Nàng không có can đảm ngước nhìn y. Nàng không mong hoàng đế bệ hạ đó là y.
Tú Anh chưa từng tin vào những điều kì tích, nhưng giờ nàng ước ao biết mấy, rằng hoàng đế sắp bước vào đừng là y, đừng là Dương Đức của nàng.
Thiên tử một thân long bào vàng như nắng, y bước đến thềm cửa, ánh sáng hắt từ long bào y đã soi sáng đến cả điện. Long nhan đi đến đâu, vạn vật bách tính đều phải cúi đầu.
Đôi mắt Tú Anh vẫn thẫn thờ nhìn theo lưng vua tiến lên vị trí thượng tọa. Đôi vai đó, dáng người đó. Nàng nhắm nghiền đôi mắt, nuốt hết nghẹn ứ nơi cổ họng.
Dương Đức xoay người, hàng chân mày y cau lại nghiêm nghị, càng tôn lên nét uy quyền đế vương. Tà long bào được phất lên uy vũ, y yên vị nên bảo tọa kia. Có lẽ, gương mặt y đã vô cùng tôn quý, giờ đây y vận long bào, đội mũ thông thiên kết bằng châu, giao lĩnh trắng lót trong long bào vàng dệt từng vân mây họa, rồng năm móng thêu chỉ vàng lấp lánh.
-Chuyện quan trường, xử tội quan lại, sao lại để cho Thái hậu nhọc lòng?
Tú Anh dần mở đôi mắt, nàng ngước nhìn y trên cao, giờ đây chẳng thể nào chạm tới.
Dương Đức tránh ánh mắt của nàng, cứ như chưa từng quen biết nàng.
Thái hậu cười hiền, đi lại chỗ y. Y chẳng nói gì, phất tay cho thị vệ lui cả.
-Tên họ Công này nghịch ý, trái thánh mệnh. Bổn cung muốn dạy dỗ hắn.
Y chỉ gật gù, nhìn xuống nàng, nhưng đó lại là ánh mắt vô hồn lạnh lẽo.
-Công Anh Võ là quan nhân do đích thân trẫm phong, sao có thể muốn phạt là phạt?
-Hắn chẳng qua chỉ là có công dâng sớ cho nghị hội Vĩnh Bình, bệ hạ dựa vào đâu mà tin dùng hắn đến vậy?
Thái hậu có lẽ có chút bất an, nàng ta đi với hoàng đế đến tận Vĩnh Bình, sợ là hoàng đế cũng biết thân phận nữ nhi kia.
Dương Đức chỉ lạnh lẽo gật đầu.
-Trẫm biết mẫu hậu không bằng lòng. Nhưng Công Anh Võ từ một trực giảng, tổ chức được kì thi quan trọng, vất vả dâng sớ thỉnh đất, lại cùng đoàn sứ thần đi sang tận Vĩnh Bình mà thành công giành lại được đất. Chính là bản lĩnh của hắn.
Thấy Tú Anh không nói gì, Thái hậu quay xuống nhìn nàng. Tú Anh chỉ lẳng lặng chắp tay cúi đầu.
-Bệ hạ trọng dụng, là phúc của hạ thần.
Ánh mắt y chợt rung rinh, rồi rất nhanh lấy lại vẻ ngoài cao cao tại thượng.
-Bệ hạ, hắn dựa vào quỷ kế hết lần này đến lần khác leo cao, nhất định phải phòng!
-Vậy ý mẫu hậu muốn phòng hắn là đánh hắn năm mươi trượng đó ư?
-Hoàng đế!
Nàng trông lên vầng trán Dương Đức chỉ khẽ cau mày, y cắn răng, ánh mắt như lửa nung nhìn mẫu hậu mà mình kính trọng.
-Nếu như Công Anh Võ đã không thuận với thái hậu.
Y dời mắt khỏi bà, quay xuống nàng. Nàng bất an mà siết chặt tay, y lại muốn làm gì đây?
-Thì trẫm sẽ thu hồi chức tước, ngươi, về quê đi.
-Bệ hạ!
Thái hậu gằn giọng nói lớn, bà đi lại gần y.
-Hắn buông lời mạo phạm, ta đã xuống lệnh trừng phạt, trên dưới đều nghe. Sao bệ hạ có thể nói thả là thả đi như thế?
Y không nhìn bà, chỉ đứng dậy.
-Trẫm đã quyết, cứ như vậy đi.
-Hôm nay hắn bình an ra khỏi hoàng cung, mai đây còn ai coi uy nghi của Thái hậu ta ra gì nữa? Hoàng đế, con..
-Hôm nay trên triều mẫu hậu rời khỏi nhiếp chính chi vị, vậy thì giờ đây, quyết định của trẫm mới là quyền lực nhất.
Y đối diện mẹ ruột, lại thấy đau lòng xa cách. Có lẽ mẫu hậu của y vẫn luôn như vậy, vì giang sơn này mà quên đi con trai bà cũng cần một chốn bình yên.
Dương Đức lạnh lẽo dứt khoát quay đi, giọng y vang truyền ra khỏi điện.
-Truyền lệnh trẫm, Công Anh Võ sức khỏe không tốt, không thích hợp làm quan.
Bà ngỡ ngàng, nhăn mặt nhìn sang con trai.
Tú Anh lặng câm nhìn từng điệu bộ, từng câu nói, từng tiếng trẫm thốt ra kia, càng lặng người.
-Nay, bãi nhiệm chức Viên ngoại lang, ban thưởng hồi quê dưỡng bệnh.
-Bệ hạ...
Tiếng gọi rít khỏi kẽ răng, Thái hậu chỉ là lần đầu nhận ra, Dương Đức cũng có lúc đối nghịch lại bà như lúc này. Sáng nay ở điện Càn Nguyên, bà chiếu cáo thiên hạ, từ nay không can dự vào việc triều chính nữa, chuyển giao mọi sự trong nước về lại cho đương kim thánh thượng.
Vậy mà quyền lực đầu tiên y đưa ra, lại là nghịch lại bà.
Chẳng để Tú Anh nói gì, Dương Đức đã nhanh như một cơn gió rời đi. Nàng cắn chặt răng nghe âm thanh loan báo bệ hạ khởi giá ngoài xa. Y đuổi nàng đi ư?
Tú Anh quay lại nhìn nét mặt thẫn thờ của Thái hậu, sợ sệt của Lan Anh. Rồi nàng cũng lẳng lặng rời khỏi, ngửa cổ nhìn lên bầu trời bao la, nhắm mắt cảm nhận cơn gió lạnh căm.
Hoàng đế Nhân Tông, lại là y. Lúc nàng biết, y là vương tử, nàng đã thở phào. Thật may, y không phải là vị hoàng đế đó, vị hoàng đế ở ngôi lâu nhất lịch sử phong kiến, nhưng cô độc cả cuộc đời.
Bước chân nàng giẫm trên lá rơi mùa thu suốt dọc đường đá hoàng cung, chỉ nghĩ về con đường sắp tới cả hai phải đi. Nàng bật khóc.
Không phải khóc vì sắp tới phải rời xa y, mà khóc vì biết đoạn đường chục năm đằng đẵng sắp tới, y sẽ trở thành nam nhân cô độc trên đỉnh cao quyền lực, lại không có lấy một ai ở bên.
********
-Hồi Thái hậu.
Nghe tiếng Tông nội quan hốt hoảng nói, kèm hơi thở dồn dập. Bà chỉ khẽ cau mày, chiếc quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy, ngón tay bà cong lên lật một trang sách.
-Bệ hạ...bệ hạ...
Bà chẳng để tâm, chỉ trải trên từng con chữ. Nắng đông vọng qua cửa sổ tròn, rọi xuống trường kỉ, sưởi ấm nữ chủ quyền lực thứ hai hậu cung.
-Chuyện gì?
Tông nội quan vuốt dọc trước ngực, điều hòa hơi thở.
-Bệ hạ ban chiếu phong hậu!
Chiếc quạt trong tay bà rơi xuống, Thái hậu cau chặt hàng chân mày mĩ miều, ngước ánh mắt đùng đùng tức giận.
-Ngươi nói lại cho bổn cung nghe?
-Xin Thái hậu bớt giận. Sáng nay, bệ hạ đã ban chiếu sẽ lập Chính cung hậu vị. Ngày tốt tháng này làm đại điển phong hậu. Nghe đâu, mọi sự đã chuẩn bị từ trước, chỉ đợi hôm nay bố cáo thiên hạ.
-Tháng này, vậy là chỉ còn có năm ngày?
Bà sững sờ, trợn mắt nhìn Tông nội quan.
-Hoàng đế chuẩn bị từ lúc nào? Tại sao ta không biết?
-Thần vẫn thấy cung nữ và thị vệ tất tả chuẩn bị cả tuần trăng, nhưng lại nói là chuẩn bị cho tiệc đoàn viên, ai ngờ...
Bàn tay bà đập mạnh xuống bàn rồi lại siết chặt lấy. Phượng quan theo cơn thịnh nộ mà rung lắc trên mái tóc điểm bạc. Bà không ngờ, đến lúc thực là có quyền lực, con trai lại giấu bà mà làm ngần ấy chuyện.
-Ta đến điện Càn Nguyên!
Tông nội quan liền đuổi theo bà, hốt hoảng cúi đầu.
-Bệ hạ có dặn, mấy ngày nay trời đông lạnh lẽo, sức khỏe Thái hậu không tốt, dặn trên dưới người dưỡng bệnh ở Phượng điện.
-Giờ hoàng đế lại muốn quản thúc cả bổn cung hay sao? Ta là Thái hậu, kẻ nào dám ngăn ta!
Điện Càn Nguyên đồ sộ từ xa đã có thể thấy được. Thái hậu cố giữ bình tĩnh, đi qua bình phong mà hướng về chánh điện. Bà không tin, bà không quản được hoàng đế.
Liêu nội thị là nội thị theo hầu hoàng đế, thấy bà đến vội đứng ra giữa cửa chắn, y hành lễ.
-Khấu kiến Thái hậu.
Bà phất tay cho bình thân. Liêu nội thị lại cúi đầu.
-Hồi Thái hậu, bệ hạ đang có công vụ, căn dặn thần không để ai làm phiền.
-Ngươi dám chặn đường bổn cung?
Thái hậu cau màu. Bà không ngờ có lúc mình lại bị một tên nội quan chặn đường.
-Thần nào dám, chỉ là thần muốn làm tốt chức trách của mình, nếu khống sẽ đắc tội với bệ hạ.
Tên nội thị này, tầng ý sâu xa. Bà nheo mắt nhìn y, cắn răng bước qua thềm điện.
-Thái hậu..
Bước vào điện, rẽ vào thư án, Thái hậu đã thấy Dương Đức ngồi trên cao kia. Y ngước mắt, rồi ra hiệu cho Liêu nội thị không cần ở lại hầu.
-Đức à, con muốn lập hậu? Lại tự ban chiếu lập hậu? Không hỏi ý kiến ta?
Dương Đức đứng lại dìu bà ngồi xuống ghế rồi rót một chén trà.
-Con lớn rồi, lập ai lấy ai, con có thể tự quyết được.
-Hoàng đế à, con muốn lập ai làm hậu, chỉ cần con nói một tiếng với ta, ta đều sẽ xem xét giúp con. Việc gì phải giấu cả ta, đùng đùng sắc phong hoàng hậu như thế?
Bà thấy y chỉ điềm nhiên uống trà, lòng bà rất lo.
-Nữ nhân đó là tiểu thư nhà nào? Ta đã từng gặp qua chưa? Tại sao trên chiếu thư con không viết?
Y hạ chén trà, chỉ cười hiền với bà.
-Là người mẫu hậu đã gặp qua.
Bà cắn răng, giữ chặt lấy tay con trai.
-Con mau nói cho ta biết nữ nhân đó là ai. Nếu không, bổn cung sẽ không làm chứng hôn cho con.
Y chỉ nhìn bàn tay bà lạnh lẽo nắm lấy mình, hàng mi cụp xuống.
-Trẫm là hoàng đế, muốn lập ai, chỉ cần đối diện với liệt tổ liệt tông mà bái lạy. Nếu có cần người làm chứng hôn, thì nhất định sẽ nhờ Tổ mẫu.
Bàn tay bà vuột khỏi tay y. Giờ đây Dương Đức có thực quyền, lại muốn nói với bà, ở hậu cung, bà cũng không phải là người quyền lực nhất.
-Con làm như vậy là có ý gì? Con làm như vậy chẳng nghĩ đến cảm nhận của người mẹ là ta?
Bà nói lớn, có lẽ là lần đầu tiên từ lúc y trưởng thành, bà lớn tiếng với y.
Dương Đức hạ ánh mắt tối dần đi, y đứng dậy, tay chắp sau lưng mà đi về phía bức giang sơn đồ treo trên cao.
-Vậy chục năm nay, con là hoàng đế, dẫu đã trưởng thành nhưng chưa từng được ra bất kì quyết định gì, bị người đời gièm pha, bị triều thần nghi hoặc, người có từng nghĩ cho cảm nhận của con chưa?
Bà trân trối nhìn bóng lưng y. Bà chỉ nghĩ, y vẫn còn là đứa trẻ chỉ ham chơi trốn đi khắp nơi, chẳng quan tâm quyền lực này.
-Chục năm nay, bất kể là thánh chỉ hay khẩu dụ con ban xuống, mẫu hậu đều một câu thu hồi, bác bỏ, người có từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa?
Đó là điều hoàng đế giữ trong lòng rất lâu rồi.
-Những lúc con ngang dọc giang sơn, tìm kiếm những cải cách cho Nho giáo, cho luật pháp, người lại chưa từng hiểu, mỗi lần tìm thấy đều cho thị vệ bắt con lại, người đã nghĩ đến cảm nhận của con chưa?
Thái hậu hô phong hoán vũ cả đời, lại bỏ quên tâm tư của đứa con trai mình yêu quý nhất.
-Càn Quyết mười lăm tuổi đã muốn lập phủ riêng, mười bảy tuổi rời kinh đến biên ải nhậm chức, chẳng lẽ người không biết vì sao ư?
Minh Nhân Vương, Càn Quyết, em trai ruột cùng một mẹ của hoàng đế. Y nhỏ hơn Dương Đức hai tuổi. Nhưng từ nhỏ em trai đã cùng y chứng kiến cảnh Dương mẫu hậu qua đời, khiến nó không thể quên. Mười mấy tuổi đầu vương gia trẻ đã muốn rời xa chốn hoàng cung, một đời tha hương biên ải.
Vua xoay người, trong đáy mắt vụn vỡ. Lần đầu tiên Thái hậu thấy được đôi mắt này của con trai. Mười mấy năm bà rốt cuộc đã bỏ lỡ những gì.
-Lần duy nhất mẫu hậu cho con truyền khẩu dụ, lại chính là khẩu dụ con hối hận nhất trong cả cuộc đời của mình.
Rồi long châu lăn dài trên má, vua đưa tay che đi cặp mắt nóng rát, đầu y đau lắm.
Lần đó, một đứa trẻ bảy tuổi ngồi trên long ngai, đội mũ bình thiên quá khổ, mẫu hậu hắn nói gì, hắn chỉ mơ hồ gật đầu, kết cuộc, Dương mẫu hậu của hắn vĩnh viễn không trở về.
-Lúc đó, người bắt con truyền khẩu dụ đó đi, người có từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa?
Thái hậu đi lại túm lấy y.
-Nhưng ta mới là sinh mẫu của con, ta mới xứng đáng với vị trí đó, nuôi con trưởng thành, cùng con trị vì.
Y lắc đầu khổ tâm nhìn bà.
-Dương mẫu hậu nào muốn vị trí đó? Người chỉ muốn trở về ngôi nhà ở đồi hoa mạt ly. Tại sao người không thể thả bà đi. Tại sao phải để con vạn kiếp dằn vặt bản thân mình?
-Ta...
Dương Đức gạt phăng lệ, quay lưng đi rồi nói vọng ra ngoài.
-Đưa Thái hậu hồi cung. Năm ngày nữa, mời Thái hậu đến đại điển phong hậu.
***
Tú Anh đã vận lại thường phục nhi nữ, nàng thắp nén hương lên bài vị Công Anh Võ trên cao, cuối cùng đã có thể danh chính ngôn thuận đặt ở gian giữa trong nhà. Thầy đồ Công vén màn vải đi ra, chỉ nhìn nàng rồi ngồi xuống trường kỉ.
-Vậy là, con đã làm đến Lễ bộ Viên Ngoại lang ư?
Tú Anh rót cho cha một chén trà.
-Là anh trai con, anh ấy đã làm quan oanh liệt, giữ đến chức Lễ bộ Viên ngoại lang.
Ông đau lòng gật đầu.
-Cha à, cha trước đây, đã từng ở Văn Miếu làm quan sao?
Tú Anh ngồi xuống trước mắt ông. Thấy cha nàng cô độc nhường này, tuổi già, mất con trai, chỉ biết dạy học làm niềm vui, thật khiến người ta không nỡ rời xa.
Ông lại nhìn sang nghiên bút được ngự ban. Ngẫm mãi, giờ đây con gái đã không còn đường quay lại Thăng Long, ông mới gật đầu.
-Lúc còn trẻ, ta từng làm tới một chức quan nhỏ ở Văn Miếu. Thuở ấy, Văn miếu mới lập, Tiên đế cho vời ta từ Lễ bộ sang.
Nàng nhẩm tính, chắc lúc đó, ông chỉ mới tầm ba mươi tuổi. Sao lại sớm rời khỏi chốn quan trường.
-Năm đó, cha đã được dạy học cho đương kim bệ hạ sao?
Ông nhìn nàng, rồi đáy mắt ông như thước phim tua ngược, những kí ức năm xưa đó, hỗn độn đó, lại ùa về.
-Sao con lại biết thế?
Nàng cúi đầu.
-Chỉ là vài ghi chép con thấy được, có tên cha.
Ông nhấp một ngụm trà, nhìn bầu trời qua khung cửa hẹp.
-Nhớ năm đó, lúc ta lần đầu nhậm chức, đã gặp bệ hạ, lúc đó vẫn còn là Thái tử. Đó là một cậu bé rất nhút nhát.
Đôi môi ông cười. Có lẽ đó là khoảng thời gian rất đẹp, rất an bình của ông.
-Ta đã dạy bệ hạ suốt hai năm. Một hôm, bệ hạ đến lớp, nét mặt sáng rỡ, từ xa đã nghe tiếng cười rồi. Lúc đi gần lại mới biết, là Thượng Dương Thái hậu đưa người đến lớp.
Tú Anh rơi vào trầm mặc, nàng tưởng tượng ra ánh mắt trẻ thơ mừng rỡ của y.
-Nhưng không lâu sau đó, Dương gia có biến, Dương Thái sư không còn. Hôm đó, bệ hạ không đến lớp, ta bèn vào cung. Đứng trước cửa điện thấy bệ hạ khóc rất to, trên đỉnh kỳ lại treo cờ phát tang Dương Thái hậu. Ta đã biết họ Dương khó thoát khỏi mệnh kiếp này.
Nàng mím môi. Có lẽ cha nàng cũng đã từng trải qua giai đoạn loạc lạc đó. Ông đã chứng kiến lúc Dương Đức đau lòng nhất.
-Ngày đó tiền đồ rộng mở, sao cha lại rời đi?
Ông thở dài, lắc đầu.
-Sau hôm đó, bất bình thế sự, ta rời Thăng Long, quyết từ nay không trở về hoàng cung nữa.
Nàng không biết, Dương Đức có nhận ra cha nàng lúc y đến không. Y trưởng thành rồi, có lẽ ông đã không nhận ra.
-Anh Thư à...
Ông gọi, giọng nói ôn tồn.
-Nếu được, con đừng trở về Thăng Long nữa. Hãy cứ ở đây, sống một cuộc đời an yên. Thăng Long đó phù hoa hào nhoáng, không phù hợp với những kẻ như chúng ta.
Nàng mỉm cười hiền lắm, chỉ lắc đầu.
-Trời đất bao la như vậy, con không tin Thăng Long đó không dung nổi chúng ta.
Ông khổ tâm, cặp mắt đã hằn vết nhăn, chỉ thở dài.
-Năm đó ta không quyền không chức, được một vị đại nhân thu nạp làm đệ tử, người dìu dắt ta vào chốn quan trường, còn nuôi ta như cháu trong nhà. Nhờ đó mà ta mới có thể làm quan trong kinh, cũng gặp được mẫu thân con. Thật nhanh quá, thời gian trôi, đều là chuyện đã trôi qua mấy chục năm.
Tú Anh cúi gằm mặt. Đến cuối cùng, ông vẫn trở lại kiếp sống trước đây, nhưng giờ đây ung dung tự tại biết mấy, ngày ngày dạy trẻ.
Có lẽ, Thăng Long phồn hoa là vậy, nhưng không phải ai cũng có thể bám trụ lại Thăng Long.