Dương Đức đi bộ cùng nàng về biệt lầu đã được dọn dẹp chu toàn để đón nàng. Phòng của nàng trên căn gác gỗ cao cao, y nhìn ra đối diện, cách một khoảnh sân là phòng của cầm sư bạch y đó.
Y thả tay nàng, ngồi xuống bậc thang, tay siết chặt thanh gươm. Tú Anh nhìn y, biết y không vui, liền đi lại ngồi cạnh y.
-Nam nhân đó tên Ngôi Thường, họ không rõ, nữ nhân ở đây gọi y là Bạch công tử. Lai lịch người này, e là em cần thêm thời gian để điều tra.
Y nhìn mái tóc nàng bị gió đêm thổi rối, liền đưa tay vuốt lại cho nàng. Dường như, y chẳng cam tâm để nàng dấn thân vào nguy hiểm mà mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
-Đừng lo, ta sẽ tìm cách. Không để một mình nàng gánh vác tất cả chúng ta. Tú Anh, đừng để hắn đến gần nàng. Danh phận hắn không rõ ràng, bị Tào vương nghi kị, sợ sẽ liên lụy đến nàng.
Nàng mỉm cười, lắc đầu với y.
-Em không sợ gì cả, con người, thật ra không nên sợ gì cả. Dương Đức, chúng ta đều phải học cách áp chế nỗi sợ của mình.
Y lặng đi, rồi thở dài.
-Phải, mang nỗi sợ bên người, vĩnh viễn không thể bản lĩnh hơn.
Nàng với lấy nắm bàn tay y, bàn tay y to lớn và thô ráp lắm.
-Anh có thấy, Dương phu nhân này, thực sự là hậu phi của Tiên đế?
-Ta cũng nghi ngờ bà ấy thực sự có liên quan đến họ Lý. Bà ấy nghe chúng ta quê gốc Cổ Pháp, mấy lần muốn khẳng định lại chúng ta có họ Lý hay không? Đôi mắt lại thoáng bi ai, cảm giác nhớ nhung chất chồng.
Nàng bó gối, nhìn lên trăng sáng.
-Vị Tiên đế này, rốt cuộc hoàn mỹ đến nhường nào, mà hậu phi của người đều yêu như vậy?
Dương Đức bần thần, y mím môi.
-Có thể, họ đau lòng không phải vì đối với thiên tử một lòng yêu thương, mà là, thương cảm cho chính kiếp sống quẩn quanh của mình.
Nàng bắt gặp ánh mắt đờ đẫn trông ra xa xăm của y. Cảm giác như, y đã lớn lên trong cung, đã chứng kiến bao mối tình long trời lở đất nơi Cấm cung tẻ nhạt. Chứ không, sao có thể thốt ra lời bi thương ngược trong đáy mắt đó.
-Dương Đức.
Nàng gọi, y thu lại một thoáng đau lòng, ngước đôi mắt một mí về phía nàng.
-Nếu như bà ấy thực là cung phi Dương thị của Tiên đế, vậy Trường Nghĩa là hoàng tử rồi. Anh sẽ làm gì? Chúng ta đâu thể để hậu duệ của nhà Lý tha phương như thế?
Y cúi gằm mặt, đôi chân mày cau lại. Nàng chống cằm nhìn nét mặt đăm chiêu của y.
-Ta chỉ đang lo. Nếu cầm sư đó thực như lời nghi ngại của Tào vương, là nội gián Tây Hạ, thì tại sao lại trú trong phủ của một cung phi Đại Việt, có hoàng tử của Đại Việt. Sợ là sẽ tới lúc gây bất lợi cho nước ta.
-Tây Hạ xưa nay không can thiệp vào chuyện nước ta, cũng đối với Đại Việt không có bất kì giao hảo gì, cớ gì lại lập mưu gài chúng ta?
-Ta cũng không rõ. Đêm nay nhân cơ hội ta sẽ lẻn vào phòng của tên cầm sư đó xem sao.
Dương Đức vừa dứt câu, Tú Anh liền giữ lấy tay y.
-Không được, Dương Đức, đêm nay anh khoan hãy hành động. Trường Nghĩa khi nãy đã gay gắt với anh như thế, chắc hẳn đã ghi hận, đêm nay sẽ cho người theo dõi anh, tốt nhất nên án binh bất động.
Y gật gù, rồi lại thở dài nắm bàn tay nàng.
-Sau này nàng ít nói chuyện với hắn lại. Tên này nhìn qua đã biết được Dương phu nhân chiều chuộng sinh hống hách. Hắn không biết chừng mực, nàng tốt nhất không nên dây dưa.
***
Sáng nay Dương Đức được cùng một nhóm người hộ tống Dương phu nhân đến tiệm vải lớn nhất Vĩnh Bình. Y đứng canh ở ngoài, mắt nhếch lên nhìn hai người ngồi uống rượu lầu cao đối diện.
Lê Văn Thịnh kéo nón rộng vành, gật đầu với y. Dương Đức vờ đi lại va vào một người, những thị vệ còn lại đều lập tức quan sát.
-Ngươi không có mắt à?
Y gắt, người bị va vào đó vội lúi húi xin lỗi rồi vuốt vuốt vạt áo y phủi bụi. Dương Đức liền thẳng tay đẩy y ra. Người đó miệng mắng chửi rồi nhanh chân bỏ đi mất.
Nguyễn Bồi trở lại bàn rượu trên lầu, y ngồi xuống, cung kính đưa cho Lê Văn Thịnh một lá thư gấp làm bốn, viết trong mảnh giấy vụn.
-Xem ra, người đó không để lộ danh tính ở Nam An Đại Mỹ, chỉ biết tên Ngôi Thường. Hai người họ cũng nghi ngờ Dương thị phu nhân này là cung phi của Tiên đế.
Nguyễn Bồi hàng chân mày cau lại, y nói. Lê Văn Thịnh càng trầm tư, nếu thực sự là Dương thị phu nhân, há chẳng phải có thân thích với dòng họ của Thượng Dương hoàng hậu, với Đại Cồ Việt Tiên đế hay sao?
-Nếu bà ta thực là cung phi, hắn ta thực sự là nội gián, vậy chuyện chẳng phải rất nghiêm trọng hay sao?
-Đại nhân, nếu việc này là thật, chẳng phải nên báo về cho bệ hạ và triều đình sao?
Y đưa tay ra hiệu ngưng, lắc đầu.
-Chưa phải là lúc. Nếu triều đình biết chúng ta thỏa hiệp kiểu này với nhà Tống, sẽ không xem trọng đối sách của chúng ta.
Nguyễn Bồi gật đầu. Y biết, Lê Văn Thịnh nôn nóng muốn leo lên vị trí Thái sư. Y sẽ không để triều đình biết y dựa vào Dương Đức và Tú Anh trong tửu lầu kia mà đổi đất.
-Nguyễn Bồi.
Y nghe gọi, liền cúi đầu thưa.
-Ngươi đi theo ta cũng lâu rồi. Ngươi biết, cuối cùng ta muốn hướng đến cái gì mà. Chuyện này, khoan hãy báo về triều đình.
-Hạ quan đã rõ.
Trạng nguyên đại nhân gật đầu, mắt đăm chiêu trải trên mẩu thư viết vội của Dương Đức. Xem ra, việc này nằm ngoài dự liệu của y, việc người đó là Dương thị cung phi của Tiên đế, lại càng nằm ngoài kế hoạch của y.
Cả thanh xuân y không từ mọi thủ đoạn leo lên vị trí cao. Chỉ đợi một ngày.
____
Tú Anh ngồi trong phòng phía sau nơi nàng và Ngôi Thường vẫn hay ngồi đánh đàn. Tay nàng vỗ vỗ trên hai bắp chân tê cứng.
-Nàng sao vậy?
Ngôi Thường rẽ tấm màn bước vào, nàng vội lắc đầu.
-Tê chân sao?
-À, không có, tôi chưa quen với việc ngồi đàn lâu như thế...
Nam nhân gật đầu, y đi về phía khay nước trên một bếp lửa nhỏ ở góc phòng, lấy một chiếc khăn. Nàng quan sát y từ tốn đi về phía chỗ mình, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.
-Đây, nàng lấy chiếc khăn ấm này, chườm trên lòng bàn chân sẽ cảm thấy khá hơn.
