Hái Hồng

Dựa theo tập tục của làng Vĩnh Cát, mùng hai bắt đầu đi chúc tết họ hàng.

Buổi sáng mùng hai, Chu Hồng Hồng theo mẹ tới nhà bà ngoại. Cũng hiếm khi họ hàng được tụ tập lại một nơi, Chu Hồng Hồng và mẹ sẽ ở đó cả ngày.

Hành trình của hôm nay Chu Hồng Hồng đã lên kế hoạch từ trước. Nói đến năm ngoái, trước mùng ba Trình Ý sẽ không liên lạc với cô. Năm nay hắn lại dính lấy cô như kẹo kéo, cứ một chút lại nhắn tin cho cô.

Cô cảm thấy phiền, thỉnh thoảng mới nhắn lại một, hai chữ, qua loa cho xong.

Hắn cũng không tức giận.

Buổi tối Chu Hồng Hồng vừa về đến nhà không lâu, Trình Ý đã điện thoại tới, hỏi cô có muốn đi ra ngoài ăn khuya không.

Cô cự tuyệt.

Hắn mặt dày vô sỉ hỏi, "Chu Hồng Hồng, em đi ra ngoài cho anh nhìn thấy mặt em một chút đi." Âm thanh kia nghe như hắn phát tình thú.

Cô lạnh nhạt đáp, "Tại sao em phải cho anh nhìn thấy. Em mệt lắm, chuẩn bị đi ngủ."

Trình Ý quả thật không dám làm khó cô, dỗ dành vài câu, liền để cho cô nghỉ ngơi sớm một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, tên đáng ghét này đã tới chặn cô ở nhà họ Chu.

Lúc ấy, Chu Hồng Hồng còn đang thưởng thức cơn ngủ nướng.

Mẹ Chu nhiệt tình tiếp đón Trình Ý, sau đó đến phòng con gái thúc giục cô rời giường.

"Con không gọi anh ta đến mà." Chu Hồng Hồng trong lòng không vui, kéo cao chăn che kín đầu, căn bản không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp.

Mẹ Chu trêu ghẹo nói: "Con vẫn còn cãi nhau với Tiểu Trình hay sao? Từ năm trước ồn ào đến năm nay, cũng đã hai năm rồi."

"Ai bảo anh ta khốn kiếp."

"Con khó chịu gì chứ." Mẹ Chu cười, "Nào, dậy ăn điểm tâm đi."

Chu Hồng Hồng bất đắc dĩ đứng lên. Mới ra khỏi phòng, đã bị một tầm mắt nóng bỏng dõi theo. Cô sưng mặt lên, xoay người đi vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Sau khi sửa sang xong, đi ra thấy Trình Ý đã tự giác ngồi bên cạnh bàn cơm, miệng cô chu lên càng ngày càng cao.

Bữa sáng này, cũng chỉ cómẹ Chu và Trình Ý nói chuyện, Chu Hồng Hồng vùi đầu trong chén, rất ít ngẩng đầu.

Mẹ Chu có ý nhường không gian cho đôi vợ chồng son, ăn xong bữa sáng liền đi ra tiệm tạp hóa bên cạnh uống trà tán gẫu.

Mẹ đi rồi, Chu Hồng Hồng liền dựng lên cảnh giới. Cô cảm thấy một mình ở cùng Trình Ý trong nhà là vô cùng nguy hiểm, vì thế đuổi hắn đi ra ngoài.

Hắn vững vàng ngồi ở trên ghế sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, vẻ mặt cợt nhả. "Lại đây ngồi."

Cô trừng hắn, "Hôm kia anh còn nói là sẽ nghe lời tôi đó."

Nét tươi cười của hắn phai nhạt đi chút ít, "Cái cơ hội em nói cho anh chính là mỗi ngày đuổi anh đi hả? Vậy anh làm sao có thể đòi được vợ." Hắn cẩn thận ngẫm lại, trước hết vẫn nên nghe lời Chu Hồng Hồng mới tốt nhất.

Cô xem thường nói. "Tôi thích như thế nào thì như thế đấy, anh mất hứng thì cút."

"Anh chỉ muốn em lại đây ngồi, trò chuyện mà thôi, anh cũng không nói muốn em." Mặc dù hắn thật sự rất muốn cùng cô ở trên giường.

"Tôi mới không tin anh."

"Được, em thích đứng thì đứng đi." Hắn lười cùng cô so đo.

Chu Hồng Hồng tự lôi một cái ghế ra ngồi, "Anh có lời gì thì bây giờ nói đi."

Trình Ý lại hiện vẻ tươi cười, "Chừng nào thì em trở về thành phố?"

"Mồng năm."

Đôi mày của hắn nhướng lên, "Sớm như vậy? Em vẫn phải sang bên cậu cả hả?"

Nghe hắn hỏi như vậy, Chu Hồng Hồng mới nhớ tới mình vẫn chưa nói với hắn nói chuyện mình. Cô nói như trần thuật: "Tôi tìm được việc rồi. Bên kia mùng bảy chính thức vào làm, tôi sợ mùng sáu về đó sẽ rất vội."

Trình Ý vốn còn miễn cưỡng ngồi ở trên ghế sofa, nghe thấy tin tức này, phút chốc ngồi thẳng dậy. "Tìm được việc sao không nói với anh?"

"Anh quản nhiều thế làm gì?" Cô liếc hắn một cái, "Nhớ kỹ thân phận của anh bây giờ đi, chỉ là bạn trai cũ."

Hắn lại xám xịt mặt mày, "Anh đưa em về."

Trình Ý lúc này thật sự rất nhàn rỗi. Quán bar của hắn bị thiêu một tầng, muốn buôn bán lại thì phải trang hoàng lại lần nữa. Đây cũng không phải là chuyện một hai tháng là giải quyết được, ít nhất cũng phải mất một khoảng thời gian thật dài, những cái khác thì cũng coi như chẳng có việc gì để làm.

Hắn trước đây không thèm để ý chuyện trong quán bar, là vì mất đi động lực khi Chu Hồng Hồng bỏ đi. Nhưng tình huống bây giờ đã khác, trong lòng hắn luôn suy nghĩ vợ mình sớm muộn gì cũng sẽ quay về, cho nên phải tiếp tục kiếm tiền nuôi vợ.

Đám tiểu nhân phía sau chơi hắn, giờ hắn đã có tâm tư đi đối phó.

Hắn vốn có chút cố kỵ lo lắng không biết bên đối địch có thể xuống tay với người bên cạnh hắn không, cho nên không vội mà đoạt Chu Hồng Hồng về. Nhưng hai chữ "Nữ thần" kia là một kích thật sâu đâm vào tim hắn. Hắn ý thức được, chờ đến khi hắn thật sự giải quyết xong chuyện của Hồng Oa, Chu Hồng Hồng có lẽ đã bị người đàn ông khác cướp đi rồi, như vậy hắn sẽ tức chết.

Cân nhắc một hồi, vẫn là dụ được vợ về quan trọng hơn.

Chu Hồng Hồng giật mình nhớ ra cái gì đó, giọng nói duy trì vẻ bình thản. "Anh không cần về sớm một chút để chăm sóc Thời Tiệp Nghệ sao?"

Hắn nhìn về phía cô, cũng rất bình thản. "Hôm hai mươi tám đã xuất viện, anh đưa cô ấy vềxong liền chạy về nhà."

"Cô ấy... Không sao chứ?" Chu Hồng Hồng vốn tưởng rằng khi nghe được tình hình hai người bọn họ, đã có thể bình tĩnh tự nhiên, ai ngờ trong lòng cô vẫn có chút phập phồng.

"Không chịu đả kích sẽ không sao." Trình Ý kẹp một điếu thuốc trên tay, nhẹ nhàng gõ vào hộp thuốc lá. "Chuyện của cô ấy, anh đang muốn nói với em."

"Hả?" Cô tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.

Hắn châm điếu thuốc, suy đoán phản ứng của Chu Hồng Hồng sau biết chân tướng.

----

Chuyện sau này của Thời Tiệp Nghệ cũng không có quan hệ quá lớn với Trình Ý. Chẳng qua chỉ là lần đầu tiên phát bệnh của cô là do hắn mà ra, bệnh tình nặng thêm là vì đúng thời điểm cô sinh bệnh, hắn đi tìm đối tượng mới. Cho nên đối với việc cô bị bệnh, Trình Ý từ đầu đến cuối luôn có một phần áy náy.

Thời Tiệp Nghệ lần đầu tiên phát bệnh cũng không đi nước ngoài chữa trị, cô chỉ đến bệnh viện tỉnh khám.

Trị liệu một thời gian ngắn, cô trở về nhà nghỉ ngơi.

Bởi vì nhà họ Thời đã từng có người mắc bệnh này, có đôi khi không sao, nhưng một khi gặp trạng thái không tốt sẽ trở thành bệnh tâm thần. Cho nên cha mẹ Thời đều cùng nhau trông coi con gái, nói chút chuyện nhẹ nhàng,lại kể những đạo lý làm người, làm cho Thời Tiệp Nghệ buông tha tình cảm trai gái, học hành cho tốt.

Thời Tiệp Nghệ nhớ tới Trình Ý và Chu Hồng Hồng đã ở cùng nhau, nội tâm rất không cam lòng, nhiều lần xúc động muốn nói thật với hắn, nhưng đều bị mẹ Thời ngăn trở.

Đứng trên góc độ của mẹ Thời mà nói, Trình lão thái gia chính là nguyên nhân chính khiến con gái bà phát bệnh. Nhà họ Thời không đi tính sổ là đã đủ nhân từ, làm sao còn có thể thể cùng bọn họ làm thân thích.

Thời Tiệp Nghệ mỗi lần nhớ đến Trình Ý, lại liên tưởng đến hắn cũng sẽ đối đãi Chu Hồng Hồng như vậy, loại tâm lý đè nén này, khiến cho cô mơ hồ cảm thấy, bệnh của mình thật ra cũng không tốt lên. Vì thế, cô không dám tới tìm hắn.

Sau này có một lần, cô nhìn thấy Trình Ý lôi kéo Chu Hồng Hồng đến làng Ô Sơn xem phim.

Ma xui quỷ khiến, cô đi theo.

Cô không dám đến quá gần bọn họ, chỉ ở cửa rạp chiếu phim xa xa nhìn qua. Đợi hai người bọn họ đi vào bên trong, cô mới đi mua vé của xuất chiếu đó.

Cô cảm thấy phim này cũng quá khó coi, tại sao Chu Hồng Hồng lại thích xem loại này.

Thời Tiệp Nghệ vẫn cùng Trình Ý, Chu Hồng Hồng xem phim với nhau, nhưng mà đã sớm là cảnh còn người mất.

Kẻ thứ ba bỗng biến thành Thời Tiệp Nghệ. Cô rốt cục cảm nhận được, lúc trước Chu Hồng Hồng vì sao tình nguyện ở bên ngoài ngồi chờ, cũng không muốn ở bên cạnh cùng xem. Loại cảm giác này thực rất khó chịu.

Thời Tiệp Nghệ xem xong phim cũng không đi tìm thân ảnh Trình Ý. Trong lòng của cô có cái gì như muốn phát ra, vì thế vội vàng về nhà.

Quả nhiên, bệnh của cô lại tái phát.

Thật may là, lần này trị liệu không lâu. Hơn nữa, cô bắt đầu đọc một bộ sách về tâm lý, tự mình tìm lối ra cho bản thân.

Lần này hiệu quả vô cùng tốt, tốt đến nỗi chính cô có cảm giác mình đã hoàn toàn bình phục. Vừa nghĩ như thế, tình cảm trong lòng lại như được đốt nóng lên.

Trước tết âm lịch, Thời Tiệp Nghệ xuất viện về nhà, muốn tìm Nhung Bác Quân thám thính chuyện của Trình Ý. Trong lòng cô vẫn mong chờ một may mắn, nếu Trình Ý sống không tốt cô sẽ một lần nữa trở về bên cạnh hắn.

Đáp án của Nhung Bác Quân dĩ nhiên đã làm cho cô vô cùng mất mát.

Sau này thấy Trình Ý cùng Chu Hồng Hồng tại cửa hàng bánh ngọt tay trong tay, Thời Tiệp Nghệ tuy rằng không để tâm đến nhưng mà trong lòng đau, rất đau.

Cô buồn bực không vui. May mắn là, vẫn có thể khống chế được cảm xúc không bị phát bệnh nữa.

Sau một đoạn thời gian quan sát, lại đi quan hệ cửa sau, cô khôi phục chương trình học bình thường.

Bỗng một hôm, Thời Tiệp Nghệ vô tình gặp được Nhung Bác Quân. Hắn thấy cô thì rất bất ngờ, sau đó nhiệt tình mời cô đi ca hát.

Cô vừa nghe Trình Ý cũng tham gia, không cần nghĩ ngợi liền đồng ý.

Ý định ban đầu của cô chính là chỉ cần nhìn hắn một chút. Cho dù nay hắn đã có bạn gái khác.

Nhưng Trình Ý vừa thấy cô, liền ngồi xuống bên cạnh Chu Hồng Hồng, thái độ hết sức rõ ràng.

Thời Tiệp Nghệ cố nén đau xót trong lòng, mỉm cười. Cô nhìn hắn và Chu Hồng Hồng ở chung một lúc, tự mình an ủi, chỉ cần hắn vui vẻ là được.

Lúc Thời Tiệp Nghệ hát 《Khang định tình ca 》, ý tưởng đột phát hát lên một câu, khiến cho không khí trở nên trì trệ.

Kỳ thật cô vốn đang có một câu, "Tiểu thư nhà họ Chu rời đi, vứt bỏ tình yêu." Nhưng bỗng chốc không thể thay lời bèn hát theo nguyên tác. Đến khi hát đoạn thứ hai cô muốn hát câu thay lời kia, coi như là nói rõ suy nghĩ của mình với Chu Hồng Hồng.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh băng của Trình Ý, cô lại hát không nổi nữa.

Hắn rõ ràng trước kia vẫn cười với cô...

Sau này Thời Tiệp Nghệ rất ít gặp mặt Trình Ý, học xong trung học cô đi Tây Ban Nha. Ở nơi đó, cô gặp một người con trai khi cười rộ lên rất ấm áp giống hệt Trình Ý.

Cũng bởi vì người đàn ông này, cô lại bệnh phát.

Người đàn ông kia học xong trước cô, trước khi về nước, hắn nói một đống lời thề non hẹn biển.

Sau đó, lại không có tin tức.

Thời Tiệp Nghệ nhờ bạn bè trong nước đi tìm, không có kết quả.

Bỗng một hôm, có người bạn học châm biếm Thời Tiệp Nghệ là bị lừa gạt.

Ban đầu Thời Tiệp Nghệ đối với những lời này đều chỉ cười một tiếng rồi bỏ qua, nhưng theo thời gian trôi qua, lời đồn đãi càng truyền càng rộng, bệnh tình của cô có xu hướng bộc phát.

Lúc ấy cô đã có mang ba tháng, đứa nhỏ trong bụng là chỗ dựa tinh thần cho cô.

Đáng tiếc là, đứa bé này cuối cùng cũng không giữ được.

Vì thế, cô hoàn toàn mất đi khống chế.

Lần phát bệnh này, trí nhớ của Thời Tiệp Nghệ bắt đầu mơ hồ. Cô quên mất cha của đứa bé, chỉ nhớ rõ Trình Ý. Ý thức của cô trở về thời điểm lúc mình và Trình Ý vẫn đang yêu nhau, mỗi ngày hỏi mẹ Thời, "Trình Ý đâu?"

Sau này vẫn không thấy được hắn, cô càng trở nên điên cuồng.

Cha Thời quyết định rất nhanh, đưaThời Tiệp Nghệ về nước. Sau đó ông và mẹ Thời không để ý đến mặt mũi đi cầu xin Trình Ý, lúc này mới kể rõ chân tướng chuyện năm đó.

Trình Ý vẫn cho là Thời Tiệp Nghệ là vì muốn nối lại tình cũ mới chia tayvới hắn. Khi biết nỗi khổ tâmbất đắc dĩ của cô, hắn có một đoạn thời gian không thể đối mặt với Chu Hồng Hồng.

Khi hắn cùng Chu Hồng Hồng vui vẻ trong cuộc sống, Thời Tiệp Nghệ đang ở bệnh viện đau khổ giãy dụa.

Hắn cảm thấy là hắn phụ Thời Tiệp Nghệ trước.

Trình Ý sau nhiều năm lại nhìn thấy cô gái tốt đẹp trước kia, nói không ra trong lòng có tư vị gì.

Cô rất gầy yếu, ánh mắt ảm đạm không sức sống, nhưng thấy sự xuất hiện của hắn, mới sáng lên.

Trình Ý nghĩ, hắn có lý do gì không thể giúp cô?

----

Chu Hồng Hồng nghĩ đến, nếu năm đó không phải vì chuyện anh chàng nhà giàu đẹp trai kia, vậy Trình Ý và Thời Tiệp Nghệ chắc chắn sẽ không chia tay.

Trình Ý chắc chắn sẽ không để ý mệnh lệnh của lão thái gia, hắn từ trước đến giờ luôn tuỳ ý làm bậy.

Cô thật sự đã hỏi ra câu hỏi này.

Điếu thuốc của Trình Ý đã sớm tắt, hắn vứt tàn thuốc vào gạt tàn, đi tới ôm lấy cô, "Em đừng nghĩ lung tung. Thế giới này không có nếu như, chỉ có sự thật. Mà sự thật chính là, em mới là người phụ nữ của anh."

Chu Hồng Hồng kinh ngạc dựa vào lồng ngực của hắn, "Trình Ý, anh có từng ân hận không? Hối hận chính mình dễ dàng buông tay cô ấy."

"Anh biết em thích nghĩ lung tung, nên mới không nói cho em." Hắn cúi đầu vùi vào giữa tóc cô, thành thực nói: "Khi vừa mới biết việc này, quả thực anh có chút hối hận..."

Chưa nói hết câu, Trình Ý đã cảm giác được trong nháy mắt cô trở nên cứng ngắc,sau đó hơi giãy dụa.

Hắn chế trụ cô, tiếp tục nói: "Nhưng mà anh và cô ấy mỗi người đều có cuộc sống riêng. Năm đó không có cô ấy, anh có thuốc, cũng đã vượt qua."

Hắn dừng lại một hồi, lời nói kế tiếp có chút vòng vo, "Nhưng mà nếu không có em, rượu và thuốc lá cũng không giúp anh vượt qua được."

Chu Hồng Hồng cảm giác hắn ôm cô càng chặt, làm cho cô không thở nổi, đành phải mở miệng, "Anh buông tôi ra trước đã."

Hắn sao có thể buông.

Cô vỗ nhẹ nhẹ lưng của hắn, ấp úng nói: "Tôi không thở được..."

Lúcnày Trình Ý mới hơi thả lỏng lực đạo.

"Chu Hồng Hồng... anh không phải là thuốc chữa của Thời Tiệp Nghệ." Hắn ngẩng đầu lên, vỗ về tóc của cô, "Thực sự có thể giúp được cô ấy, là cha của đứa trẻ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui