Hai Lần Gả

9.

Thời gian ta ở phủ thế tử khác xa Tống phủ.

Tìm hiểu nguyên nhân, cuộc sống của Diễn thế tử này đúng là muôn màu muôn vẻ.

Diễn thế tử có chức quan trong triều, nếu không thì lúc trước Tống Kính Thư sẽ không vì vị trí Tử Y Hầu mà bàn điều kiện với hắn.

Nhưng lâu như thế ta không thấy hắn vào triều.

Ta từng uyển chuyển khuyên qua, vị đại gia nào đó lại vứt một đống sách chiến tích, cũng tặng thêm một câu thiên tài ngạo thế không cần quá cố gắng. Nếu quá xuất sắc chỉ rước lấy tai họa.

Không hổ là ngươi.

Có khi hắn sẽ bắt nô bộc chơi với hắn, nhưng tiếc là thân phận khác biệt, bọn nô bộc không thích hợp.

Phúc bá cũng chính là Chu quản gia tuổi đã lớn, sức khỏe không tốt mỗi lần đều đẩy ta ra.

Chơi đá dế ta thua.

Chơi bài ta thua.

Ném thẻ vào bình rượu ta vẫn thua.

Ta thua sạch sẽ còn mất tiền công mười năm.

Không nói Diễn thế tử đắc ý thế nào, Phúc bá ở bên cạnh vui tươi hớn hở hào phóng cho ta mượn hai mươi lượng.

Ta thừa thế xông lên quyết định tái chiến ba trăm hiệp, lần này ta thắng.

Diễn thế tử nhường.

Hắn biểu hiện không rõ ràng lắm nhưng ta có thể nhìn ra.

Thật ra hắn chỉ mạnh miệng mà thôi.

"Nói cho ngươi một tin tức, Tống Kính Thư tham ô bạc cứu trợ thiên tai, ném bạc để đổi nụ cười hồng nhan bị người vạch tội, biếm quan trách phạt."

Ta cúi đầu bấm tay: "Chức quan Tử Y Hầu của y mới ngồi hai tháng."


"Ừm!" Diễn thế tử uống một ngụm trà: "Bổn thế tử đã nói với y từ sớm, dựa vào tài năng của y ngồi không vững vị trí Tử Y Hầu đâu!"

Ta tưởng rằng ta sẽ hơi sầu não, nhưng không, trái lại ta còn cười trên nỗi đau của người khác.

"Muốn cười thì cười, chịu đựng làm gì?"

Được, đúng là rất vui vẻ.

Ta lung lay bạc thắng được: "Thế tử, nể mặt mời ngài uống rượu được không?"

"Đi."

Đúng lúc ta đi uống rượu vui vẻ thấy Tống Kính Thư uống rượu buồn bã.

"Âm Âm?" Tống Kính Thư trố mắt nhìn ta và Diễn thế tử mỉm cười nói chuyện.

Diễn thế tử nói chuyện thú vị trong triều cho ta nghe, ta cười đến đau hông, Diễn thế tử tỏ vẻ ghét bỏ vỗ lưng thuận khí cho ta.

Triệu Yên Nhiên cũng ở đây.

Vốn dĩ nàng ta muốn nói chuyện với Tống Kính Thư hấp dẫn sự chú ý của y, nhưng lúc thoáng nhìn thấy Diễn thế tử lại ngây người, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Diễn thế tử đúng là có dáng vẻ hại nước hại dân.

Nhìn dung nhan đó không ai có thể chống đỡ được.

Sắc mặt Tống Kính Thư hơi khó coi nhìn ta chằm chằm.

Tâm tư của ta không đặt trên người y, đột nhiên ta nhớ tới trước kia uống rượu có kỹ nữ hầu các tỷ tỷ từng nói công tử nhà ai uống thuốc gì sau đó vô cùng mạnh mẽ, một đêm làm mười nữ nhân.

Ta nghĩ thân thể Diễn thế tử nhiều năm như vậy không tốt chắc không biết chuyện này, không thì ngày nào đó ta âm thầm hỏi hắn thử?

"Yên Nhiên, muội ấy chính là muội muội mà ta nhắc với nàng, Lâm Âm Âm." Lúc Tống Kính Thư nói lời này còn nhìn ta, ta mơ hồ phát giác sắc mặt của y có vẻ không cam lòng.

Y cảm thấy sau khi ta rời khỏi y nên rơi vào tình cảnh bi thảm, ai ngờ cuộc sống của ta không tệ lắm.

"Âm Âm muội muội." Triệu Yên Nhiên mỉm cười, nhìn Diễn thế tử.


Diễn thế tử khẽ chau mày lui ra sau một bước tránh ra sau ta, không hề che giấu vẻ chán ghét: "A Âm, ta sợ chó nhất, ngươi bảo vệ bổn thế tử, đừng để bổn thế tử bị chó cắn."

10.

Ta nghe y kêu "A Âm" một tiếng khiến lòng hơi rung động.

Tống Kính Thư nhìn về phía ta, y và Triệu Yên Nhiên cùng đen mặt.

"Thế tử thân phận tôn quý, miệng lại nói lời xấu xa sợ tác phong sai sót."

"Không bằng những người phải luồn lách mới có chỗ ngồi." Ta không nhịn được mà nói, yêu thương bị hao mòn sạch sẽ chỉ còn lại chán ghét.

Diễn thế tử bật cười nói "A Âm nói đúng", sau đó hai chúng ta cùng đi vào tửu lâu.

Chuyện gặp Tống Kính Thư trong tửu lâu ta không để trong lòng, trái lại còn hơi tiếc nuối.

Dựa vào cái gì y lại nói muốn hòa ly với ta mà không phải ta nói trước?

Giống như khi cãi nhau với người khác, lúc về nhà mới phát hiện không phát huy tốt muốn cãi nhau lần nữa, tâm trạng lúc này của ta là như thế.

Ta và Diễn thế tử chọn cả bàn thức ăn ngon, thêm mấy bình rượu ngon, uống đến cuối cùng ta say gục trên bàn.

Ta mơ hồ thấy Diễn thế tử lảo đảo đi về phia ta, gọi hai chữ "A Âm".

Ta thoáng nhìn chiếc bóng nho nhỏ của ta trong cặp mắt hoa đào của hắn.

Sau đó trên môi là nụ hôn lạnh buốt, cả người ta trở nên tê dại.

11.

Ta giật mình tỉnh lại.

Ta ở trong phòng rửa mặt xong xuôi mới đi ra ngoài, gặp Phúc bá, ông ấy nói với ta hôm qua ta và thế tử đều uống say, là ông ấy và một nha hoàn đi đón hai người chúng ta trở về.

Diễn thế tử vẫn chưa tỉnh rượu, ta không cần dậy sớm như thế.


Ta thở dài một hơi, thì ra là giấc mộng.

Lâm Âm Âm, suy nghĩ của ngươi lại bẩn thỉu như thế!

Sau đó cuộc sống vẫn như cũ, sau khi đi theo Diễn thế tử, ta từ giả vờ dịu dàng nhã nhặn vì Tống Kính Thư trở lại tính cách hoạt bát vui vẻ của mình, giơ tay nhấc chân không học theo Triệu Yên Nhiên nữa.

Phúc bá hiền lành nói với ta đây mới là dáng vẻ tiểu cô nương nên có.

Ngày hôm đó, ta nữ giả nam trang đi Phượng Lai Lâu, mới lên lầu hai, cánh tay đã bị níu lại.

Ta quay đầu, nhìn đôi mắt đỏ hồng kia không thể tin được.

Ta nhướng mày căm ghét đẩy ra, kéo giãn khoảng cách với y, có suy nghĩ muốn thay y phục.

"Âm Âm." Tống Kính Thư đau lòng và thất vọng: "Vậy mà hắn lại để muội đi đến chỗ này?"

Có thể thấy được y không hiểu ta, trước khi gả cho y ta cũng thường đến đây.

Cả người y tỏa ra mùi rượu nồng nặc, thấy y trong lòng ta đã không còn rung động, ngay cả giải thích cũng không muốn, ta xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Tống Kính Thư đuổi theo ngăn ta lại: "Ta có lời muốn nói với muội."

"Ta không có chuyện muốn nói với huynh." Ta nói.

Trong đầu ta nghĩ tới chậm chút nữa Nhứ Nhứ cô nương sẽ không tiếp khách, ta sẽ đi một chuyến phí công

"Âm Âm, ta và Yên Nhiên chưa thành thân, cha nương không đồng ý." Tống Kính Thư nhìn ta: "Ta không trách muội, không làm phu thê thì muội vẫn là muội muội ta thương yêu nhất. Song Tiêu Diễn không phải kẻ lương thiện, hắn lật lọng, muội có biết hắn giở trò ở sau lưng, vị trí Tử Y Hầu của ta..."

"Bổn thế tử không phải người lương thiện?"

Là Diễn thế tử.

Hắn đứng trên cao, giọng điệu lười biếng, từ vị trí của ta nhìn qua có vẻ cao cao tại thượng. Đôi mắt hoa đào của hắn giống như cười mà không phải cười nhìn lướt qua, dừng ở chỗ ta.

12

Ta không làm gì cả, vậy mà khi gặp Diễn thế tử, trong lòng ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, cảm thấy chột dạ.

Sắc mặt Tống Kính Thư tối đen, nghẹn lời âm thầm ngăn ta.

Ta chỉ cảm thấy buồn cười, khẽ nói: "Lúc trước không phải huynh đưa ta vào phủ thế tử sao? Bây giờ giả vờ làm người tốt cái gì?"

Làm người ta buồn nôn.


Ta thấy sau lưng y cứng đờ, không thèm quan tâm đẩy y ra đi lên trên.

"Tiểu công tử, nhìn dáng vẻ ngươi rất thanh tú, ngươi và Tống đô úy có quan hệ thế nào..."

Một tên công tử bột đền gần, còn chưa nói hết đã bị Diễn thế tử đá một cước, giọng điệu của hắn không kiên nhẫn: "Có uống nữa không?"

"Uống uống uống."

Cả đám công tử bột theo hắn rời đi.

Ta mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ta gặp được Nhứ Nhứ cô nương, nàng nhận ra ta là nữ nhi.

Ta nói mục đích với nàng ấy, nàng ấy ngẩn người nói: "Có loại thuốc này nhưng có hiệu quả với vị kia nhà cô nương không ta không biết, hai người trở về có thể thử một chút."

Mặt ta "Xoạt" một cái đỏ lên, không tiện giải thích nhiều.

Ta nói cám ơn sau đó rời đi, lúc đứng dậy Nhứ Nhứ cô nương liếc ta nói với vẻ sâu xa: "Lâm cô nương, mấy hôm trước có vị quan viên đến Phượng Lai Lâu, khi say rượu có nói với tỷ muội ta một chuyện. Bốn tháng trước, Diễn thế tử dẫn người đánh gãy một chân của Đoan vương, khiến hoàng thượng và thái hậu phải ra mặt. Song, cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà đã bị đè xuống."

Ta nghe xong đã hiểu ra.

Nhứ Nhứ cô nương biết thân phận của ta, cũng biết ta vì ai mà tới.

Nhưng vì sao nàng ấy lại nói với ta chuyện Diễn thế tử và Đoan vương?

Nhắc nhở ta hai người bất hòa? Muốn ta đề phòng Đoan vương sao?

Nàng ấy không nói tiếp, ta nói cảm ơn sau đó rời đi.

Đi xuống lầu, ta thấy Tống Kính Thư đứng ở cửa lớn, rõ ràng muốn chặn ta lại.

Y không hề thay đổi, lúc bị thương ở chỗ của Triệu Yên Nhiên sẽ đến chỗ ta chữa thương.

Ta cười lạnh một tiếng đi ra cửa sau.

Ta ra cửa đã thấy một bóng dáng cao lớn lười biếng dựa vào tường, bên môi hắn có vẻ đăm chiêu, đáy mắt có vẻ lạnh nhạt, không phải Tiêu Diễn thì là ai.

Trong lòng ta có cảm giác hắn đang chờ ta, bước chân trở nên vui vẻ.

Chưa đợi ta gọi, trên vách tường có mấy bóng đen nhảy xuống.

Dưới ánh trăng, lưỡi kiếm lạnh lẽo mang theo sát ý khát máu, lúc đâm vào cánh tay ta, ta thoáng nhìn trong ánh mắt Diễn thế tử bị ta che chở đầy vẻ chấn động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận