Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Lý Thường Kiệt quay đầu nhìn viên binh sĩ, ông lẳng lặng đi qua thềm cửa, tay vẫn cầm chắc trâm hoa bằng vàng trắng.

-Nói với Thái hậu, năm nay sức khoẻ ta đã sa sút nhiều. Đường xa vạn dặm, e là không chịu nổi nữa. Ta đã về nhậm trấn Thanh Hóa hai năm, đã quen ở đây rồi.

Ông đang trốn tránh Thái hậu? Chẳng phải, hậu thế đều nói ông chính là người hậu thuẫn cho Ỷ Lan Nguyên phi hại Thượng Dương Hoàng hậu hay sao?

-Nhưng mà..

-Cứ truyền y lời ta, phàm là không có việc không nguy hại đến giang sơn, ta sẽ không trở về.

Nhìn ánh mắt cương quyết của ông, viên binh sĩ đành hành lễ rồi rời đi.

Ông trải ánh mắt già cỗi lên chiếc trâm. Rồi một chốc sau đó, ông cất lời.

-Thầy có vẻ đã nhận ra ta.

Không chỉ nhận ra, mà còn thuộc lòng những chiến công đã đi vào biết bao bài học của bao nhiêu thế hệ. Nhưng nàng bàng hoàng ngộ ra, những dòng sử khô khan ấy không cách nào tả hết được nỗi bi thương của đoạn đường đời mà ông đã trải qua. Lý Thường Kiệt một đời oanh liệt, tại sao lại nhường ấy cô độc.

-Đại nhân quyền cao chức trọng, sao có thể ở một nơi hoang vu như thế này?

Ông nhìn ra khoảnh sân nhỏ ngập trong những khóm hoa mạt ly, chứa đầy kí ức không thể phai mờ. Như mấy chục năm qua quanh co không lối thoát.

-Vạn hoa đều ở đây, sao lại nói là cô độc?

Nàng không đáp. Để ông tự mình nhìn khắp nơi, rồi tự như cảm thấu nỗi cô độc vạn năm của mình.

-Ta đã từng hứa với một người, sẽ cho người đó cuộc sống bình yên của bá tánh. Không có tranh đấu, binh biến, không có loạn lạc, li tâm. Cho nên ta thay người đó sống cuộc sống mà nàng muốn.

Lý Thường Kiệt là một hoạn quan trong sử sách, nàng chưa từng biết trái tim ông luôn có một nữ nhân cả đời không thể quên. Người đó rốt cuộc lai lịch ra sao, chẳng lẽ là người vợ của ông mà lịch sử từng mơ hồ nhắc đến, họ Tạ?

Nhưng rồi nàng nhìn cách ông trân quý chiếc trâm đó, ánh mắt vỡ vụn của ông khi nghe đến cái tên Thượng Dương, nàng đoán đoạn tình duyên này đã bị sử sách lãng quên. Có dã sử chép lại hai người từng yêu nhau, nhưng chẳng phải chính Thượng Dương Hoàng hậu đã hại ông tuyệt tự hay sao?

Nàng dần đoán ra mình đang ở triều đại nào, nếu Ỷ Lan Nguyên phi đã trở thành Thái hậu, vậy thì đây chính là thời sau Lý Thánh Tông, Lý Nhân Tông rồi. Vị vua này, nàng không có quá nhiều kí ức.










**







Tú Anh đi về phố huyện, hi vọng tìm lại được Dương Đức. Thuốc mà Lý Thường Kiệt đắp cho nàng cũng hiệu quả thật, đến chiều đã không còn quá đau điếng mỗi khi bước đi.

Nàng đi lọt thỏm giữa phố thị, dáo dác nhìn quanh. Rồi bất chợt, từ trên một toà lầu cao lênh khênh giữa phố xuất hiện một tấm vải rất to. Hai đầu vải cột vào thành chắn, trên vải còn đề "Ta ở đây"

Tú Anh phì cười mà muốn bật khóc. Thì ra y vẫn luôn ghi nhớ từng câu nàng nói, về những biển quảng cáo ngoài trời ở thời hiện đại. Tên nam nhân cứng nhắc này, cũng nghe hiểu lời nàng nói sao?

Nàng chạy ào vào, đã thấy Dương Đức ngồi bên bàn tre.

-Dương Đức!


Nàng mừng rỡ gọi y. Y vừa nghe tiếng đã đứng phắt dậy lao đến nàng. Tú Anh còn chưa kịp tay bắt mặt mừng, chàng thiếu niên đã ôm chầm lấy nàng, đẩy nàng vào lòng mình mà giữ rất chặt.

-Không sao chứ?

Nàng đưa tay vuốt dọc tấm lưng y, rồi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay kia. Nàng nhìn ánh mắt xao động kia, vội hỏi.

-Thầy không sao chứ? Lúc đó đã có nhiều thích khách như vậy?

Y nhìn nàng hết một lượt, rồi thấy chân nàng cứ đứng trụ một bên.

-Thầy bị thương sao?

-À, bị bong gân chút thôi, không có gì đáng ngại hết.

-Không được.

Dương Đức lắc đầu rồi quả quyết ập đến nhấc bổng nàng lên. Tú Anh ôm miệng không kịp hoàn hồn, dáo dác nhìn quanh rồi trông lên gương mặt y.

-Thầy...Dương Đức!

Y đưa nàng đến chỗ trường kỉ rồi đặt nàng xuống. Tú Anh ôm mặt nhìn quanh rồi bắt gặp Dương Thắng đứng tựa cửa lắc đầu.

-Người ngoài không biết nhìn vào sẽ tưởng hai người nam sắc đó.

Nàng mím môi, nhìn Dương Đức ngồi bên cạnh, trân trân nhìn xuống chân mình.

-Dương Thắng ở đây sao?

Y rời khỏi khung cửa, đi lại bộ bàn ghế tre ngồi xuống.

-Ta đến cứu Dương Đức trợ giáo đây một mạng, hắn còn chưa cảm tạ ta đã lo giăng vải tìm thầy khắp nơi rồi.

Thì ra nhờ có Dương Thắng mà Dương Đức mới thoát được.

-Vậy sao thầy thoát được? Lúc nhìn theo đã thấy có thêm toán binh đuổi theo thầy.

-À, nói ra có thể thầy không tin nhưng tôi đã được Thường Kiệt đại nhân cứu đó!

Lúc này, cả Dương Thắng bình thường nét mặt bông đùa, nay cũng phải nghiêm lại. Dương Đức càng cau chặt chân mày.

-Thầy đã gặp Thường Kiệt đại nhân sao?

-Phải, người đã cứu tôi lúc bị bọn họ truy đuổi. Chính người đã đắp thuốc trên chân cho tôi.

Dương Thắng nhìn xuống Dương Đức, bắt gặp ánh mắt anh trai nhìn mình.

-Toán binh đó, thầy có thấy họ có điều gì trong y phục không?

-Họ có mặc giáp.

Dương Thắng cau chặt hàng chân mày, đôi mắt một mí giống hệt anh trai nheo lại suy nghĩ. Dương Đức thì trầm ngâm đi, dường như đáy mắt có điều gì phát giác.

-Chúng ta về kinh thành đã, ở đây nguy hiểm.

Nghe em trai nói câu đó, Dương Đức cũng gấp rút gật đầu. Nàng không biết tại sao hai người họ lại bỗng nhiên thất thần như vậy. Tú Anh toan nói gì đó, nhưng hai chàng thanh niên này đã đứng bật dậy rồi rời đi.








_____









Gia Kính ngồi trên bậc tam cấp, cầm quyển sách đọc mà mắt cứ nhìn về phía đường chính không thôi. Đợi được bóng người ngựa ở cuối đường, y liền mừng rỡ đứng bật dậy, vẫy tay về phía Tú Anh.

-Gia Kính!

Dương Đức xoay sang nhìn nàng niềm nở cười với Gia Kính, liền đằng hắng một cái. Dương Thắng ngáp ngắn ngáp dài, nhìn Tú Anh huých ngựa như bay về phía cổng, lại ngả sang phía anh trai.

-Chuyện này, bà ấy làm cũng hơi quá tay rồi.

Ánh mắt Dương Đức hơi tối đi, y chỉ trầm ngâm không thôi. Mãi một lúc mới nói.

-Con đường này vốn là khó đi rồi. Ngay từ đầu ta cũng đã biết bà ấy nhất định sẽ ngăn cản đến cùng.

-Lần này, đám thích khách đó cũng manh động rồi. Nếu em không đến kịp, há chẳng phải lớn chuyện rồi sao?

Y thở dài, rồi lắc đầu mà vỗ vai em trai.

-Được rồi, đừng lo, ta vẫn sẽ có cách sắp xếp ổn thoả chuyện này.













****







Hôm nay là ngày 22 rồi.

Sáng nay Tú Anh đã dậy sớm, ngồi đợi trước hiên rất lâu. Cuối cùng, nàng cũng đợi được Dương Đức bước ra khỏi phòng.

Thấy nàng, y liền nở nụ cười. Từ lúc ở bên ngoài về, y ít khi cười hẳn.


-Sao thế, thầy chờ tôi à?

Nàng chống tay đứng dậy, Dương Đức liền đỡ lấy nàng.

-Chân thầy thế nào rồi? Đã đến chỗ thầy thuốc xem chưa?

-Không sao. Này, tặng thầy cái này.

Nàng lấy từ phía sau lưng ra một chiếc hộp giấy vuông vức, thắt nơ xinh xắn.

-Là gì thế?

Y bất giác nhoẻn miệng cười, ánh mắt dường như lấp lánh.

-Thầy mở ra rồi biết.

Nàng cười tít mắt, nhìn y vui vẻ đón lấy chiếc hộp nàng cất công xếp. Bên trong còn chiếc hộp gỗ nhỏ nhắn. Y ngước mắt nhìn dáng vẻ chờ mong của nàng.

-Hộp gì thế?

-Tự thầy mở ra xem.

Nàng cầm giúp y đống giấy gói, nhìn y chậm rãi mở nắp chiếc hộp gỗ, bên trong là chiếc nhẫn ngọc xanh. Chiếc nhẫn bản to nam nhân hay đeo, nàng vẫn thường thấy trên phim ảnh. Dương Đức bị bất ngờ đến choáng váng. Nói nàng ngây ngô không biết tập tục thì có quá coi thường nàng không...Tú Anh liền phì cười lấy nhẫn đeo vào ngón tay út cho y.

-Đây, chỗ ngón tay này của thầy hay bị chai do kê trên giấy nhiều. Cho nên đeo nhẫn ở ngón này có thể làm giảm ma sát bề mặt, có thể..

-Cảm ơn thầy.

Y mỉm cười ngắt lời. Nàng ngước nhìn đôi mắt dịu dàng như dòng suối chảy qua khe, ấm áp như tia nắng tháng hai này. Tú Anh khẽ cảm thán, ánh mắt này, là y dành cho Công Anh Võ, hay là Công Anh Thư...

-À...không có chi. Hôm nay thầy nghỉ phép về nhà đúng không? Về vui nhé.

Nàng gấp rút tránh khỏi ánh mắt y. Dương Đức liền nắm lấy cánh tay nàng kéo lại. Vết thương ở chân đau nhói, Tú Anh a lên một tiếng rồi ngã ầm vào lòng y.

Khoảnh khắc kề gần sát y như thế này, nghe tiếng nhịp tim đập nhanh, không còn rõ là của ai nữa. Y nhìn nàng chan chứa như vậy, khoảng cách này, đây là tình huống gì đây?

Dương Đức dường như mỗi tiếng tim đập, lại kề sát nàng hơn. Tú Anh trừng mắt rồi vội đẩy y ra, lùi lại mấy bước.

Y chắp tay sau lưng, đằng hắng khẽ.

-Tối nay, chúng ta hẹn nhau đi.

-Hẹn..nhau làm gì...

Nàng ấp úng. Y gật gù, đi lại gần nàng. Tú Anh liền lùi mấy bước.

-Thầy có biết, tặng người khác nhẫn có nghĩa gì không?

Tú Anh cứng họng. Ở thời này người ta cũng tặng nhẫn cho người yêu à? Nàng tưởng chỉ có thời hiện đại thôi. Nàng chỉ nghĩ muốn y khỏi chai tay, đâu có nghĩ...

-Thầy...à, nhẫn là để...

-Được rồi.

Y cười khẽ, rồi đi đến vuốt mấy lọn tóc bay trước trán nàng. Tú Anh co rúm người nhìn y, tên ngốc này, hắn không phải diễn vai nam sắc đến nhập tâm rồi chứ?

-Hẹn thầy tối nay ở Đoài Hồ, không gặp không về.

Nàng đẩy tay y trên tóc mình ra, chỉnh lại mão quan.

-Biết...rồi!

Nàng gắt, nhìn y chắp tay đi lững thững về phía đại môn. Tên này, hắn có thật là chưa biết ra thân phận của nàng không vậy?




***





Hôm nay Tú Anh đến phủ Thái phó để phụ trách giảng dạy cho các tiểu thư, công chúa nhân dịp đặc biệt, chỉ dạy vài buổi văn thư.

Đặt chân đến căn lầu, nàng đã thấy rèm che kín lối đi. Gió từ khung cửa sổ to rộng thổi rèm bay phất phơ như sương sớm, để lộ bóng dáng những nữ nhân mảnh mai ngồi ngay ngắn bên bàn. Hôm nay lẽ ra là Dương Đức đi, nhưng y nghỉ phép, nàng được phân thay y đến lớp luận tứ thư ngũ kinh cho các tiểu thư quyền quý nhất kinh thành.

Tú Anh đặt sách xuống, nheo mắt nhìn qua tấm màn chắn. Những nữ nhân này mình hạc sương mai, tiếng chào nàng cũng trong trẻo thoát tục như vậy, tên Dương Đức này thật có phúc, chỉ tiếc là lại rơi trúng ngày hắn nghỉ phép.

-Tôi là Công Anh Võ, sẽ thay trợ giáo Dương Đức lên lớp hôm nay.

Các vị tiểu thư công chúa vừa nghe giọng nàng đã xuýt xoa bàn tán.

-Giọng của trợ giáo thật ấm áp quá.

Nàng đằng hắng, vội mở sách. Nếu là Dương Đức đến hôm nay thì có bị các tiểu thư công chúa này chọc ghẹo không chứ.

-Chúng ta học thôi.

Tiếng xì xào hồn nhiên vẫn không dứt, nàng ôm đầu. Nếu là Dương Đức thì chắc đã có cách yên ổn mà dạy lớp này chứ...

Cuối cùng một canh giờ cũng trôi qua, Tú Anh gấp rút rời khỏi tiểu lầu lộng gió. Theo quy tắc, nàng phải rời đi trước để các hoàng nữ còn ra về mà không chạm mặt nhau. Vừa rời khỏi lầu, nàng đã nghe tiếng một nữ nhân mong manh gọi lại.

-Thầy Anh Võ, xin đợi tôi một chút.

Nàng quay đầu, đã thấy một nữ nhân thướt tha váy lụa tiên hồng rời khỏi bậc thang, đuổi theo nàng. Tú Anh liền quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.

Nàng thấy trợ giáo ngại, liền mỉm cười như hoa, hành lễ.

-Đại tiểu thư Từ Lan Anh, con gái của Từ Đại tướng quân, xin diện kiến Công trợ giáo.

Tú Anh vẫn quay mặt đi, nàng ậm ừ rồi gật đầu chào nàng.

-Chào Từ tiểu thư, nàng có việc chi cần tìm tôi?

Nàng đưa ống tay áo che miệng cười khúc khích, nhìn dáng vẻ lóng ngóng của Tú Anh đáng yêu quá đỗi.

-Thầy cứ gọi tôi là Lan Anh là được rồi.

-Sao thế được, tiểu thư, nếu không có việc gì thì tôi đi trước.

Nói rồi, nàng ba chân bốn cẳng chạy đi. Vừa về đến Quốc Tử giám, nàng đã ôm ngực thở hồng hộc. Trời ạ, tình thế gì thế này. Gu của nữ nhân thời này là nam nhân dáng vẻ mỏng manh như nàng hay sao chứ?

-Thầy làm gì vậy?

Gia Kính từ đâu đi đến. Nàng liền lắc đầu.

-Trốn ai sao?

Y ngấp nghé ngẫm hôm nay Tú Anh đến phủ Thái bảo dạy rồi phá lên cười lớn.

-Đừng nói tôi là thầy trốn tiểu thư nào đấy nhé!

Nàng ngao ngán lắc đầu.

-Là Lan Anh tiểu thư.

Gia Kính không kiềm được mà cười ha hả, vỗ vỗ vai nàng.

-Lan Anh tiểu thư xưa nay chẳng ra mặt thích ai, vậy mà lại lộ dung nhan diện kiến thầy Anh Võ. Xem ra sau này tôi phải gọi thầy là Anh Võ đại nhân rồi!

Tú Anh tặc lưỡi rồi đẩy Gia Kính ra.

-Nói cái gì thế hả?

Gia Kính cứ đi theo nàng, cười không ngớt.

-Người ta là con nhà họ Từ đấy nhé, thầy đừng có chọc giận cha nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận