Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Lê Văn Thịnh đi lại chỗ Dương Đức đang đứng chắp tay sau lưng, nhìn xuống dòng sông quanh co, ánh mắt y hết sức đề phòng.

Dẫu sao, người này cũng không hề đơn giản, trà trộn làm Quốc tử giám Trợ giáo, rồi lại xuất hiện bên cạnh Tú Anh trong cung. Y không thể không phòng.

-Hộ bộ thị lang đại nhân ở đây sao?

Dương Đức quay đầu, chấp tay chào.

-Đại nhân nhậm chức đã một năm hơn, lần đầu ta được gặp đại nhân.

Thấy ánh mắt Lê Văn Thịnh dò xét, Dương Đức chỉ cười.

-Quả thật ta nhậm chức đã lâu nhưng chưa có dịp đến gặp các vị quần thần một lần. Chủ yếu là vì ta tuổi vẫn còn trẻ, vẫn hay xuất hành học hỏi khắp nơi. Thời gian đầu, chức quan này chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. May thay có Bệ hạ nâng đỡ mà tiến bộ từng ngày.

Trạng nguyên đại nhân vẫn bán tín bán nghi, y dẫu biết Lý triều sẽ cho những người họ Lý làm quan to, nhưng hà cớ gì lai cho một người họ Võ trẻ như vậy, nắm chức Hộ bộ thị lang?

-Ta biết đại nhân chê ta còn trẻ, kham không nổi chuyện chính sự của Hộ bộ, nhưng ngài yên tâm, chúng ta đều có chung một cái đích, đó là muốn giúp giang sơn phồn thịnh.

Lê Văn Thịnh cười lạnh, mắt liếc nhìn chàng trai trẻ có nét anh tuấn rạng ngời.

-Đại nhân quá lời rồi. Chức vị thị lang bệ hạ thân phong, sao ta dám buông lời gièm pha?

Đến lượt Dương Đức tắt dần tia thiện chí trong đáy mắt, y hạ giọng.

-Nếu tương lai, có thể đưa bệ hạ lên nắm thực quyền, thì cái danh bệ hạ thân phong này, chẳng phải sẽ càng có giá trị hơn sao?

Hai nam nhân nhìn nhau, đôi chân mày cau chặt của Lê Văn Thịnh làm không gian trùng xuống. Y không ngờ, Hộ bộ thị lang này lại có cùng ý định với y, mục tiêu lật đổ Thái hậu.

-Thái hậu, đã khiến đại nhân phật ý ở đâu chăng?

Lần này, Lê Văn Thịnh muốn dò la động cơ của Dương Đức. Nếu là cái bẫy để y sa vào, nhất định sẽ sớm lộ ra mà thôi.

Dương Đức chỉ cười khì, y đi về phía rìa sông, điềm nhiên nhìn ra xa xôi.

-Bệ hạ là con cháu của Lý triều, cũng đã mười bảy mười tám tuổi, nắm lại thực quyền mới là đúng đắn. Có như vậy, thiên mệnh mới không buông bỏ người họ Lý, mới có thể nối dài mệnh thiên tử trị vì giang san.

-Nhưng Thái hậu chấp chính nhiều năm, dễ gì buông bỏ? Đại nhân đã lên kế hoạch gì?


Y quay lại, nheo đôi mắt một mí mà mỉm cười.

-Đây có phải là một cuộc đảo chính đâu. Đại nhân, không cần căng thẳng. Điều ta muốn làm, đó là phờ trợ bệ hạ thật tốt, để người đưa ra những quyết định đúng đắn, để Thái hậu không còn mơ hồ về thực lực của hoàng đế.

Nói rồi, y chấp tay chào Lê Văn Thịnh rồi rời đi. Bỏ lại nam nhân đứng ngẫm rất lâu bên ráng chiều đỏ rực. Nhất định, y muốn Thái hậu phải làm một điều nữa.













Cả ngày đi đường thực sự rất dài. Dài đến nỗi, Tú Anh bày đồ ra vẽ trong xe, rồi đọc sách, rồi ngủ, vẫn chưa hết một ngày đường. Thời đại này di chuyển khó khăn, phương tiện thô sơ, dù đã nhanh hơn nhiều so với đi bộ, nhưng đối với một người về từ tương lai như nàng, thực sự sắp không chịu nổi đến nơi.

Chưa kể, cứ suốt ngày chung xe với tên nam nhân này, hắn cứ lầm lì cả ngày, đọc sách rồi đọc thư.

-Tôi vốn dĩ là chức quan nhỏ, không có việc gì làm cũng thôi đi. Nhưng đại nhân chức vị cao như vậy, lại có thể bỏ đi mấy tháng à?

Y vẫn dán mắt lên đống sổ sách, rồi tay vỗ vỗ lên chồng sách chất cao.


-Các viên quan vẫn gửi sớ báo cho ta đấy thôi.

-Tôi đang thắc mắc, người ta đưa cho đại nhân khi nào thế? Sao tôi không biết nhỉ?

-Đêm đến sẽ có người truyền tin từ kinh thành đến trao đổi sổ sách với ta.

Nàng à lên, rồi cũng vớ lấy một quyển. Y liền giật lại, gõ lên trán nàng.

-Các bộ không được phép tiết lộ công sự của nhau, trừ các việc chung. Thầy không biết à?

Nàng xoa trán, nheo mắt nhìn y.

-Bảo mật thế cơ à? Sao thầy không cài Face ID luôn đi.

Dương Đức ngửa mặt ngơ ngác. Nàng liền xua tay, quay sang bức tranh sơn thủy vẽ dở của mình. Công nhận nàng không có khiếu vẽ thật. Vẽ bằng màu mực đen lên trông không khác gì nét chữ nguệch ngoạc của Dương Thắng.

Y lén nhìn nàng, nhìn gương mặt nàng che ánh nắng truyền vào từ cửa sổ, nắng đậu trên hàng mi nàng rung rinh.

-Lúc về, thầy có muốn ghé quê mình không?

Tú Anh quay sang, nàng trộm nghĩ, nàng không nhớ ra vị thầy đồ họ Công đó, lỡ như về lại làm lộ sơ hở thì toi.

-Được rồi, không cần đâu. Chúng ta đang đi công vụ mà.

Y gật gù, rồi trầm mặc hẳn.

-Ta muốn đến một nơi.

Nàng ngoái đầu nhìn y, nhìn trầm mặc rơi giữa đôi mắt buồn bã.

-Tôi đi cùng đại nhân.

Y mỉm cười, rồi gật đầu. Cả hai nhìn nhau rất lâu, đến khi Tú Anh ngại ngùng quay đi mất.

-Thầy thăm người thân à?

Dương Đức đáy mắt cộm một nỗi lo âu, rồi lắc đầu.

-Một người quen cũ thôi.

-Ở dọc đường về sao?

Y gật đầu rất khẽ, chỉ tay lên tấm bản đồ trải trên bàn.

-Là ở châu Cổ Pháp.

Nàng nghe không quen tên địa danh này, chỉ gật đầu nhìn đôi mắt y rũ xuống.







Đêm đến, cả đoàn người dừng lại ở một quán trọ nhỏ dọc đường. Ngôi làng này nhỏ, nằm giữa hai cánh rừng lớn nên không tìm được nơi tốt hơn.

-Hai người phải ở chung một phòng á?

Tú Anh tròn mắt nhìn Nguyễn Bồi, rồi liếc sang Dương Đức cũng đang nhếch mày nhìn viên quan sứ.

-Ba chúng ta ở chung một phòng đi. Để Anh Võ hắn ở riêng một phòng.

Lê Văn Thịnh nói rồi rót một tách trà, uống vội.

-Ừ, tôi hay ngại ấy mà.


Nàng cười khì nhìn Nguyễn Bồi. Nhưng Dương Đức đã đứng dậy, xốc tay nải đầy sổ sách của mình rồi lôi Tú Anh đi.

-Được rồi, ta ở chung với thầy ấy. Ở chung ba người ngộp ngạt.

Lê Văn Thịnh vội đặt mạnh tách trà xuống, cau mày.

-Anh Võ đã nói là hay ngại, đại nhân ép hắn làm gì?

Dương Đức nhìn xuống Tú Anh đang bối rối. Y chẳng quay lại nhìn Lê Văn Thịnh, chỉ cười lạnh.

-Ta ép hắn? Lê Đại nhân quá lời rồi. Cũng đâu phải lần đầu?

Tú Anh có tật giật mình, nàng phì cười lớn.

-Được rồi, có chuyện gì đâu mà hai người căng thẳng thế. Tôi có việc gì phải sợ đại nhân ấy đâu.

Nói rồi, nàng đi một mạch về phòng, chẳng để Lê Văn Thịnh kịp nói lời nào. Dương Đức xốc tay nải lên vai, hơi ngoái đầu nhìn Lê Văn Thịnh và Nguyễn Bồi vẫn trơ ra đó.










Cánh cửa được cẩn thận mở ra, Dương Đức chậm rãi bước vào. Y cẩn thận nhìn quanh, đã thấy nàng đi đâu mất. Gần nửa canh giờ sau nàng mới quay trở lại, đã thay y phục khác.

-Đi đâu thế?

-À, tôi đi tắm thôi.

Nói rồi, nàng ôm một gói đồ của mình lủi thủi đi về phía giường nứa.

-Được, để ta đi tắm vậy.

-À, nước không được nóng lắm, đại nhân nhớ dặn người giúp nấu nước cho.

Y giấu nụ cười, gật đầu rồi gấp sách.

Tú Anh dọn lại đồ gọn gàng, rồi à lên.

-Phòng tắm khá ướt, đại nhân cẩn thận trơn trượt. Lúc nãy tôi suýt ngã đấy.

Dương Đức đi lại tay nải đồ, lấy y phục, không nén nổi nụ cười.

-À, đường đi từ chỗ đó đến đây gió lùa, đại nhân nhớ đem cả áo choàng để lúc về đỡ lạnh.

Y quay sang túm lấy vai nàng rồi đẩy nàng xuống giường. Tú Anh trợn tròn mắt nhìn y kề sát mình, bên dưới hai người là đệm bông ấm áp.

-Xin lỗi, ta ngã.

Giọng điệu chậm rãi và điềm nhiên, có giống mới ngã không chứ? Tú Anh ấp úng quay mặt đi, mặt nàng đỏ bừng.

-Sao thầy đỏ mặt thế?

-Đỏ hả...Đại nhân nói gì thế?

-Thầy lo lắng cho ta như vậy sao?


-Được rồi...đại nhân đứng dậy rồi nói chuyện.

Dương Đức cười đáng yêu, đôi mắt một mí như nhắm tít lại. Y chống tay ngồi thẳng dậy, ôm lấy y phục rồi bước một mạch khỏi phòng.

Tú Anh bần thần nằm trên giường, nàng ôm mặt mình nóng ran. Chết tiệt, hắn làm như vậy là có ý gì? Nàng ngồi dậy nhìn xuống y phục mình xem, không lộ cái gì chứ? Bất an tràn đến, cố gắng che lấp đi trái tim đang đập loạn xạ của nàng.

Nửa đêm, Tú Anh giật mình tỉnh khi nghe tiếng trang sổ sách lật vội, rồi tiếng ống trúc lộp cộp va vào nhau. Nàng mở đôi mắt, nhìn ra phía trước phòng, nơi tấm bình phong vẫn phảng phất bóng Dương Đức ngồi ngay ngắn trong ánh nền rung rinh. Nàng gối đầu lên tay, ngắm bóng hình nam nhân thư sinh, từng cử chỉ đều toát ra cốt cách quyền quý. Nam nhân phong kiến đúng là có cái cổ hủ của người phong kiến, nhưng thần thái đó, nàng chưa từng được thấy ở mấy ngàn năm sau. Có thể, nữ nhân ngày xưa nguyện làm cái bóng của nam nhân, chính là si mê bóng hình này. Nếu được, nàng muốn là người đứng cạnh y, cùng y bước trên con đường này, chứ không phải là đuổi theo y.

Bất chợt, từ ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tú Anh chợt cảnh giác, đã thấy Dương Đức cho vào. Người đến đó hành sự nhẹ nhàng, đi không phát ra tiếng động, giống như là không muốn cho ai biết mình đến vậy. Hai người trao đổi tay nải, tiếng ống trúc và sổ sách bên trong. Đây chẳng lẽ là người đưa thư Dương Đức nói? Nàng xuống giường, khẽ đi đến gần bức bình phong.

-Em trai người ở kinh thành...

Dương Đức đưa bàn tay lên ra hiệu thôi. Y hơi ngoái đầu nhìn, rồi lắc đầu rất khẽ. Tú Anh cau mày, Dương Thắng làm sao?

-Ngươi cứ ở bên giúp đỡ hắn. Ta đã lo liệu chu toàn rồi.

-Nhưng đại nhân đi lâu thế này, sợ rằng...

-Sẽ không sao, Dương Thắng lanh lợi, hắn tự biết phải làm như thế nào. Ta cũng đã bố trí người khắp, không sao đâu.

Y nói, càng giống như tự trấn an bản thân mình.

-Hạ thần đã rõ.

Tú Anh về lại giường. Dương Đức có điều gì khó thu xếp ở kinh thành sao, lại vì lời hứa vu vơ với nàng mà cùng nàng đến đất Tống. Là nàng làm khó y rồi.
















Sương sớm còn chưa kịp xuống, Tú Anh đã dậy rồi. Nàng vẫn luôn dậy sớm để chỉnh lại tư trang và tóc tai. Nàng đã cố tình giăng một chiếc màn rất dài giữa giường để ngăn cách với Dương Đức, nhưng có vẻ đêm qua y chưa từng lên giường nằm. Tú Anh ôm y phục ra phòng ngoài, đã thấy y gục trên thư án, tựa trên cánh tay ngủ thiếp đi. Nàng đi lại, phủ lên vai y tà áo choàng.

-Lạnh như vậy lại ngồi ở đây ngủ cả đêm. Đại nhân có cảm lạnh cũng đừng đổ thừa tôi đấy.

Đôi mắt kia vẫn nhắm nghiền, dường như đêm qua đã thức rất khuya. Nàng bất giác thấy y nhăn mặt, môi mấp máy điều chi.

-Xin người...

Nàng ngồi xuống trường kỉ, đưa tay lên trán y xoa xoa.

Tên nam nhân này, rốt cuộc đã trả qua những gì.

-Xin người tha thứ cho con.

Nước mắt y giàn ra nơi khóe mắt. Ngay cả trong giấc mơ y cũng rơi lệ. Rốt cuộc quá khức của y đã đau thương đến nhường nà. Nàng muốn biết, muốn giúp y. Nam nhân trẻ tuổi này, lại khiến nàng lưu tâm quá đỗi. Nàng không cách nào bỏ lại y.

-Không sao cả, Dương Đức.

Y vẫn rơi lệ, bi thương chẳng dứt.

-Trước khi tôi rời khỏi thời đại này, nhất định sẽ giúp anh vượt qua được quá khứ, trở thành một vị đại thần lịch sử không thể quên.

Phải, đến sau cùng nàng sẽ rời đi, sẽ rời xa y rồi.
































Trại Vĩnh Bình là một thành cổ nói nhỏ cũng không nhỏ, lớn cũng không quá lớn, dân cư chắc bẳng một nửa thành Thăng Long. Do là nơi biên ải nên được đặt phủ bàn bạc về việc biên cương. Tú Anh ngồi trên cỗ xe ngựa, nhìn ra bên ngoài khu chợ nhộn nhịp, thật giống với các bộ phim cổ trang Trung Quốc. Nơi này dẫu sao cũng là vùng biên ải, dĩ nhiên không sầm uất đẹp đẽ được như thành Trường An hay Thăng Long.

Dương Đức chống tay, y ngước mắt nhìn nàng thích thú quan sát con phố huyên náo.

-Đại nhân biết nói tiếng Trung không?

-Tiếng Trung?

Nàng xua tay.

-Ý tôi là, ngôn ngữ của người Đại Tống, của Trung Nguyên.

Y à lên, rồi lật một trang sách trên tay.

-Ta dĩ nhiên biết.

Nàng òa lên, dịch lại gần y rồi rạng rỡ nói cười.

-Lại tinh thông ngoại ngữ à? Đại nhân quả là nhân tài nghìn năm có được đấy.

Thấy Dương Đức đằng hắng, nàng khẽ ghé y nói nhỏ.

-Hay là, chốc nữa đại nhân dắt tôi đi chơi đi.

Y gập quyển sách lại, gõ lại trán nàng.

-Thầy đến đây làm gì chứ?

Tú Anh ôm trán, bực dọc quay đi.

-Đi công tác cũng phải tranh thủ thăm thú chứ?

Nam nhân lén nhìn nàng giận dỗi quay đi, phì cười. Y hơi ngả người ra sau, vươn vai.

-Tối nay, ta dắt thầy đi.

Tú Anh vẫn chống tay trên bệ cửa sổ trông ra, môi bất giác mỉm cười. Nàng biết dẫu Dương Đức có tỏ ra đáng ghét thế nào, y vẫn thuận tất cả theo nàng.










Đoàn người xuống ngựa, bước vào một tòa dinh phủ lớn nhất trại Vĩnh Bình, bảng gỗ đề mấy chữ 'Kế Nghị Biện Chính Cương Chí Sở'. Hai hàng binh sĩ mặc quân giáp Đại Tống uy nghi đứng hai hàng dài từ tận cổng chào đến tòa điện lớn chính giữa. Tú Anh đi ngay phía sau Dương Đức, tiến vào sảnh đường.

Nơi này dẫu là vùng biên ải, nhưng được trang hoàng và canh gác kĩ càng, Tú Anh biết biết họ đang muốn phô trương thanh thế Thiên triều. Đợi các sứ thần yên vị rồi, vị quan Tuần kiểm ti nhà Tống, tên Thành Trác, quan Đặng Tích làm phụ tá, mới tiến vào. Rồi lúc sau xuất hiện cả một người xưng là Kinh lược Quảng Nam Tây Lộ Hùng Bản tại Quế Lâm, giữ nhiệm vụ trung gian giữa triều đình và phái đoàn Kế Nghị Biện Chính. Một buổi họp như vậy căng thẳng vô cùng, cứ thế hai bên không ai nhường ai.

Tú Anh thông qua người phiên dịch, đã ngầm hiểu Lê Văn Thịnh đang muốn lúc đầu lấy cương đối Tống. Chỉ mới là buổi hội họp đầu tiên, có thể, những buổi sau y nhất định sẽ thay đổi chiến thuật. Nàng dẫu không phải con nhà binh, chưa từng đọc qua Binh tử tôn pháp, nhưng ở hiện đại thương trường không khác gì chiến trường, nàng cũng đã từng dùng qua kế này.

Buổi họp đầu tiên kết thúc một cách không thể căng thẳng hơn khi Thành Trác ngắt lời Lê Văn Thịnh, đứng dậy rồi rời đi, bỏ lại đoàn sứ thần Đại Việt bất phục ngồi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận