1
"Lâm Âm Âm, hòa ly đi, Yên Nhi trở về rồi."
Tống Kính Thư ngồi xổm trước mặt ta, vừa hèn mọn lại hổ thẹn day dứt khẩn cầu: "Ta từng hứa với nàng ấy, đời này chỉ lấy nàng ấy làm thê tử."
Ta chấn động, lòng như đao cắt, hốc mắt đỏ đến mức có thể nhỏ máu, trong đầu hỗn loạn. Ta nắm tay y: "Cho nên, ta không có tư cách làm thiếp của chàng luôn sao?"
"Thân phận của muội, sao ta nỡ để muội làm thiếp, hòa ly là tốt nhất. Ta đã sắp xếp xong chỗ cho muội, muội sẽ gả cho Diễn thế tử, trở thành thế tử phi."
"Chẳng phải muội đã nói có thể vì ta mà làm bất cứ chuyện gì sao, chỉ có chuyện này mà thôi. Nếu cha ta biết ta đề nghị hòa ly thì ông ấy sẽ không để cho Yên Nhiên vào cửa, Âm Âm đây là chuyện duy nhất ta cầu xin muội."
Ta và Tống Kính Thư là thanh mai trúc mã, có hôn ước từ nhỏ.
Lại không bằng y và Triệu Yên Nhiên tình cờ gặp được nhau trong bữa tiệc ngắm hoa sao?
Ta xem y là báu vật, y xem ta là giày rách.
Đây là nam nhân ta yêu mấy chục năm.
Thành thân ba năm, y đối xử với ta lạnh lùng, không chỉ một lần để ta biết ta vĩnh viễn luôn kém hơn Triệu Yên Nhiên.
Nước mắt cuồn cuộn hòa vào tim hóa thành dao nhọn sắc bén, trái tim ta đã thủng trăm ngàn lỗ từ lâu.
Ta mệt mỏi.
Hèn mọn quá lâu, một lần cuối cùng ta ngang ngược không chịu hèn yếu nữa, cao ngạo nhìn về phía y: "Tống Kính Thư, thật ra ta không ái mộ chàng như trong tưởng tượng, tạm biệt như thế không ai nợ ai, rất tốt."
2
Cha là người trong giang hồ, lúc ba tuổi trong nhà gặp đại nạn, ta được Tống bá phụ đón về Tống phủ, ở đến hôm nay.
Từ nhỏ, trên dưới trong phủ xem ta như thê tử của Tống Kính Thư mà nuôi dưỡng.
Ngoại trừ y.
Y không chỉ một lần nói với ta, Lâm Âm Âm, ta không thích muội, mãi mãi sẽ không cưới muội, muội dẹp suy nghĩ này đi.
Y gạt ta.
Kính ca ca đối tốt với ta bao nhiêu.
Giống như những đoạn ngọt ngào trong thoại bản, có anh hùng cứu mỹ nhân, có y đội mưa mua bánh quế, khi ta bệnh y thức cả đêm chăm nom. Mặc dù y cự tuyệt khi ta lấy lòng nhưng sau đó lại xin lỗi ta.
Y chỉ ngượng ngùng mà thôi.
Ta là nữ nhi giang hồ, da mặt vốn dày, y lui một bước, ta tiến thêm một bước.
Đến khi lần đầu Kính ca ca dẫn ta đi tham gia tiệc ngắm hoa, y cứu được tiểu thư Triệu gia Triệu Yên Nhiên rơi xuống nước. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy khát vọng nam nhân đối với nữ nhân trong đáy mắt y, y chưa từng nhìn ta bằng ánh mắt đó.
Thì ra trong lòng y thật sự không có ta.
Lòng ta như tro tàn.
Nhưng Triệu Yên Nhiên lập gia đình.
Ta nghĩ, ta có cơ hội.
Trong một lần, Kính ca ca bệnh nặng, khi y tỉnh lại, y nắm chặt tay ta: "Âm Âm, chúng ta thành thân đi."
Động phòng hoa chúc, ta thấp thỏm chờ đợi, đến khi y đặt ta dưới thân, mơ hồ không rõ gọi Yên Nhiên.
Tướng công của ta, đêm chúng ta động phòng lại gọi tên nữ nhân khác.
3.
Sau đó y xin lỗi ta, cũng tỏ ý sẽ quên Triệu Yên Nhiên.
Ta tự an ủi mình, ta và Kính ca ca là thanh mai trúc mã, thật lòng đổi lấy thật lòng. Ta tốt như thế, thậm chí không tiếc vứt bỏ cá tính, đi bắt chước tính cách, cách ăn mặc của Triệu Yên Nhiên, ta không tin y không bị ta làm cảm động.
Thành thân ba năm, y chưa từng chạm qua ta.
Ngoại trừ một lần ngoài ý muốn hai tháng trước.
Hôm đó, Triệu Yên Nhiên viết thư cầu cứu y, Triệu Yên Nhiên gả vào chỗ không tốt, nàng ta hẹn gặp mặt Kính ca ca bị ta biết được. Ghen ghét cũng có, không cam lòng cũng có.
Cả người Triệu Yên Nhiên đầy vết thương, nàng ta bị ức hiếp không nhẹ.
Nàng ta nũng nịu nhào vào ngực Kính ca ca, ba năm qua y chưa từng đau lòng như thế.
Thì ra không phải y không đau lòng mà chỉ là đối tượng không phải ta mà thôi.
Đêm đó, y ở với nàng ta cả đêm, ta chờ y cả đêm,
Trên trời ánh trăng lạnh lẽo ngưng tụ thành sương lạnh.
Ta nghĩ kỹ.
Tác thành cho bọn họ thôi.
Ngày hôm sau, lại chờ được hạ nhân nói với ta Kính ca ca ở vườn mai, y bị phong hàn.
Ta chạy tới, từ trước đến nay y rất thẳng thắn nói với ta Triệu Yên Nhiên trở về rồi, giữa bọn họ không có bất kỳ liên hệ gì cả.
Ta mơ hồ phát hiện, ở trong đáy lòng y, ta là vật thay thế có cũng được mà không có cũng không sao.
Nàng ta tới, ta bị vứt bỏ, nàng ta đi, y ngoắc ngoắc ngón tay, ta ngoắc ngoắc đuôi nhào tới.
Ta hèn mọn đi vào vũng bùn vì đổi một góc nhỏ bé trong lòng y.
Y xoay người.
Sau khi y khỏi bệnh có tạ tội với ta, tửu lượng của ta luôn rất tốt nhưng hôm đó sau khi uống mấy chén lại bất tỉnh nhân sự. Chờ sau khi ta tỉnh lại, y phục không ngay ngắn nằm trong ngực y.
Y đỏ mắt nói xin lỗi ta.
Đồ ngốc, chúng ta là phu thê mà, chuyện này cần gì phải xin lỗi chứ.
Hai tháng sau Triệu Yên Nhiên trở về, thật sự trở về, nàng ta cầm thư hòa ly nói với Kính ca ca, nàng ta hối hận rồi,
Kính ca ca là của Triệu Yên Nhiên, ta chỉ là kẻ vô sỉ chiếm lấy y mà thôi.
Hai người bọn họ yêu nhau, còn ta là cái gì chứ?
Ta mệt mỏi.
Ly hôn đi.
Ta không nói cho y biết ta có thai.
Dù sao y yêu Triệu Yên Nhiên như thế, đứa nhỏ trong bụng ta chắc sẽ không để ý.
4.
Ta tìm Tống bá phụ nói với ông ấy ta không yêu Kính ca ca, ta muốn hòa ly. Tống bá phụ kinh hãi làm rơi chén trà, lặp đi lặp lại hỏi có phải ta bị Kính ca ca ức hiếp.
Đúng vậy, ta bị ức hiếp.
Y nghiền nát trái tim ta, khiến ta mất đi tình yêu, sự ỷ lại và tin tưởng.
Nhưng ta chỉ mạnh mẽ nói với Tống bá phụ, thành thân ba năm, chúng ta chưa từng viên phòng.
Ta che giấu việc ngoài ý muốn kia,
Tống bá phụ không đồng ý, quá hoang đường. Lần đầu tiên ông tức giận gọi Kính ca ca tới chất vấn ở ngay trước mặt ta.
Tống Kính Thư liếc nhìn ta, trong đáy mắt là vẻ hổ thẹn, không phải y không biết tâm ý của ta đối với y, chỉ là đã dành cho Triệu Yên Nhiên, không còn dành cho ta,
"Cha, dưa hái xanh không ngọt, theo ý Âm Âm đi."
Ta tự giễu cười một tiếng.
Lần đầu ta phát hiện thì ra Kính ca ca cũng chỉ là như thế.
Coi như ta trả ân dưỡng dục của Tống phủ đối ta.
Tống bá phụ bị ta làm tức đến đỏ mắt, ta cầm thư ly hôn không chịu ở lại trong phủ, Tống Kính Thư đưa ta ra ngoài, ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang đậu.
Tống Kính Thư kín đáo đưa cho ta một xấp ngân phiếu: "Âm Âm, muội đừng sợ, lúc trước ở trên chiến trường Diễn thế tử bị thương, không thể giao hợp. Chỉ đổi nơi ở mà thôi, nếu muội nhớ nhà lúc nào cũng có thể về."
"Huynh đã bỏ ta, sao lại diễn cảnh thâm tình làm ta cảm động thế?"
Đây là lần đầu ta nói nặng lời với y, vẻ mặt y ngẩn người.
Ta thả rèm xuống, xe ngựa từ từ chạy đi.
Trong đầu của ta cưỡi ngựa xem hoa, dường như cách cả mấy đời.
Đến phủ thế tử.
Ta đến kinh thành đã lâu, đã sớm nghe nói tên tuổi của Diễn thế tử. Là công tử bột, tức chết cha mẹ, phủ thế tử to như vậy chỉ có một mình hắn tiêu diêu tự tại.
Đi vào trong viện, ta thoáng nhìn thấy Diễn thế tử đang lười biếng nằm trong sân phơi nắng. Một bộ áo đỏ, ống tay áo khẽ lay, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể nhìn ra dáng vẻ phong lưu của hắn.
"Tới rồi?"
Diễn thế tử mở mắt, đôi mắt hoa đào đa tình lấp lóe, nhưng trong đáy mắt lại có vẻ xa lánh như đóa hoa cao quý không thể leo tới.
Hắn cho tất cả hạ nhân lui xuống nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của ta, cười chế giễu: "Thảm hại!"
Tiếp theo lại lười biếng dựa vào ghế nghiêng nghiêng lườm ta: "Ngươi có biết Tống Kính Thư trao đổi với ta, nàng vào phủ, y có được chức quan Tử Y Hầu?"
"Biết!"
Ta yêu y nhưng không ngốc.
Có lẽ là tâm trạng của ta quá bình tĩnh, hắn hơi sững sờ, vẻ chế giễu càng nồng đậm.
"Ngu xuẩn!"
"Đúng là ngu xuẩn." Ta nói: "Nhưng thế tử điện hạ mua bán thua lỗ, không nói ta gả cho người khác mà trong bụng ta còn đứa nhỏ, cũng chỉ càng làm điện hạ hổ thẹn thôi."
Diễn thế tử khó nén vẻ kinh ngạc: "Y biết không? Còn thả ngươi đi?"