Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Dương Đức đi vào phòng, Dương Thắng sốt sắng đi theo, vén chăn lên để nàng nằm vào.

-Sao lại ra nông nỗi?

Y lắc đầu, không nhìn em trai.

-Lê Văn Thịnh sẽ kể cho em nghe, em lánh đi một lúc đi. Ta cần phải xem vết thương của nàng?

Dương Thắng hơi bất ngờ, y nhìn xuống Tú Anh đã vận y phục nữ nhi.

-Anh biết nàng ta là nữ nhi sao?

Dương Đức vắt khăn, cặm cụi lau vệt máu trên khóe môi cho nàng.

-Dĩ nhiên biết. Em ra ngoài đi đã.

Xem vết thương của nàng, là phải cởi y phục của nàng ra. Dương Thắng ngậm ngùi hiểu ra, chuyến đi này đã mãi gắn kế Dương Đức và Tú Anh rồi.

Cánh cửa đã đóng chặt. Dương Đức mới chậm dần động tác. Y mới nhận ra, thì ra Dương Thắng cũng đã biết thân phận của nàng. Y không biết em trai mình có suy nghĩ quá phận gì với nàng chăng? Y không muốn hai an hem cùng tranh một nữ nhân để rồi tổn hại tình anh em.

-Dương Đức...

Nàng mở mắt, khẽ gọi.

-Ta đây, Tú Anh.

Y nắm chặt lấy tay nàng.

-Em đau quá.

Y gật đầu. rồi hít một hơi thật sâu, đưa tay lên nút thắt trên đai lưng nàng, gỡ bỏ đối khăm của nàng.

-Sao anh thành thục vậy?

Lúc này mà nàng vẫn trêu y được. Dương Đức hơi lúng túng.

-À...ở Quảng Nguyên lần đó, chẳng phải cũng đã làm rồi sao?

Nàng nhíu mày hồi tưởng, có phải là lần nàng trúng độc đó chăng?

-Sao anh bảo, lúc đó anh chỉ cắt tay áo của em mà...

-Thì, ta...thật sự hết cách. Lúc đó phải cầm máu cho nàng...

Lúc đó y đã biết nàng là nữ nhi, nhưng nàng chưa biết y đã hay, nên y đành nói vậy để nàng không khó xử. Tú Anh phì cười, nước mắt nàng vẫn đọng ngay khóe mi. Y lật người nàng lại. Đối khăm từ từ trượt xuống, để lại tấm lưng nàng trắng nõn, dây yếm cột ngang qua lưng màu tiên hồng, khiến tim y nhất thời không thể kiểm soát mà đập loạn.

-Có ghê lắm không?

Nàng nói. Y đưa tay lên vết bầm và da thịt đỏ sẫm của nàng. Vết thương không làm da nàng rách toạt, chắc là bọn người đó đã có ý dừng lại nhưng không kịp.


Cảm nhận bàn tay y ấm nóng, thô ráp trên da mình, Tú Anh đỏ mặt dúi mặt vào chăn.

-Ghê lắm à?

Dương Đức đau lòng. Nàng vì y mà phải gánh chịu nỗi đau này. Nàng thà chết chứ không để bọn họ hại y, không để bọn họ tổn thương uy nghi của y. Nàng làm bao nhiêu điều, y cảm động không hết.

Chậm rãi, Dương Đức cúi xuống, hôn lên vết bầm trên tấm lưng nàng. Tú Anh cảm nhận như có luồng điện chạy dọc cơ thể nàng, tay chân nàng bũn rũn hết cả, mặt nàng đỏ lự cả lên, bần thần nhìn xuống đệm trải.

-Cảm ơn nàng.

Tú Anh gật đầu, nàng không thể ngước bộ mặt như gấc chín này nhìn y. Khung cảnh này, quá ám muội rồi.

Y ngồi thẳng dậy, lấy cao nghệ pha bạc hà mát lạnh, đắp dọc vết bầm dài. Bàn tay y nhẹ nhàng chạm đến, khiến nàng cứ nổi da gà không thôi.

-Qua hai ba ngày nữa, chắc nó sẽ bầm tím lên cho xem.

Nàng thủ thỉ. Dương Đức chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng cởi dây yếm của nàng đang bắc qua giữa lưng. Tú Anh giữ lấy chiếc yếm trước ngực.

-Bởi vậy, nàng phải chăm chỉ thoa thuốc, sẽ không nhức.

Nàng ồ một cái, chỉ lẳng lặng nhìn bóng y đổ lên tường.

-Dương Thắng đã đến sao?

Y ừ nhẹ. Rồi cũng hơi dừng tay.

-Sao Dương Thắng biết thân phận nữ nhi của nàng?

Tú Anh ậm ừ. Nói ra, hắn có ghen lên không?

-À, lần đó, anh ấy bị thương, em đưa anh ấy về phòng ở Quốc tử giám. Anh ấy đã đọc được nhật kí của em.

Y gật gù, đón nhận tin này nhẹ nhàng hơn nàng nghĩ. Y rất tin tưởng Dương Thắng, cũng rất thương Dương Thắng.

-Cũng tốt, chuyện của nàng nếu nó cũng biết, sẽ giúp ta giữ kín được lâu hơn.

Dường như y không vui. Có lẽ vì Dương Thắng vốn đã biết, nhưng đã không nói với y. Đó là điều y bận lòng. Dương Thắng đã không còn kể với y mọi điều hắn biết, mọi điều hắn quan tâm. Dường như giữa hai anh em đã xuất hiện vết rạn, sợ là mỗi lúc sẽ mỗi xa nhau.







____








Qua một hôm, đúng như Dương Đức dự liệu, Dương phu nhân tìm đến.

Trời sập tối. Dương phu nhân gõ cửa căn biệt phủ, câu đầu tiên hỏi thăm Tú Anh, câu kế tiếp liền tìm Dương Thắng.

Dương Đức tám, chín phần tin rằng bà ta chính là Dương thị phu nhân của Tiên đế Thánh Tông.

-Phu nhân vào trong ngồi đã.

Y mở cửa, dẫn bà đi vào giữa gian phòng. Bà đi theo sau vào, ngồi vào bộ bàn ghế giữa phòng, nhìn khắp nơi tìm người. Dương Đức chăm chú quan sát nét mặt căng thẳng của bà, rồi rót chén trà.

-Dương Thắng đi ra ngoài một chốc, rất nhanh sẽ quay trở về.

-Tú Anh...tiểu thư, vẫn chưa tỉnh sao?

Bà hơi dè chừng, dường như không biết phải gọi Tú Anh bằng gì.

-Không có gì đáng ngại, nhưng uống thuốc giảm đau, có lẽ hơi buồn ngủ một chút.

Bà gật đầu, rồi lẳng lặng nhìn Dương Đức, hai bàn tay bà siết chặt lấy nhau.

-Chẳng hay, công tử đã nghe...

-Công tử?

Y đưa tay, ngắt lời bà. Ánh mắt có phần dò xét.

-Bỗng nhiên Dương Thắng xuất hiện, Dương phu nhân lại thay đổi hoàn toàn thái độ với ta?

Bà ậm ừ, lúng túng nhìn y, nhìn đôi mắt một mí kia, nhìn hàng chân mày kia. Từng nét, đều quá quen thuộc.

-Công tử, là ta trước đó có mắt không thấy Thái Sơn...

Y hơi cau mày. Bà ta đã biết?

-Công tử, chẳng hay, người đã nghe những lời đồn đại trên phố, về ta...

Y đặt chén trà xuống, thở hắt.

-Vậy, người muốn ta gọi người như thế nào đây, Dương thị phu nhân, tòng ngũ phẩm, hay là Dương phu nhân của Nam An Đại Mỹ?

Bà ngỡ ngàng, bàn tay run run làm rơi cả chén trà, đổ lênh láng trên bàn gỗ. Y vẫn ngước đôi mắt vô tình về phía nữ nhân trạc tuổi mẹ y.


Dương Thắng đẩy cửa đi vào. Y vừa trông thấy bà, liền lẳng lặng đóng cửa mà toan đi vào trong.

-Dương Thắng, đứng lại một chút.

Dương Đức gọi, y liền nghe.

-Có chuyện gì sao?

-Dương phu nhân có chuyện muốn nói với em.

Bà nhìn Dương Thắng không dứt, ánh mắt tiếc nuối, ngổn ngang, đau lòng. Nước mắt bà chực trào thương tâm.

-Em có chuyện gì nói với bà ta?

Thấy Dương Thắng toan bỏ đi, bà liền đứng dậy, gọi với theo y.

-Con...

Đôi mắt Dương Đức se sắt đi, y chỉ trân trân nhìn chén trà trên bàn.

Dương Thắng quay đầu, nhăn mặt nhìn bà.

-Bà vừa gọi ta là gì?

Nước mắt đã tuôn trên gương mặt đã phong ba trải đủ của Dương phu nhân. Bà đi đến gần y, cầm lấy bàn tay y gân gân vì phải luyện binh đao, chậm rãi vạch ống tay áo phải của y lên.

-Bà làm gì vậy!

Dương phu nhân bật khóc, lệ bà rơi trên vết bớt trên cổ tay y. Lỗ nương đã không nhìn sai, bà cũng không nhìn sai. Mười một năm rồi.

-Thắng...Ta là Dương phu nhân của Nam An Đại Mỹ, cũng là Dương phu nhân của Tiên Đế phụ hoàng con, cũng là...thân mẫu của con...

Đôi mắt Dương Thắng vốn rất cứng cỏi, vốn rất vô tâm. Nhưng nay, đáy mắt y lần đầu sau ngần ấy năm cuồn cuộn như hải hà. Dương Đức lặng đi, hàng mi rũ xuống.

Dương Thắng chỉ giật phăng tay khỏi bà, gồng mình lên như lớp bọc y luôn cố dựng lên cho mình suốt chục năm qua.

-Dương Đức, anh hãy nói với bà ta đi. Bà ta hồ đồ rồi!

Anh trai y vẫn giữ vẻ điềm đạm cố hữu, cúi mặt.

-Người mẹ thân sinh của em, đúng là phi tần họ Dương.

Nước mắt thiếu niên rơi. Y không muốn tin, y đã lớn lên trong cô độc, y vốn dĩ không hề cần một người mẹ.

-Thắng, thật sự là ta đây...Xin con, đừng đối xử với ta như vậy. Chúng ta xa cách mười lăm năm trời rồi...

Y ngấu nghiến nhìn bà, đôi môi nhếch lên cười lạnh tanh. Chồng chéo trong thâm tâm thiếu niên đau lòng, ngờ vực, bi thương.

-Ta vốn dĩ không phải là con của bà! Mẹ của ta chỉ là một cung nữ, đã qua đời lúc sinh ta!

Bà bưng mặt khóc, đi đến níu lấy y, tuyệt vọng lắc đầu.

-Thắng à...Năm đó, ta vừa sinh con ra, đã phải chia cách với con...Ta không hề muốn xa con.

Nam nhân ngồi trên bàn trà buông tiếng thở dài, hạ giọng. Dương Thắng thất thểu nhìn bà, nước mắt bà, không hiểu sao lại khiến y đau lòng.


-Năm đó, ta sinh ra một cặp song sinh, là hai đứa con trai. Ta liền đặt tên hai đứa con, Trường Thắng, Trường Nghĩa. Thế gian thắng nghĩa...

Nói như vậy, Trường Nghĩa kia cũng chính là huyết thống hoàng thất.

-Chỉ dựa vào lời nói của bà như thế, liền muốn nhận lại ta? Muốn để tên Trường Nghĩa kia ngang hàng với ta?

Dương Đức ngước mắt, đã thấy Tú Anh đi ra. Y lo, nàng đã biết được thân phận của y và Dương Thắng. Dường như, nàng thương cảm với bà, liền đi đến dìu bà ngồi xuống trường kỉ.

-Dương phu nhân, một lời khó mà để Dương Thắng chấp nhận chuyện này. Người có thật là Dương phu nhân của Tiên đế hay không, chúng tôi quả thật không có cách nào chứng thực được.

-Ta chứng thực được.

Lê Văn Thịnh cùng Nguyễn Bồi cũng đã đến. Chỉ thấy Dương phu nhân hơi nheo mắt nhìn y.

Y ném một tay nải đã sờn cũ lên bàn gỗ chỗ Dương Đức đang ngồi. Đôi mắt y sáng hoắc, và dường như, đau thương.

-Trong đây, là thánh chỉ sắc phong phu nhân và lệnh bài cung nhân của Dương thị. Ta đã nhân lúc Nam An Đại Mỹ náo loạn mà trà trộn vào.

Văn Thịnh đi lại chỗ bà, đôi chân mày cau chặt. Gương mặt này, chính là gương mặt của nữ nhân nhà họ Dương.

-Bà xa nhà cũng lâu rồi đấy, Dương Hồng Nguyên.

Dương phu nhân cười khẽ, tiếng cười của bà giữa màn đêm heo hút. Đáp lại bà, chỉ có tiếng gió reo, côn trùng kêu lạnh lẽo.

Bà cầm chiếc quạt tròn lên, nâng niu chiếc quạt thêu hoa nhài trắng muốt. Nước mắt bà lặng lẽ rơi trên từng cánh hoa.

Tú Anh đau lòng nhìn bà rơi lệ, lại nhìn cuộn thánh chỉ đã cũ mèm. Bà trân trọng cất giữ nó chục năm, đủ để thấy bà nhớ mong Tiên đế nhiều nhường nào. Ngày nào bà còn giữ, bà vẫn là Dương phu nhân của Tiên đế.

-Đã rất lâu rồi, không ai gọi ta bằng cái tên đó nữa.

Phu nhân hít một hơi rất sâu, nước mắt bà lại không kiềm được, đua nhau lăn trên má. Dương Thắng nhìn bà trân trân. Lần đầu sau mười sáu năm, y nhận ra, mẫu thân của mình thực sự vẫn còn tồn tại trên đời.

-Hồng Nguyên. Ta suýt nữa, đã quên đi tên của mình.

Dương Hồng Nguyên. Một nữ nhân trong Dương Đức gia lớn mạnh. Phải, vậy mà lại đi đến đường hôm nay, tha phương đất khách quê người. Người nhà họ Dương tan tác không còn một ai.

Lúc này, bỗng nhiên Văn Thịnh lại tiến lên một bước, chẳng quản chi lệ tuôn kia.

-Năm đó, trọng án Thượng Dương hoàng hậu, bà đang ở đâu?

Y nghiến răng hỏi. 

Dương Đức liền lập tức cau mày, quay đầu nhìn Lê Văn Thịnh đối chất phu nhân. Lê Văn Thịnh lại đi hỏi chuyện này? Nguyễn Bồi ái ngại nhìn y hấp tấp, muốn can ngăn nhưng lửa giận sục sôi trong mắt vị đại nhân, đã không cách nào dập được nữa.

Dương phu nhân không nói trọng điểm, bà đưa ngón tay lau nước mắt, lau sạch sẽ rồi đi lại nhìn ra khung cửa sổ rộng, hướng ra màn đêm lạnh buốt, như chục năm bão tố qua.

-Ta vẫn nhớ...lần đầu tiên gặp được Tiên đế. Năm đó, hoa đào nở rộ, ta nhập cung, băng qua trùng trùng điệp điệp cung điện, đã thấy long bào đứng giữa thân cầu cửa khúc ở hồ Thượng Dương, ngắm nhìn hoa giấy ở một khoảnh sân đỏ rực.

Dương Đức bần thần. Hoa giấy ư? Đã rất lâu rồi, hoa giấy không được trồng trong Cấm cung nữa.

-Lúc đó ta đã nghĩ, hoàng đế thật cô độc. Cho nên ta muốn đến bên, yêu thương người, bầu bạn cùng người. Nhưng bệ hạ, chỉ vì ta họ Dương mà để ta ở bên.

Đôi mắt bà đã mờ đục, chục năm qua bà đã dai dẳng rửa mặt bằng nước mắt.

-Năm đó, hoa giấy rụng đi, Chính cung hoàng hậu phạm lỗi, bị biệt giam trong Thượng Dương cung. Chính Tiên hoàng ra lệnh, vậy mà, cũng chính người đau lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận