Ngôi Thường phất tà áo tiêu sái bước đi, một tay chấp sau lưng, một tay phe phẩy chiếc quạt gấp họa thủy mặc. Từng bước y đi, nàng đều thấy được khí chất ngút trời, mà đoạn khí chất cao lãnh này lại có chút giống với Dương Đức. Tú Anh một tay nhấc tà váy, tà váy của người Tống thật nặng nề.
-Thời tiết mát mẻ quá nhỉ?
Nàng nói, quay ra sau nhìn Dương Đức và Dương Thắng đang đi cách xa mình. Thấy nàng như vậy, Ngôi Thường lòng không an, liền hỏi.
-Ba người thực là anh em sao?
Tú Anh cười gượng, nàng lảng tránh ánh mắt y.
-Sao thế, trông tôi không giống bọn họ à?
Ngôi Thường quay lại nhìn Dương Đức, rồi lại nhìn nàng.
-Quả thật là không giống.
Tú Anh phì cười, nàng nhún vai.
-Thực sự thì anh em nàng vào Nam An Đại Mỹ làm gì vậy?
-Chỉ là muốn tìm gặp Dương phu nhân thôi. Bà ấy là người quen cũ, có liên quan đến chúng tôi. Nên Dương Đức muốn đến gặp bà ấy thôi.
Ngôi Thường dường như vẫn lòng đầy hoài nghi, y vén một cành cây trước mặt, mở lối cho nàng đi.
-Hôm trước, Dương phu nhân gặp lại Dương Thắng lại vô cùng kích động, chẳng lẽ giữa hai người họ có gì ẩn tình?
Nàng hạ giọng. Nàng không biết Ngôi Thường rốt cuộc có biết thân phận của Dương phu nhân hay không?
-Lúc còn ở Đại Việt, Dương phu nhân từng dưỡng dục Dương Thắng một thời gian. Giữa hai người họ có mấy phần tình thâm.
Ngôi Thường có chút sững sờ, y mím môi. Dường như, nam nhân có chút nghi hoặc.
-Nói vậy, Dương Đức vốn đã biết bà ấy là người từng nuôi Dương Thắng nên mới đem nàng trà trộn vào Nam An Đại Mỹ sao?
Tú Anh gật đầu chắc nịch, làm đôi chân mày Ngôi Thường dẫn giãn ra. Y ngửa cổ ngước lên cao.
-Chúng ta gần đến rồi.
Tú Anh dò xét nhìn y, nàng đi sau y mở đường lên đỉnh ngọn đồi. Dương Đức đi phía sau hai người, trông theo ánh mắt si mê của Ngôi Thường dành cho người con gái của y, y có chút không vui.
-Mọi người mau lên đây!
Tú Anh gọi, gió từ phía sau nàng thổi làm tóc mai nàng bay tán loạn, làm kẹp ngọc của nàng rung rinh trên mái tóc đen. Ngôi Thường chỉ cười khẽ, y đi về phía nàng, chẳng để tâm cảnh vật tuyệt đẹp phía sau nàng, chỉ nhìn nàng rất lâu.
Trên ngọn đồi bao la, hoa thược dược ngũ sắc mọc trên nền lá xanh, cong cong rung rinh dưới ngọn gió thổi từ đất trời rộng mở. Trăm dặm hoa nở, gió lộng đất trời, mỹ nhân đứng giữa vườn hoa càng như bức họa tuyệt mĩ. Dương Đức vô thức mỉm cười. Nàng ngồi xuống bên cạnh một khóm hoa thược dược màu đỏ. Lần đầu tiên nàng được thấy màu đỏ tươi như vậy.
-Nàng thích hoa thược dược sao?
Ngôi Thường đã đến bên, ánh mắt y vô vàn lấp lánh. Như thể, chỉ cần nàng nói nàng thích, vạn dặm giang sơn, y đều có thể phủ đầy hoa thược dược cho nàng.
-Tôi cũng chỉ mới phát hiện mình thích thôi. Loài hoa này thật đẹp.
-Hoa được trồng có tổ chức như vậy, ắt hẳn là có người gieo. Loài hoa này vốn trồng để làm thuốc.
Nàng ồ lên, nhìn Dương Đức và Dương Thắng đã đi lại chỗ gốc cây to đằng kia mà ngồi xuống bên trong một lán nhỏ. Dương Đức chẳng đoái hoài đến nàng, chắc là giận nàng đã đẩy y ra trong xe.
Ngôi Thường bỗng ngắt lấy một nụ thược dược nhỏ xíu, cài lên tóc nàng. Tú Anh toan lùi lại, nhưng đối diện với ánh mắt êm đềm của y, nàng lại không nỡ kích động với người con trai hiền lành này.
-Loài hoa này tương truyền khi xưa được trồng trong vườn của thầy y Hoa Đà nhưng người không hay đến công dụng của nó. Một đêm nọ, hồn hoa hóa thành một nữ nhân trẻ, đứng khóc mong thần y để ý đến công dụng của mình, nhờ vậy mà vợ người mới được cứu.
Nàng nâng niu một đóa hoa trong tay, từng cánh hoa thật đẹp, giống như được tạo hóa ưu ái cho từng chi tiết đều sắc sảo đến tuyệt mĩ. Nàng nhấc mi mắt, liền khiến y tưởng vạn dặm hoa rơi, khiến trái tim y hẫng một nhịp. Ngôi Thường lưu vào tầm mắt ánh mắt yêu thích của nàng đối với loài hoa kia, bỗng nhiên có một khát khao một ngày nàng cũng sẽ vì y mà mang ánh nhìn ấm áp như vậy.
-Nếu như ta nói, ta có một nơi phải trở về. Nàng có nguyện cùng ta đi đến đó không?
Tú Anh dĩ nhiên không hề mất cảnh giác. Nàng rời mắt khỏi thược dược hoa, hướng về y.
-Anh phải đi đâu sao?
-Ta, chưa thể nói với nàng được.
Y muốn đưa nàng đi, muốn cùng nàng trở về nơi y thuộc về, trải qua một đời này, nhưng y lại có vô vàn điều che giấu.
Nàng chỉ hiền lành cười.
-Được rồi, chúng ta hãy cứ là bằng hữu trước có được không? Đợi đến khi anh có thể chia sẻ cùng tôi mọi điều, chúng ta hãy nghĩ đến những điều cao xa hơn.
Ngôi Thường lần đầu nhận ra, có người muốn cùng y bầu bạn, muốn tin tưởng y. Y nhận ra, mình bây giờ chẳng có tư cách gì để muốn đưa nàng đi khi danh phận của y đã là một bí mật quá đỗi lớn rồi.
Y gật đầu. Nàng đối diện y, hạ giọng.
-Thời gian sắp tới, chúng ta đều sẽ chung sống ở vùng đất này, nếu có thể cùng nhau kết thành bằng hữu thì thật tốt.
Ngôi Thường nhìn hai nam nhân đằng xa, y lặng đi. Cả cuộc đời y, chưa từng có bằng hữu.
-Bằng hữu đối với ta, thật là điều xa xôi.
-Có hề chi xa xôi, Ngôi Thường. Tôi muốn dẫn anh và hai người họ đi núi chơi là để chúng ta có cơ hội hiểu nhau, dần trở thành những người bằng hữu.
Nắng nhạt màu đổ trên khóe môi nam tử đang mỉm cười. Có lẽ y đã hai mươi mấy tuổi, lần đầu cảm thấy có bằng hữu là một chuyện đáng vui mừng biết bao. Nếu có thể không còn cô độc giữa thiên trường địa cửu, có lẽ là cái phúc của y.
Thấy cả hai đi lại, Dương Đức liền quay mặt đi, hướng về phía Dương Thắng cùng hạ nhân đang căng bạt dựng lều con.
-Ý tưởng của nàng là đây sao?
Ngôi Thường nhìn những túp lều nho nhỏ quây quần nhau, hạ nhân cũng nhặt về nhiều củi.
-Đây gọi là đi picnic đấy!
Nam nhân ngoại quốc này dĩ nhiên không hiểu, Dương Thắng cũng không hiểu. Chỉ có Dương Đức vẫn điềm nhiên đón lấy chén trà hạ nhân dâng lên mà nhâm nhi. Cứ như những từ ngữ kì lạ này y nghe đến quen cả rồi.
-Phải! Chúng ta cùng tận hưởng không khí trong lành, cùng cắm trại, tối ngắm sao rơi, nướng đồ ăn. Chẳng phải rất vui sao?
Dương Đức biết nàng muốn gắn kết Ngôi Thường với nhóm bọn họ. Nhưng việc bắt hai vương tử Đại Việt ngủ lang bạt ở ngoài như vậy mà cũng nghĩ ra được, nàng đúng là gan to bằng trời rồi.
-Ở Đại Việt, nàng cũng thường hay đi chơi như vậy ư?
Ở nhà có mà bị ám toán suốt ngày. Tú Anh cười gượng. Dương Đức đứng bật dậy, lạnh lẽo hướng về phía con suối nhỏ ở phía sau bờ đá cheo leo.
-Ta đi ra bờ suối. Các người cứ thưởng cảnh.
Tú Anh vội nhảy xuống khỏi phản tre, nàng nhấc váy chạy theo y.
-Dương Đức.
Nghe nàng gọi, y đứng lại.
-Em đi theo với. Em cũng muốn đi rửa mặt.
Thấy Ngôi Thường toan đi theo, Dương Thắng liền đưa tay ngăn lại.
-Ấy ấy, anh em bọn họ đi, ngươi đi theo làm gì? Ở lại đây giúp ta nhóm lửa.
-Ta? Nhóm lửa?
Ngôi Thường nhìn thanh gỗ Dương Thắng dúi vào tay mình, quay sang nhìn cận vệ.
-Ngươi phải tự làm đó, đến cả Anh Thư còn biết nhóm lửa, ngươi không biết là không được đâu!
____
Tú Anh vẫn chạy theo sải chân dài rộng của y, đến chỗ bờ đá cheo leo. Y thẩn trọng đi chậm lại. Cả hai xuống gần tới bờ suối, Tú Anh lại bị đá cuội trơn làm trượt chân, bàn tay nàng sượt qua đá sắc, máu chảy một đường dài ngay lòng bàn tay.
Dương Đức vội đi lại giữ lấy bàn tay nàng, máu đã bắt đầu ứa ra. Nàng vội rụt lại, cười khẽ.
-Không sao đâu, trầy chút thôi.
Y chẳng nói gì, chỉ một lực bế thốc nàng dậy đi về phía bờ suối.
Nước suối lạnh chạm lên vết thương tê tê, Tú Anh ngước hàng mi dài trông lên Dương Đức đang chăm chú vốc nước suối rửa tay cho nàng. Y không nói, đôi môi nam nhân chẳng mảy may cất lời, lại đem hết thảy lo toan đổ lên đôi mắt ôn nhu kia mà âu yếm nhìn nàng.
-Anh giận em sao?
Y vẫn không nói, chỉ lấy trong vạt áo ra một dải băng.
-Dương Đức, anh giận em đẩy anh ra lúc sáng sao?
Y ngồi thẳng lại, đôi mắt một mí nghiêm nghị nhìn nàng.
-Xem ra cũng không phải là ngốc nghếch quá.
Nàng lay lay bàn tay y, ngước đôi mắt to tròn của mình nhìn nam nhân như tảng hàn băng trước mặt.
-Em cũng vì chúng ta cả thôi. Phải để Ngôi Thường trở thành bằng hữu của chúng ta mới có lối thoát cho bài toán này.
Y vẫn mặt lạnh như vậy, giằng lấy tay nàng khỏi áo mình, nhẹ nhàng quấn dải băng trắng qua lòng bàn tay nàng.
-Nàng đã nói như vậy, chẳng lẽ ta lại bảo bản thân ta nhỏ nhen?
Tú Anh mỉm cười nhìn y, nhìn bờ môi y cong lên. Nàng tiến đến hôn phớt lên môi y. Chẳng ngờ lại bị y ôm lấy chiếc gáy nhỏ mà đẩy sâu vào trong nụ hôn của y. Đất trời đều lặng yên, chỉ có gió hát, chỉ có tiếng suối reo che đi tiếng tim nàng đập thình thịch. Dương Đức rời khỏi môi nàng, quyến luyến hôn nhẹ lên trán nàng.
-Không được để hắn lại gần nàng, không được để hắn có cơ hội ở riêng với nàng.
Nhận được cái gật đầu của nàng rồi, y mới buông nàng ra.
Thấy Tú Anh trở về với vết thương trên tay, Ngôi Thường liền buông thanh củi nhóm lửa dở dang trên tay, bỏ lại Dương Thắng mà đi lại chỗ nàng.
-Nàng sao thế?
Dương Đức im lìm đi vào, ném cho Dương Thắng túi nước lạnh.
-Được rồi, tôi ngã chút, không sao cả đâu.
-Để ta xem.
Tú Anh rụt tay lại, nàng cười gượng xua tay.
-Tôi không phải dạng con gái liễu yếu đào tơ, anh không cần lo đâu.
Y lặng đi, đi phía sau nàng về phía hai người kia. Có lẽ là lần đầu tiên y gặp một người con gái không muốn như ở trong vòng tay y, muốn y che nắng che mưa cả đời. Có quá nhiều điều ở nữ nhân này khiến y lưu tâm.
Dương Thắng nhóm được lửa rồi, y gọi nàng lại.
-Lửa đã nhóm xong rồi, chúng ta làm gì tiếp nữa.
Nàng vén tay áo, ngồi xuống cạnh đống lửa lôi trong giỏ đem theo ra bộ ấm nung.
-Em sẽ pha trà sữa cho mọi người uống.
Ngôi Thường cũng đến bên, len lén theo dõi Dương Đức.
-Trà sữa sao?
-Phải, ở đây chắc là đã có những món này rồi đúng không?
Ngôi Thường gật gật đầu.
-Ở các bộ tộc phía bắc đúng là có món này.
Dương Đức không nhịn được, nắm cánh tay nàng lôi dậy, kéo ống tay áo của nàng xuống che đi cánh tay trắng.
-Ngồi nghỉ ngơi đi, tay em vẫn còn đau.
Tú Anh mím môi nhìn y cứng nhắc gọi mình là em, lại nhìn cách y nghiêm nghị kéo ống tay áo của mình xuống. Nàng chỉ biết về chỗ ngồi cạnh Dương Thắng đang cho trà vào ấm.
Cả bốn người cứ như vậy tận hưởng khung cảnh trong lành. Lần đầu Ngôi Thường buông bỏ cảnh giác, thỏa sức ngâm thơ, bằng tiếng Hán hay tiếng Nam, Dương Đức đều có thể đối cùng y. Quả thật nếu có thể dẹp bỏ hiềm nghi, đây có lẽ là bằng hữu hiếm có trong thiên hạ.
Đêm xuống, sao rơi trên bầu trời phương Bắc xa xôi. Cả bốn người ngồi bên đốm lửa bập bùng, nghe Tú Anh ngân nga một giai điệu lạ lùng nào đó. Ngôi Thường ngửa cổ trông ra xa, bản thân y có lẽ đã lâu rồi mới có thể tự tại đến thế.
-Ở nhà, chẳng khi nào được như lúc này nhỉ?
Dương Thắng vu vơ nói. Ngôi Thường ngạc nhiên.
-Ở nhà của ba người, phụ mẫu khó tính lắm sao?
Cậu trai trẻ chỉ cười khổ, y nhìn vẻ mặt hiếu kì của Ngôi Thường.
-Anh trai ta lớn như vậy rồi, vẫn phải bị mẹ kiểm soát đủ điều. Ta may ra được chút tự do, nhưng vẫn là có nhiều thứ ràng buộc.
Tú Anh bó gối nhìn gương mặt Dương Đức trầm mặc đi. Thái hậu nắm thực quyền đã lâu, dĩ nhiên quyền nghiêng thiên hạ. Hai anh em họ chắc là có nhiều điều khó xử.
-Vậy ư? Ở nhà ta cũng thế.
Nàng tròn mắt ngỡ ngàng, quay sang y.
-Ngôi Thường, đừng nói anh là trốn nhà để đi đấy nhé. Nếu thật thì giống anh em họ quá rồi.
Y bật cười.
-Lại còn có điều trùng hợp như vậy sao? Nhưng ta trốn đi, đến một người đuổi theo cũng không có.
Dường như đáy mắt y vương chút đau lòng. Trăng nhạt dần, theo ánh nhìn đau lòng của Ngôi Thường. Dương Đức nén tiếng thở dài.
-Âu cũng là điều tự tại hiếm có giữa nhân gian. Con cái lớn lên, phụ mẫu dĩ nhiên sẽ không quản nữa. Càng lớn, sẽ không còn ai đi tìm.
Ngôi Thường nhấp một ngụm trà sữa mà Tú Anh pha, man mác nhìn trời sao đen kịt.
-Ta cũng từng nghĩ như vậy. Cố lừa mình, rằng ta có tất cả tự tại của nhân sinh. Nhưng hóa ra càng tự tại, lại chứng minh bản thân vốn dĩ không hề quan trọng.
Lúc này Dương Đức mới nhìn nam tử ngoại quốc kia, đôi chân mày vương gia chỉ xô lấy nhau. Có lẽ điểm chung này của y và Ngôi Thường lại khiến y ngẫm ra nhiều điều. Vương bật cười.
-Nói như vậy, ta quả là kẻ vô dụng. Dù có đi đến chân trời góc bể cũng không có ai đi tìm.
-Nói gì thế, vẫn có kẻ thù đuổi theo còn gì.
Dương Thắng nhếch mày nói. Cả ba nam nhật bật cười.
-Võ công tử cũng có kẻ thù chăng?
Vương gia chỉ xoay xoay chén trà sữa trong tay, tiện tại ném một cành gỗ vào đốm lửa. Cái bập bùng hắt lên gương mặt y góc cạnh, đôi mắt một mí nhìn xuống giấc mộng bốn bể giang sơn trong ngọn lửa cháy to.
-Phàm là kẻ có chí lớn, thì thiếu chi kẻ thù?
Dương Thắng gật gù, cậu thiếu niên chỉ nhìn anh trai y cả đời ngưỡng mộ.
-Mang chí bốn bể giang sơn vốn là điều chẳng dễ dàng gì. Kẻ thù lớn nhất, chỉ có thể là chính bản thân mình. Chỉ cần chiến thắng bản thân của ngày hôm nay, mỗi ngày đều có thể xuất sắc hôm qua, mơi chính là kẻ có chí lớn.
Lúc này Ngôi Thường mới thả một hơi thở dài vào màn đêm tịch mịch, chỉ nghe tiếng lửa bập bùng, tiếng ếch nhái kêu ran.
-Ta từ lúc sinh ra, có lẽ đã luôn thua chính bản thân mình. Thua bản thân mình không dám đối diện với quyền lực, không dám chấp nhận thật hư, chỉ biết chạy trốn.
Dương Đức nhìn vào mắt Ngôi Thường, chỉ thấy bản thân mình một năm trước.
-Ta cũng đã từng hèn nhát. Từng chỉ biết trốn chạy. Trốn chạy một lần, sẽ trốn chạy cả đời. Một ngày nào đó chúng ta đều sẽ bỏ lại những năm tháng này, hãy sống một đời ta không bao giờ hối hận.
-Dương Đức công tử mang chí lớn như vậy, cũng đã từng trốn chạy sao?
-Có ai mà không thể mang chí lớn. Chỉ là, có dám hay không mà thôi. Ta cũng có rất nhiều nỗi sợ, những nghĩ đến lúc trở thành lão nhân gia năm mươi, sáu mươi tuổi, nhìn lại cuộc đời lẩn tránh hèn nhát, ta liền không cảm thấy hồng trần này quá đáng sợ nữa.
Ngôi Thường trầm ngâm gật gù. Dương Đức tiếp lời, đôi mắt y cơ man là ảo ảnh quá khứ.
-Thưở nhỏ, ta có những ám ảnh mãi không thể quên. Những vết sẹo đó theo ta đến ngày hôm nay, và có lẽ sẽ theo ta đến cả một đời. Nhưng những vết sẹo đó sẽ là thứ khiến ta nỗ lực mỗi ngày.
Nam nhân này, biến nỗi sợ thành động lực. Ngôi Thường có lẽ đã chạy trốn quá lâu, đến nỗi y chưa từng thực sự đối diện với gánh nặng của mình. Nay gặp Dương Đức, y còn có nhiều nỗi sợ hơn y, nhưng lại vùng người đứng lên, mang trên vai nam nhi chi chí bốn phương. Ngôi Thường tự thấy hổ thẹn.
-Hành hữu bất đắc giả giai phản cầu giả kỷ, kỳ thân chính nhi thiên hạ quy chi*.
Dương Đức đọc, bằng tiếng Hán, rồi nhìn sâu vào đôi mắt Ngôi Thường. Y chỉ lặng câm.
*Nếu hành vi chưa thể đạt được mục đích dự tính ban đầu, thì ngược lại càng phải yêu cầu bản thân mình hoàn thiện hơn. Chỉ khi mình làm thật chính thì thiên hạ mới thuộc về ngươi.
Hai nam nhân trầm mặc ngửa cổ nhìn trăng. Ngôi Thường rất lâu sau lại gật đầu.
-Dương Đức công tử đây quả là người có chí lớn. Nhưng chỉ sợ, mai này mang được chí lớn, lại đánh mất sơ tâm. Xin hãy nhớ một câu, Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã.*
*Những người cao thượng là người không mất đi sự thuần khiết và chân thành thuở ấu thơ của mình.
Hai nam nhân chỉ cười, nhìn sang bên, Tú Anh và Dương Thắng đã tựa đầu vào nhau ngủ từ lúc nào. Dương Đức cắn răng kéo Tú Anh về phía mình, nàng nằm xuống đùi y. Dương Thắng lại bị y đẩy sang phía bên kia, vậy mà vẫn lăn ra ngủ tiếp.
Ngôi Thường nhìn Tú Anh nằm trên đùi Dương Đức thiếp đi. Lòng chẳng ngờ vực mà nhìn cử chỉ ôn nhu của Dương Đức giống như của người anh trai đối với em gái mình.
-Những kẻ thù mà công tử nói, đã khiến ba người lưu lạc đến tận đây ư?
Nhìn Ngôi Thường thật lòng, thật ra Dương Đức cũng không nỡ nói dối y. Vương lắc đầu.
-Thực ra, lần này ta và Anh Thư đến Nam An Đại Mỹ là vì Dương Phu nhân. Công tử thân thuộc với phu nhân như vậy, ắt hẳn biết thân phận của bà ấy trước lúc đến Vĩnh Bình này?
Ngôi Thường không nói. Dương Đức liền tiếp lời.
-Ắt hẳn biết, bà ấy là cung phi của Tiên đế Đại Việt.
Gương mặt nam nhân chẳng lộ vẻ ngạc nhiên, điều này khiến Dương Đức nén tiếng thở dài. Ngôi Thường thì càng tin, bọn họ không đến đó để tiếp cận y.
-Vậy, phu nhân có liên quan gì đến em trai của công tử hay sao?
-Quả thật là có liên quan. Nhất thời, Dương Thắng chưa tiếp nhận được.
-Anh Thư nói với ta, ngày xưa phu nhân từng dưỡng dục Dương Thắng công tử.
Vương trầm ngâm, nhìn sang Dương Thắng nằm ngủ ngon.
-Lúc phu nhân ra đi, Dương Thắng hãy còn nhỏ, giờ đây gặp lại bà, nó có nhiều điều khó xử.
Tiếng thở dài của nam nhân ngoại quốc vọng lại. Y chỉ lắc đầu.
-Ta cũng là người thuở thiếu thời được Dương phu nhân chăm sóc, cũng quý trọng bà vô vàn.
Trong cái hắt lên của ánh lửa, Dương Đức cố không chau hàng chân mày đen của mình. Nếu như Tào vương nghi ngờ là sự thật, rằng Ngôi Thường đúng là nội gián Tây Hạ. Thì Dương phu nhân sao có thể từng chăm sóc một người Tây Hạ.
-Vậy sao? Bà đã chăm sóc công tử lúc còn bé sao?
-Phải, lúc đó ta mười hai tuổi. Được cất nhắc ra phủ đệ học riêng. Năm đó, bà ấy vừa vượt vạn dặm nguy nan từ Đại Việt sang. Cuối cùng được người quen đưa vào phủ ta làm tùy tùng.
-Những năm đó, bà ấy hẳn là rất cực khổ.
Nói đến đây, Ngôi Thường chỉ thở dài.
-Bà ấy ở bên ta năm năm. Năm năm đó, bà đêm đêm rửa mặt bằng nước mắt. Lúc hầu cận, ta hay hỏi bà chuyện gì khiến bà đau lòng. Bà nói, bà từng có một trượng phu, tuy ông ấy không để bà trong lòng, nhưng lại chưa từng bạc đãi bà. Một ngày người đó cưỡi hạc về trời, bà lại bơ vơ không bảo vệ nổi gia quyến của mình.
Bàn tay Dương Đức siết chặt. Y cắn răng nhìn xuống nền đất lạnh.