Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Tú Anh trở về từ Lễ bộ sau cả ngày ở hậu cung. Nàng đã đàm đạo cùng Thái hoàng thái hậu rất lâu. Có hai điều nàng lưu tâm. 

Một là nàng đã biết, Dương Đức bị ám ảnh tâm lý từ lần đó, chứng kiến cảnh dưỡng mẫu bị mưu hại. Có lẽ y đã tận mắt thấy. Có thể chuyện xảy ra ở trên một đài cao, cho nên y đã có chứng sợ độ cao. Phải làm sao để nàng có thể dẹp bỏ những rào cản tâm lý đó. Phải chăng là tìm lời minh oan cho Dương hoàng hậu. Nhưng Dương gia tan tác, người đã không còn một ai, chỉ còn duy nhất Dương phu nhân lưu lạc ở Tây Hạ. Làm sao nàng còn manh mối để tra.

Hai là, cha nàng, đã từng ở Văn Miếu, đã từng dạy học cho Thái tử. Vì sao lại ra đi, vì sao lại luôn nói với nàng, ông ở làng quê này cả đời, chưa từng đi đâu.

Cứ đi mãi, nàng đã đến phủ Binh bộ. Được viên lính dẫn lối, nàng đến trước một căn phòng lớn với hai cột rất to, bên trong là phòng làm việc của Lê Văn Thịnh.

Thấy Tú Anh tới, Lê Văn Thịnh liền quay sang, đặt tấm bản đồ xuống. Dường như gương mặt y hơi bất ngờ.

-Sao em lại đến đây?


Y ngước mắt nhìn ra ngoài rồi đi ra đóng cửa.

Tú Anh ngồi xuống bàn, nàng mím môi, nhìn Lê Văn Thịnh.

-Anh à, có phải cha em từng là quan ở Văn Miếu không?

Đôi chân mày Lê Văn Thịnh có chút cau lại. Y cố che lấp đi sự hoang mang trong gương mặt, kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng bên chiếc bàn tròn.

-Sao tự dưng em lại hỏi thế?

Tú Anh à lên, nàng vội nhớ đến chiếc nghiên bút ở nhà. Lúc lau dọn nàng vẫn luôn thắc mắc xuất sứ của vật dụng cao quý đó giữa căn nhà gỗ.

-Em đã về quê, em thấy cha em có một chiếc nghiên bút, trông giống đồ ở Quốc tử giám.


Y dường như càng căng thẳng, liền đằng hắng, đứng dậy đi về phía bàn làm việc. Nàng xoay về phía y, mím môi.

-Có phải, cha em có điều gì giấu em không? Sao ông ấy lại làm như chưa từng đến kinh thành? Lúc đó là khi nào?

-À, ông ấy đã từng làm quan, nhưng rồi chán ghét chốn quan trường nên từ quan về quên ở ẩn. Từ đó không muốn nói về nơi này nữa. Là chuyện từ trước khi em sinh ra.

Tú Anh bỗng ngước mắt, đôi mắt nàng sắc lạnh.

-Nhưng lúc em chưa sinh ra, làm gì đã có Văn miếu?

Trước khi đến đây, nàng đã đến Sử phủ xem lại sổ sách.

Thị lang đại nhân trầm mặc đi, y cứ chăm chăm nhìn đồ vật trên bàn, rồi bàn tay thả từ từ chiếc bản đồ xuống. Y nhấc bước nặng nề về cửa sổ trông ra khoảnh sân rộng.

-Năm đó là năm bệ hạ vừa lên ngôi, Thượng Dương thái hậu không may băng thệ. Thái sư Lý Đạo Thành bị đày đi xa. Cha em không chịu được cảnh quan trường nhiễu nhương, đành từ quan về quê.

Bàn tay nàng siết chặt. Lại có liên quan đến năm xảy ra vụ án Thượng Dương cung. Tại sao mọi điều nàng biết đều đổ dồn về năm đó.

Dương phu nhân ở Đại Tống cùng các cung nhân.

Lý Thường Kiệt cùng khóm hoa mạt ly và chiếc trâm vàng trắng.

Cha nàng, trực giảng đại nhân ở Văn miếu.

Nỗi ám ảnh của Dương Đức.

Rồi nàng nhấc mắt phượng, nhìn bóng lưng cao ngạo của vị thị lang bộ Binh họ Lê.


Cả cơn thịnh nộ lúc truy vấn chuyện họ Dương khi xưa của Lê Văn Thịnh, cả sự che giấu mà y đang bày ra.

Tú Anh nhắm nghiền mắt. Nàng cảm nhận lần đầu mục đích của chuyến đi xuyên qua ngàn năm lịch sử này mà Anh Lâm muốn cô tìm ra. Đó chẳng phải là giúp Nho giáo cường thịnh, đó chính là giúp tìm ra chân lý vụ án Thượng Dương cung, cho Dương Đức một sự giải thoát.

-Anh có chuyện, không muốn em biết sao?

Nàng chỉ thấy đầu y hơi ngả về sau. Dường như có tiếng y thở dài kín đáo.

Lê Văn Thịnh trước giờ luôn thâm sâu, nàng không nắm bắt được tâm ý của y. Hôm nay cũng vậy, nàng vô cùng khó hiểu. Y từng nói, y theo học cha nàng rồi mới đỗ đạt làm quan. Chứng tỏ y gặp cha nàng sau khi ông đã từ quan, coi như là vô can đến chuyện đó, tại sao lại che giấu lấp lửng như vậy?


-Không phải là không muốn em biết. Anh Thư, giờ chưa phải là lúc.

Thời cơ mà y vẫn luôn đợi, rốt cuộc là gì? Nàng thực sự nhìn không thấu.







____




-Công đại nhân.

Tú Anh nghe tiếng gọi mình, liền ngửa mặt nhìn lên bậc tam cấp kia. Nơi đó có một nữ nhân, nước da trắng như sứ, đôi chân mày rất đẹp, khuôn miệng cũng rất đẹp.

-Lan Anh tiểu thư đến đây, có việc chi ư?

Nàng chỉ mỉm cười, đi lại gần Tú Anh. Công trực giảng liền lùi lại một bước. Tình thế này, không phải đó chứ...

-Ta đến đây đặc biệt chúc mừng Công đại nhân, danh đại nhân nức tiếng khắp Thăng Long, không ai là không biết.

-Công trạng đều là của Binh bộ thị lang đại nhân. Ta nào dám có công cán gì?

-Đại nhân khiêm tốn rồi.

Nàng ta che miệng cười khúc khích, làm Tú Anh hơi rùng mình. Nét e thẹn này là gì đây?

-Ta có chuyện, Lan Anh tiểu thư cứ dạo chơi. 

Nói rồi, nàng toan bỏ đi thì cánh tay kia đã vội nắm lấy nàng. Tú Anh liền giật tay lại. Nàng tròn mắt nhìn Lan Anh.

-Tiểu thư làm gì vậy?

Thấy nét mặt hoang mang của Công trực giảng, Lan Anh bật cười. Có lẽ vị trực giảng đây xưa nay không gần nữ sắc.

-Đại nhân, hôm nay ta đã cất công đến đây. Phủ Lễ bộ phong cảnh rất đẹp, hay là người đưa ta đi một chốc. 

Tú Anh á khẩu. Nàng không biết từ chối làm sao cho khéo, dẫu sao cũng là con gái với nhau. Nàng hạ giọng, cười hiền.


-Lan Anh tiểu thư, thật ra, tôi cũng không muốn cô có ý nghĩ sai lệch về tôi. Nhưng mà, chúng ta...

-Chỉ là đi dạo một chốc, Công đại nhân cũng khó khăn với ta thế ư?

Mỹ nhân lộ nét mặt buồn. Tú Anh ngả cổ lên trời, nàng hít một hơi thật sâu rồi thấy một dàn cung nữ nội quan đi qua. Nàng liền gọi lại.

-Đưa Lan Anh tiểu thư về phủ Lại bộ nhé, thị lang đại nhân chắc đang tìm nàng ấy.

-Công đại nhân!

Chẳng để cho Lan Anh nói nửa lời, nàng liền quay lưng chạy đi mất.

Đợi người đi rồi, Tú Anh mới đi ra từ chỗ nấp. Nàng tặc lưỡi. Chuyện này về lâu dài không phải là chuyện tốt, nàng tốt nhất vẫn nên phũ phàng với vị tiểu thư này một chút.




_____




Thái hậu ngồi trong thư án, nghe bẩm báo, đôi mắt bà bỗng nhếch lên.

-Lan Anh tiểu thư tìm đến ư?

-Hồi bẩm, chính mắt thần nhìn thấy/

Bà cau màu, tràng hạt trượt qua từng ngón tay bà.

-Lại còn dám qua lại với người bổn cung đã chọn làm trung cung hậu vị. Một mình Lê Văn Thịnh đã khiến ta đau đầu, nay lại thêm cả hắn.

Tông nội quan cúi đầu buông lời gièm pha.

-Thần nghĩ, sớm hay muộn, bệ hạ cũng ban chức Thái sư cho Lê đại nhân. 

Thái hậu không vui. Hắn vẫn là có bản lĩnh đi đến ngày hôm nay.

-Họ Lê ấy lai lịch bất minh. Bệ hạ lại trọng dụng hắn như vậy. Đúng là không coi ý của bổn cung ra gì.

Quả thật, lai lịch của Lê Văn Thịnh đã là điều hoài nghi rất lớn, mấy lần bà muốn tra, nhưng cũng chỉ nhận được đúng câu chuyện mà Lê Văn Thịnh đã kể. Hắn che giấu quá tài tình.

Ngồi trao phượng vị cao, Thái hậu bất giác ôm trán.

-Những năm này, ta thường hay nhớ đến chuyện xưa, quả thật khiến bổn cung không yên lòng.

Chuyện xưa, cả cuộc đời Thái hậu anh minh, chỉ có đúng một chuyện ấy, chính là nỗi dằn vặt cả đời. 

-Xin người đừng tự nhớ chuyện xưa, đã không còn ai nhớ đến nó nữa.

Bà lắc đầu, trâm cài trên tóc dao động. 


-Bổn cung luôn có cảm giác, chuyện năm đó, sẽ lại tìm tới ta.

Tông nội quan đi theo bà đã mấy chục năm, liền đi đến rót một chén trà nóng.

-Hôm nay, tên Công Anh Võ đó lại nhắc đến chuyện đó với ta. Hắn lại là người Lê Văn Thịnh tiến cử, ta thực sự không thể không phòng.

-Hay là, ta vin vào chuyện của Lan Anh tiểu thư, đuổi hắn ra khỏi cung?

Mắt phượng đưa sang Tông nội quan, rồi lắc đầu.

-Dù sao bổn cung đã muốn chọn nó làm Chính cung, không nên để nó chịu điều tiếng.

Nghe tiếng Thái hậu thở dài, Tông nội quan cũng không nói gì nữa. Bà lại ôm trán, một chút lại cau mày.

-Truyền lệnh ta, theo dõi nhất cử nhất động của Công Anh Võ.
















_____________










Từ sau lúc về, nàng không gặp Dương Đức nữa. Y lại giống như lần đó, biến mất không một chút tung tích. Nàng làm xong việc thường đến Hộ bộ đứng đợi rất lâu, nhưng không thấy y về. Nàng đã từng hỏi một vị đại nhân, hắn nói Hộ bộ thị lang đi vắng một thời gian.

Y lại như vậy, có dự định gì cũng không nói nàng biết. Cũng không biết y có an toàn không, có khỏe không? 

Dương Thắng cũng đã ở lại Tây Hà rồi, giờ đây nàng chỉ biết đến tìm Lê đại nhân. Nhưng đêm đêm lưu lại trong cung, nàng cô độc biết mấy. 

Tối nay, nàng lại ngồi trước hiên, ngắm trăng sáng soi xuống đường đi. Dải đèn lồng rung rinh trong gió, nàng không vui trong lòng, tựa lưng vào cột gỗ mà nhìn chiếc lắc bạc nàng giấu trong ống tay áo. Nhưng rồi, Tú Anh cảm nhận có chiếc bóng trên mặt đất rung rung. Nàng vẫn ngồi yên bất động như chưa hay, đứng dậy mà rời đi. Chiếc bóng đó, không nằm ngoài dự đoán của nàng mà cũng nhấp nhỏm quan sát. 

Có ai đó đang theo dõi nàng sao?

Tú Anh cắn răng quay phắt lưng lại, tên hắc y kia thấy nàng đã phát giác, toan quay đầu lao đi thì đã bị một nam nhân từ phía sau tung một đấm vào giữa bụng. Hắn gầm lên rồi xoay người tung cát dưới đất lên mù trời, thời cơ bỏ trốn. 

Nàng cố xua tay cho vơi đi bụi mù, nàng đã trông đợi nam nhân bước ra từng sương ảnh kia, sẽ là Dương Đức của nàng. 

-Công đại nhân.

Một viên thị vệ lẳng lặng chắp tay cúi đầu. Nàng cũng cúi đầu đáp lễ.

-Đại nhân yên tâm, chỉ là một tên theo dõi. Người ở hoàng cung này, tai vách mạch dừng.  Đại nhân nên cẩn trọng mọi cử chỉ, lời nói.


Nàng gật đầu. Nhìn y rút trong vạt áo ra một phong thư.

-Là Vương gia gửi cho đại nhân.

Tú Anh liền đón lấy nó. Nàng cẩn trọng nhìn nét chữ của y.

-Vương gia, đang bận việc ở đâu sao?

-Đúng là bận việc ở xa. Có thể khoảng thời gian này sẽ không gặp được đại nhân. Xin đại nhân chớ lo lắng.

Biết là không lo lắng, nhưng y chẳng nói lời nào, bảo nàng không lo lắng làm sao được.

Đợi người đi rồi, Tú Anh mới ngồi xuống hiên, dưới ánh đèn leo lắt, nàng run run bàn tay chạm trên từng con chữ của y. Vẫn là nét chữ ngay ngắn rất đẹp, rất thanh cao.

"Tú Anh"

Giống như có Dương Đức ngồi cạnh nàng, y gọi, nàng liền cảm thấy mình sống trên đời thật có ý nghĩa. Ánh mắt y nhìn nàng, như nhìn những vì sao đêm kia, lấp lánh xiết bao.

"Xin lỗi nàng, ta nhất định phải đi xa một thời gian. Thời gian này, có lẽ là lúc để nàng tự do bộc lộ bản thân mình ở Lễ bộ, để có thể đi xa hơn như ý nàng muốn."

Lúc này, lại như y nắm tay nàng, cũng giữ chặt lấy chiếc la bàn vẫn luôn hướng về phía y.

"Đợi đến lúc ta trở về, nhất định, nàng phải chấp nhận lời ta, từ bỏ quan trường, chúng ta thành thân, có được không?"

Là cái hẹn nửa năm mà y nói hay sao? Y và Dương Thắng đều không thể ở đây, nên y đã bố trị một thị vệ bên cạnh nàng. Có lẽ là điều y có thể làm lúc này.

Tú Anh tựa trên bức thư, nàng nhớ y lắm. Lần đầu nàng gặp y, nàng chưa từng nghĩ sẽ có lúc nàng cần y ở đây, bên cạnh nàng như lúc này. Có lẽ kiếp người quá dài, chưa từng trân trọng từng khoảnh khắc. Y đi cùng nàng, dù là Quảng Nguyên loạn lạc, dù là Vĩnh Bình phồn hoa, vẫn luôn nắm tay nàng đi hết vạn dặm giang sơn.

Tên đáng ghét. Nàng nâng niu chiếc lắc bạc với la bàn nhỏ xíu, kim luôn hướng về một nơi. Đợi đến lúc gặp lại rồi, nàng nhất định sẽ không để y đi nữa.










Mùa đông năm ấy lạnh lẽo vô vàn. Xuân đến, hoàng đế ban chiếu phong Lê Văn Thịnh làm Thái sư chánh nhất phẩm, bước vào hàng ngũ Tam thái: Thái sư, Thái phó, Thái bảo. Từ đây con đường chục năm quyền lực như vũ bão của y, coi như chỉ mới bắt đầu.

Công Anh Võ, có công dâng sớ và hầu Thái sư đi sứ, phong làm Viên ngoại lang thư tòng lục phẩm. Có lẽ, chính là Viên ngoại lang rẻ nhất từ trước tới giờ. Chỉ thua Tư nghiệp đại nhân, thầy của nàng lúc ở Quốc tử giám hai cấp.

Hộ bộ Thị lang tòng tam phẩm cất làm Hộ bộ Thượng thư tòng nhị phẩm, sau khi Chư Thượng thư cáo lão hồi hương, sẽ nhậm chức.













Tú Anh quỳ nhận ban sắc phong trong phủ Lễ bộ. Nàng đón lấy thánh chỉ, lòng nàng nặng nề quá. Có lẽ đây là điều nàng muốn, cũng là điều nàng đã cược với Dương Đức. Nhưng không có y ở đây, nàng không biết nên vui niềm vui này như thế nào nữa, không biết đắc ý với y như thế nào nữa.

Nàng hi vọng, nửa năm này sẽ trôi nhanh. Nửa năm thôi mà, nàng nhất định đợi y quay trở về.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận