Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Sáng nay Tú Anh đã được một đoàn người đến gõ cửa đưa đi. Dương Đức lúc sau cũng bị một đám thị vệ đến áp chế đưa đi.

Hộ bộ thị lang đại nhân giờ lại khoác lên người y phục kiếm khách giang hồ, vắt kiếm bên người, đứng trên lầu, nép vào một bên. Bên dưới là đại sảnh đường của Nam An Đại Mỹ này. Theo như bọn người này nói, đây là sảnh tiếp khách, thường cầm sẽ ngồi trên cao kia gảy đàn, bên dưới có ca kĩ tiếp rượu cùng khách. Y đặt tay lên thành lầu gỗ, nơi đây kiến trúc cũng rất kinh điển, xây dựng bề thế quy mô.

Y liếc mắt nhìn qua phía đối diện, cũng là một tên thị vệ như mình đứng canh, mắt quan sát tất thảy những người đến. Ở đây thực sự có một thứ giống như là thẻ bài vào cổng, cũng dùng để phân loại khách đến. Quy tắc đỏ thì lên lầu cao nhất, gần cầm sư nhất, rồi đến lục, rồi đến lam.

-Đến rồi đến rồi!

Hôm nay, sau lớp màn che mong manh màu tiên hồng, xuất hiện một thân ảnh nữ nhân vóc liễu mảnh mai, ôm đàn bước ra. Nàng bận y phục dài sát đất, tóc chất nửa trên, gắn phục sức rung rinh. Cách một lớp màn, Dương Đức vẫn nhận ra người trong lòng của mình. Bên cạnh nàng, xuất hiện tên nam nhân bạch y đó.

Nàng đã nói, nàng sẽ nhân cơ hội này tìm hiểu bạch y nam nhân kia. Dù y không muốn, nhưng đó là cách duy nhất.

-Nàng chưa từng mở miệng ra nói với ta câu nào?

Tú Anh hơi giật mình, nàng quay sang nhìn y. Nam nhân này giọng nói ôn nhu nhã nhặn, càng giống một thi sĩ trong giang hồ.

-Ngài chưa từng hỏi, sao nô tì như ta dám mở lời?

Y cười lên đẹp như tranh họa.

-Nàng quá lời rồi. Thân phận nàng cũng là lá ngọc cành vàng, danh môn khuê các, sao lại xưng nô tì?

Nàng cười trừ, cúi đầu.

-Tôi tự là Anh Thư.

-Anh Thư...

Y lặp lại, rồi cũng gật gù.

-Nàng cứ gọi ta là Ngôi Thường.

Tú Anh nhãn nhặn gật đầu, không quên gặn hỏi.

-Tôi nào dám xưng tên với công tử, xin hỏi công tử họ chi?

-Cứ xưng tên với ta, chúng ta ở trên giang hồ, họ gì, thật sự không quan trọng.

Người này, đúng là rất đề phòng.

-Chẳng hay hôm nay An Nam Đại Mỹ có thêm cầm sư?

Ngôi Thường lẳng lặng nhìn xuống dưới lầu, gật đầu.

-Hôm nay ta mời được một vị danh cầm đất An Nam đến thỉnh giáo. Tiếng cầm của nàng thánh thót như thiên nhạc, chắc chắn hơn ta vạn lần.

Tú Anh hơi nghi hoặc nhìn Ngôi Thường. Người này, nói tiếng Trung Nguyên rất tốt, nói tiếng Việt lại lờ lợ, chắc chắn không phải là người Đại Việt. Vậy chẳng lẽ như lời Tào vương nghi ngờ, người này thực là nội gián Tây Hạ? Nam nhân ôn nhu này...

-Xem dáng vẻ, có lẽ là một mỹ nhân.

Bọn họ bật nên câu trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngôi Thường quay sang nàng, hạ giọng.

-Không sao, bọn họ chỉ có thể nói, không thể động đến nàng.

Suốt cả buổi, Tú Anh chỉ thuận theo nhạc phổ của Ngôi Thường mà gảy đàn. Thật ra nhạc Ngôi Thường viết thực sự rất hay, dịu dàng như chính y. Chẳng trách y là đại danh cầm đất Vĩnh Bình này.

Nàng không quên quan sát xung quanh, qua lớp màn mỏng, nàng thấy được tửu lầu này tấp nập đến nhường nào.

-Nhạc công tử viết, thực sự rất đau lòng.

Bàn tay nàng giữ trên những dây đàn còn chưa hết rung. Ánh mắt nàng lộ nét bi ai, hướng về phía y.

Ngôi Thường bỗng lặng đi, y đối diện nàng, lần đầu tiên có nữ nhân cảm được nhạc vị của y, lần đầu tiên có nữ nhân nhìn thẳng vào mắt y mà trải lòng.

-Nàng cảm được?

