Hái Hồng

Chu Hồng Hồng ngơ ngác ngỡ ngàng. Cô vốn là người dễ mềm lòng, bằng không cũng sẽ không bị Trình Ý lấn áp nhiều năm như vậy. Nhưng cô cũng là một người con gái rất cẩn thận với tình yêu. Cô đồng cảm với những gì Thời Tiệp Nghệ trải qua, nhưng trong lòng lại chua xót nói. "Nếu anh hối hận... Có thể cùng cô ấy nối lại tình xưa."

Trình Ý nhíu mày, "Nói cái gì đó, anh đã có em rồi."

"Chúng ta đã chia tay, anh bây giờ là ngườitự do." Cô đã không chỉ một lần nhắc nhở hắn điều này, hắn lại chẳng hề nhớ nổi.

Câu nói của hắn càng trầm lắng hơn, "Anh và cô ấy còn chia tay sớm hơn nữa, đó đã là chuyện từ năm nào rồi."

"Trong lòng anh thì sao? Chắc cũng có suy nghĩ nếu lúc trước không chia tay cô ấy thì tốt biết bao. Vì lùi bước mà lựa chọn tôi, giờ hối hận rồi đúng không?" Chu Hồng Hồng đẩy hắn ra. Cô không nghĩ mình lại có thể biểu hiện như một oán phụ như vậy, nhưng cô không nhịn được.

Cô thật sự không nhịn được.

Hắn đứng ở trước mặt cô, tùy cô phát tiết. "Em lúc nào cũng thích suy nghĩ lung tung, anh nói anh hối hận cùng em lúc nào?"

"Anh vừa mới nói đó." Đẩy hắn không được, cô nắm lấy cánh tay hắn mà cắn.

Trình Ý nhìn cô đỏ hốc mắt, nước mắt trong suốt trong đó lung lay sắp rơi xuống. Hắn giơ tay lên muốn xóa sạch chúng, lại bị cô nghiêng đầu né tránh. Hắn vô cùng ảo não. "Anh là hối hận năm đó không biết cô ấy sinh bệnh, chuyện của hai ta còn làm tăng thêm bệnh tình của cô ấy."

Cô cắn môi không nói, một mặt tỏ vẻ quật cường.

Hắn vỗ về mái tóc dài của cô, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh đã từng giả thiết, nếu anh và cô ấy vẫn tiếp tục thì sẽ ra sao, anh tình nguyện thà là như bây giờ."

Chu Hồng Hồng dường như nghe không hiểu lời của hắn, không có chút phản ứng nào.

Hắn lướt qua mặt của cô, ngữ điệu thoáng sốt ruột. "Chu Hồng Hồng, em đừng mãi nghĩ anh và cô ấy như thế nào, tất cả đều đã từ rất lâu trước kia. Lần này chẳng qua là anh thấy cô ấy bị bệnh, mới đi cùng cô ấy thôi. Nếu không, cô ấy đã có cha của đứa trẻ, anh cũng có vợ, gặp mặt làm gì."

Cô vội vã nhìn về phía hắn, khuôn mặt yêu mỵ, sau đó lại nhớ tới cái gì đó, bèn nói: "Cô ấy thích ba của đứa trẻ... Cũng là bởi vì giống anh thôi."

"Không giống, tuyệt đối không giống." Trình Ý đã từng xem qua ảnh chụp người đàn ông kia, hắn chẳng nhìn ra giống ở điểm nào. "Thời Tiệp Nghệ nói hắn là ôn cái gì ngọc, anh nào có ẻo lả như vậy."

"Làấm áp như ngọc." Cô khép mi, sau đó thay bằng giọng ghét bỏ, "Đó cũng không phải là ẻo lả, chỉ là không thô lỗ giống anh mà thôi."

Hắn nghe xong, lại cười xấu xa: "Anh không thô, làm sao khiến em thích."

Chu Hồng Hồng tức giận. "Anh cút đi."

"Được rồi, anh đã nói rồi. Anh không làm em." Hắn kéo cao taycô, hung hăng vỗ mu bàn tay cô vài cái, "Ngoan, đừng nghĩ lung tung. Anh không hề hối hận khi ởcùng với em. Chẳng qua chỉ là, nếu hai ta chậm lại một chút, có lẽ bệnh của cô ấy rất nhanh đã có thể khỏi rồi."

Bản thân Trình Ý cũng biết, nếu năm đó hắn biết chân tướng, theo cá tính của hắn, chắc chắn sẽ không bỏ Thời Tiệp Nghệ. Nhưng mà bây giờ, hắn đã trải qua thời gian cùng Chu Hồng Hồng, tâm tình dĩ nhiên đã khác xưa.

"Đều tại anh cầm thú cường gian tôi, nếu không tôi cũng sẽ không cùng với anh." Cô lại bắt lấy tay hắn cắn, vô cùng hung ác.

Hắn thật bình tĩnh, cứ như thứ cô cắn không phải tay của mình. "Anh cường em lần đó là chuyện không hối hận nhất trong đời này, nếu không làm sao trói được em."

"Lưu manh, tội phạm cường gian!" Chu Hồng Hồng rất bực tức, mặt đã nhăn thành một đoàn.

"Lúc ấy anh cũng từng cho em đi kiện, là chính em không đi thôi. Lông phía dưới của em anh cũng nhổ biết bao nhiêu cái (khụ mình dịch nguyên văn), bây giờ mới đến nói là anhcường gian?"

"Anh —— "

Trình Ý cọ cọ trán cô, "Được rồi, anh là cầm thú, anhcường gian em sao, cái gì cũng là lỗi của anh. Đừng khóc, mới mồng ba tết thôi, khóc sướt mướt là điềm xấu đó."

Cô đành chịu đựngkhông cho nước mắt rơi xuống.

"Thời Tiệp Nghệ hiện tại đãnhớ lại người đàn ông kia. Người nhà cô ấy đang nhờ các mối quan hệ để tìm kiếm, sẽ không có chuyện gì liên quan đến anh nữa." Nói xong, hắn liếc cô một cái, bổ sung một câu, "Em nói xem có muốn anh đến hỏi cô ấy thử xem, ai có thể cả ngày lẫn đêm ở bên cô ấy?"

Chu Hồng Hồng bị lời này gợi nhớ, sợ run lên, mới nói: "Cô ấy cũng rất khổ, người mình yêu mất tích, đứa nhỏ cũng không còn, lại bị loại bệnh di truyền này. Anh chớ đi chọc cô ấy... Hi vọng cô ấy sớm ngày khôi phục..."

"Không ăn giấm sao?" Hắn cười nhẹ, hôn lên gương mặt cô.

Cô ra sức giãy dụa, "Tôi thật không muốn để ý đến anh. Nhanh lên đi, tôi muốn đi ngủ."

Hắn lại nổi lên sắc tâm, "Chu Hồng Hồng, em choanh hôn một chút, chỉ một chút thôi, anh hôn rồi sẽ đi."

"Cút đi." Cô đẩy mặt của hắn, "Đồ lưu manh."

Trình Ý cuối cùng cũng chỉ ngắm nhìn môi của cô, lưu luyến đi ra cửa. "Được rồi, được rồi, em đừng tức giận, anh sẽ chờ em lại trở về làm vợ của anh."

"Anh cứ chờ suốt đời đi." Chu Hồng Hồng lạnh mặt, ở phía sau đá cửa.

----

Nhà ga của làng Vĩnh Cát rất nhỏ, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe trở về thành phố S. Lúc Chu Hồng Hồng đến đó, đã không còn vé ngày mồng năm nữa. Cô đành phải đixe buýt lên thị trấn đón xe khách.

Tới gần hết đợt nghỉ tết, người ra vào nhà ga tấp nập. Cô chờ đợi trong dòng người dài ngoẵng, chật chội để đón xe.

Khi sắp tới phiên cô, Trương Nhạc Minh điện thoại tới, hỏi cô hôm nào về làm việc. Nghe thấy cô còn chưa mua được phiếu, hắn đột nhiên nói, "Nếu không thì tớ đến đó đón cậu."

Chu Hồng Hồng ngớ người ra. "Như vậy rất phiền toái, cậu chạy đến bên này thì tớ cũng đã phải đợi mấy tiếng nữa rồi."

Đầu bên kia không nghe thấy giọng hắn nói, đại khái cũng hiểu được đề nghị này là không thực tế.

Nhưng mặc dù không thực tế, trong lòng cô cũng cảm thấy thật ấm áp dễ chịu. "Trương Nhạc Minh, cám ơn cậu."

"Cảm ơn cái gì, tớ cũng chưa giúp được gì." Hắn cười cười, sau đó thân thiết hỏi: "Nếu không mua được vé thì cậu phải làm sao bây giờ?"

"Tớ có người bạn hôm đó cũng về thành phố, nếu như không mua được vé, hôm đó tớ sẽ đi nhờ xe."

Ngồi xe của Trình Ý là sự lựa chọn cuối cùng của Chu Hồng Hồng. Nếu như có thể mua được vé, cô sẽ có thể an toàn về thành phố.

Điều này là bởi vì, Trình Ý hai ngày nay rất dính người, cô bị hắn quấn quít đếnsợ. Hắn vốn là loại người vô lại, nay lại thêm da mặt dày đến vô cùng. Thật may là hôm nay, hắn và đám bạn rượu thịt của hắn đi leo núi, bằng không cô còn không chắc mình có ra khỏi thị trấn không.

Chu Hồng Hồng có lúc nghĩ lại, mình đối với Trình Ý có quan trọng đến vậy sao? Trước kia thì thật đúng là không hề quan trọng.

Có lẽ là trời cao thương sót, cô mua được vé ngày mồng năm. Mặc dù là chuyến xe rất sớm.

Có được may mắn này, cô lại suy nghĩ tìm cách lừa Trình Ý. Cô tính toán sáng sớm ngày mai phải đi xe buýt đường dài, nhưng quan trọng nhất là mẹ cô đừng nói lỡ miệng.

Về phần đi gì đến công ty thì sau đó tính tiếp... Dù sao Trình Ý cũng không biết công ty của cô ở đâu, hắn cũng không thể tìm được.

Sau khi về nhà, Chu Hồng Hồng giải thích với mẹ Chu, bảo ngày mai Trình Ý không rảnh đưa cô trở về thành phố, cô đã mua vé rồi.

Mẹ Chu không hề hoài nghi.

Tối hôm đó, Chu Hồng Hồng đề phòng Trình Ý thình lình đến nhà tìm. Khi hắn gọi điện thoại cho cô thì cô chủ động nói muốn đi ăn khuya.Vì không để cho hắn nghi ngờ, thái độ của cô vẫn rất lạnh nhạt.

Trình Ý có vẻ hết sức ân cần, lúc gọi món đều chăm sóc theo khẩu vị của cô.

Vì thế cô mới biết, thì ra hắn cũng biết sở thích của cô.

Cô đem ý nghĩ này nói với hắn.

Hắn liếc xéo cô, "Tốt xấu gì thì cũng ngủ với em bảy năm, đây là điều cơ bản nhất."

Chu Hồng Hồng cũng rất bàng hoàng.Cô không hề không yêu Trình Ý. Ngược lại, cô thật sự thương hắn.

Nhưng mà hắn giữ cô lại như vậy, cô vẫn không động lòng. Hắn đối với cô không tốt, thì cô không vui. Bây giờ mỗi ngày hắn đều dỗ cô, cô lại vui không nổi. Nỗi chờ mong trong lòng cô, vẫn không được đáp ứng. Cô nghĩ, nếu không chiếm được, vậy thì tình nguyện không cần. Không thấy hắn, không nghĩ đến hắn, vậy trong lòng cũng sẽ không đau.

Về chuyện của Thời Tiệp Nghệ, cô không phải là không tin hắn, chẳng qua là cô sợ. Cô sợ nhỡ Thời Tiệp Nghệ lại phát bệnh, hắn sẽ lại ném hết thảy xuống vội vàng chạy đến với cô ta.

Cô muốn chiến thắng quá khứ của hắn, nhưng ai sẽ cho cô sức lực đây...

Trước khi về nhà, Trình Ý kéo Chu Hồng Hồng quẹo vào chỗ tối trong ngõ nhỏ, lòng tràn đầy vui mừng nói: "Hôm nay, cho anh hôn một cái, được không?"

Chu Hồng Hồng không nhìn thấy rõ mặt của hắn, chỉ thấy đường cong mơ hồ. Thế nhưng tiếng nói vang lên bên tai, khiến cho cô hoảng hốt cảm giác được một loại thân mật thật ấm áp.

Trong bóng đêm, giọng nói của hắn mê hoặc cô. Cô sửng sốt.

Trình Ý thấy cô không phản kháng coi như là đã chấp nhận, cúi đầu chuẩn xác dán lên môi cô.

Chu Hồng Hồng phản ứng lại, sau đó có chút kháng cự, đang muốn lui về phía sau đã bị hắn chế trụ.

Hắn rất ít khi quấn quít dịu dàng như thế, động tác thong thả mà thương tiếc, một tấc lại một tấc tìm kiếm.

Cô ngửa đầu, gắt gao kéo áo của hắn. Trong khi hắn trằn trọc mút cánh môi cô, cô gần như mềm nhũn muốn ngã xuống, bị hắn đúng lúc kéo lại.

Hắn nâng thân thể của cô lên, kỹ xảo tuyên bố muốn dụ hoặc cô.

Cho đến khi ngã tư đường phía ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Chu Hồng Hồng mới hoàn hồn. Cô sợ bị người khác nhìn thấy, kích động vỗ Trình Ý.

Trình Ý đang hôn hứng thú, sao có thể để ý đến cô.Hắn giằng co môi của cô không chịu buông, đến khi bức cô không thở được, mới vẫn chưa thỏa mãn buông cô ra.

"Chu Hồng Hồng, đêm nay em thật ngoan." Hắn hơi hổn hển, lau mổ môi của cô, "Anh muốn em luôn ngoan như thế này."

Đúng vậy, nếu cô vẫn ngoan như vậy thì tốt rồi.

Sự thật thì, ngay tại ngày hôm sau, Chu Hồng Hồng chạy mất.

Trình Ý hẹn với cô là mười giờ sáng. Cô nói hành lý không nhiều lắm, không cần hắn giúp đỡ, đến lúc đó cô sẽ đến thẳng nhà họ Trình. Nói xong, cô còn hôn nhẹ hắn một cái, kết quả khiến hắn một phen lại quấy rầy cô.

Trình Ý bởi vì được hôn đến mê hồn, cô nói cái gì hắn đều đồng ý.

Lúc mười giờ, Chu Hồng Hồng không xuất hiện, Trình Ý chỉ nghĩ là cô đến muộn. Nhưng cho đến mười giờ mười lăm phút cô cũng không có tin tức gì, hắn cảm giác có gì đó không thích hợp.

Điện thoại của cô lại trong trạng thái không liên lạc được.

Hắn lại đợi một lúc, lại gọi tiếp, vẫn không có tín hiệu.

Trình Ý vội vàng chạy tới nhà họ Chu, nhấn chuông cửa đến nửa ngày, cũng không có người đáp lại.

Trên mặt của hắn mây đen dầy đặc, quả thực là sấm chớp đùng đùng.

Hắn quay về nhà họ Trình tính lái xe trở về thành.

Vừa khéo gặp Bà Hai đi ra sân sau, thấy thần thái buồn rười rượi của con trai mình, bà vội thăm dò hỏi một câu, "Sao không đợi Hồng Hồng?"

"Đợi?" Trình Ý nhếch mép cười, cảm xúc lung tung trong lòng đã khiến cho hắn không thể che giấu."Cô ấy chờ chết đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui