Cánh cửa gỗ bị hắn đạp tung ra. Thị vệ liền đứng chắn thành một hàng trước cửa.
Tú Anh vùng vẫy, bị hắn ném xuống giường phủ đầy đệm bông.
-Lại đây, ta xem nào!
Hắn giữ chặt lấy vai nàng rồi giật phăng mạng che mặt của nàng ra. Tú Anh ngước cặp mắt căm phẫn nhìn hắn cười phá lên đắc ý.
-Đẹp! Đúng là đẹp! Đẹp hơn Cẩm Liên rồi! Ha ha.
Tú Anh vùng người chạy, hắn đã tóm gọn lấy nàng rồi ném nàng trở lại lên giường.
-Ngươi muốn làm gì!
-Những nữ nhân kia trước khi thần phục ta cũng ương ngạnh như nàng vậy! Để xem ta trị nàng thế nào?
Hắn giật phăng thắt lưng. Tú Anh trợn trừng mắt nhìn hắn rồi lại vùng người chạy đi. Hắn cợt nhã giữ lấy nàng, một tay vẫn thuần thục cởi y phục.
-Ở lại còn chơi với ta chứ? Tiểu mỹ nhân?
-Đồ háo sắc! Bỏ tôi ra!
Lúc này hắn chỉ còn mỗi một chiếc quần trên người. Tú Anh vội ôm chặt hai mắt mình. Hắn liền nhân cơ hội nàng buông hai tay mà xé toạc áo ngoài của nàng.
-Ngươi làm gì vậy! Thả tôi ra!
Nam nhân đẩy nàng nằm rạp xuống, mặc nàng gào la đến đinh tai nhức óc.
-Dương Đức! Cứu em! Dương Đức!
-Nàng nói cái gì thế hả? Mỹ nhân?
Bất chợt, từ ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, rồi cánh cửa gỗ vốn chắc chắn bỗng đổ rầm xuống sàn, làm cả căn gác rung chuyển một phen. Bóng nam nhân cao lớn, ánh mắt đem theo cơn thịnh nộ ngút trời, bàn tay y vo lại thành nấm đấm, phía sau lưng y nằm la liệt những tên thị vệ của đại thần kia.
-Dương Đức!
Nàng gọi y trong nước mắt. Dương Đức lao đến như một cơn cuồng phong, sẵn sàng giẫm chết tất cả những kẻ ngáng đường. Y túm lấy người hắn ném phăng xuống sàn, chẳng kịp để hắn thảng thốt mà kêu lên.
Tú Anh ào vào vòng tay y giang ra về phía nàng. Dương Đức đẩy nàng lọt thỏm trong lòng mình rồi luồn tay qua người bế thốc nàng lên.
-Nữ nhân này, không phải là người ngươi có thể động vào.
Nàng níu lấy vạt áo y, nhìn lên nghiêng nghiêng góc mặt y cau chặt giận dữ. Nếu như y vì nàng mà để lộ vỏ bọc, nếu như hắn trả thù y thì sao? Nàng lần đầu có nỗi sợ như thế.
-Ai cho phép ngươi vào đây! Bổn đại thần đã muốn! Ngươi cấm được sao? Bây đâu!
Hắn lồm cồm bò dậy, nghiến răng chửi bới, chỉ tay về phía Dương Đức. Bọn thị vệ kia cũng ôm ngực lúi húi chạy vào. Dương Đức xốc lại nàng trong tay, đôi chân mày rậm nhíu lại.
-Đánh chết tên nô tài này cho ta!
-Dương Đức..
Nàng lo lắng nhìn y. Y không nhìn nàng, chỉ chăm chăm quan sát tất thảy bọn chúng.
-Xin đại thần dừng tay!
Từ ngoài truyền đến thanh âm vừa trong trẻo vừa cuồng nộ, tất thảy người đứng xem ngoài kia đều vội lùi lại cúi đầu.
Dương phu nhân đeo mạng che mặt, vận y phục diễm lệ, trịnh trọng bước dọc hành lang rồi nhấc váy bước vào căn phòng với cánh cửa đổ rạp dưới sàn.
-Khấu kiến Đại thần đại nhân.
Hắn gầm lên, chỉ về phía Dương Đức đang ôm chặt Tú Anh.
-Bà xem đi! Hạ nhân Nam An Đại Mỹ lại dám đánh người của bổn đại thần, còn ra thể thống gì nữa? Các ngươi muốn tự giao nộp bọn chúng cho ta, hay là muốn ta san bằng chỗ này?
Dương phu nhân chẳng để lộ nét ngài sợ hãi, chỉ tiến lên một bước, ánh mắt sắc lạnh. Người theo hầu liền đem ra một khế ước đặt trong hộp gấm, dâng lên.
-Mỗi vị khách đến Nam An Đại Mỹ đều từng kí với ta một khế ước, rằng bên trong Nam An Đại Mỹ, không có thần quân, không có đại nhân bách tín. Nếu đã là khách làng chơi đến đây, tìm những nữ nhân buôn phấn bán hương, há chẳng phải nên bỏ qua tôn ti trật tự, danh phận của mình sao? Năm đó, đại thần đã kí khế ước này, xem như đại thần ở đây cũng như bao nam nhân khác, phải tuân thủ theo điều lệ của bổn phu nhân ta.
-Bà!
Hắn trợn trừng mắt, điên tiết hất đổ đồ đạc trên bàn rồi rút gươm của thị vệ chĩa về phía Dương Đức.
-Vậy hắn ta ngăn cản chuyện tốt của ta, là bà chỉ thị?
Dương phu nhân đi đến chắn trước hai người, ngay trước lưỡi gươm.
-Không cần ta chỉ thị, trên dưới Nam An Đại Mỹ này đều có nghĩa vụ phải bảo toàn cho nàng ta.
Dương Đức hơi nheo mắt nhìn bà. Chẳng lẽ bà ta đã nghi ngờ thân phận của hai người.
-Có nữ nhân nào ta muốn lại không có được?
-Nữ nhân nào cũng được, chỉ duy nhất nàng ta là không được.
Người bên ngoài đều xôn xao. Tú Anh ngước mắt nhìn Dương Đức, nàng thấp thỏm không yên, níu chặt lấy y.
-Bởi vì ta đã chọn nàng ta làm đích phu nhân của Trường Nghĩa, con trai độc nhất của bổn phu nhân.
Từ trên xuống dưới Nam An Đại Mỹ được một phen bàn tán. Bọn họ xì xào bình phẩm chuyện của Tú Anh. Nói nàng may mắn, được phu nhân nhìn trúng, cũng có người nói nàng sắp cuốn vào vòng xoáy tranh giành rồi.
Dương Đức giữ chặt nàng hơn, y không thể để nàng ở đây được nữa. Đưa nàng vào đây cốt để thăm dò, nhưng quá nguy hiểm cho nàng rồi.
-Dương phu nhân.
Y gọi, bà đã đưa tay ra hiệu ngưng.
-Hôm nay thị phi cũng nhiều, mời đại thần dời gót ngọc đi thôi. Khi khác, lại đến Nam An Đại Mỹ. Nhất định sẽ có mỹ nhân hầu hạ người tử tế.
Hắn ngấu nghiến hết nhìn bà lại nhìn tờ khế ước, rồi nhìn nàng rúc người trong lòng Dương Đức. Tên đại thần phất ống tay áo xộc xệch, đùng đùng rời khỏi căn phòng.
Lúc này, Tú Anh mới ra hiệu cho Dương Đức thả mình xuống, y đã bế nàng từ nãy tới giờ.
-Ngươi làm như vậy, là muốn chết sao?
Bà quay đầu, nhìn Dương Đức bằng ánh mắt cọc cằn mà dè dặt.
-Ngươi đúng là điên rồi!
Dương Đức hít một hơi thật sâu, chẳng để lộ vẻ sợ hãi.
-Đa tạ phu nhân ra tay cứu giúp. Nhưng chuyện của Tú Anh, không thể theo ý người.
-Ồ? Ta có cần ngươi cho phép ư?
-Người không thể tự mình đính ước cho em gái của tôi như vậy. Phụ mẫu không có ở đây, trưởng bối chính là tôi.
Bà cười khẽ, đôi chân mày rất đẹp.
-Vai vế ta lớn hơn ngươi, phải đi hỏi ý ngươi sao?
-Luận trưởng bối hai bên, thì đúng là tôi với phu nhân sẽ không cùng vai vế. Nhưng đính ước cần hai bên nhà quyết định, bà chưa từng hỏi ý kiến tôi lại đơn phương gán ghép?
Tú Anh giữ lấy y, rồi ngước mắt nhìn bà.
-Khoan nói đến anh ấy có cho phép hay không, phu nhân của chưa từng hỏi tôi có đồng ý hay không?
Ngôi Thường đứng bên ngoài, cũng nghe câu nói của nàng, cũng vô cùng sửng sốt. Thời đại này, lại có nữ nhân kiên cường nhường này.
Bà bật cười, đưa khăn tay lên che miệng.
-Ta cưu mang các ngươi, để rồi nhận lại những lời tạo phản này sao?
-Phu nhân, việc nào ra việc nấy. Tôi vô cùng cảm kích vì bà cưu mang anh em chúng tôi. Nhưng tôi gảy đàn, anh ấy gác canh ngày đêm, chính là làm việc để được sinh tồn rồi. Còn chuyện chung thân đại sự, xin phép không thuận theo ý người.
Bà nhìn vào đôi mắt Tú Anh, nàng có sự can trường của đấng nam nhi, không hề sợ hãi.
-Mỹ nhân vốn luôn là nguồn cơn của mọi sự rắc rối trong thiên hạ. Đúng là không sai.
Ngôi Thường đi vào, lặng lẽ đứng chắn trước nàng.
-Phu nhân, chuyện này, không thể bắt ép nàng. Nàng đã không thích, thì không thể cưỡng cầu. Còn chưa hỏi ý Trường Nghĩa kia mà. Việc gì phải vội.
Bà thấy Ngôi Thường ra mặt, liền sửng sốt. Trước giờ y chưa từng ra mặt bảo vệ cho nữ nhân nào. Nể mặt y, bà liền phất ống tay áo.
-Tội có thể giảm nhẹ, không thể tha! Dương Đức xô ngã cửa, thiệt hại tài của, lại tổn hại đến khách quý của Nam An Đại Mỹ, lôi ra ngoài, đánh năm mươi trượng.
Tú Anh thất kinh níu lấy y. Quan đại thần như y sao lại có thể bị tổn thương bằng hình phạt như thế. Một toáng người xông vào túm lấy y. Dương Đức chỉ căm phẫn ngước mắt trông về phía bà.
-Dụng hình xong rồi, mong phu nhân tha cho Tú Anh.
-Đừng mà Dương Đức.
Nàng cố đẩy những tên nam nhân lôi Dương Đức đi, nhưng căn bản không thể địch lại sức nam nhi.
-Lôi đi.
Bà ta sẵn giọng nói lớn. Ngôi Thường đi lại cố khuyên ngăn nàng, nhưng nàng đều bỏ ngoài tai
Tú Anh chạy theo đoàn người lôi y ra giữa sân sau, chính là nơi ở của hạ nhân mà lúc nàng và y đến đã gặp Lỗ nương. Tất thảy trên dưới đều kéo ra xem. Những nữ nhân kia đều tặc lưỡi tiếc cho Dương Đức, năm mươi trượng này đánh xuống, chắc chỉ có tàn phế thôi.
-Xin Dương phu nhân suy xét. Anh ấy cũng muốn tốt cho tôi!
Tú Anh túm lấy tay bà. Ngôi Thường đi lại hạ giọng dỗ dành nàng.
-Hắn làm vậy là vì nàng, nàng đừng ngăn nữa. Xong mấy gậy, có thể phu nhân sẽ suy xét lại.
-Bổn phu nhân sẽ không suy xét lại!
Bà gằn giọng nói lớn, mắt nhìn ra Dương Đức bị ấn nằm sấp xuống một chiếc ghế gỗ dài.
Tú Anh thất kinh nhìn bọn họ lôi ra những cây trượng gỗ sần sùi to tướng. Nàng nhìn ánh mắt bất khuất của Dương Đức. Y không mảy may mở một lời van xin.
Tú Anh lao ra trước y, rút phăng cây trâm trên đầu, tóc nàng xõa dài xuống sau lưng. Nàng lấy đầu nhọn trâm mà đặt lên cổ mình.
-Nếu phu nhân dụng hình, ta sẽ lập tức kết liễu!
Bà nhếch môi cười, bước một bước lại gần nàng.
-Ngươi chết rồi, hắn tàn phế, ai sẽ chăm lo cho hắn? Tới lúc đó, ta sẽ ném hắn ra bãi tha ma, làm mỗi cho thú dữ.
Nàng ngấu nghiến nhìn bà, rồi thất kinh nhìn một trượng đang giáng xuống người y. Tú Anh không nghĩ được chi nữa, nàng ập đến phủ trên người y. Trượng gỗ đập mạnh lên lưng nàng, Tú Anh đau đớn cắn vào môi, máu túa ra đỏ thẫm. Dương Đức kinh hoảng quay đầu, y vùng người thoát khỏi mấy kẻ dám ấn mình xuống, đỡ lấy thân thể nàng mềm nhũn đi.
Ngôi Thường toan lao đến, thị vệ của y đã ngăn lại, mắt nhìn y mà lắc đầu.
Dương phu nhân cũng một phen thất kinh, bà ta không ngờ Tú Anh có thể làm chuyện dại dột như thế để bảo vệ anh trai. Bà cho người ập đến định lôi nàng ra.
-Các ngươi tránh ra hết cho ta!
Dương Đức gầm lên, cả đám người một phen khiếp vía.
-Dương Đức...
Y cúi phắt xuống nhìn nàng trong lòng, nước mắt nàng đượm nơi khóe mi.
-Em đau quá.
-Tú Anh, đừng lo...
-Còn đợi gì nữa, bắt lấy hắn, đánh chết cho ta!
Bà tức giận gầm lên, dường như bà phát hiện ra điều gì đó không bình thường.
Bất chợt, cánh cổng gỗ bị một vật gì đó rất mạnh tông vào. Dương phu nhân cay mày hạ lệnh.
-Ra xem ai dám phá cổng phủ?
Bọn hạ nhân còn chưa kịp đi. Một thân ảnh nam nhân đã phi qua lớp tường cao, đạp trên ngói lợp rồi đáp đất uy mãnh. Y phất tà áo choàng đen tuyền, rút gươm nhanh như chớp chĩa về phía đám người đó.
-Để ta xem, ai dám động vào hai người họ?
Giây phút nam nhân đó ngẩng mặt lên, Dương phu nhân đã bàng hoàng đến chết lặng.
Nét mặt thon dai
Dương Đức thở hắt, rồi y gọi.
-Dương Thắng.
Dương phu nhân nghe thấy cái tên này, càng ngỡ ngàng hơn. Đôi chân bà vô thức bước đến lưỡi gươm kia, mặc cho hạ nhân ngăn cản.
Dương Thắng nheo mắt, y siết chặt thanh gươm.
-Bà là ai?
Giọng y lãnh huyết vô tình, câu hỏi lại như nhát đao cứa vào trái tim phu nhân. Từ phía trong, Trường Nghĩa đã đẩy người sang một bên, đùng đùng tiến tới. Thấy cảnh tượng, y liền rút gươm đeo bên người, kéo phu nhân về phía mình mà đối diện với Dương Thắng.
-Ngươi là ai? Dám động thủ trong phủ của ta?
Bà vội giữ lấy gươm của Trường Nghĩa, lắc đầu mạnh.
-Đừng, có gì bĩnh tĩnh nói.
-Bình tĩnh nói? Lúc nãy bà toan giết anh ta? Giờ lại muốn bình tĩnh nói?
Anh trai ngươi?
Dương phu nhân lại càng ngây người.
-Dương Thắng, cứu Tú Anh trước đã.
Dương Đức bế nàng đứng dậy, Dương Thắng liền quay đầu.
-Chúng ta đi.
Trường Nghĩa nhếch mép, y vùng khỏi mẹ mình, lao đến. Dương Thắng quay phắt đầu, chém phăng đường gươm, y xoay người biến thủ thành công, nhiều nhát gươm trí mạng hướng về phía tên nam nhân trẻ tuổi vẫn còn non nớt.
Dĩ nhiên, Trường Nghĩa đấu không lại. Y cả đời lớn lên ở chốn thanh lâu, làm sao được luyện cái gọi là võ nghệ cao siêu, làm sao bì được với Thăng Long võ sĩ. Y bại dưới tay Dương Thắng, lưỡi gươm kề trên cổ, cũng là chuyện dễ đoán.
-Đánh lén? Thầy dạy võ của ngươi dạy ngươi làm ra trò hèn hạ đó sao?
Y trông lên, đã thấy ánh mắt khẩn khoản cầu xin của Dương phu nhân, bà lao đến ôm lấy con trai, khóc lóc nhìn y.
-Xin công tử tha cho nó, tính khí nó nóng nảy, chọc giận công tử rồi!
Dương Đức sửng sốt. Sao bỗng dung bà ta lại quay ngoắt thái độ như vậy?
Chỉ biết Dương Thắng đã thu gươm, y có vài phần thương hại đối với mẫu tử này.
-Xem chỉ bảo lại con trai của bà đi. Tính khí như vậy, giang hồ sẽ bất dung.
Rồi y quay ra phía cửa, mắt nhìn Dương Đức đang bế theo Tú Anh. Cả ba mất hút sau khúc cua ngoài phố.
Lúc mọi người tản đi hết, Lỗ nương mới đi đến, nâng Dương phu nhân dậy, ánh mắt bà xốn xang. Dương phu nhân cũng túm lấy tay bà.
-Ta không nhìn lầm, có đúng không?
-Phu nhân...quả thật, là rất giống....
-Bà đã từng nuôi nó kia mà! Tại sao bà lại không biết được cơ chứ!
Dương phu nhân gào lên nức nở. Trường Nghĩa vội đỡ lấy bà ngã khuỵu.
-Mẹ, mẹ sao thế?
Bà ôm ngực gào khóc. Lỗ nương cũng cúi gầm mặt.
-Phu nhân...phải lại gần xem có vết bớt không, mới biết được...
Tiếng khóc phu nhân rất thương tâm. Ngôi Thường đã đi vào, vẫn còn nghe thấy. Y lẳng lặng thở dài, gọi thị vệ lại.
-Đi theo ba người bọn họ, xem tình hình của nàng ấy thế nào.