Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Dương Đức ngồi một buổi đã bận chính sự phải rời đi, Ngôi Thường không khỏe đành về nghỉ ngơi trước. Chỉ còn Tú Anh ngồi lại cùng Dương Thắng giữa thủy đình lộng gió.

Gió lạnh cuốn qua vạt hoàng bào thêu chỉ bạc lấp lánh của hầu gia, bàn tay y siết chặt trên chén rượu. Tú Anh nhìn xuống y, nhìn gương mặt gầy đi nhiều vì đường xa vất vả. Nàng chưa bao giờ đoán được Dương Thắng đang nghĩ gì. Giờ đây lại thấy hầu gia trầm mặc đi nhiều. Nàng chỉ nghĩ chuyến đi xa xứ, y đã gặp nhiều người, ngộ ra nhiều điều mà thôi.

Giữa hai người từng có hàng tá chuyện trên trời dưới đất để đùa vui, giờ đây một chữ cũng trở nên gượng gạo vô cùng.

-Vậy hoàng đế ngồi trên cao lúc thương triều khi đó, người sau bức màn, là Dương Thắng người sao?

Dương Thắng gật đầu. 

-Xưa nay bệ hạ giấu long nhan, đều là cùng Thái hậu ngồi sau hai lớp rèm nhiếp chính. Những lần anh ấy du ngoạn nhân gian, đều là ta ở nhà đóng giả.

Tú Anh gật gù, thì ra là thế. Hai anh em dáng người cũng giống nhau, giọng nói cũng hao hao. Thế mà lại lừa được cả nàng và triều thần ngần ấy năm qua.

-Hai người thật là, có gì cũng phải đợi ta về rồi mới làm đại điển chứ. Hại ta bỏ lỡ một yến tiệc lớn.

Y bông đùa nói, đôi mắt cố lảng tránh không nhìn nàng. Tú Anh cười hiền, nàng trông xuống y, biết y không vui. Nhưng nàng hết lần này đến lần khác, đều lảng tránh y.

-Vẫn là nhiều chuyện cấp bách. Tôi bị lộ thân phận với Lan Anh tiểu thư và Thái hậu, nên bệ hạ đành thay danh đổi phận, gấp rút như vậy.


Dương Thắng có chút lo lắng trong đôi mắt, y thở dài.

-Nếu Thái hậu đã biết, e là sẽ không dễ dàng chấp nhận người đâu.

Tính tình của Thái hậu, có lẽ Dương Thắng rất hiểu. Y lo cho nàng, càng lo cho Dương Đức, đứng giữa hai người họ sẽ vô vàn khó xử ra sao.

-Ta muốn khuyên người một câu.

Nàng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của y, liền gật đầu.

-Có thể chốn quan trường, người thông tuệ thi văn, hiểu chuyện mưu lược, một bước bay cao, đứng trên vạn người. Nhưng ở chốn hậu cung này, người vẫn là nên nhìn trước ngó sau, cẩn thận trăm bề. Hậu cung xưa nay thị phi không ngớt, lời lẽ cay nghiệt.

Nàng biết, nàng không hề có kinh nghiệm trong chuyện này. Làm vợ Dương Đức, rồi mai đây hậu cung tranh đấu, nàng không hề biết. Nàng chỉ muốn giúp Dương Đức sớm vượt qua ám ảnh đó mà mai này vững giang san, không chùn bước.

-Được rồi, thanh giả tự thanh, tôi sẽ cẩn thận, không sao đâu.

Y nhìn nét mặt tự tin của nàng, vạn phần không an tâm. Ánh mắt hầu gia đặt lên phượng quan của nàng, nhìn phượng trâm của nàng, bỗng thấy đau lòng.


Có lẽ từ lúc thấy nàng và Dương Đức ở bên nhau ở Vĩnh Bình, y đã biết mãi mãi mình không thể tranh với anh trai. Đành từ xa, bảo vệ nàng, an ủi nàng. Đến hôm nay, lại là nhìn nàng ngồi trên hậu vị trên cao, cùng với y danh phận quá đỗi xa cách.

Năm đó chọn rời đi, theo Ngôi Thường về Tây Hạ, y cũng đã cược. Cược nàng có nhớ đến y, cược y có quên được nàng. Rốt cuộc vẫn là y ôm hình bóng nữ nhân vĩnh viễn không thể ở bên mình. Còn nàng sớm chỉ coi là bằng hữu không hơn.

Dương Thắng cười khổ, y nhấp một chén rượu nóng. Nỗ lực thay đổi vì nàng, nhưng không thể thay đổi những điều vốn đã được định sẵn. Đáng tiếc, nàng chưa từng hướng ánh mắt thâm tình đó về phía y.

Năm đó Dương Thắng mười tám tuổi, cứ nghĩ tình cảm thiếu niên này sẽ sớm phai đi, nhắm mắt sẽ không còn.














Linh Nhân Thái hậu đã cởi bỏ ít nhiều trâm ngọc, không còn đeo phượng quan vàng rồng, hoàng phục đơn giản chẳng còn lộng lẫy và rực rỡ chi nhiều. Bà một thân giản phục tối màu, được Tông nội quan dìu bước đi khỏi điện. Đã chục năm, lần đầu bà không phải mỗi ngày ngủ dậy đều vấn tóc cao, đeo phục sức nặng nề.

Nhiều khi Thái hậu nghĩ, nếu đổi lại là Dương thị, chẳng lẽ đã sớm rời đi hay sao.

Bên dưới, Hoàng đế một thân long bào vàng rực đã đứng đợi từ lâu. Quân vương quay lưng nhìn xuống sân đã bố trí sẵn một đoàn xe ngựa phải đến trăm người, áo choàng dày sụ thêu rồng uốn lượn quanh mây phản chiếu dưới nắng trong ngần.

Tú Anh thấy bà đến, vội cúi người hành lễ. Dương Đức quay đầu, mỉm cười với sinh mẫu, nụ cười này nàng chẳng thể giải thích nổi. Nghe nói trước mấy hôm, Thái hậu đã cho vời nhiều đại thần đến. Rồi trên triều nhiều người lại ra sức can ngăn hoàng đế, không được để Thái hậu đi, sợ bà gặp nguy hiểm.

Giờ đây dưới sân rồng hơn trăm binh sĩ theo hầu, y nhất định không chịu thua.

Tú Anh đứng giữa hai người, nàng biết, Dương Đức cũng không dễ dàng gì ra quyết định như vậy. Hoàng đế bước về phía Thái hậu, nhưng chỉ bước một bước rồi dừng lại. Thái hậu nhếch môi, tiến về phía thiên tử. Y phất tà long bào, trịnh trọng nói với bà.

-Hôm nay trời nắng trong veo, không khác gì ánh dương xuyên qua sương sớm, mẫu hậu xuất hành ắt sẽ vô vàn may mắn. Lần này mẫu hậu đi du xuân, ngắm nhìn giang san, nhớ phải giữ gìn sức khỏe. Trẫm đã bố trí ngự y theo hầu, còn có ngự trù trong cung của người. Còn có ám vệ theo hầu, chỉ cần người không hài lòng, trẫm đều sẽ biết.

Thái hậu nhếch môi đỏ, nụ cười bàng bạc. Bà đã nghĩ cả mấy đêm liền, vẫn là nên lấy lùi làm tiến. Ván cờ này của hoàng đế, bà muốn thuận theo. Gia tộc của bà chục năm nay trên triều coi như cũng là vững chắc, làm sao có thể dễ dàng lung lay. Hoàng đế muốn thay bà trị vì, lại muốn thanh trừng nhiều đại thần gia tộc, loại bỏ nhiều trọng thần theo hệ tư tưởng Phật giáo, tin dùng Nho sĩ. Làm như vậy chính là đem công sức chục năm nay của bà đốt thành tro bụi.

-Hoàng đế chu đáo quá. Những lúc ta không có ở đây, con nhất định cũng phải chăm sóc bản thân, chăm chỉ việc triều cương. Mẫu hậu đi khắp nhân gian, hi vọng có thể nghe bách tính ngợi ca con.

Dương Đức gật đầu. Tú Anh nhìn cặp mắt y cụp xuống, nàng biết y không nỡ. Nhưng đây là cách duy nhất, để y thực quyền mà trị vì, để nàng ổn định hậu vị trung cung.


Hai mẹ con nhìn nhau một hồi, vẫn là Thái hậu lạnh lùng rời đi. Nàng thấy thương cảm cho Dương Đức, cũng thương cảm cho mẹ chồng nàng. Hai người là ruột thịt, lại có ngần ấy xa cách. Xa cách vì chuyện năm đó, xa cách vì quyền lực.

Hoàng quyền, có thể nuốt chửng một con người như thế nào, huống hồ là tình mẫu tử. Ai cũng muốn có được hoàng quyền, cuối cùng lại bị nó mê hoặc.

Nàng nhìn theo bóng Thái hậu khuất sau rèm che của cỗ xe ngựa trang hoàng lộng lẫy, bà không ngoái lại lấy một lần. Hoàng quyền cũng được, con trai cũng được. Mười mấy năm nay bà đã nắm đủ lâu, vẫn là nên buông tay. Dầu chỉ là chốc lát.

Tú Anh ngước nhìn hoàng đế bên cạnh, trên đầu y đội mũ bình thiên nặng nề. Y từng nói với nàng, chỉ có người bên cạnh hoàng đế mới có thể thấy đôi mắt sau hàng châu của mũ bình thiên. Chỉ có nàng lúc này thấy được cặp chân mày y chau sát lại, đau lòng nhìn mẫu hậu dứt khoát rời đi, nhìn tình mẫu tử không cách nào hàn gắn.

Nàng hi vọng, mai đây hoàng quyền sẽ không nuốt chửng y, để y mãi giữ được sơ tâm thiếu thời.

Hoàng đế nắm lấy tay nàng, đôi mắt nhắm nghiền.

-Từ khi ta sinh ra, Dương mẫu hậu đã nuôi ta lớn, mẫu hậu chỉ nuôi dạy Càn Quyết. Ta không lớn lên dưới gối người, lại khiến người đề phòng ta đến vậy.

Nàng siết chặt tay y. Nàng biết y cũng đau lòng biết bao.

Tiếng gió nổi lên, hơn mười năm về trước, mẫu phi khi ấy chẳng hề ôm lấy y. Một phần vì Tổ mẫu không cho phép, một phần vì bà sợ, sai một cử chỉ, đến cả Càn Quyết cũng sẽ bị đưa đi. Mấy năm đó dẫu ở tiền triều bà hô phong hoán vũ, thay phụ hoàng nhiếp chính. Nhưng ở hậu cung lại như đi trên băng mỏng, e dè từng chút một.

Từ lúc y sinh ra, đến tận bây giờ hai mươi năm, mẫu hậu chưa một lần ôm y.

Lúc đó Dương Đức không biết, chặng đường trị vì giang sơn này của mình chỉ vừa mới bắt đầu. Dù y có đọc ngàn quyển sách, cũng không thể ngờ từng nước đi của Thái hậu. Người từ một tú nữ của tiên hoàng, xuất thân không cao, lại từng bước hoá phượng hoàng. Bà chưa từng được làm hoàng hậu, nhưng hai lần nhiếp chính, ngôi vị Hoàng Thái hậu cũng là bà tự tay mình lấy được. Nữ nhân như vậy, há có phải là người tầm thường, dễ đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận