Sở Diễm nghe lời khuyên bảo của bạn từ nhỏ, cuối cùng cũng không xử lý thanh niên ngay tại trước mặt của Lâm Mặc. Bất quá, không bao lâu sau, thanh niên này liền thần bí biến mất ngay trong thủ đô.
Đương nhiên những việc này Lâm Mặc hoàn toàn không hề biết tới, một đoạn thời gian về sau, cậu vẫn luôn chìm đắm trong chuyện Sở Diễm muốn kết hôn. Không thể nói rõ được đó là loại tâm tình gì, kim chủ đại nhân kết hôn là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra, hắn yên ổn gia thất rồi, đối với bản thân mình cũng là một loại giải thoát.
Xoay người hôn hôn lên môi người đang nằm bên cạnh, Sở Diễm đang ngủ cảm giác được hơi thở quen thuộc của con mèo nhỏ, liền đem người kéo vào trong lồng ngực.
Mấy ngày nay quả thực là quá yên bình, có lẽ bởi sắp được giải thoát, Lâm Mặc thái độ đối với Sở Diễm cũng trở nên mềm mại hơn. Kim chủ đại nhân không đi làm, ở trong nhà bồi con mèo nhỏ.
Lâm Mặc nghĩ, có lẽ cuộc sống như vậy cũng rất tốt. Nếu kim chủ đại nhân không đề cập tới chuyện kết hôn ngay tại trước mặt mình thì sẽ lại càng tốt hơn.
“Mặc Mặc, em xem thiệp mời thiết kế như vậy có được không?” Sở Diễm đem một tấm thiệp đỏ thẫm đưa tới trước mặt của con mèo nhỏ.
Trên thiệp mời có in chữ ‘Hỉ’ màu vàng, tựa như đâm sâu vào trong đôi mắt của Lâm Mặc. Đây đã không phải là lần đầu tiên, mỗi ngày kim chủ đại nhân đều sẽ đưa tới trước mặt của cậu đủ thứ đồ để hỏi ý kiến.
—– Mặc Mặc, em xem mấy ngày này thì em thích ngày bao nhiêu?
—– Mặc Mặc, nhẫn kết hôn nên chọn kiểu dáng nào thì mới tốt?
—– Mặc Mặc, em thích khách sạn nào?
“Đều tốt.” Lâm Mặc trong lòng trợn trắng mắt, loại chuyện này anh nên đi hỏi lão bà của anh đi.
Có lúc Lâm Mặc bị hỏi tới phát phiền, tùy tiện chỉ một đầu ngón tay, nơi đó nên làm thêm một phòng trẻ em, chúc anh về sau con cháu đông vui đầy sảnh.
Sở Diễm: “!!!” Kim chủ đại nhân nhìn phần bụng của con mèo nhỏ, tức phụ nhi muốn sinh đứa nhỏ, phải làm sao đây? Chuyện này mặc kệ bản thân có cố gắng bao nhiêu thì cũng không thể làm cho Lâm Mặc sinh được a. Quên đi, trước cố gắng rồi lại nói sau.
Sở Diễm nhìn ra được tâm tình của con mèo nhỏ không quá tốt, cảm thấy rất kỳ quái. Lâm Mặc mấy ngày nay thường xuyên ngẩn người, mặc dù không biểu lộ ra trước mặt của mình, nhưng có rất nhiều động tác trong lúc vô ý đã nói lên cậu rất nôn nóng. Kim chủ đại nhân lo lắng, tức phụ nhi nhà mình sẽ không phải là bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân đi?
Lâm Mặc muốn chuyển ra ngoài, chỉ là gần nhất không tìm được phòng ở nào thích hợp, hơn nữa thẻ ngân hàng của cậu toàn bộ đều đã bị Sở Diễm nắm giữ; thứ hai, kim chủ đại nhân cũng chưa từng mở miệng bảo cậu chuyển đi. Có thể sau khi kết hôn hắn cũng không định sống tại trong căn biệt thự này, con mèo nhỏ thầm nghĩ.
Người quá nhàn rỗi thì sẽ suy nghĩ miên man, nếu đã không tìm được phòng ở thích hợp, vậy tiếp tục quay phim để phân tán lực chú ý cũng tốt. Nói ra cũng thực khéo, Lâm Mặc thời điểm vừa mới quen biết Sở Diễm, lúc ấy đang tiếp nhận vai nam thứ trong một bộ phim cổ trang. Sau khi bộ phim này được trình chiếu, hưởng ứng thu được rất tốt. Qua năm năm, tổ làm phim lại cố ý muốn quay phần hai, mấy diễn viên từng đóng tại phần một đều được liên hệ, Lâm Mặc tự nhiên cũng nằm trong số đó.
Con mèo nhỏ muốn làm việc để tạm quên đi chuyện tình cảm, vừa nhận được tin tức thì lập tức đồng ý. Bên sản xuất nói có vài vị diễn viên vẫn đang phải thảo luận sắp xếp, bao giờ có kết quả thì sẽ thông báo lại với cậu. Kim chủ đại nhân sau khi biết chuyện cũng không nói gì cả, nếu tức phụ nhi bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân, vậy đi quay phim để phân tán lực chú ý cũng tốt, không chậm trễ chuyện kết hôn là được.
Thời điểm nhận được lời mời của Diệp Thanh, Lâm Mặc cũng rất bất ngờ. Từ sau lần chia tay tại quán bar đêm ấy, hai người cũng chưa liên hệ lại với nhau. Khi Lâm Mặc tới quán café, Diệp đại minh tinh đã ngồi uống café chờ sẵn. Cậu ta thấy con mèo nhỏ tiến vào, chỉ chỉ chiếc xe thể thao ở ngoài cửa sổ, huýt sáo một cái, “Sống không tệ nha.”
Lâm Mặc cười cười, tùy tay chọn một tách Blue Mountain.
Thấy Lâm Mặc đã ngồi xuống, Diệp Thanh từ dưới bàn lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo, “Chậc, đây là quà cưới của tôi.”
Con mèo nhỏ nghi hoặc, “Quà cưới cái gì?”
Diệp Thanh kỳ quái kêu lên, “Anh còn giả bộ cùng tôi làm cái gì? Được rồi nha, tôi cùng Sở tổng đều đã là quá khứ, tôi đương nhiên phải chúc mừng hai người kết hôn vui vẻ.”
“Cậu hiểu lầm rồi.” Lâm Mặc bất đắc dĩ, “Sở tổng không phải kết hôn cùng tôi.”
Diệp Thanh ngây ngốc, hiện tại trong vòng luẩn quẩn của thượng tầng thủ đô, mọi người đều biết rõ Sở tổng muốn kết hôn. Sở Diễm bên người trừ bỏ Lâm Mặc ra thì không có bất cứ ai khác, không phải kết hôn với Lâm Mặc thì còn kết hôn với ai?
Lúc này cửa của quán café lại bị đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi ôm theo một thiếu nữ xinh đẹp tiến vào. Đối phương vừa nhìn thấy Lâm Mặc, liền nhiệt tình phất tay: “Chị dâu, không đi chung với Sở ca sao?”
Vị nam tử này là một trong số những bằng hữu mà trước đó Sở Diễm đã giới thiệu qua với cậu. Bất đắc dĩ bản thân là một người bị bệnh mù mặt, Lâm Mặc chỉ cảm thấy khuôn mặt của đối phương có chút quen quen, còn tên của nam tử là gì thì cậu cũng không nhớ, chỉ đành mỉm cười.
* bệnh mù mặt (Prosopagnosia): những người bị mắc chứng bệnh này sẽ không thể nhận biết được khuôn mặt một người từng gặp, kể cả khuôn mặt của người quen
Diệp Thanh ở dưới gầm bàn đạp cho con mèo nhỏ một cước, nhỏ giọng nói: “Ngay cả ‘chị dâu’ cũng đã gọi, còn dám nói không phải là kết hôn với anh.”
Tại trong trí nhớ của Lâm Mặc, thuộc hạ của Sở Diễm vẫn luôn gọi mình là ‘chị dâu’, mà kim chủ đại nhân cũng chưa từng sửa qua xưng hô này, vì vậy cậu tưởng phàm là tình nhân của Sở Diễm, đều sẽ được đám người kia gọi là ‘chị dâu’. Cho nên thời điểm bằng hữu của Sở Diễm gọi mình là ‘chị dâu’, cậu cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nam tử cũng không coi bản thân là người ngoài, mang theo bạn gái ngồi xuống bàn của Lâm Mặc, cười hì hì chào hỏi với hai người. Đối phương trái lôi phải kéo, tán gẫu tới náo nhiệt, thỉnh thoảng còn bóc mẽ lịch sử đen tối trước kia của Sở Diễm, đương nhiên với điều kiện là những lịch sử đen tối này không quá mất hình tượng.
“Chị dâu, không gạt cậu, cậu có thể túm được Sở ca, chúng tôi đều bội phục. Sở ca loại tính tình đó, tôi còn tưởng rằng cả đời này anh ấy sẽ không kết hôn.”
Lâm Mặc xấu hổ sờ sờ mũi, vì sao cứ cảm thấy mọi người giống như đang hiểu lầm cái gì đó?
Bên kia, Nhâm Thiệu Quân ngạc nhiên, “Không phải là sắp kết hôn rồi sao? Con mèo nhỏ nhà cậu sao còn nhận kịch bản?”
“Không hiểu sao gần đây tâm tình của em ấy không được tốt, tôi còn đang sợ em ấy sẽ mắc phải chứng u uất trước khi kết hôn. Nếu em ấy muốn đóng phim để phân tán lực chú ý, đó cũng là chuyện tốt.”
Nghe xong lời miêu tả của bạn từ nhỏ, Nhâm gia đại thiếu đột nhiên có chút chột dạ, ‘Cái đó… cậu đã nói rõ ràng với tức phụ nhi nhà cậu chưa?’
‘Nói rõ ràng cái gì?’
“Chính là chuyện kết hôn a.’
‘Không phải là cậu đã nói với em ấy rồi sao?’
Nhâm Thiệu Quân: “…” Xong rồi xong rồi, hình như bản thân đã hãm hại bạn từ nhỏ rồi. Chẳng lẽ cho tới hiện tại, con mèo nhỏ nhà Sở Diễm vẫn không biết được đối tượng kết hôn của Sở Diễm là ai đi?
Nhâm thiếu khó khăn đem ngọn nguồn giải thích rõ ràng với Sở Diễm, kim chủ đại nhân thiếu chút nữa muốn đồ sát tên đồng đội heo này.
Nhâm gia đại thiếu còn tiếp tục dội nước lạnh lên đầu của Thái tử gia hắc đạo, “Con mèo nhỏ nhà cậu tưởng rằng cậu có vị hôn thê khác, cậu còn liên tục đề cập tới chuyện kết hôn ngay tại trước mặt cậu ấy, đây không phải là đâm dao vào vết thương của cậu ấy hay sao? Em dâu nhất định là đau khổ muốn chết… Này này, cậu đi đâu thế?”
Đi đâu cái gì? Đương nhiên là muốn đi tìm tức phụ nhi để giải thích rõ ràng rồi. Trách không được Lâm Mặc mấy ngày nay tâm tình đều không tốt, con mẹ nó, nếu để em ấy nhân cơ hội chạy mất, bản thân phải đi nơi nào để khóc a!
Di động của Lâm Mặc đã bị Sở Diễm cài vào thiết bị theo dõi, chưa tới năm phút đồng hồ, kim chủ đại nhân đã chạy tới quán café mà con mèo nhỏ đang ngồi. Vừa mới vào cửa, Sở Diễm liền thấy tên hồ bằng cẩu hữu đang bóc mẽ chiến tích năm đó của mình, đem hai người Lâm – Diệp nghe tới trợn mắt há hốc mồm, “Sở ca cùng Nhâm ca dùng tay không đánh bại mấy chục người, thời điểm bọn tôi đuổi tới, Sở ca ở trên bụng có một vết đâm dài như vậy.”
Lâm Mặc nhớ tới trên bụng của kim chủ đại nhân quả thực có một vết sẹo dài do thương tích ngày xưa để lại. Không chỉ bụng, hầu hết các vết sẹo trên người của kim chủ đại nhân, con mèo nhỏ đều biết được là do loại vũ khí nào gây ra. Thời điểm khi đang quay phim, cậu còn đặc biệt cùng người hóa trang thảo luận qua với nhau, xem xem nên hóa trang như thế nào thì mới có thể thể hiện được ra vết thương là do đao chém tới.
Trong bốn người, người đầu tiên phát hiện ra Sở Diễm chính là cô bạn gái đi cùng nam tử. Sở Diễm cùng mọi người gật gật đầu, vươn tay hướng về phía Lâm Mặc, “Cùng tôi về nhà.”
Lâm Mặc nhìn tách café vẫn còn dư một nửa chưa uống xong, lại nhìn nhìn ba người khác. Diệp Thanh vốn dự định mời Lâm Mặc đi ăn cơm tối, bất quá xem tình huống hiện tại, lập tức biểu thị bản thân đã có lịch trình; cậu ta vội vàng đứng dậy cáo từ trước, trước khi rời đi còn cùng con mèo nhỏ nháy mắt mấy cái. Bằng hữu của Sở Diễm ôm lấy bạn gái cười ha ha, ‘Sở ca, em có hẹn, không quấy rầy hai người nữa’.
Ba người vừa mới rời đi, bầu không khí nhất thời trở nên yên lặng. Sở Diễm trầm mặc ngồi xuống bên cạnh của Lâm Mặc, nhất thời không biết nên mở miệng giải thích ra sao.
Lâm Mặc đem quà của Diệp Thanh đẩy tới trước mặt của kim chủ đại nhân, cười nói, “Là Diệp Thanh tặng, hiện tại tôi có thể mở ra xem được không?”
Kim chủ đại nhân đen mặt, “Cậu ta vì sao lại tặng quà cho em?”
“Nói là…” Lâm Mặc nói tới một nửa, dừng lại, sau đó một lúc lâu mới chậm chạp mở miệng, “Nói là quà cưới.”
Con mèo nhỏ mở ra giấy gói, bên trong là một đôi cốc sứ màu trắng noãn, trên đỉnh cốc còn in hai con thiên nga một đen một trắng. Đem hai chiếc cốc đặt chung một chỗ, vừa vặn có thể thấy được một đôi thiên nga đang chụm cổ vào nhau. Trên chiếc cốc có thiên nga đen in họa tiết khắc hình chữ ‘Chu’, mà chiếc còn lại thì khắc hình chữ ‘Lin’.
* hai chữ ‘Chu’ và ‘Lin’ chính là họ của hai nhân vật chính. Sở Diễm (Chǔ Yǎn) & Lâm Mặc (Lín Mò)
Kim chủ đại nhân đối với phần quà cưới này coi như vừa lòng. Hắn yên lặng đem Diệp Thanh kéo ra khỏi sổ đen, đặt đối phương vào trong vòng khuê mật của tức phụ nhi.
Thấy Lâm Mặc ngây ngẩn nhìn họ của hai người được khắc trên đôi cốc sứ, Sở Diễm trong lòng đấu tranh kịch liệt một phen, cảm giác mở miệng như thế nào cũng không được hợp lý. Ai bảo bản thân chỉ quan tâm tới nhẫn cưới, sớm biết như vậy chuẩn bị thêm một chiếc nhẫn cầu hôn là tốt rồi.
Sở Diễm vươn tay cầm lấy chiếc cốc có hình thiên nga trắng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên thân cốc, hỏi Lâm Mặc: “Thích không?”
“Ừm, rất đẹp.”
Sở Diễm cười: “Đây là phần quà cưới đầu tiên mà chúng ta nhận được.”
Con mèo nhỏ nghi hoặc ngẩng đầu, “Chúng ta?”
Kim chủ đại nhân bất động thanh sắc, “Bộ phim kia em phải quay mất bao lâu? Chúng ta tổ chức nghi thức xong rồi hãng quay có được không? Nếu không sẽ không có thời gian để hưởng thụ tuần trăng mật.”
Lâm Mặc sửng sốt trong chốc lát, con ngươi xinh đẹp đột nhiên sáng bừng lên, lại bắp bắp hỏi: “Chúng ta… chúng ta đều là nam…”
Sở Diễm hôn hôn đôi mắt của con mèo nhỏ, “Ai bảo em là tức phụ nhi của tôi chứ? Qua hai ngày nữa chúng ta tới Cục dân chính để lĩnh chứng.”
Lâm Mặc há hốc mồm, “A? Hiện tại Trung Quốc đã cho phép đồng tính kết hôn sao?”
Đương nhiên là không cho phép. Bất quá quy củ là do con người định ra, nếu Cục dân chính không thể cấp cho hai người bọn họ giấy lĩnh chứng, ừm, hắn nên chặt đứt ngón út hay là ngón cái của Tiểu Thái tử Hà gia đây?
Kim chủ đại nhân nói sang chuyện khác, đem hai chiếc cốc chụm vào nhau: “Chúng ta đem đôi cốc này đặt vào trong thư phòng có được hay không?”
Con mèo nhỏ nhìn chằm chằm Sở Diễm, nửa phút sau, trên môi đột nhiên tràn ra tươi cười, ôm lấy cổ của nam nhân, “Không muốn, em muốn đem đôi cốc này đặt vào trong phòng ngủ của chúng ta. Về sau trước khi đi ngủ, em sẽ dùng nó để uống sữa, anh cũng phải uống.”
“Được, đều nghe lời em.” Kim chủ đại nhân hạ giọng trêu chọc, “Muốn uống bao nhiêu đều sẽ đút no em.”
Sở Diễm đem hai chiếc cốc nhét vào trong lồng ngực của Lâm Mặc, lại bế bổng tức phụ nhi lên, không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, đi thẳng ra khỏi quán café. Cuối buổi chiều, chiếc xe thể thao màu ngân bạch khởi động, đè ép lên ánh chiều tà chiếu đầy khắp mặt đất, phóng nhanh trên đường trở về nhà.
Phía sau, chỉ để lại tiếng rống giận của ông chủ quán café: “Này, các người còn chưa có trả tiền a!!!”
~ ~ ~ ~ ~
* Blue Mountain: là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica
* đôi thiên nga chụm đầu: biểu tượng uyên ương đôi lứa
* màu ngân bạch: là màu trắng ánh bạc