Tú Anh đưa ngón tay thon dài lên dây đàn mong manh.

-Dặm trường giang sơn, mong manh cô độc. Tấu thành khúc nhạc vui người, nhưng lại càng giống như thõa nỗi đau lòng của bản thân.

Nàng cảm nhận được, không sai, nhưng manh tâm muốn dò đoán tâm ý của y là thật.

-Ngôi Thường công tử, đã cô độc nhường ấy, mới viết ra được những bản cầm phổ da diết nhường này.

Ngôi Thường lặng đi, thâm tâm y muốn vui, nhưng lòng lại đượm buồn.

-Tên ta có chữ Thường, Thường trong tri túc thường lạc, biết đủ thì lòng vui mãi. Nhưng cũng là Thường trong Vô thường, không còn mãi. Ta cũng không biết cuộc đời ta, rốt cuộc là không biết đủ, hay là vốn vô thường.

-Đời người thì làm gì có đúng có sai. Chẳng qua là, ta muốn sống cuộc đời như thế nào, không trái với lương tâm của bản thân là được.

Nàng điềm lặng như mặt nước, làm Ngôi Thường an yên vô cùng.

-Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Có nhiều điều ở đời, ta chỉ có thuận theo số phận.

Y nói, ánh mắt dịu dàng vô cùng. Dường như đời này, nàng chưa từng gặp nam nhân nào nhã nhặn đến thế, cảm tưởng rằng y sẽ không bao giờ nổi giận với ai.

Tú Anh nhấc váy đi về phía dãy lầu bên hông. Dương Đức đang đứng canh, hướng mắt trông xuống phố.

-Dương Đức.

Nàng khẽ gọi. Y liền quay đầu. Dương Đức ngẩn ngơ nhìn nàng vận y phục tiên hồng, mỹ mạo khuynh thành, thướt tha như cành liễu. Nàng chạy đến gần y, mỉm cười với y.

-Nàng ra đây làm gì, vào trong đi.

-Em muốn tìm anh, nói cho anh chuyện về cầm sư đó.

Dương Đức hạ giọng, y nhìn nàng, giữ lấy cánh tay nàng.

-Nơi đây khắp nơi đều có tai mắt, không nên manh động. Nàng cứ về phòng, đêm đến ta sẽ đi tìm nàng.

Tú Anh gật đầu, nàng nhìn mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương y. Y đã đứng canh suốt cả buổi sáng.

-Anh chịu khổ rồi.

Dương Đức cười hiền, y gõ nhẹ lên trán nàng.

-Không khổ. Chút khó khăn này sao có thể làm khó ta. Ngược lại là nàng, phải hết sức đề phòng nam nhân đó.

Tú Anh gật đầu, nàng biết, y không thể là người tầm thường.

Đêm đến, Tú Anh được dắt vào một căn lầu lộng gió, đâu đó vọng lại tiếng cầm du dương. Chính là khúc nhạc của Ngôi Thường, không sai.

Trước mặt nàng hiện ra một buổi tiệc nhỏ, có rất nhiều nữ nhân ngồi ở đây, dọc theo những chiếc ghế nứa êm ái phủ lông cừu. Ánh nến sáng rõ, soi tỏ từng gương mặt khuynh thành. Những nữ nhân này đều diễm lệ kiêu sa, y phục lại có chút không gò bó, phép tắc.

Thấy nàng bước vào, tiếng cười nói cũng lắng xuống. Vị Dương thị phu nhân đó ngồi ở trên ghế thượng tọa, bà khẽ đặt chiếc quạt xuống, nói lớn.

-Đây là Anh Thư, cũng là người Đại Việt, sắp tới sẽ đến chỗ chúng ta làm cầm sư. Các ngươi cũng phải chăm lo cho nàng ấy.

Có cô gái nhìn nàng dè bỉu, cũng có cô nhìn nàng hoan nghênh, Tú Anh cúi đầu chào rồi ngước mắt nhìn Dương phu nhân. Bà gọi cô đến.

-Anh Thư này, sẽ chỉ là cầm sư, không được tiếp khách, cũng không thể để ai động vào nàng ta.

Tú Anh hơi mím môi, hà cớ gì bà lại đối với nàng đặc biệt như vậy?

-Phu nhân à, sao người lại thiên vị nàng ta như vậy?

Bà nhìn Tú Anh từ đầu tới chân, rồi quay đi rót một chén trà.

-Ta xưa nay trọng cầm nghệ, không phải các ngươi không biết. Đừng nhiều lời.

Vừa mới đến đã khiến người khác đố kị không phải là tốt. Tú Anh chỉ cười.

-Tôi lưu lạc, được phu nhân cưu mang đã là phúc, cầm này, sẽ cố gắng cống hiến vì Nam An Đại Mỹ.

Bà gật gù tỏ ý hài lòng, nhưng ánh mắt cũng sắc lẹm hướng về nàng. Bà nghĩ, nữ nhân này ăn nói chu toàn trước sau, là người học rộng.

-Ta đã sai người sắp xếp cho ngươi một căn phòng, sắp tới sẽ là chỗ ở của ngươi.

Một nữ tử mặc chiếc áo yếm đào, viên lĩnh voan tơ hờ hững khoác ngoài, nàng ta ngồi tựa trên ghế mây, mắt hướng ra phía tòa lầu đối diện, ánh mắt se sắt. Đôi môi đào kia cong lên cười, rồi lên tiếng.

-Hôm nay thấy gia nô chạy ngược chạy xuôi dọn dẹp phòng trên gác cao. Ắt hẳn, là dọn cho cầm sư đây rồi.

Tú Anh nhìn theo ánh mắt nàng ta, hướng ra tòa lầu đối diện, đã thấy Ngôi Thường bạch y ngồi giữa mấy tầng lụa bay, gảy đàn dưới trăng. Xung quanh y có rất nhiều hoa nhài trồng thành chậu, nở trắng muốt.

-Căn phòng trên gác đó, chẳng phải chỉ có đệ nhất tài nữ mới được ở sao?

-Phu nhân xem trọng nàng ta như vậy à?

-Chỗ đó là đối diện với căn gác của Bạch công tử rồi.

Những nữ nhân kia bắt đầu xì xào bàn tán. Riêng nàng chỉ chau mày, Bạch công tử? Ngôi Thường sao? Ngôi Thường họ Bạch, hay vì y vận Bạch y nên mọi người mới gọi như thế.

-Được rồi, đừng bàn tán nữa. Thường ngày kêu các ngươi trau dồi them thi ca, cầm nghệ, các ngươi lười biếng không làm.

Những nữ nhân kia giận dỗi bĩu môi, nhưng đều không dám quá phận. Chỉ riêng có nữ nhân tuyệt sắc kia, ánh mắt lạnh như băng, hướng về nàng.

-Chúng ta chỉ là nữ tử thanh lâu, nàng ta lại là cầm sư, thân phận tôn quý như vậy, dĩ nhiên là không dám so bì.

-Đủ rồi, Ngọc Hoa.

Nàng ta vẫn nhìn Tú Anh trân trân, đôi môi cong lên, như là lời khiêu khích.

Tú Anh hít một hơi. Nàng ở đây vốn dĩ để làm thân với các nữ nhân này, từ đó tiếp cận cầm sư lạ mặt. Giờ lại bị rơi vào thế ngược lại rồi. Nhưng đối đầu với những nữ nhân này, không phải sẽ khiến thời gian ở đây khó khăn hơn hay sao.

-Nữ tử nào, cũng là con người, cũng có tự tôn bản thân. Cô hà tất phải nói lời cay đắng như vậy?

Ngọc Hoa kia nhìn nàng đầy thú vị, rồi bật cười lạnh.

-Nói hay lắm, hay là ta và cô hoán đổi vị trí cho nhau. Ngày mai ta gảy đàn, cô tiếp rượu cho khách?

-Đủ rồi!

Dương phu nhân đập tay xuống thành ghế, bà hơi cau mày. Tú Anh biết ý, nàng lui xuống. Bóng nàng vừa khuất, tiếng cười nói trên lầu lại rôm rả. Tú Anh tựa vào tường, ngả đầu nhìn trăng ngoài mái hiên. Rời khỏi Đại Việt, nàng liên tiếp rơi vào những nơi nguy hiểm, ở đây dầu toàn là người Đại Việt, nhưng là phúc hay là họa vẫn chưa rõ.

-Cô là Anh Thư?

Nghe gọi, Tú Anh giật mình, nàng vội đứng dậy, quay lại nhìn nam nhân vừa đến.

Là thanh niên tên Trường Nghĩa đó. Y vận y phục màu lam sẫm, rẽ ngang vườn hoa lài mà tiến đến. Nam nhân này thật ra cũng có nét rất anh tuấn, trông là biết sinh ra trong nhung lụa, được nuôi dạy, hầu hạ kĩ lưỡng.

Nàng cúi đầu thi lễ.

-Sáng nay ta đã nghe thuộc hạ bẩm báo, nhờ có cô gảy đàn mà khách khứa khen ngợi rất nhiều.

-Anh Thư không dám tranh công, là nhờ các chị em tận tâm làm việc mà thôi.

Y nghe nàng nói chuyện cẩn thận, trau chuốt, cũng hừ lạnh trong lòng. Dù rất nghi ngờ nàng và tên Dương Đức kia trà trộn vào đây, nhưng y không thể nổi giận với nàng.

-Đợi dăm ba ngày nữa, ta sẽ cho đo lường số khách mới đến, để xem cô có thật sự hữu dụng không.

Nếu nói vậy, chắc hẳn y là CEO của nơi này rồi, lo việc kinh doanh. Còn Dương phu nhân giống như Chủ tịch hội đồng quản trị vậy.

Nàng cười thanh nhã, chỉ lắc đầu.

-Nếu chỉ đo lường số lượng khách mới, e là chưa đủ để xem tôi có hữu dụng hay không?

Ánh mắt y có chút hiếu kì.

-Ồ? Cô còn cao kiến gì khác?

Nàng đi lững thững về phía ngoài hiên, nhìn ra bao la cây hoa nhài nở.

-Khách đến tiệm, giả sử như một người thấy tôi đàn hay, họ về sẽ kể cho mười bằng hữu của họ nghe, nhưng mười người đó có mấy người là sẽ đến nghe tôi đàn? Nơi đây là chốn thanh lâu, sẽ có nhiều trở ngại, rào cản. Nếu chỉ đo lường số người mới đến, e là bất công cho Anh Thư rồi.

Y nhìn bóng lưng nàng, chân mày cau lại.

-Khách đến quán chúng ta, mười người hết tám người là khách quen. Thứ mà công tử cần xem xét, chính là thời gian ở lại của những vị khách quen so với thời gian trung bình trước đây, có tăng lên không? Chưa kể, khách đến là hạng người nào, hạng người chỉ đến vì ca kĩ, rượu ngon, hay là đến để thưởng cầm, cũng cần phân loại để đo lường cho chính xác.

Trường Nghĩa đi lại chỗ nàng, vòng ra trước mặt nàng.

-Những điều này, cô cũng biết?

-Anh Thư học mọn chẳng dám vọng ngôn, chỉ có thể nghĩ như vậy. Những điều còn lại, xin công tử cứ thỉnh giáo phu nhân thêm vậy.

Nói rồi, Tú Anh toan rời đi. Trường Nghĩa đã nắm chặt lấy cổ tay nàng.

-Bổn công tử đã cho ngươi đi chưa?

-Công tử hà tất phải cưỡng ép người khác tiếp chuyện với mình như vậy?

Tú Anh điềm nhiên nói, ánh mắt nàng sắc sảo lạnh lùng đối chất y. Trường Nghĩa càng siết chặt bàn tay.

Bất chợt từ phía sau, một bàn tay khác mạnh mẽ lao đến, hất tung cẳng tay y rồi một lực chưởng mạnh vào ngực y, làm Trường Nghĩa loạng choạng lùi lại mấy bước liền.

Dương Đức đỡ lấy Tú Anh, kéo nàng ra sau lưng mình, chắn lấy. Y hơi cúi mặt, cặp mắt đanh thép.

-Công tử, đắc tội rồi.

-Ngươi dám động thủ với bổn công tử?

Tú Anh lo lắng nắm lấy tay Dương Đức, nàng ngước mắt nhìn lên lầu, chỉ hi vọng bọn họ không nghe thấy.

-Công tử, người giữa đêm nắm nắm kéo kéo tay em của ta, ta không thể làm ngơ.

-Ta nắm tay ai, kéo tay ai, không đến lượt ngươi quản.

Đôi chân mày của Trường Nghĩa nhếch lên, y tiến về phía Dương Đức. Dương Đức giữ lấy bàn tay đang run của nàng.

-Người nắm tay ai, kéo tay ai, dĩ nhiên ta không quản. Nhưng công tử cũng phải hỏi xem, người ta có cho phép hay không? Anh Thư vốn là danh môn khuê các, sao có thể để người tùy ý động vào.

Trường Nghĩa bật cười khan, hắn tiến lại gần Dương Đức, ngấu nghiến nói.

-Đã là nữ tử làm việc trong An Nam Đại Mỹ này, đều là nữ nhân của bổn công tử ta, còn dám nhận là khuê các tiểu thư? Nói cho ngươi biết, chỉ cần ta muốn, ta có thể biến nàng ta thành nữ nhân của ta bất kì lúc nào.

Dương Đức không nhịn nổi nữa, thái dương y nổi lồm cồm những gân xanh, bàn tay y siết chặt lại. Tú Anh vội chạy ra giữa hai người, nàng quay người đối diện Dương Đức, lắc đầu, giữ lấy vạt áo y.

-Được rồi, Dương Đức, không phải em đã ổn sao. Chúng ta về thôi.

Nói rồi, nàng ái ngại quay đầu nhìn Trường Nghĩa rồi kéo Dương Đức đi. Hai nam nhân vẫn không thôi căng thẳng nhìn nhau. Tú Anh kéo mãi, Dương Đức mới chịu đi. Thường ngày y rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng hôm nay lại không biết điểm dừng như thế. Nàng không cản, chẳng phải y sẽ nện cho Trường Nghĩa một cú đấm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui