-Lan Anh tiểu thư lại đến sao?
Tú Anh ôm trán nhìn thư đồng bên cạnh. Nàng thăng làm Viên ngoại lang được nửa năm, nửa năm này ngày nào Lan Anh cũng đến tìm nàng, khi thì cho nàng bánh trái, khi thì muốn nàng cùng đi dạo.
Thư đồng của nàng, tên tự Nam Phong năm nay vừa trònn mười lăm, vào cung hầu hạ bút mực, vội cúi đầu.
-Hồi bẩm đại nhân, Lan Anh tiểu thư đã đợi nửa canh giờ ở sảnh phủ, dù sao cũng là nơi quan triều, tiểu thư ở đó nói chờ người, trên dưới sẽ dị nghị.
Nàng gật đầu rất khẽ, hạ bút mực rồi thu tay về, ống tay áo rũ xuống.
-Xem ra vẫn không thể trốn tránh thêm. Những điều cần nói phải nói rồi.
-Đại nhân, thứ cho hạ quan nói một câu khó nghe. Người nếu không có tư tình với Lan Anh tiểu thư, hà cớ gì lần đó ở Quốc Tử giám lại ra tay gúp nàng ta.
Lần đó, Quốc Tử giám mở buổi thưởng thơ, Lan Anh tiểu thư cùng các tiểu thư khác bất hòa, họ lại lôi vị hoàng đế tại vị kia ra mà giễu cợt. Nàng thấy bất hòa nên mới giúp Lan Anh nói mấy câu làm mấy nữ nhân đó ngượng chín mặt.
-Được rồi, cũng chỉ là chuyện nhỏ. Không đáng nhắc tới.
-Đại nhân, người không hiểu tâm tư nữ nhân rồi. Chuyện nhỏ với người, nhưng với tiểu thư người ta thì là đại ân đại đức đó.
Nàng nhếch mày, nhìn tên thư đồng trẻ tuổi.
-Ta? Không hiểu tâm tư nữ nhân?
Thấy hắn gật đầu lia lịa, nàng cười lạnh rồi đứng dậy.
-Đem tấu sớ của ta đến điện Càn Nguyên đi. Ta tự mình đi gặp nàng ta.
**
Gió thu đã lành lạnh đượm khắp Thăng Long một nền trời ảm đạm. Nghe nói, Thái hậu sắp tới muốn rời khỏi Hoàng cung, chu du thiên hạ. Nàng có chút bất ngờ. Nửa năm nay đều là Thái hậu lo việc triều chính, nàng chưa từng thấy hoàng đế thượng triều. Đến giờ Thái hậu lại muốn rời đi, có chút đường đột.
Thấy Lan Anh tiểu thư đợi ở chiếc hành lang cửu khúc, nàng thở dài. Thật ra Lan Anh tiểu thư chỉ là tình cảm thiếu nữ, trót đặt lên nàng. Nàng cũng không nhẫn tâm ghét bỏ.
-Lan Anh tiểu thư sao lại năm lần bảy lượt đến Lễ bộ? Chẳng lẽ chốn quan trường là nơi tiểu thư khuê các có thể lui đến hay sao?
Tiểu thư chẳng vẻ gì là để tâm đến lời nàng nặng nề, chỉ mỉm cười bước tới nàng. Tú Anh lùi bước, đôi chân mày nàng cau chặt, nghiêm nghị.
-Nếu mai đây có nữ nhân nào, có thể khiến hàng chân mày của đại nhân giãn ra, đó quả là nữ nhân có phúc.
Nghe nói vậy, nàng buồn lòng, quay mặt đi về phía hồ nước.
-Đó cũng là chuyện riêng của ta, tiểu thư không cần bận lòng.
-Nào có, chuyện của đại nhân cũng là chuyện của ta.
-Chuyện của ta và chuyện của tiểu thư sao có thể như nhau được?
Nàng gắt. Ánh mắt se sắt mà hướng về phía vị tiểu thư trẻ tuổi.
-Đại nhân người làm sao vậy?
-Tiểu thư thường lui đến Lễ bộ, làm lời đàm tiếu trong ngoài phủ mỗi lúc một nhiều. Tiểu thư không sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, cũng phải nghĩ đến địa vị chốn quan trường của ta.
Nàng ta tức giận dậm chân, đôi mắt lộ rõ nét không vui.
-Là ai dám đàm tiếu về đại nhân, chỉ cần nói với ta! Cha ta sớm muộn gì cũng nắm chức Tham tri chính sự, cha ta sẽ dẹp bỏ những kẻ đó!
Tú Anh nhắm nghiền mắt, nàng hít một hơi thật sâu. Cãi nhau với trẻ con sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nàng hạ giọng, điềm tĩnh giải thích cho nàng.
-Từ tiểu thư, tôi chỉ là một Viên ngoại lang nhỏ, không muốn đụng đến người ở bên cạnh Từ đại nhân. Càng không muốn có chút phiền phức gì với bá quan văn võ. Muôn đời quan triều kị nhất đại thần cậy quyền, ta tin rằng cha người cũng không muốn phải vì kẻ như ta mà làm phật ý bá quan.
Nàng ta ấm ức muốn khóc. Tú Anh liền đưa tay.
-Tiểu thư và ta biết nhau cũng đã lâu, nếu ta thực sự có ý gì với tiểu thư thì đã sớm cùng người bày tỏ. Nhưng Công mỗ ta thực chỉ muốn tu tâm làm tốt chức quan của mình, bằng thực lực của mình mà đi lên.
-Đại nhân đang từ chối ta ư?
Tú Anh trông xuống nước mắt ngắn dài kia, gật đầu rất dứt khoát.
-Cáo biệt.
Chẳng để nàng nói câu nào, Tú Anh hành lễ rồi quay lưng rời đi.
Từ Lan Anh ngồi thụp xuống bậc thềm mà bưng mặt khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng ta bị ai đó nói không thẳng thừng như vậy. Xưa nay tiểu thư khuê các, lại là đích nữ, có lẽ đã quen cưng chiều.
Có lẽ, người ta nói đúng, cái gì càng làm ta đâu sẽ càng khiến ta nhớ lâu.
Đêm nay trăng sáng treo trên cao. Hôm trước nàng đã viết thư, gửi về cho cha nàng ở Cổ Pháp. Chắc hôm nay ông đã nhận được. Trung thu đoàn viên, nàng lại không có ai bên cạnh.
Tú Anh ngồi dưới hiên, nàng ngả đầu tựa cột gỗ. Dưới ánh trăng tròn mà cô liêu này, nàng cảm giác như mình là kẻ cô độc nhất thế gian. Nàng nâng chiếc đèn dầu, đốt một ngón nến đỏ cho ấm áp. Đèn lồng treo trên cao đung đưa, gió thu lạnh rồi.
Nghe tiếng bước chân, nàng chỉ thở dài, chẳng buồn quay đầu lại.
-Lan Anh tiểu thư lại đến đó sao?
Không nghe tiếng đáp. Chắc là tiểu thư vẫn còn giận chuyện lúc chiều. Nhưng mà nàng nặng lời như vậy, chắc là nàng ta sẽ không đến tìm Công Anh Võ nữa.
-Nam Phong đó sao?
Vẫn chỉ là tiếng gió rít.
Bất chợt gió ngừng reo, trăng đêm cũng ngừng lạnh lẽo bàng bạc.
-Là ta, Tú Anh.
Nước mắt nàng như một phản xạ, ứa khỏi mi mắt. Tú Anh chậm rãi ngồi thẳng dậy rồi quay đầu.
Dương Đức của nàng đứng đó. Dáng người y gầy đi rồi, đôi vai vẫn rộng như vậy, bóng y trải dài trên nền đất. Tú Anh bất động nhìn y tiến lại, gương mặt y dần rõ hơn. Đôi mắt một mí dưới hàng chân mày thẳng tắp, sóng mũi cao cao và đôi môi y mỉm cười. Nam nhân tiến đến gần rồi nhẹ nhàng đẩy nàng vào lòng. Cánh tay y giữ nàng rất chặt. Nàng áp má trên vạt áo y, nước mắt thấm ướt, nghe trái tim y đập nhanh.
-Nửa năm rồi, Dương Đức.
Y gật đầu mà ôm trọn lấy nàng mong manh trong vòng tay rộng, cố sưởi ấm trái tim nàng lạnh lẽo nửa năm qua.
-Anh biết em đã làm được tới chức gì không?
-Ta biết chứ, Tú Anh của ta giờ đã là đại nhân rồi.
Dương Đức rời khỏi nàng, vuốt ve gương mặt nàng ướt đẫm.
-Sao mới nửa năm không gặp, đã như con mèo ướt thế kia.
Tú Anh phì cười, nàng lắc đầu.
-Chẳng phải là vì tên Dương Đức anh ư?
Thiếu niên lau nước mắt cho nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng. Đôi môi y dịu dàng phủ lấy môi nàng, ôn nhu gửi gắm nhớ thương lên nàng. Mấy tháng quá, từng giờ từng khắc đều chờ đến giây phút ôm nàng trong tay.
-Anh có đi nữa không?
Y lắc đầu, rồi vuốt lọn tóc nàng bay. Cả hai ngồi xuống dưới hiên nhà, Dương Đức giúp nàng châm nến. Xung quanh hai người bỗng rực sáng như ban ngày, ánh nến đỏ ấm áp vô vàn.
Tú Anh ngồi bó gối đối diện y, cứ nhìn y không rời mắt.
-Hôm nay là Trung thu đó.
Dương Đức nắm tay nàng, gật đầu rất khẽ.
-Nhớ ngày này một năm trước, trên chiếc cầu uốn cong, dưới ánh trăng vành vạnh, ta lần đầu tiên nắm tay nàng.
Chuyện ở Vĩnh Bình đã là một năm rồi. Y đan tay qua tay nàng, cẩn trọng xem từng vết chai cầm bút của nàng.
-Nửa năm qua, anh có vất vả không?
Y cười hiền, chỉ lắc mái đầu.
-Có phải, chuyện anh cùng em đi Vĩnh Bình, Thái hậu rất tức giận không?
Dương Đức ngước nhìn nàng. Đôi mắt y lấp lánh dịu dàng chảy vào lòng nàng, nam nhân này có bao tâm tư chồng chéo.
-Có tức giận một chút. Nghe tin Dương Thắng ở lại Tây Hạ, mẫu hậu lại càng không vui.
-Sắp tới em nghe nói, Thái hậu muốn đi ngao du. Có lẽ sẽ không quản chuyện giang sơn nữa.
Nam nhân lẳng lặng thở dài.
-Nửa năm nay, Thái hậu luôn rèn giũa cho bệ hạ. Để bệ hạ sớm ngày chấp chưởng quyền hành, trị vì muôn dân. Nay có lẽ Thái hậu thấy đã đến lúc mình đã không còn gì có thể truyền thụ, sẽ trao trả quyền lực cho hoàng đế, đi tìm tự do của chính mình.
Tú Anh mím môi. Có lẽ nàng đã luôn hiểu sai về vị Thái hậu này. Có lẽ Thái hậu chưa muốn trao quyền, vì hoàng đế chưa trưởng thành.
-Vậy, anh đã phải cùng bệ hạ rèn luyện sao?
Y nhìn nàng một lúc, rồi mím môi toan nói gì đó, nhưng lại thôi. Cuối cùng, lại gật đầu trước câu nói đó của nàng.
-Dương Đức à.
Nàng bỗng nắm chặt lấy tay y.
-Em đã gặp Thái hoàng thái hậu, em đã biết về chuyện của anh. Dương Đức, đó chỉ là ám ảnh tâm lý, em sẽ tìm cách giúp anh vượt qua.
-Tú Anh, có những ám ảnh ở đó để gợi nhắc cho ta về những sai lầm của bản thân. Nhắc về những người không thẻ quên. Nàng đừng nhọc lòng mà nguy hiểm đến bản thân.
-Em muốn anh thực sự được sống, Dương Đức.
Đôi mắt nàng ứa lệ đổ lên y. Dương Đức chết lặng trong ánh mắt kiên cường đó.
-Những ám ảnh dai dẳng đó, mỗi khi leo lên đài cao, mỗi khi nhìn xuống giang sơn bao la, em không muốn anh phải thấy những hình ảnh đó nữa.
Dương Đức cúi gằm mặt.
-Em cũng không muốn anh mỗi khi nhắc về dưỡng mẫu lại bi thương tột độ, nhớ nhung hóa thành đau đớn. Dương Đức, chắc chắc Thượng Dương Tiên hậu sẽ không muốn thấy anh như vậy.
Nàng đẩy y vào lòng, vỗ về y.
-Không sao cả, thế gian này, dẫu là tương lai hay quá khứ, em đều sẽ đối đầu cùng anh.
Nàng tiễn Dương Đức về khi trời đã gần sáng. Cả hai đã tâm sự suốt đêm, có bao nhiêu chuyện suốt nửa năm qua nàng muốn y biết.
Trên đường về dãy phòng của mình, nàng đã thấy một vật lấp lánh phản chiếu dưới đất. Tú Anh bỗng hẫng một nhịp tim, nàng chậm rãi đi lại, nhặt lên một chiếc trâm bạc.
Hôm nay Tú Anh có việc đến Tôn Nhân phủ. Lễ bộ đến Tôn Nhân phủ, chỉ có thể là ban tên hay phong hiệu cho một vị hậu cung hoặc thân vương, công chúa gì đó. Sẵn tiện vị Tư lang trung này đang lục lại sổ sách thời Tiên đế để so tên trùng, nàng bèn hòi.
-Không biết vị đại nhân đây đã ở Tôn nhân phủ bao lâu rồi?
Ông lật từng trang giấy đề chi tiết phong hiệu từng người thời Tiên đế.
-Ta ư? Ta đã ở đây ba chục năm rồi.
Nàng gật gù, mắt đưa tới quyển sổ bên cạnh đề hai chữ Hậu cung. Tú Anh bèn đi tới, nhìn nó, nhìn bìa sổ vẫn còn mới, cũng còn rất nhiều trang trống.
-Tiên đế không lập nhiều hậu cung ư, đến ghi chép cũng ít nhường này.
Vị lão đại nhân gật gù.
-Tiên đế một lòng vì nước, chẳng quản chuyện hậu cung. Đến gần bốn mươi tuổi mới có Thái tử.
-Hạ quan nghe dân gian truyền lại, vị Thượng Dương hoàng hậu, chính là nữ nhân được bệ hạ sủng ái, có đúng không?
Ông cười lớn.
-Sủng ái cái gì mà sủng ái. Chẳng qua là hôn nhân chính trị. Hoàng hậu hầu hạ vua mấy chục năm chẳng có hoàng tự. Thái hậu vừa nhập cung đã lập tức có long thai, sinh cho bệ hạ hai hoàng tử.
Nàng mím môi. Số phận người này thật xót xa. Lý Thường Kiệt yêu bà như vậy, bà lại vô sủng cả đời, cuối cùng cũng không được hưởng phúc mà sớm rời đi.
Tú Anh tựa lên kệ nứa, nàng thẫn thờ nhìn hai chữ Hậu cung mà thầm đau lòng. Có lẽ chuyện của người xưa, nàng vĩnh viễn không thể hiểu, chỉ biết thấy đáng thương cho kiếp sống chục năm dai dẳng.
-Nhưng cũng phải nói, dù hoàng hậu vô sủng, nhưng cuối cùng Tiên đế vẫn đưa con của Thái hậu cho hoàng hậu nuôi. Chắc là vì muốn có địa vị đích tử trung cung.
Nàng gật gù. Chắc có lẽ vậy mà Thái hậu sinh lòng đố kị với bà. Mới sinh ra kết cục trong sử sách.
-Phải, được nuôi cả hai đứa con của Thái hậu kia mà.
-Cái gì mà hai? Thượng Dương tiên hoàng hậu chỉ nuôi một mình đương kim bệ hạ thôi.
Tú Anh cau chặt chân mày. Nàng nghe trong tai lùng bùng những âm thanh hỗn loạn, của nhịp tim nàng đập mạnh, của giọng nói ồm ồm của Tư lang trung đại nhân.
-Minh Nhân vương điện hạ ra đời đã được một tay Thái hậu nuôi lớn, làm gì có chuyện Tiên đế để cho Tiên hậu nuôi kia chứ?
Nàng không biết bây giờ phải trưng ra biểu cảm gì nữa? Là thất kinh, là lo lắng, là sợ hãi?
Tú Anh bình tĩnh đi lại bàn, chỗ giấy bút mấy chữ tên phong mà Lễ bộ vừa đem đến. Nàng thẫn thờ mà buông câu hỏi.
-Ta thấy những cái tên ngự ban này chưa hay, đại nhân thấy chữ Đức, thế nào?
-Bậy nào!
Lão đại nhân gắt, gập mạnh quyển sổ rồi đi lại chỗ nàng đang bần thần.
-Ngươi hồ đồ rồi sao? Chữ đó là tên húy của vua, sao có thể dùng làm tên ngự ban!
Đôi chân nàng loạng choạng lùi lại một bước. Nàng nhìn vào tên húy và bát tự của y trên tập sổ mạ vàng mà vị đại nhân vừa mở ra.
Càn Đức. 22 tháng 2, Bính Ngọ.
"Sinh thần của ta ư? Ngày hai mươi hai tháng này."
Càn Đức. Thượng Dương dưỡng mẫu. Dương Đức.
Nàng nhắm nghiền mắt. Tại sao chứ?
Y hà cơ gì phải giấu nàng? Hà cớ gì phải nói mình là Minh Nhân vương.
Tú Anh vừa rời khỏi Tôn Nhân phủ đã bắt gặp Lan Anh tiểu thư, dắt theo một tốp nội quan chặn đường nàng. Nàng lúc này không muốn gây sự với ai, chỉ muốn về phòng. Lan Anh đã đưa tay chặn đường, căm phẫn nhìn nàng.
-Đồ dối trá.
Tú Anh nheo mắt. Nàng ta phất tay, tốp nội quan ập đến ghì nàng xuống.
-Tiểu thư làm gì vậy?
-Cái này, phải hỏi đại nhân mới đúng chứ?
Khi nàng vẫn còn chưa kịp hiểu tại sao, Lan Anh đã hô lớn đòi giải nàng đến Phượng điện của Thái hậu.
Bọn người đó lôi nàng đi về hậu cung, cuối cùng ném nàng xuống đại sảnh ở Phượng điện của Thái hậu. Nàng còn chưa kịp ngồi thẳng dậy đã bị chúng một đạp ngã lăn xuống sàn.
Thái hậu từ trong buồng bước ra, phất tà áo phượng dài quết đất vàng rực như ánh dương. Từng bước đi, phượng quan rung rinh quyền lực, ánh mắt bà hướng về phía nàng, vẫn là cảnh giác, vẫn là phòng bị, nhưng hôm nay lại là ánh mắt của kẻ sắp thắng cuộc.
Tú Anh gượng ngồi dậy, nhìn bà phất tà áo ngồi xuống bảo tọa. Nàng nhìn sang Lan Anh đang đứng bên cạnh, ánh mắt căm phẫn trông xuống nàng. Tú Anh hít một hơi thật sâu, gượng người đứng dậy.
Thái hậu phất tay cho lui cả. Bà nhếch môi cười, nhìn nàng.
-Thời gian qua được gọi tiếng đại nhân, kẻ dưới ngưỡng mộ, có phải là cảm giác mỹ mãn lắm khôn?
Nàng đứng thẳng dậy, phất tà áo khảng khái nhìn lên cao, cười lạnh.
-Thái hậu có việc chi phải vũ lực mời hạ quan đến đây. Chỉ cần một khẩu dụ, chẳng lẽ thần lại dám thoái thác?
Bà xếp lại ống tay áo ngay ngắn, cứ nhìn nàng bằng cặp mắt toan tính.
-Cứ tưởng Lê Văn Thịnh tìm được một kẻ đáng gờm, ai ngờ đâu, cũng chỉ là một nữ nhân.
Tú Anh trợn trừng mắt nhìn bà ta. Làm sao...
-Hắn yếu thế đến mức, phải để một nữ nhân cải nam trang vào hoàng cung để củng cố phe cánh cho hắn. Đúng là nực cười!
Bà ta đứng dậy, chậm rãi nhấc phượng bào cồng kềnh đi về phía Công Anh Võ Viên Ngoại lang do bệ hạ thân phong.
Tú Anh cắn răng giữ bình tĩnh, nàng đứng thẳng người, nhìn vào đôi mắt đe dọa mà Thái hậu hướng đến.
-Đúng là con cờ ngây thơ. Ngươi nghĩ ngươi qua được mắt của bổn cung ư? Lưới trời lồng lộng, ngươi nghĩ, một nữ nhân như ngươi lại dám ở Lễ bộ hô mưa gọi gió ư?
Nghe đến đây, Tú Anh lại cười lạnh. Nàng lại bước một bước về phía Thái hậu, khiến Thái hậu có chút sững sờ.
-Thái hậu cũng là thân nữ nhi vẫn có thể hai lần chấp chính, chục năm quyền thế, hô mưa gọi gió, chút bản lĩnh của hạ quan chỉ là ở Quốc tử giám, ở Lễ bộ làm chuyện chính sự. Nữ nhi sao không thể ở trên vạn người kia chứ?
Lan Anh tiểu thư đi lại xô nàng một cái. Nàng loạng choạng lùi lại mấy bước, ánh mắt ngỡ ngàng.
-Đồ dối trá! Nếu như ta không phát hiện ra, có phải ngươi có thể năm lần bảy lượt vin vào thân phận nam nhi đó tổn thương ta không?
Là nàng ta phát hiện ra ư?
Lan Anh rơi nước mắt, tay chỉ thẳng về phía nàng.
-Đêm Trung thu đó, ta đến tìm ngươi. Sợ ngươi cô độc một mình, lại thấy ngươi ôm ấp một nam nhân khác!
Chiếc trâm bạc rơi ở vườn lúc đó, là của nàng ta. Tú Anh cắn răng nhìn cơn thịnh nộ của vị tiểu thư họ Từ.
-Lúc đó, ta chỉ nghĩ ngươi là kẻ nam sắc. Nhưng ta đã không tin! Ta đã lén theo ngươi đến phòng tắm, cuối cùng...
Tú Anh nhắm dần mắt lại, nàng hít một hơi thật sâu. Có lẽ nàng đã sớm biết Lan Anh sẽ là một mối họa của nàng, nhưng không ngờ nàng ta lại chính là kẻ phát giác ra nàng.
-Cuối cùng phát hiện ra ngươi chính là nữ nhân!
Lan Anh gào lên. Nàng ta, có lẽ đã để trái tim ở chỗ Công Anh Võ rất nhiều.
-Công đại nhân của ta!
Nàng ta ập đến tát nàng. Tú Anh lặng người, nhưng nàng vẫn đứng yên cho nàng ta tát thêm hai cái nữa. Là nàng nợ nàng ta.
-Sao ngươi không nói gì đi!
Từ tiểu thư níu vạt áo nàng kéo rất mạnh. Tú Anh thở hắt gỡ đôi bàn tay giận dữ kia ra.
-Đủ rồi, Lan Anh tiểu thư.
-Làm sao mà đủ! Ngươi có biết, ta đã đau lòng nhiều đến nhường nào không? Ngươi có biết không?
-Lan Anh.
Giọng Thái hậu đanh thép gọi, nước mắt ngắn dài của Lan Anh cũng giật mình mà thu lại. Nàng ta không cam tâm buông Tú Anh ra, còn đẩy nàng lùi lại mấy bước.
-Công Anh Võ.
Tú Anh nhếch mắt nhìn lên bà, chỉ thấy Thái hậu cười rất hài lòng.
-Nếu ngươi muốn ở lại chốn quan trường làm quan, đừng nói một chức Viên ngoại lang, đến chức Thượng thư ta cũng có thể cho ngươi.
-Thái hậu người?
Bà đưa tay hiệu cho Lan Anh thôi, rồi đi về phía Tú Anh đang cau chặt hàng chân mày.
-Chẳng phải ngươi nói, ngươi muốn làm quan to hay sao? Chỉ cần là một đạo thánh chỉ, ta có thể đưa ngươi lên đỉnh cao quyền lực.
Nàng cố giấu nụ cười khinh khỉnh. Nàng ở thời hiện đại, vốn dĩ đã ở trên đỉnh cao quyền lực. Ở trên đỉnh càng cao, sẽ càng chịu những áp lực vô hình. Có lẽ đỉnh cao này vốn đã không còn là thứ nàng đeo đuổi ở chặng hành trình này.
-Đổi lại, ngươi phải vờ như chưa từng có cuộc trò chuyện này, tiếp tục ở cạnh Lê Văn Thịnh mà an yên làm phe cánh cho hắn.
Tú Anh nhếch mắt phượng, nàng không nói, nhưng những chuyện chốn quan trường này, nàng dĩ nhiên biết.
-Hai ngươi đều một lòng phò trợ Nho giáo, ta dĩ nhiên không trách, chỉ cần ngươi cho ta biết mọi thứ các ngươi định làm. Ta sẽ không làm khó dễ, mà ván bài giang sơn cũng sẽ chu toàn hơn.
Lúc này, Tú Anh mới bật cười, nàng cúi mặt rồi giấy nụ cười.
-Thái hậu, người như vậy, chỉ có thể có thêm tay sai, không thể có thêm đồng minh. Đồng minh sẽ cùng sát cánh, còn tay sai, thì có thể sẽ phản bội.
Lần đầu tiên có kẻ làm Thái hậu đương triều cau chặt hàng chân mày lá liễu đẹp tuyệt trần này. Vẻ đẹp sắc sảo của Thái hậu đúng là có thể khiến một đời người không thể quên.
Tú Anh vẫn một nét ngài lạnh tanh, khảng khái mà đối diện với nữ nhân quyền lực nhất thiên hạ.
-Thứ cho hạ quan, không muốn làm một tay sai cả đời.
Rồi nàng chấp tay hành lễ. Thái hậu nghiến răng lùi lại.
-Người đâu?
Bên ngoài một toán nội quan, kéo theo sau là thị vệ ập vào, chỉ thấy Thái hậu lửa giận ngút trời, chỉ tay về phía vị đại nhân nhỏ người, ánh mắt như ngập trong lửa.
-Truyền lệnh ta, Công Viên ngoại lang buông lời bất chính, nhục mạ bổn cung, kháng lại thánh ý. Lôi vào đại lao, chờ bổn cung xét xử.
Tú Anh vẫn gương cặp mắt kiên cường nhìn bà. Đám thị vệ đó ập đến toan túm lấy nàng. Tú Anh đã gằn giọng nói lớn.
-Ta là Viên ngoại lang do bệ hạ thân phong, nếu có đi thì cũng là ta tự đi!
-Các ngươi còn nghe lời hắn? Không cần lôi vào đại lao, trực tiếp lôi hắn ra đánh năm mươi trượng để răn đe! Thiên hạ này có ai dám đại bất kính như thế với bổn cung!
Toán lính ập đến giữ chặt lấy hai tay nàng kéo ra sau. Tú Anh nhăn mặt đau đớn.
-Mau giải đi.
Tú Anh còn chưa kịp vùng vẫy, từ bên ngoài, một bóng người cao lớn trải dài trên thảm đùng đùng tiến vào.
-Mau dừng tay lại cho trẫm!