Nàng ngập ngừng đón lấy, y nhẹ nhàng trao cho nàng.
-Hôm nay nàng vất vả rồi. Khách hôm nay, cũng đông hơn mọi hôm, người ở lại cũng lâu hơn, chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Nói vậy, chắc tên Trường Nghĩa đó lại sắp tìm đến nàng rồi.
-Là do ngón đàn điêu luyện của Bạch công tử đây.
Y lặng lẽ xua tay.
-Nàng không cần phải gọi ta như vậy, cứ gọi tên ta.
Y muốn tạo cảm giác thân thuộc hơn với nàng, đây là lúc then chốt có thể tìm hiểu y.
-Vậy, cảm ơn anh, Ngôi Thường.
Nụ cười y rất đẹp, rất dịu dàng. Tú Anh còn phải cảm thán với phúc phận của mình ở kiếp này, đi một vòng toàn gặp được nam nhân như hoa.
-Được rồi, mau chườm đi, nếu không tối sẽ nhức lắm.
Nàng gật đầu, quan sát y đã ngồi lại ngay ngắn, viết nhạc phổ. Hàng mi y dài rũ xuống đôi mắt sáng và trong, nam nhân này, chắc là trạc tuổi Dương Đức thôi.
-Anh ở đây bao lâu rồi?
Tú Anh quay người đi chườm khăn nóng vào chân. Ngôi Thường một tay giữ ống tay áo, một tay cầm bút chấm mực trên nghiên.
-Từ nhỏ ta đã chịu ơn Dương phu nhân, nhưng rồi thất lạc người, mấy năm nay mới tìm lại được.
Đôi mắt nàng trải trên sàn, rơi vào trầm tư.
Nếu thật y là nội gián Tây Hạ, nhưng sao lúc nhỏ lại chịu ơn Dương phu nhân? Lúc y còn nhỏ, chẳng lẽ đã lưu lạc đến đây rồi?
Bất ngờ, y bật một tràng ho. Tú Anh vội rót cho y một ly trà.
-Công tử ốm sao?
Y đưa bàn tay khẽ đưa, rồi lại quay đi che miệng.
-Trời trở gió, ta cảm mạo một chút.
Nàng nhìn sắc mặt nam nhân xanh xao, lòng bỗng suy tư. Nam nhân này, xem ra thân thể yếu ớt, cũng chẳng cường tráng, chỉ là có chút tuấn tú. Nếu người này thực là nội gián, chẳng phải quá xem thường nhà Tống rồi sao?
-Nàng nghĩ điều gì thế?
Tú Anh à lên, nàng vội nhắc.
-Lúc nãy công tử nói, công tử chịu ơn phu nhân. Vậy cũng giống như tôi, được phu nhân cưu mang nơi đất khách quê người sao?
Y cười hiền, đưa tay nhấc ly trà nóng.
-Dương phu nhân từng là người theo hầu hạ, nuôi nấng ta. Lúc nhỏ, phụ thân ta mất sớm, một mình mẫu thân ta gánh vác cả nhà, nên bà rất bận. Dương phu nhân khi đó đến nhà ta làm người hầu, ta và bà có duyên làm chủ tớ.
Nói đến đây, ánh mắt y có chút đượm buồn. Sao con người ở thời đại này, ai cũng có đau lòng. Dương Đức cũng vậy, Ngôi Thường cũng vậy. Những chàng thanh niên trẻ tuổi này, vì cớ gì luôn canh cánh trong lòng nỗi buồn đìu hiu.
-Chắc hẳn là công tử thương Dương phu nhân lắm, cho nên mới đến tận đây.
Y thở dài, hơi thở nặng nề.
-Dĩ nhiên rồi, bà ấy nuôi lớn ta ba năm ròng rã, đánh mất cả tuổi thanh xuân, giam mình trong biệt phủ của ta.
Nàng cụp hàng mi xuống. Độ tuổi như vậy, có lẽ khớp với độ tuổi lúc rời Đại Việt của vị Dương thị phu nhân năm đó của Tiên đế. Nói vậy, bà đã phải tha phương khi tuổi vừa đôi mươi, ở vậy đến giờ.
Nam nhân này, câu chuyện này, kể ra với ánh mắt này, sao có thể là nội gián. Người này, chỉ đơn thuần là muốn trả ơn bà thôi.
-Đi thôi, sắp có một người đặc biệt sắp đến.
Nàng tròn mắt, vẫn xoa xoa chiếc khăn ấm.
-Ai đến cơ?
Y đứng dậy, xốc lại y phục.
-Khâm thiên giám Kiêm quản Khâm Thiên Giám sự vụ đại thần.
Chức dài thế, chắc là người có chức có quyền. Nàng đứng dậy, đi về phía rèm che. Bên dưới lầu, một loạt người tràn vào đứng thành hai hàng che chắn. Nam nhân dáng người cao cao, vai dài to rộng đi vào. Hắn ăn mặc rất bắt mắt, xem chất vải rất đắt tiền.
Ngôi Thường cũng nhìn về phía hắn, rồi y kéo nàng lại. Tú Anh bị y dồn vào tường, tròn mắt nhìn y.
-Đeo cái này vào.
Rồi y lấy một mạng che mặt voan thượng hạng, thêu hoa nhài trắng, che nửa mặt nàng.
-Cẩn thận vẫn hơn.
Đại thần Khâm Thiên Giám cứ một tháng lại từ kinh thành đến đây một lần, hắn ta si mê vẻ đẹp của nữ tử An Nam, si mê tiếng cầm của danh cầm đất Vĩnh Bình. Mỗi lần hắn đến, đều bao hết khu mật viện, chẳng để ai cùng hắn vào thưởng thức.
-Cẩm Liên đâu? Gọi ra đây!
Vị tú bà mà hôm đầu đến nàng gặp đã xởi lởi chạy đến, cười tít mắt.
-Đại thần lại đến đấy à? Cẩm Liên đang sửa soạn một chút, sẽ ra hầu hạ người ngay. Chúng thiếp cũng có người mới đến, đại thần nhìn qua một lượt đi.
Hắn phất tay, dáng vẻ ngạo mạn.
-Được, rót rượu! Gảy đàn!
Hắn đối với cầm sư thiếu tôn trọng như vậy, nhưng Ngôi Thường chẳng mảy may tức giận. Y chần chừ một hồi rồi đẩy nàng lại vào trong rèm.
-Nàng ở đây đi, không cần ra đàn.
Tú Anh biết y muốn bảo vệ nàng, bèn gật đầu quay vào.
-Nghe đâu An Nam Đại Mỹ vừa có một danh cầm tuyệt mỹ vừa đến, sao còn chưa gọi ra đây tiếp rượu bổn quan?
Vị tú bà kia cười hồ hởi, chỉ tay về phía cửa trong.
-Ây da, Cẩm Liên ra rồi kìa. Nhanh lên, ra hầu hạ đại thần!
Ngôi Thường liếc mắt xuống nhìn hắn, rồi lặng lẽ đi lại chỗ đàn. Y vừa đặt một ngón tay xuống, bên dưới đã truyền đến tiếng đồ đạc vỡ.
-Bổn quan nói là truyền cho nữ cầm sư đó gảy đàn, tên bạch y ngươi làm gì trên đó!
Các nữ nhân vội bay vào vỗ về hắn. Tú bà kia cũng tất bật gọi người đem thêm rượu ra.
-Ây da đại thần, cô ta làm gì đẹp chỗ nào. Làm gì đẹp bằng Cẩm Liên của người. Không xứng với người đâu, không xứng.
Hắn cười ha hả, rồi chỉ tay vào mặt bà ta.
-Cho ngươi một cơ hội cuối, nếu không, cung thủ của ta liền bắn chết tên cầm sư kia.
Dứt lời, thị vệ của hắn liền rút cung đeo trên người, vào thế chuẩn bị.
-Đại thần! Đại thần bớt giận.
Ngôi Thường nhếch mắt nhìn xuống y, đôi môi y nở nụ cười hòa nhã.
-Chẳng hay tài nghệ của ta không tốt, không làm vừa ý Đại thần?
-Bổn quan nghe ngươi đàn mãi, nhàm chán. Đổi người khác đi!
Ngôi Thường rút quạt giấy, y chậm rãi phe phẩy chiếc quạt, dáng vẻ tao nhã thư sinh.
-Nếu Đại thần không chê, xin hãy cho Bạch y ta tiếp tục được hiến cầm.
Hắn nghiến răng, phất bàn tay. Ngay lập tức một mũi tên lao đến chỗ Ngôi Thường. Tú Anh hoảng hồn lao khỏi rèm về phía chỗ y. Ngôi Thường nhanh như chớp cản lấy mũi tên bằng chiếc quạt rồi gập mạnh lại, bẻ đường lao của tên bắn mà giữ trọn trong chiếc quạt trong tay.
Người này, thân thủ không phải hạng tầm thường đâu.
Tú Anh còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy tiếng cười cợt nhã của tên quan.
-Đó là mỹ nhân danh cầm đó ư?
Ngôi Thường cau mày, y kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
-Hôm nay nàng ấy đã gảy đàn lâu, e là không thể...
-Ngươi còn mở miệng nói một câu, sẽ không phải là một mũi tên đâu!
Hắn đe dọa, Tú Anh quay sang Ngôi Thường, thấy vẻ mặt y vô cùng căng thẳng.
-Hắn ta là ai thế?
Nàng hỏi nhỏ. Y lắc đầu.
-Để ta xem, danh cầm An Nam nhan sắc như thế nào!
Nói rồi, hắn đứng bật dậy, đùng đùng tiến về phía cầu thang gỗ. Tất thảy người trong sảnh đều thất kinh đuổi theo ngăn y, đều bị thị vệ của y ngăn lại.
Ngôi Thường giữ lấy cánh tay Tú Anh, y nghiến răng nhìn về phía hắn đang xông đến.
-Đừng lo, có ta rồi.
Chuyện này mà cũng xảy ra với nàng được nữa sao? Nàng cũng đâu đến nỗi khuynh quốc khuynh thành, giả nam ở Quốc tự giám bọn họ còn tin sái cổ nữa kia mà!
-À! Đây rồi! Là nàng ta sao?
Tú bà kia đuổi kịp y, vội kéo y lại.
-Tổ tông của tôi ơi, nàng ta chỉ là cầm sư, không phải phận buôn phấn bán hương. Xin người vạn lần đừng làm khó bọn thiếp.
Hắn tiến đến, Ngôi Thường đã đứng ra chắn trước nàng.
-Xin đại thần tự trọng. Đường đường là mệnh quan triều đình..
-Bổn quan chỉ muốn xem mặt nàng ta! Đã nói là muốn làm gì nàng ta chưa?
Tú Anh hơi sợ với phong thái dồn dập của hắn. Nàng trước giờ chưa từng gặp qua trường hợp này.
Hắn đưa tay tiến tới mạng che mặt của nàng, Ngôi Thường liền vào thế hất phăng tay hắn. Tên quan kia ôm tay thất kinh nhìn y.
-Ngươi dám?
-Xin đại thần bớt giận, ta chỉ đang bảo vệ nữ tử này.
Hắn nhếch mép cười.
-Ngươi muốn bảo vệ nàng ta như vậy, ta càng muốn xem đây là tuyệt sắc giai nhân gì?
Thị vệ của hắn cũng xông lên đến, xông lên áp chế Ngôi Thường. Một mình y e là không phải đối thủ của tất cả bọn chúng.
Nàng lùi lại, phía sau không còn đường lui nữa.
-Ngươi muốn làm gì!
Hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt háo sắc đáng ghét.
-Đúng là nữ tử An Nam, giọng rất hay, cũng rất thơm.
Tú Anh dáo dác nhìn quanh, đã thấy mũi tên khi nãy vẫn còn vướng trên quạt của Ngôi Thường. Nàng toan lao đến chớp lấy nó, đã bị hắn bắt lấy nhấc bổng lên bằng một tay.
-Thả tôi ra! Đồ vô lại!
-Thả nàng ra!
Ngôi Thường máu me bê bết trên mặt, y bị chúng xốc dậy, vẫn cố gào lên. Hắn phá lên cười lớn. Tay còn lại xốc nàng lên vai.
-Đưa đi!
Vị tú bà kia thất kinh bát đảo, liền cho người đi báo với phu nhân. Một mặt chạy theo hắn van nài.