Hai Lần Bao Dưỡng



Ngày tổ chức hôn lễ, trước một giáo đường cổ xưa, xe cộ tập nập náo nhiệt. Lâm Mặc một thân mặc áo đuôi tôm màu trắng đứng ở bên cạnh Sở Diễm mặc âu phục màu đen, nhất nhất tiếp đón từng vị tân khách tới tham gia, nụ cười trên khuôn mặt có chút cương cứng.

Tuy rằng chỉ mời tới bằng hữu, nhưng bằng hữu của kim chủ đại nhân số lượng cũng quá lớn, chỉ riêng những vị hồ bằng cẩu hữu từng chơi đùa với nhau không thôi cũng đã lên tới 2 ~ 30 người, còn có huynh đệ kết nghĩa của hắc đạo, bằng hữu trong bạch đạo. Mà có rất nhiều người sau khi nghe được tin tức Thái tử gia hắc đạo muốn kết hôn, cho dù không nhận được thiệp mời thì cũng muốn tới để lôi kéo làm quen. Đối với những người như vậy, Sở Diễm trực tiếp không thèm cho sắc mặt, không thấy được tức phụ nhi nhà ta cười tới mệt mỏi rồi hay sao?

Một nam tử trung niên hơi mập mạp mang theo bạn gái đi BMWs tới, biểu tình tươi cười đối với hai người nói, “Chúc mừng Sở tổng, chúc mừng Lâm tiên sinh.”

Lâm Mặc không biết vị nam tử trung niên này, liếc liếc kim chủ đại nhân vẻ mặt không kiên nhẫn, chỉ biết đây là một vị không được mời tới nhưng vẫn cố tới. Buồn bực trên khuôn mặt của Sở Diễm đã sắp hóa thành thực thể, chỉ kém nói một câu ‘Cút’.

Sở Diễm tính tình không tốt đây là điều mà tất cả mọi người đều biết, chỉ là mấy tháng gần đây được ở cạnh Lâm Mặc, cho nên mới thường xuyên tươi cười một chút. Vài năm trước có không ít người ngầm gọi hắn là Diêm Vương mặt lạnh, chẳng những lạnh mặt lạnh tâm, mà còn có thủ đoạn tàn nhẫn.

Con mèo nhỏ yên lặng túm túm góc áo của kim chủ đại nhân, tốt xấu gì người ta cũng đã tới tận cửa để chúc mừng, có thể hay không đừng trưng ra khuôn mặt lạnh như vậy. Lúc này Sở Diễm mới miễn cưỡng gật gật đầu.

Nam tử trung niên hiển nhiên đối với tính cách của Sở Diễm cũng có một chút hiểu biết, không biết bản thân vì sao lại có thể làm cho vị Diêm Vương này ‘mủi lòng’, kinh hồn táng đảm đi vào trong lễ đường. Lâm Mặc trong lòng thầm thở dài, người như thế này không biết còn bao nhiêu, cứ tiếp tục như vậy, góc áo âu phục của Sở Diễm chắc sẽ bị mình túm rách mất.

Thời điểm Nhâm Thiệu Quân tới liền gây ra một trận xôn xao không nhỏ, dù sao so với Sở Diễm, vị Nhâm gia đại thiếu này càng thêm khó gặp mặt. Đi theo phía sau Nhâm Thiệu Quân còn có Nhâm gia nhị thiếu một thân quân phục thẳng tắp.

Nhâm Thiệu Hành trên mặt đã không còn vẻ trương dương tùy ý của hai năm trước, lại nhiều thêm trầm ổn quả quyết của một người quân nhân. Thời điểm nhìn thấy Lâm Mặc, Nhâm gia nhị thiếu liền mỉm cười, sau đó làm một cái chào theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội. Tình cảnh như vậy, khiến cho ngay cả Lâm Mặc cũng không thể không cảm khái một câu, Thiệu Hành đã trưởng thành rồi.

Nhâm gia đại thiếu bảo em trai gọi một tiếng ‘chị dâu’, Thiệu Hành lại vẫn quật cường mở miệng gọi ‘Tiểu Lâm’. Lâm Mặc cười cười, hóa ra vẫn còn tính tình trẻ con như trước. Sở Diễm cũng không thèm so đo với em trai của bạn tốt, vỗ vỗ bả vai của Thiệu Hành, tán thưởng: “Có tiền đồ, về sau có thể đè ép được anh trai của em.”

Kim đồng hồ dần dần chỉ về hướng mười giờ, khách khứa mới tới cũng ít dần, Lâm Mặc lúc này mới có cơ hội để nghỉ giải lao. Xoa xoa quai hàm đã cứng ngắc bởi vì tươi cười của mình, Sở Diễm đột nhiên tiến tới bên tai, nhẹ giọng giải thích: “Những người đó tôi không có mời tới, là bọn họ tự mình tới.”

Con mèo nhỏ không hiểu gì cả gật gật đầu, em biết a, thiệp mời viết tên ai không phải anh đều đã cho em xem rồi sao?


Sở Diễm thấy Lâm Mặc phản ứng như vậy, không nói gì nữa. Nhìn biểu tình này của tức phụ nhi, hẳn là không tức giận đi? Trước đó tức phụ nhi đã nói không muốn làm quá lớn, nếu để cho cậu nghĩ rằng đám người kia là do hắn mời tới, nhỡ đột nhiên Lâm Mặc không muốn kết hôn nữa thì phải làm sao bây giờ? Những người này thực phiền phức, chút nữa nhất định phải để bảo lão Ngũ bọn họ nhớ kỹ mặt, ngày mai phải khiến cho đám người này phá sản!

Thời điểm kim chủ đại nhân vẫn còn đang bổ não 101 các loại phương pháp để cho đối phương bị phá sản, một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen đột nhiên dừng lại ở trước cửa của giáo đường, Tề Sách từ trên xe bước xuống. Lâm Mặc ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Tề ca cũng không phải là do em mời tới.”

Sở Diễm híp híp đôi mắt, hắn đương nhiên biết người này không phải là do Lâm Mặc mời tới, bởi vì tấm thiệp gửi đến Tề Sách kia, là do đích thân hắn tự tay đưa cho. Chỉ là chiếc xe này…

Tề Sách xuống xe xong cũng không lập tức tới đây, ngược lại khom người mở ra cửa xe ở phía sau. Lúc này một nam tử trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn vịn vào cánh tay của Ảnh đế bước ra.

Nhìn thấy nam tử, Lâm Mặc sắc mặt thay đổi, mà Sở Diễm thần thái vẫn tự nhiên, “Tần thúc thúc, không nghĩ tới ngài cũng đến.”

Tần Hoài Mân như cười như không, “Ta tự nhiên là muốn tới.” Dứt lời không tiếp tục cùng Sở Diễm nói thêm, mang theo Tề Sách đi vào trong giáo đường, vững vàng ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái tế đàn. Việc này khiến cho không chỉ Lâm Mặc, mà ngay cả Sở Diễm thần sắc cũng không được tốt.

Số ghế trong giáo đường hôn lễ rất được coi trọng. Phía dưới tế đàn có hai hàng ghế ngồi, phía trái là dành cho bên dâu, phía phải là dành cho bên rể. Mà sắp xếp theo thứ tự từ gần tới xa tế đàn, vị trí đầu tiên là dành cho cha mẹ, thứ hai là anh chị em, sau đó mới tới bằng hữu.

Sở Diễm cùng Lâm Mặc trong nhà không có người thân, hai vị trí xếp đầu đều được bỏ trống, mọi người tự giác ngồi vào những ghế phía sau. Hiện giờ Tần Hoài Mân làm như vậy, đây rõ ràng là muốn tuyên bố với mọi người, bản thân ông ta chính là người thân của Lâm Mặc. Về phần người thân này có thân phận là gì, rất khó để cho mọi người không liên tưởng tới vị con riêng trong truyền thuyết của Tần gia.

Tề Sách ngừng lại một chút, cuối cùng cũng không có ngồi xuống vị trí được sắp xếp thứ hai, mà ngồi ở ghế phía sau đó.

Sở Diễm lạnh mặt đi tới trước mặt của Tần Hoài Mân, hạ giọng nói: “Tần thúc thúc, tôi coi như ngài là lão hồ đồ, vị trí này không thuộc về ngài.”

Dù sao cũng là người làm gia chủ nhiều năm, Tần Hoài Mân không giống như những người khác, bị khí thế của Sở Diễm dọa tới. Ông ta chỉ ảm đạm cười, thoạt nhìn thế nhưng có bảy phần giống với Lâm Mặc, “Ta tới tham dự hôn lễ của con trai mình, không phải nên ngồi ở đây hay sao?”

Sở Diễm không kiên nhẫn, “Ngài hiện tại ngồi ở đây, đối với ngài, đối với cả Lâm Mặc đều không tốt.” Nói xong nâng tay muốn gọi người tới đem nam tử kéo dậy. Lâm Mặc nhìn thấy tình hình như thế, cầm lấy tay của kim chủ đại nhân, khẽ lắc đầu.


Kỳ thực gia chủ của Tần gia làm sao không biết, nếu tuyên bố thân phận của Lâm Mặc, sẽ đem tới cho cậu rất nhiều phiền toái.

Chính là Tần Hoài Mân cũng bị ép tới nóng nảy, nếu không xác định thân phận của Lâm Mặc, con trai của mình liền thực sự chạy đi theo chồng. Đã không ngăn cản được hôn lễ của hai người, ông đành phải dùng phương thức này để tuyên bố với bên ngoài, rằng Lâm Mặc chính là cốt nhục của Tần gia, là con trai của Tần Hoài Mân ông đây.

Những người có mặt tại đây đã bắt đầu không ngừng xì xào. Bằng hữu của Sở Diễm cùng Lâm Mặc thì còn đỡ, những vị khách không được mời tới thì lại bị tin tức này làm cho chấn động, nhất thời oanh tạc.

Sở Diễm biết tức phụ nhi không muốn để xảy ra chuyện đáng xấu hổ trong hôn lễ, vì vậy hắn liền không thèm để ý tới gia chủ Tần gia nữa, mười giờ vừa điểm, liền ra hiệu cho mục sư bắt đầu hôn lễ.

Tuy rằng trung gian có một bước nhạc đệm không được thoải mái, nhưng khi đứng trước tế đàn, con mèo nhỏ vẫn phi thường kích động. Nghe mục sư tuyên thệ lời thề, độ cong của khéo miệng rốt cuộc cũng không che giấu nổi.

“Sở tiên sinh, tôi đại biểu cho Giáo hội, tại trước mặt của Thượng Đế chí cao chí thánh chí ái chí khiết, hỏi anh: Anh thật lòng nguyện ý cùng Lâm tiên sinh kết thành bạn đời, tuân theo lời chỉ dạy trong thánh kinh của Thượng Đế, cùng Lâm tiên sinh kính trọng lẫn nhau, sống với nhau cả một đời; cho dù an bình hay khốn khó, phú quý hay bần cùng, hoặc thuận buồm xuôi gió hoặc khổ đau nghịch cảnh, hoặc khỏe mạnh hoặc ốm đau, anh đều sẽ tôn trọng đối phương, trợ giúp đối phương, quan tâm đối phương, một lòng yêu thương đối phương; trọn đời trung thành cùng đối phương xây dựng một gia đình hoàn mỹ, cộng hưởng vinh quang! Anh nguyện ý sao?”

* chí cao chí thánh chí ái chí khiết:  cao quý nhất, thiêng liêng nhất, yêu thương nhất, thuần khiết nhất

Sở Diễm bình tĩnh nhìn khóe mắt đang cong lên của con mèo nhỏ, “Tôi nguyện ý.” 

“Được, hiện tại hai người có thể trao nhẫn kết hôn.”

Nhẫn kết hôn là do Lâm Mặc tự mình lựa chọn, đó là một đôi nhẫn bạc bên trên có đính kim cương thập phần đơn giản lại trang nhã. Tuy rằng bên trên không có trang trí gì nhiều, nhưng lại tràn ngập tâm ý của hai người.

Đem nhẫn đeo vào ngón áp út của con mèo nhỏ, mục sư còn chưa kịp tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, Sở Diễm đã cúi người xuống hôn lên trên môi của Lâm Mặc. Ôn nhu lưu luyến, lướt nhẹ chậm rãi không rời, đây là nụ hôn thuần khiết nhất từ trước tới nay của kim chủ đại nhân!

Buông ra đôi môi của tức phụ nhi, Sở Diễm ở bên tai của Lâm Mặc nhẹ giọng thề: “Mặc Mặc, tôi tại trước mặt thần minh cam đoan, sẽ dùng hết quãng đời còn lại để bồi thường những sai lầm trước đây, cho dù phải hi sinh cả tính mạng, cũng sẽ bảo hộ em một đời bình anh, tha thứ cho tôi có được hay không.”


Trả lời lại nam nhân, chính là một nụ hôn sâu của Lâm Mặc. Sở Diễm, anh biết không? Nếu mỗi một người trong cuộc đời đều có một đối tượng không thể không tha thứ, vậy thì đối với em, anh chính là người kia.

Lúc đó đang tân hôn ngọt ngào không hề hay biết, đôi khi ‘một lời linh nghiệm’ cũng không chỉ vẻn vẹn là câu nói chơi.

* một lời linh nghiệm:  ở đây ý là miệng nói rất linh, nói câu nào là về sau đều ứng nghiệm hết

Trong bữa tiệc, cho dù Sở Diễm không ngừng thay tức phụ nhi chắn rượu, nhưng con mèo nhỏ tửu lượng không được tốt lắm vẫn như cũ bị say rượu. Sở Diễm khó khăn lắm mới đem được ‘cao dán’ đang dính trên người mình ôm về tới nhà, đặt cậu xuống giường. Lâm Mặc hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm kim chủ đại nhân, sau đó đột nhiên phun ra một câu: “Kim chủ đại nhân, anh thật đẹp trai.”

Sở Diễm bất đắc dĩ, “Gọi lão công.”

“Không cần, lão bà, em muốn ở trên!” Nói xong bắt đầu cởi ra quần áo của kim chủ đại nhân. Chỉ là tại ngay bước đầu tiên đã bị phạm lỗi, mặc cho con mèo nhỏ có lôi kéo thế nào, cúc áo trên âu phục của Sở Diễm cũng không cởi ra được. Lâm Mặc nóng nảy, bắt đầu há miệng cắn, âu phục có giá trị năm con số, rốt cuộc cũng bị cắn rách trong miệng mèo. Rất nhanh, phòng thủ của hàng cúc áo liền bị con mèo nhỏ cắn đứt.

Phun ra cúc áo trong miệng, Lâm Mặc xoa xoa khuôn mặt bị cọ đau, tiếp tục tiến công ở cúc áo tiếp theo. Sở Diễm bị cậu làm cho không còn cách nào khác, đành phải tự cởi ra áo khoác trên người, nhẹ giọng dỗ tức phụ nhi, “Được được, em ở mặt trên.”

Con mèo nhỏ sửng sốt trong chốc lát, vươn tay sờ sờ cơ bụng của Sở Diễm, lại thăm dò tiếp tục gặm cắn. Gặm cả nửa ngày, phát hiện ra không có cúc áo để cắn, thì thào vài câu, ngược lại bắt đầu tiến công tới trên quần tây trang của kim chủ đại nhân. Đại khái cảm giác được dùng miệng rất tiện, Lâm Mặc cũng không thèm đổi qua dùng tay, cúi đầu một ngụm cắn lên trên dây thắt lưng của nam nhân. Kim loại lạnh như băng va vào răng nanh, con mèo nhỏ bởi vì đau mà khẽ hừ nhẹ một tiếng, nâng lên đôi tròng mắt ứa nước nhìn nam nhân.

Sở Diễm vốn đã bị cậu hết gặm rồi cắn, hiện giờ lại nhìn thấy đôi con ngươi mong lung đẫm lệ của Lâm Mặc, làm sao còn có thể cầm giữ nổi. Lúc này hắn liền đem người đẩy ngã tới trên giường, hai ba động tác liền cởi ra quần áo của tức phụ nhi.

Con mèo nhỏ bị đẩy ngã chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, mơ hồ trong chốc lát, đột nhiên cảm giác được bên dưới hạ thân lành lạnh, kim chủ đại nhân ngón tay dính theo thuốc bôi trơn đã dò xét đi vào bên trong. Đột nhiên nhớ tới ‘nghiệp lớn’ của bản thân, con mèo nhỏ trên lưng dùng sức, nghiêng người, đem Sở Diễm không có phòng bị đặt tại dưới thân, “Không được, em muốn ở phía trên!”

Sở Diễm nhìn thấy con mèo nhỏ quật cường, không còn cách nào khác, đưa lọ thuốc bôi trơn trong tay cho cậu, “Được được, cho em một lần, ngoan, trước tiên dùng thứ này đi đã.”

Con mèo nhỏ vui vẻ tiếp nhận thuốc bôi trơn, rất có tư thái của nông nô chuyển mình, ở trên đầu ngón tay phết ra một ít chất lỏng sền sệt, sau đó ngây ngốc một hồi, tựa hồ đang tự hỏi xem nên dùng cái này như thế nào. Sau đó một lúc lâu, con mèo nhỏ bừng tỉnh đại ngộ, ngón tay giữa tìm được hậu huyệt của bản thân, đỏ mặt khuếch trương tới ngón thứ ba. Kế tiếp cậu cúi người hôn nhẹ lên môi kim chủ đại nhân đang cắn răng chịu đựng, lại bóp ra thêm một ít chất lỏng, tỉ mỉ bôi lên phần đang ‘giương cờ’ của hắn.

* nông nô chuyển mình:  ngang với cụm từ ‘đổi đời’, ý chỉ hoàn cảnh của một người được thay đổi từ xấu thành tốt

Sở Diễm: “???”


Con mèo nhỏ không để ý tới biểu tình nghi hoặc của kim chủ đại nhân, cảm giác đã không sai biệt lắm, đứng dậy khóa ngồi trên người của nam nhân, vẻ mặt nghiêm túc đem hạ thân cực đại của hắn nuốt vào trong cơ thể. Có thể bởi vì khống chế lực đạo không được tốt, chân mềm nhũn ra, thân thể mạnh mẽ hạ xuống. Tại thời điểm con mèo nhỏ còn chưa kịp phản ứng, thứ cực đại kia đã xuyên thẳng vào trong dũng đạo ấm áp mà không hề có chút phòng bị nào.

Hai người đồng thời hít vào một hơi, Lâm Mặc kéo dài cả nửa ngày, rốt cuộc cũng bắt đầu chậm rãi đong đưa cơ thể.

Mười lăm phút sau, con mèo nhỏ ôm lấy thắt lưng ghé tới trên người của kim chủ đại nhân, nước mắt lưng tròng lên án, “Em không bao giờ muốn ở trên nữa, mệt mỏi quá, tuyệt đối không thoải mái.”

Kim chủ đại nhân đã bị ma sát tới bốc hỏa, một lần nữa đem tức phụ nhi áp xuống dưới người. Tìm được chỗ mẫn cảm, không ngừng mạnh mẽ đâm vào, vừa lòng nghe được tiếng hít thở cùng rên rỉ của Lâm Mặc.

Không ngừng hôn lên đôi môi của Lâm Mặc, Sở Diễm bắt đầu cân nhắc tới các tư thế mà về sau mỗi lần Lâm Mặc say rượu có thể thực hiện được.

~ ~ ~ ~ ~

* áo đuôi tôm:

200407_yq1o

* âu phục:

2empnaq

* xe Hồng Kỳ: là loại xe chuyên dành cho lãnh đạo Trung Quốc

a79000353d92f68e71f

* kiểu áo Tôn Trung Sơn:

20141225101928444


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận