sách mua thì cũng mua rồi, đọc thì cũng đọc rồi, nhưng lại khiến cô càng thêm hoảng sợ ——

Sau chuyện đó cô không uống thuốc.

Trước khi hôn mê trong trí nhớ của cô là Trình Ý không có làm bất kỳ bảo hộ nào.

Cô nhớ tới ngày kinh nguyệt tháng trước, cũng chính là một hai ngày gần đây, không lẽ vận cô lại đen đủi đến vậy.

Nhưng mà, qua vài ngày, kinh nguyệt của cô cũng không thấy đến, hơn nữa còn không có dấu hiệu báo sắp đến. Chu Hồng Hồng lại tiếp tục đợi vài ngày, rốt cục không chịu nổi, cô có loại cảm giác mê muội là trời sập xuống rồi.

Trong đầu Chu Hồng Hồng đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Trình Ý, hắn nói "Tôi sẽ phụ trách." Chuyện này chỉ có hắn và cô biết, cô không thể bàn bạc với những người khác.

Buổi học đó cô luôn trong trạng thái thất thần. Thật vất vả mới đợi đến tan học, cô vừa về đến nhà để túi sách xuống liền gọi điện thoại cho hắn."Trình Ý, lời anh nói sẽ phụ trách là thật sao?"

Hắn ở bên kia trầm mặc ba giây, bật cười. "Thật 100%. Vợ đã nghĩ thông suốt rồi hả?"

Cô xoắn dây điện thoại, lẩm bẩm nói: "Tôi... Có chuyện muốn tìm anh."

"À." Hắn không đổi giọng điệu, trả lời cô."Vợ, tôi chờ em."

Lúc Chu Hồng Hồng đến nhà cậu cả, Trình Ý đang chơi bài ở trong sân.

"Chúng ta vào trong phòng nói chuyện." Cô nói xong trực tiếp đi vào trong phòng.

Hắn giương mắt nhìn cô, bỏ lại bài đi theo cô vào trong, mới qua cánh cửa, hắn liền giễu giễu nói: "Vợ là tới tìm anh để bàn việc sao?"

Chu Hồng Hồng không rảnh để đáp trả câu nói châm chọc đó, cô ngồi xuống ghế, "Trình Ý... có thể tôi mang thai rồi..."

Trình Ý nghe xong lời này, vẻ tươi cười tắt ngấm, "Cô nói luyên thuyên cái gì thế?"

"Tôi... Cái kia... Vẫn chưa có tới..."

Hắn ồ một tiếng, sau đó hơi lãnh đạm hỏi: "Của ai thế?"

Cô sợ run lên.

Hắn cũng trầm mặc nhìn cô.

Chu Hồng Hồng tiêu hóa xong hai chữ hắn nói xong, tiện tay nắm lấy cây đèn bàn nhỏ ở trên bàn ném về phía hắn. "Tôi biết ngay mà, lời nói của loại người như anh nói ra làm sao có thể tin! Anh nói anh sẽ phụ trách còn gì!"

Trình Ý tránh khỏi đồ vật đang ném tới, hơi nhíu mày. "Cái loại tính nết thích ném đồ vật linh tinh này cô học ở đâu ra thế hả?"

"Anh đừng có quản tôi! Đi chết đi!" Cô quả thực vô cùng tức giận, nhìn thấy cái gì là quăng cái đó.

Hắn vừa tránh, vừa nói: "Cô bình tĩnh một chút đi, cô nói là muốn nói chuyện cơ mà."

"Tôi nói với anh rồi. Tôi mang thai rồi, anh là đồ vô sỉ!"

"Tôi không bắn vào bên trong cô, có là có với thằng nào hả??"

Chu Hồng Hồng mặc dù đã nghe hết lời hắn, nhưng lại không phản ứng kịp, vớ lấy cái ghế dựa plastic bên cạnh lại ném, ném xong mới hiểu được lời của hắn.

Trình Ý thuận thế đón lấy cái ghế, đặt xuống ngồi lên luôn. "Nói đi, cô ra ngoài lấy giống của thằng nào?"

Cô đột nhiên dừng tay, vội vàng hỏi: "Trình Ý... câu vừa rồi nói lại một lần nữa xem."

Hắn hếch mày. "Cô lấy giống của ai hả?"

"Không phải, câu phía trước cơ."

Hắn vừa cười, ánh mắt tà tà nhìn xuống thân dưới của cô, "Chỗ của cô tôi chẳng qua chỉ là vào thám hiểm chút thôi, tôi không bắn vào bên trong."

Chu Hồng Hồng nghe lời này của hắn xong, tiếp tục hỏi: "Vậy...... làm sao tôi có thể mang thai được?"

"Có trời mới biết."

"Nhưng mà cái kia của tôi... Vẫn chưa đến."

Trình Ý cười nhạo. "Chắc là do kinh nguyệt của cô không đều, đừng có đổ lên đầu tôi."

Cô thoáng thở phào, nhưng vẫn nói: "Tôi thấy rất lo lắng."

"Cái này có gì mà phải lo lắng, tôi có bắn vào hay không còn không biết hay sao."

"Tôi vẫn muốn đi kiểm tra xem." Việc này không thể qua loa, Chu Hồng Hồng muốn chuẩn đoán chính xác một lần mới có thể yên tâm.

"Vậy cũng được, khám thì khám."

Nghe giọng điệu như chẳng liên quan gì đến mình của hắn, trong lòng Chu Hồng Hồng giống như bị kim châm, cô cúi đầu, che dấu hai hàng lệ đang chớm rơi xuống, cô nhẹ nhàng nói: "Vậy thôi tôi đi về."

Trình Ý chửi thề một tiếng, sau đó đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, nghiêm mặt nói: "Cô đừng khóc, tôi đi kiểm tra với cô. Chu Hồng Hồng, kể cả cô thực sự có, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cô."

Cô càng cúi thấp đầu, hít hít mũi sụt sịt nói "Tôi mới mười bảy tuổi..."

Hắn xốc lọn tóc bên tai cô, nhích gần một chút nói: "Nếu cô có, tôi sẽ đi đình sản. Thấy sao hả?"

Cô quay đầu sang hướng khác, ấp úng nói: "Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đó."

"Tôi cũng không nói giỡn." Hắn buông tóc của cô ra, đổi xuống nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay của cô một hồi. "Chu Hồng Hồng, đêm nay yên tâm ngủ một giấc cho tốt, ngày mai tôi dẫn cô đi."

Chu Hồng Hồng rút tay về, "Ngày mai tôi còn phải đi học."

Hắn đỡ lấy mặt cô, chế trụ hai má của cô xoa má cô thành hình như một chú heo con. "Vậy thì ngày kia. Hai ngày nay đừng suy nghĩ nhiều, tin tưởng tôi, không sao đâu."

"Tôi biết rồi..."

Mặt cô bị hắn nhéo, tiếng nói cũng thành mơ hồ. Chẳng qua Trình Ý nghe rõ, nhìn miệng của cô tựa chú heo con, ánh mắt híp lại, bỗng nhiên nghiêng người về trước ngậm lấy môi dưới của cô.

Chu Hồng Hồng cả kinh quên cả chớp mắt.

Hắn mút cánh môi của cô vài cái, sau đó đầu lưỡi đi vào trong miệng của cô, nhẹ nhàng mà gõ lên răng cô.

Cô vừa muốn giãy dụa, Trình Ý đã buông mặt cô ra, một tay đem hai tay của cô trói ra sau lưng, một tay ôm chặt gáy của cô khiến cô không thể động đậy. Hắn liếm liếm một hồi, lại ướt át mơn trớn, ôm lấy đầu lưỡi của cô mà mút.

Chu Hồng Hồng xấu hổ và giận dữ không thôi. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô.

Lần trước hắn làm như vậy với cô, hoàn toàn không hề hôn cô. Mà nay không hiểu là nổi điên cái gì.

Cuối cùng khi Trình Ý buông cô ra, tựa như đang hồi tưởng lại dư vị nụ hôn vừa rồi, sau đó lưu manh cười. "Trúc trắc, rất tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui