Nhờ tin tức Vân Tú cung cấp sau khi trùng sinh, ta nhanh chóng khống chế được một đám quan lại nhỏ.
Không dùng tiền tài thì dùng nhược điểm.
Bọn họ bắt đầu thổi phồng Ôn Trường Phong, khen ngợi mỗi một lời nói, mỗi một hành động của hắn.
Nữ giới ra vào phủ hắn nhiều như thoi đưa.
Trước đây Vân Tú vẻ vang nhiều năm, sau đó thì khổ không sao tả xiết.
Ôn Trường Phong yêu nàng, nhưng cũng không yêu nàng đến thế.
Tình cảm thời thiếu niên không thể nắm giữ trở thành ám ảnh cả đời.
Vân Tú từ ánh trăng sáng không thể với, trở thành nốt ruồi son trong lòng bàn tay, không còn tầng hào quang kiếp trước nên Ôn Trường Phong nhanh chóng cảm thấy nàng nhạt nhẽo.
Vân Tú vì cạnh tranh với đám nhân tình, bắt đầu lợi dụng những sự kiện ở kiếp trước, trợ giúp hắn điều động các thế lực trong triều đình.
Ôn Trường Phong lớn mạnh rất nhanh.
Kế tiếp sẽ đến lượt mấy quân cờ trong tay ta ra trận.
Bản thân hắn đã có dã tâm quấy phá, còn có Vân Tú tham lam tẩy não, cộng thêm những người ta sắp xếp tung hô hắn.
Không lâu lắm, hắn lựa chọn kéo bè tạo phản.
Vân phủ không thể né tránh, bị cột chung một thuyền cùng hắn.
Từ đó về sau, tranh đấu giữa các đảng phái bắt đầu khởi động.
Ôn Trường Phong dần cảm thấy quá sức, không tránh khỏi việc bị thế cục đẩy đi, làm rất nhiều chuyện không thể quay đầu.
Vân Tú có chút hoang mang.
Nàng tới tìm ta, chất vấn ta, hỏi kiếp trước tại sao lựa chọn hòa ly.
Mười năm trôi qua, quần áo trên người nàng vẫn quý giá xa hoa, mỗi một cây trâm ngọc trên búi tóc đều có giá trị liên thành.
Mặt nàng bôi phấn ngọc trai, cánh môi thoa son môi màu hồng đào.
Vậy mà trông nàng thật là mỏi mệt, giống như già đi hơn hai mươi tuổi.
Toàn bộ phu nhân, tiểu thư chốn kinh thành đều nịnh bợ Thừa tướng phu nhân là nàng.
Nhưng bây giờ nàng lại hèn mọn kéo ống tay áo ta, cầu xin ta nói cho nàng biết.
“Vân Hà, tại sao kiếp trước ngươi hòa ly với hắn?”
“Vân Tú, làm sao ta có thể biết được? Người trùng sinh là ngươi mà.” Ta cười nhạt: “Huống chi bây giờ ngươi mới hỏi, ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”
Mắt Vân Tú có vẻ căng thẳng, ngón tay nàng mang hộ giáp(!), bên trên đó được khảm đá quý hồng hồng xanh xanh.
Nó chọc vào tay ta, rất đau.
Ta dùng sức bẻ tay nàng ra, lùi ra sau hai bước: “Ta chẳng qua là một người mang mệnh nghèo rớt mồng tơi, kiếp trước không được hưởng phú quý, kiếp này cũng không có tư cách.”
(!) Móng tay giả làm bằng kim loại quý, giống mấy cái mà quý tộc thời nhà Thanh hay mang.
Mặt Vân Tú trắng bệch, tuyệt vọng nhìn ta.
Cầu mà không được đáp án, nàng túng quẫn quay về.
Lại nửa năm trôi qua, chứng cứ Ôn Trường Phong bí mật mưu tính tạo phản được trình lên trên.
Hoàng đế giận dữ, hạ chỉ tru di cửu tộc, mùa thu năm sau xử trảm.
Từ lâu ta đã không phải là người nhà họ Vân, tất nhiên được miễn tội chết.
Khi thánh chỉ tru di cửu tộc đưa tới, ta cố ý xuống núi cùng A Cốc.
Ta đứng giữa đám người hóng chuyện ngon lành.
“Không phải như thế!” Vân Tú đẩy người của quan phủ ra: “Sống lại một lần nữa, ta sẽ không sai, không thể...”
Người khác không chiều theo ý nàng, thấy nàng quậy phá thì chát chát hai bạt tai.
Vân Tú bị đánh ngu người, thẫn thờ đứng yên một chỗ.
Bỗng dưng nàng liều mạng giãy giụa, lúc đầu còn ảo tưởng Vân phủ có thể bảo vệ nàng, đến khi biết Vân phủ bị liên lụy, cha cũng bị xử trảm thì bắt đầu điên khùng la hét bản thân vô tội.
“Không phải ta! Người đáng chết là Vân Hà, là thứ nữ...”
Nàng giở giọng nói chuyện từ mười mấy năm trước, bảo Vân Hà mới là người nên gả cho Ôn Trường Phong.
Nhưng nào có ai thèm để ý lời kẻ điên sắp chết đâu?
A Cốc đứng bên cạnh ta, trề môi reo lên: “Cho dù có đổi lại là ngươi thì ngươi cũng không bị xử trảm, ngươi hòa ly...!đàn ông đúng là không đáng tin cậy.
Vân Tú tự xưng trùng sinh một kiếp, vậy mà vẫn còn đi vào con đường cũ.”
Vân Tú bị bắt vào đại lao, thần trí như ngu si điên dại.
Nàng khó có thể tiếp thu mộng đẹp tan tành.
Nàng hết khóc rồi lại cười, lúc thì hất chén cơm thà chết cũng không ăn, lúc thì nhặt cơm lên, liều mạng nhét vào trong miệng.
Ta tốt bụng vào tù thăm nàng.
Khi thấy ta thì nàng sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được, khóc gào bổ nhào vào song sắt.
“Vân Hà! Ngươi hại ta! Người nên chết là ngươi! Không phải ta!”
Nàng đầu bù tóc rối, hôi thối khó ngửi.
Ta bịt mũi: “Tiểu thư, quên mất, ta đã không còn quan hệ gì với Vân phủ nữa...!Vân cô nương ơi, lúc trước là ngươi cứng rắn muốn gả đi mà.”
Nàng thất thần một chút: “Không đúng, không đúng, có phải ngươi sớm biết Ôn Trường Phong tạo phản thất bại...!Kiếp trước ngươi đã biết rồi đúng không? Kiếp này ngươi một lòng muốn xuất gia, dùng cách đó để bảo vệ bản thân ngươi...”
Tai họa ập lên đầu, Vân Tú ngược lại thông minh được một lần.
Ta không trả lời câu hỏi của nàng: “Nể tình trước đây chúng ta quen biết nhau, ta tới tiễn ngươi một đoạn đường.”
Nàng đánh chụp song sắt, thân mình trước sau lay động: “Đồ tiện nhân...!ngươi hại ta, đáng lẽ ta nên ném ngươi xuống hồ vào ngày hôm đó, làm ngươi chết chùm với ả tiện tì kia! Mắt ta mù rồi mới không thấy ngươi mới là người giật dây đằng sau...”
Vân Tú hối hận xanh ruột.
Ta tận tình thưởng thức nàng điên loạn trước lúc qua đời, nhấm nháp hương vị báo thù thành công.
“Nếu Vân cô nương không phục, vậy thử trùng sinh thêm một lần xem sao.”
Nàng kêu la quỷ quái, vươn cánh tay muốn bắt lấy ta.
Tiếng động kịch liệt đưa cai ngục tiến tới.
Cai ngục xách theo gậy gộc, vừa tới gần là Vân Tú sợ hãi câm họng, quay đầu trốn vào trong góc.
Cai ngục hừ lạnh, sau đó mới rời đi.
Nàng oán hận nhìn ta chằm chằm, không nói gì nữa.
Ta lẳng lặng quan sát nàng thêm chốc lát, ra ngoài đưa cai ngục chút tiền trà bánh, nhờ họ chiếu cố người nhà họ Vân một chút.
Còn Ôn Trường Phong và cha thì ta lười đi xem họ.
Nhân quả xấu đang chờ bọn họ sẵn rồi.
Ta muốn họ cố gắng sống thật an ổn, đợi đến ngày bị xử trảm, từ tốn nếm thử cảm giác tuyệt vọng trước lúc đến thế giới bên kia.
Đừng có chờ không nổi đến ngày đó đã tuyệt vọng thắt cổ kết thúc cuộc đời này.
Cai ngục dễ nói chuyện, hắn cầm túi tiền nặng trịch cười ha hả: “Am chủ có tấm lòng lương thiện quá, cũng nhờ mấy năm nay am chủ làm nhiều việc tốt lành, được nhiều phúc báo mới tránh khỏi kết cục giống như mấy người này.
Cứ yên tâm đi, ta bảo đảm trông chừng họ thật kỹ, để họ ăn ngon, ngủ ngon.”
Ta nhẹ mỉm cười: “A di đà phật.”
...
Ngày hành hình, ta cố ý mặc đồ như người thường, nhất thời cao hứng còn may một con ngựa vải.
Ta ôm con ngựa vải ngây ngô kia, đứng ở hàng đầu tiên giữa đám đông, nhìn đoàn người sắp bị chém đầu.
Vân Tú sợ tới mức không khống chế được đại tiểu tiện, Ôn Trường Phong cũng không bình tĩnh hơn được bao nhiêu.
Cha ta dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn.
Cho dù tóc ông bạc trắng, ánh mắt tuyệt vọng bi ai thì khí thế vẫn còn nhìn được.
Đến khi cha nhìn thấy ta thì đột nhiên xúc động lên.
“Vân Hà!” Ông gọi to tên ta.
Vân Tú và Ôn Trường Phong cũng đồng loạt nhìn về phía này.
Ta mỉm cười gật đầu với họ.
Buổi trưa đã đến, nhóm đao phủ giơ cao thanh đao lớn, ta cũng giơ con ngựa vải nhỏ nhắn kia lên.
Ta để nó ở trước người, đùa nghịch bốn chân của nó.
“Lộc cộc...” Ta biểu diễn cảnh ngựa non chạy vội.
Mẹ ta chết vì con búp bê vải giống như thế này, ta mang nó đến đây làm quà tặng trước lúc họ lâm chung.
Vân Tú mặt cắt không còn hạt máu đột ngột trắng bệch.
Cha ta cũng hoảng hốt vô cùng.
Cạch một tiếng...
Thanh đao trên tay đao phủ nhất trí chém xuống.
Từng cái đầu người, mang theo biểu cảm hoảng sợ và tỉnh ngộ, nằm yên trên mặt đất phủ đầy tro bụi.
...
Chuyện thứ nhất mà ta làm khi rảnh rỗi là đắp mộ phần, chôn di vật của mẹ xuống đó, thường xuyên đến cúng bái.
Chuyện thứ hai là ta đối diện với nỗi sợ bị chết đuối, học bơi lội xong rồi.
A Cốc một hai phải dạy ta cho bằng được.
Chuyện thứ ba, chúng ta cùng nhau đi du ngoạn.
Ta và A Cốc, một chiếc xe ngựa, vài người bảo tiêu, còn có mấy bao vàng bao bạc.
Chúng ta ngồi thuyền lướt trên sóng biếc, thưởng thức sông nước đổ ra biển rộng.
Tìm kiếm đường mòn giữa rừng, sau đó sống những tháng ngày tìm hoa quế trên núi cao.
Dậy sớm không ngại lạnh giá, tối muộn chẳng sợ sương hàn.
Non sông gấm vóc này chữa lành cho ta nhiều lắm.
Rất lâu sau đó, chúng ta bàn luận chuyện năm xưa.
A Cốc nói ta quá kiên nhẫn, nhịn nhục mười năm, thiết kế bàn cờ lớn như thế trong bóng tối, ngoài mặt không để lộ một chút nào.
Chờ ba năm, năm năm, thậm chí mười mấy năm.
Chờ Ôn Trường Phong lớn mạnh, chờ Vân phủ suy tàn.
Chờ hết thảy ân oán chấm dứt trên dòng đời.
Cuối cùng đại thù đã báo.
A Cốc cảm thán hỏi ta, lúc biết Vân Tú trùng sinh có sợ không?
Ta cười.
Có thể là trời cao hữu ý, muốn Vân Tú nếm thử nhân quả nàng tạo ra.
Vậy nên mới cho phép nàng được trùng sinh.
Có vài nghiệp chướng không thể chỉ dùng một đời để chuộc tội.
(Hoàn).