Hai Lần Bao Dưỡng



Trên xe lửa hướng về Lhasa, thiếu niên trong sáng một thân sơ mi chữ T nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm những cảnh vật đang bay nhanh về phía sau ngoài cửa sổ. Nam nhân bên cạnh khẽ ho nhẹ một tiếng, “Ngượng ngùng, vị trí 5E này là của tôi.”

Thiếu niên quẫn bách đứng dậy, liên hồi giải thích, “Thật có lỗi thật có lỗi, tôi chỉ là muốn nhìn cảnh vật ở bên ngoài, tôi là số 5D.”

Nam nhân khoát tay, tỏ vẻ không thèm để ý, “Vậy cậu cứ ngồi ở trong đi, tôi đổi với cậu.”

Thiếu niên kinh hỉ nói lời cảm ơn, sau khi ngồi xuống từ trong balo lấy ra một khối chocolate đưa cho nam nhân, “Cảm ơn anh, tôi là Dịch Bình, vừa mới tốt nghiệp đại học, trước khi tìm việc làm muốn tới Tây Tạng chơi một phen.”

Nam nhân tiếp nhận chocolate, lễ pháp gật đầu: “Bùi Hồng Viễn.”

“Bùi đại ca, anh cũng là tới Tây Tạng sao?”

“Ừm, công ty cho nghỉ phép, muốn đi du lịch giải sầu.”

“Bùi đại ca, đi cung điện Potala không?”

“Bùi đại ca…”

“Bùi đại ca…”

Màn ảnh dần xa xa, cuối cùng hình ảnh dừng lại là một đường sắt cao tốc đã đi qua. Thanh âm của thiếu niên cũng dần dần nhạt đi, chỉ còn lại một tiếng gọi ‘Bùi đại ca’.

“Cut!” Đạo diễn hô, “Đoạn này quay rất tốt, qua.”

Tề Sách sờ sờ đầu của Lâm Mặc, con mèo nhỏ cười cười, vươn tay qua cầm lấy chocolate được dùng để làm đạo cụ, bóc giấy gói cho vào trong miệng.

Tổ đạo cụ lệ rơi đầy mặt, Lâm đại minh tinh, hạ miệng lưu tình, chocolate còn cần để dùng cho màn quay tiếp theo a!

Quay phim ở Tây Tạng được tiến hành vô cùng thuận lợi, trừ bỏ nhân viên tổ phim không được đi lại tự do ra, những cái khác đều rất tốt. Bởi vì bộ phim này là do văn phòng của Tề Sách tự mình chế tác, cho nên đạo diễn sản xuất cùng những người khác đều là bằng hữu của Ảnh đế. Một đám người trong quá trình quay phim cũng đều rất vui vẻ nói nói cười cười, trạng thái rất thoải mái.



Ở Lhasa vừa mới xuống máy bay, đạo diễn lộ ra vẻ mong chờ nhìn Lâm Mặc, “Thế nào, có cảm giác sao?”

Lâm Mặc không hiểu gì cả, lại nhìn nhìn không trung xanh ngắt, gật đầu, “Ừm, rất đẹp, có một loại cảm giác tâm linh được gột rửa.”

Đạo diễn dẫn dắt từng bước, “Không phải loại cảm giác này. Có hay không cảm thấy choáng váng đầu óc, buồn nôn, hô hấp không thoải mái, không muốn ăn uống gì?”

Con mèo nhỏ ‘crắc’ cắn một miếng kẹo gạo hoa trong tay, lắc đầu, “Không có, nghe nói heo nhân sâm của Tây Tạng ăn đặc biệt ngon, đạo diễn, chúng ta có được ăn hay không?”

Đạo diễn nhụt chí, “Cậu không bị say máy bay hay sao?”

Lâm Mặc nghi hoặc, “Không bị say không phải là rất tốt sao?”

“Chính là Dịch Bình có. Cậu nếu như cũng bị say máy bay, như vậy màn diễn này liền dễ dàng qua cửa rồi.”

Lâm Mặc: “..” Mẹ nó, thực thần kinh.

Lại ví dụ như người phụ trách sinh hoạt đột nhiên đi vào bên trong bãi đỗ xe mà mọi người đang quay phim, nói: “Mọi người có muốn nếm thử một chút sữa chua Yakult không. Sữa chua Yakult ở nơi này vô cùng đặc, cầm bát lộn ngược cũng sẽ không bị chảy ra ngoài, được làm từ mật hoặc đường trắng, hương vị rất ngon.”

* sữa chua Yakult:  là loại sữa chua lên men

Con mèo nhỏ khuôn mặt tràn ngập tỏa sáng, cùng các nhân viên điên cuồng gật đầu.  Người phụ trách sinh hoạt chỉ cười không nói gì cả.

Tại sau ba ngày ăn cơm hộp, Lâm Mặc bất hạnh bị một số người trong tổ làm phim chọn làm người đại diện, đẩy tới trước mặt của người phụ trách sinh hoạt, thật cẩn thận hỏi: “Cái đó, người phụ trách đại nhân, chúng tôi khi nào thì mới có thể được nếm thử sữa chua Yakult nha?”

Người phụ trách kinh hỉ, “Cậu muốn mua sao? Giúp tôi mua một phần, cảm ơn!”

Lâm Mặc: “…” Hình như có chỗ nào đó không đúng.

“Cái đó, không phải là anh hỏi mọi người có muốn nếm thử hay không sao…”

Người phụ trách đúng tình hợp lý nói, “Đúng vậy, tôi chỉ mới nhìn qua ở trên mạng, chưa từng nếm thử, cho nên liền thử hỏi xem các người có ai muốn ăn không thì mua giúp tôi một phần.”

Lâm Mặc lệ rơi đầy mặt, quay đầu nhìn mọi người trong tổ làm phim. Mọi người lập tức giải tán, tựa như đã sớm dự đoán được là kết quả này, liền ngay cả Tề Sách cũng đều là vẻ mặt nghẹn cười.

Các người bắt nạt người mới như vậy, thực sự được sao?!

Cuối cùng vẫn là Lâm Mặc tự bỏ tiền túi ra để mời mọi người, thời điểm đi vào trong trấn để mua Yakult, đạo diễn chủ động đem Ảnh đế đẩy tới, “Mau mau, bồi Tiểu Lâm cùng đi, vừa lúc bồi dưỡng tình cảm, tìm cảm giác khi diễn.”

Đóng gói một đống lớn Yakult, con mèo nhỏ linh quang chợt lóe, móng vuốt ‘ba’ một cái chụp lên trên mặt quầy, “Ông chủ, cho tôi thêm một phần, không cần cho đường.”

Ông chủ kinh ngạc, “Yakult này rất chua, không cho thêm đường, các người sẽ không uống quen.”

“Không có việc gì, không có việc gì, bằng hữu của tôi chính là rất thích uống loại Yakult nguyên chất như vậy.”

Khi Lâm Mặc trên mặt tràn ngập tươi cười đem Yakult đưa tới trong tay của người phụ trách sinh hoạt, người phụ trách sinh hoạt không hiểu vì sao lại cảm thấy được sau lưng thổi tới một luồng gió lạnh. Một ngụm cho Yakult vào trong miệng, người phụ trách sinh hoạt suýt chút nữa nhổ ra, “Như thế nào chua như vậy!”

Lâm Mặc vô tội múc lên một thìa, nuốt vào, “Chính là hương vị này a, người phụ trách ca ca, anh đừng lãng phí nha, tôi phải chạy thật xa mới có thể mua về được đó.”

Người phụ trách sinh hoạt nước mắt rưng rưng đem sữa chua Yakult không đường nuốt xuống, trong lòng thầm thề, về sau không bao giờ… uống sữa chua Yakult nữa!



Bùi Hồng Viễn giúp đỡ Dịch Bình đang bị thương ở chân từng bước từng bước đi qua đèo Semo La, lọt vào trong tầm mắt là tuyết trắng xóa, tương phản mãnh liệt, là bầu trời trong suốt màu xanh lam. Có lẽ bởi vì không khí quá mức tốt đẹp, nam nhân nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên người đang thở dốc, nóng đầu hôn lên trên gương mặt ửng đỏ của thiếu niên. Thiếu niên kinh hoảng ngẩng đầu, “Không, không được, đây là xúc phạm.”

Thanh âm của nam nhân trở nên mê hoặc, tựa như Samael dụ dỗ con người vụng trộm ăn trái cấm, “Có lời đồn rằng, phàm là người đi một vòng quanh núi Kailash, liền có thể được gột rửa tất cả tội nghiệt trong đời; đi mười vòng, sẽ thoát khỏi trăm năm bị đày khổ dưới địa ngục; đi trăm vòng, sẽ hóa thành Phật. Tiểu Dịch, anh đi tới núi này không phải để cầu thành Phật, chỉ cầu Thần khoan thứ cho tội lỗi của anh. Đừng sợ, Thần sẽ khoan thứ cho chúng ta.”

*  Samael:  là một trong ba vị thiên thần đầu tiên, thực thể có quyền năng gần như chỉ đứng sau Chúa, nhưng không phải là thực thể đầu tiên được Chúa tạo ra. Tên của Samael có nghĩa là ‘Độc dược của Thiên Chúa’, nhiệm vụ là thay Chúa hành quyết những kẻ phải chịu phán xét hoặc là kẻ thù của Thiên Chúa. Trong ghi chép cổ xưa, Samael được coi là kẻ đã dụ dỗ Adam cùng Eva ăn trái cấm

Ánh mắt của thiếu niên dần dần mê ly, đôi môi cũng tiếp hợp, nụ hôn của hai người từ cẩn thận dần dần trở nên điên cuồng. Ở trên núi Thần, ở tại Thánh hồ, không kiêng nể gì phát tiết tình yêu.

* núi Thần, Thánh hồ:  ở đây là chỉ núi thiêng Kailash và Thánh hồ Manasarovar

“Cut!” Đạo diễn thập phần vừa lòng hô dừng, “Không tồi không tồi, bất quá ánh mắt của Bùi Hồng Viễn lộ rõ hơn một chút tâm tình thì tốt rồi, muốn thử lại hay không?”

Lâm Mặc đang muốn từ chối, Tề Sách lại cười giữ chặt con mèo nhỏ, “Cứ như vậy đi đã. Đạo diễn, hôm nay xong rồi chứ? Tôi muốn đem Tiểu Mặc đi dạo trên núi một chút.”

Đạo diễn nhìn sắc trời, đã không còn thích hợp để tiếp tục quay, bàn tay to vung lên, “Đi thôi, đi thôi, chú ý an toàn.”

Núi thiêng Kailash, vị vị vương của đồi núi, mang theo linh thiêng của Phật giáo, quanh năm tuyết đọng, ánh mặt trời rọi xuống những mảnh tuyết trắng tạo ra những vầng hào quang lóa mắt. Tề Sách đưa con mèo nhỏ đi xung quanh, giảng cho cậu nghe từng chút một về truyền thuyết của Kailash. Ngọn núi của thần linh, thiên đường nơi hạ giới, trung tâm của thế giới.

Lâm Mặc bị cảnh tượng tự nhiên tráng lệ này làm cho kinh sợ, thì thào: “Tề ca, chúng ta đóng phim ở đây, thật là xúc phạm.”

“Thần yêu thế nhân, sẽ khoan thứ cho chúng ta.”

Lâm Mặc không nói gì, đột nhiên nghĩ tới Sở Diễm. Nếu tình cảnh này, người bồi ở bên cạnh cậu là nam nhân kia thì thực tốt. Bọn họ cùng nhau đi vòng quanh núi, tẩy đi một thân tội nghiệt, chuyện cũ cũng sẽ theo tội nghiệt mà tiêu tán; bọn họ cùng nhau đi hành hương, khẩn cầu Thần minh chúc phúc, lấy được tân sinh.

* đi hành hương:  là nghi thức thắp hương đi nhiễu chung quanh tháp và điện Phật, đồng thời cũng ám chỉ việc thắp hương lễ bái trước tượng Phật, Bồ tát…

Sợi cờ Kinh theo gió vũ động, những lá cờ Kinh thay đổi liên tục từng vòng từng vòng, quang mang từ tuyết sơn chiết xạ khiến cho hai mắt mơ hồ, nam tử thần tình ôn nhu hôn lên trên đôi môi như cánh hoa của Lâm Mặc.

Môi, kề sát, miệng cũng kề sát.

Môi cùng môi tiếp nối, kề sát vào nhau.

Lâm Mặc trầm mặc bị động tiếp nhận nụ hôn này, hồi lâu sau, Tề Sách thất bại rời khỏi đôi môi của cậu, “Quả nhiên, trừ bỏ người kia ra, ai cũng đều không được.”

Đều nói con chó Ngao là loài trung thành, cả đời chỉ nhận thức một chủ nhân, kỳ thực chó Ngao rất ngốc, trong đầu của nó chỉ có thể nhớ kỹ một người mà thôi. Lâm Mặc thường thường cảm thấy được, bản thân đại khái chính là con chó Ngao ngu ngốc không ai sánh bằng kia. Sở Diễm lấy tư thế cường ngạnh xông vào trong cuộc đời của cậu, ôm đi toàn bộ tình cảm của cậu. Cho dù bản thân hiện tại có muốn cố gắng tiếp nhận Tề Sách, muốn lại một lần nữa bắt đầu lại, e rằng trừ bỏ nam nhân kia ra, chỉ sợ bản thân rốt cuộc cũng không thể nhớ được người thứ hai.

Nhớ rõ Sở Diễm đã từng đưa mình đi qua Thánh thành Jerusalem, cũng giống Tây Tạng, là một địa phương rất thích hợp để hành hương. Tại Jerusalem, bản thân trộm ngắm nam nhân bên cạnh, trong lòng yên lặng cầu nguyện, trước khi rời khỏi còn lặng lẽ đem một tờ giấy nhét vào bên trong khe tường, trên tờ giấy chỉ có bảy chữ —– ý nguyện duy nhất, bạc đầu không phân ly. Một nguyện vọng như vậy, đại khái đủ để bản thân nhớ cả đời.

Phần quay phim ở trên núi rất nhanh liền tiến vào kết thúc, chỉ còn một phần diễn rất nhiều năm sau Bùi Hồng Viễn trở lại thăm chốn cũ, chìm đắm trong bi thương. Lâm Mặc không còn cảnh quay một thân thoải mái, cười tủm tỉm ngồi xổm bên cạnh đạo diễn, nhìn Ảnh đế đại nhân đang diễn xuất.

Đạo diễn vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Khụ khụ, nghiêm túc một chút, cậu cứ cười như vậy, đợi lát nữa Ảnh đế khóc không nổi thì phải làm sao.”

Lần quay phim này đối với diễn xuất của diễn viên yêu cầu cực cao, sau khi khóc một hồi thì toàn bộ đoạn diễn sẽ kết thúc. Bùi Hồng Viễn nhìn về nơi xa xăm, Thánh hồ Manasarovar tựa như gương sáng phản chiếu bầu trời xanh lam, nghĩ tới thiếu niên mình yêu kia, lã chã rơi lệ.

Lâm Mặc nghĩ nghĩ, không biết từ chỗ nào tìm tới được một nửa củ hành tây. Cậu như kẻ trộm lén lút bước tới trước mặt của Ảnh đế, bắt lấy tay của anh, bắt đầu hướng lên trên không ngừng sát.

Tề Sách nghi hoặc, “Làm cái gì vậy?”

“Thời điểm diễn xuất mà không khóc được, em đều làm như vậy. Lát nữa nếu anh không khóc được, dùng tay chà sát lên mắt, nước mắt liền…” Lâm Mặc vừa nói vừa làm mẫu cho Ảnh đế, quen thuốc dùng cánh tay ở trên mắt xoa xoa, đột nhiên lập tức dừng lại. Hậu tri hậu giác nhớ tới trên tay của mình cũng dính chất lỏng của hành tây, hai giây sau, nước mắt của con mèo nhỏ liền ‘xoàn xoạt’ chảy xuống.

* hậu tri hậu giác:  việc tất cả mọi người đều biết, chỉ có bản thân là chậm chạp không nhận ra

Tề Sách hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay ra giúp cậu chà sát nước mắt. Sau đó…

Nhân viên tổ làm phim một trận luống cuống chân tay, Lâm Mặc ánh mắt đỏ bừng ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh đạo diễn, không nói lời nào.

Đạo diễn nhìn chằm chằm Lâm Mặc một hồi lâu, cuối cùng quay đầu cùng biên kịch thương lượng. Cảnh Dịch Bình khóc nhất định phải thêm vào, chỉ bằng bộ dạng này của Lâm Mặc, lên màn ảnh tuyệt đối sẽ mê hoặc được một đám người.

Con mèo nhỏ nghiến răng nghiến lợi, yên lặng ngồi xổm trong góc mài móng vuốt.



Phần quay ở Tây Tạng quay hết ba tháng, đạo diễn vì muốn đạt được tới sự hoàn mỹ, có đôi khi một màn quay mặt trời mọc cũng có thể phải chờ tới vài ngày. Tuy rằng trên cao nguyên điều kiện gian khổ, nhưng mà Lâm Mặc cũng vui vẻ không muốn trở lại Bắc Kinh, thời điểm không có việc gì liền đi loanh quanh.

Trong trấn nhỏ rộn ràng náo nhiệt, Lâm Mặc nhìn chằm chằm một sợi cờ Kinh mà ngẩn người. Tề Sách đem sợi cờ Kinh cầm tới trong tay thưởng thức: “Thích không?”

Lâm Mặc cười cười, tiếp nhận sợ cờ Kinh, không ngừng chuyển động hai vòng, lại đem nó thả về chỗ cũ, lắc đầu, “Cho dù có thích hơn nữa thì cũng đâu có ích lợi gì, nó chỉ thích hợp khi ở tại Tây Tạng.”

Từ sau khi hôn qua ở trên núi, giữa hai người không khí trở nên rất kỳ quái, Lâm Mặc giả bộ như không có việc gì, vẫn như trước cùng mọi người nói nói giỡn giỡn, cũng không có cố ý lảng tránh Tề Sách. Chỉ là Tề Sách biết, Sở Diễm tựa như hạ xuống một ấn ký khắc sâu trong lòng của con mèo nhỏ, muốn hủy diệt, thực sự là quá khó khăn.

Cũng may đạo diễn là một người tôn sùng tình yêu Plato, toàn bộ những màn thân mật trong bộ phim điện ảnh cũng không có quá nhiều, cho dù có diễn cảnh lên giường thì cũng rất hàm súc, tránh được không ít xấu hổ.

* tình yêu Plato:  là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt

Mối quan hệ giữa Tề Sách và người phụ trách sinh hoạt rất tốt, đối với chuyện tình giữa hai người cũng lý giải không ít, thường xuyên chọc ghẹo Ảnh đế rằng ‘đường truy thê’ còn gian khổ. Tề Sách cười khổ, chỉ e không đuổi được người tới tay. Từng khẳng định bản thân có thể tiến được vào trong lòng của Lâm Mặc, nhưng hôm nay mới biết được, trái tim của Lâm Mặc quá nhỏ bé, không dung được thêm người nào khác nữa. Hơn nữa, chỉ cần người kia vẫn không chịu buông tay, con mèo nhỏ liền vĩnh viễn luyến tiếc đem người kia đá ra khỏi trái tim.

~ ~ ~ ~ ~

* Lhasa: đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Nó nằm ở chân của đỉnh Gephel. Thành phố này là nơi ở truyền thống của các Dalai Lama cùng các cung Potala và Norbulingka trong Phật giáo Tây Tạng được xem là những trung tâm linh thiêng nhất ở Tây Tạng

"lhasa_from_the_pabonka_monastery"

* cung điện Potala: nằm ở Lhasa, Khu tự trị Tây Tạng, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đã từng là nơi ở của các đời Dalai Lama cho đến Dalai Lama thứ 14 thì lưu vong sang Dharamsala, Ấn Độ sau một cuộc khởi nghĩa thất bại vào năm 1959. Ngày nay, Cung điện Potala là một viện bảo tàng ở Trung Quốc. Đây là một địa điểm thu hút du khách tham quan nổi tiếng và đã được UNESCO công nhận là một di sản thế giới. Nó đã được chương trình truyền hình Mỹ Good Morning America và báo USA Today gọi là “Bảy kỳ quan mới”

"85367_20150324115441"

* kẹo gạo hoa: là một món ăn nhẹ nổi tiếng là ngọt và ngon, có mùi hương của gạo hoa. Loại kẹo này nổi tiếng nhất ở Tứ Xuyên cùng Giang Tân

"mihua-tang-eastphoto-tukuchina-food-drink-59396673"

* heo nhân sâm: hay heo Tây Tạng

"a41f726719b215f8deff36"

* sữa chua Yakult của Tây Tạng:

"w020120812489748604727"

* đèo Semo La: được coi là con đèo cao nhất thế giới mà mô tô có thể đi được, cao khoảng 5565 mét

"2761758458_63813da59a"

* núi Kailash: là ngọn núi thiêng, ngọn núi được thế giới mệnh danh là “vũ trụ tâm linh”, nơi mà Kinh tạng Phật giáo gọi là núi Tu Di, cũng là nơi duy nhất ngày xưa Đức Phật và 500 vị A la hán đặt chân đến. Kailash là linh địa được bao quanh bởi 4 quả núi của 4 vị Phật và Kim Cang trong Ngũ Trí Như Lai, các hang động của Tổ sư Milarepa, đạo tràng của Tổ sư Liên Hoa Sanh và hang động của Bồ tát Quan Âm. Ngọn núi này rất linh thiêng huyền bí tuyết phủ quanh năm, có nhiều hoa văn kỳ bí, độc đáo

"5381-h1-jpg-550x0"

* cờ Kinh: một nét văn hóa đặc trưng của Tây Tạng. Người Tạng treo cờ kinh để đánh dấu đường hành hương hay mốc dấu nơi điểu táng cho những người đã về thế giới bên kia

"0csgyu06"

* hồ Manasarovar: là một hồ nước ngọt lớn nằm ở Khu tự trị Tây Tạng, cách thủ phủ Lhasa khoảng 940 km. Hồ này nằm về phía tây của Hồ Rakshastal và phía bắc của Núi Kailash. Hồ nước này được vinh danh là Thánh hồ

"tibet-ho-yamdrok1"

* Jerusalem: là một thành phố Trung Đông nằm trên lưu vực sông giữa Địa Trung Hải và Biển Chết ở phía đông của Tel Aviv, phía nam của Ramallah, phía tây của Jericho và phía bắc của Bethlehem. Jerusalem là thánh địa quan trọng nhất đối với người Do Thái bởi vì theo Kinh Thánh Hebrew, chính nơi đây vua David của Israel đã xây dựng thủ đô của Vương quốc Israel thống nhất và vua Solomon xây Đền Thờ Đầu tiên. Còn theo Tân Ước, chính tại Jerusalem, Chúa Jesus đã bị đóng đinh trên thập tự giá; và trong truyền thống Hồi giáo dòng Sunni đây là thành phố quan trọng thứ ba (sau Mecca và Medina) bởi theo Qur’an đây là điểm dừng chân trong Hành trình Đêm kỳ bí của ông. Do đó, thành phố trở thành một thánh địa chung của cả ba tôn giáo nói trên, lưu giữ nhiều di tích tôn giáo và là điểm hành hương hàng năm. Khu vực Cổ Thành đã được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới vào năm 1981

"jerusalem-1"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui