Tú Anh đứng từ xa nhìn vào thủy đình lớn xây giữa ngự uyển. Thái hoàng thái hậu vẫn như mọi hôm, ngồi bên bàn thêu. Bà không nhìn rõ nữa, tay run không thêu được nữa, chỉ biết ngồi cạnh tấm tranh thêu dàn hoa giấy đổ rực rỡ xuống mặt hồ tĩnh lặng. Nàng nhấc váy, tiến vào trong, đôi mắt vội bắt gặp Dương Thắng.
-Hoàng hậu đến đấy à?
Bà mở đôi mắt từ từ, đưa tay về phía nàng. Tú Anh liền đi lại trường kỉ gỗ, nắm lấy tay bà.
-Tổ mẫu, là con. Con đem đến cho người một ít canh sâm đến cho người.
Thái hoàng thái hậu mở hờ đôi mắt, tìm Dương Thắng, y hiểu ý, cũng đi lại ngồi ở một bên trường kỉ.
-Linh Nhân Thái hậu rời cung rồi, hậu cung này, giờ đây do Anh Thư con làm chủ. Phải cố gắng nhiều, có hiểu chưa?
Tú Anh gật đầu, từ câu nói của bà có thể hiểu ra vạn phần xa cách của bà với Thái hậu, mấy tiếng Linh Nhân Thái hậu này, quá đỗi xa lạ rồi.
-Nhưng Anh Thư à, hoàng đế đưa được Thái hậu đi nửa năm, bảy tháng, không có bản lĩnh đưa Thái hậu rời cung quá lâu, suy cho cùng, con vẫn nên tính trước tính sau cho mình.
Dương Thắng ngước mắt nhìn bà, Thái hoàng thái hậu dù tuổi tác đã cao, nhưng chuyện hậu cung vẫn chưa thể buông bỏ phòng thủ.
Dương Thắng liền gật gù.
-Thái hậu vẫn còn nhiều trọng thần trong triều tuân phục, dù Thường Kiệt đại nhân đã cáo lão hồi hương, suy cho cùng, vẫn là năm xưa theo phe của Thái hậu.
Nàng nhìn Dương Thắng, biết Dương Thắng không tuân theo Thái hậu, nhưng có lẽ giờ mới biết y đối nghịch bà.
-Nữ tử hậu cung, vẫn là nên thu quyền lực về mình. Ta không dạy con hậu cung can chính, nhưng con phải có bản lĩnh thu phục người khác, giữ vững thế lực của con, và còn, tìm mọi cách đừng để Linh Nhân dùng chuyện con cải nam trang vào cung mà trao đổi đại sự.
Dương Thắng và Tú Anh đều tròn mắt nhìn bà. Nàng mới nhớ, lần đó lúc còn làm quan, đã từng đến tìm bà tra án.
-À, anh trai của con từng đến gặp Tổ mẫu, chắc là...
-Không cần giấu ta. Ta tranh đấu trong cung nửa đời người, đừng nói là chuyện con cải nam trang, lí do đằng sau việc điều tra đó ta cũng tường tận.
Nàng mới vỡ lẽ, thì ra chính vì vậy mà bà lại dễ dàng nói chuyện hậu cung ra cho nàng như vậy. Bà biết nàng muốn điều tra ẩn tình vụ án Thượng Dương cung, mà Thái hậu và bà bất hòa, cho nên việc nàng làm là đang được một tay Thái hoàng thái hậu cài cắm.
Tú Anh cười hiền, thâm tâm lại có chút run sợ nữ nhân cả đời ở hậu cung này. Dương Thắng nén tiếng thở hắt, y quay đi. Chuyện nàng cải nam trang, ngày càng có nhiều người trong thâm cung này biết rồi, e là, sẽ dễ lớn chuyện.
-Thắng, con nhất định, phải đi theo bảo vệ cho Anh Thư, chuyện hoàng hậu đang tra, nhất định sẽ cho Dương gia được một lời giải thích.
Một câu nói, Thái hoàng thái hậu lại có thể an bài cho nàng một người bên cạnh. Nàng chỉ muốn điều tra chuyện năm đó để trả lại cuộc đời bình an cho Dương Đức, nhưng họ lại muốn vì một gia tộc, một giang san.
-Tổ mẫu, con đã gặp lại mẫu phi.
Đôi chân mày bạc trắng cau lại đôi chút, bà siết chặt lất tay y.
-Hồng Nguyên...con đã gặp...
Y gật đầu, cố nén nước mặt giữ lấy tay bà run run.
-Phải tổ mẫu, con đã gặp mẫu phi rồi, trong chuyến đi ra Vĩnh Bình lần đó, con đã gặp lại người. Còn gặp cả Trường Nghĩa. Con còn có em trai...
-Phải...đứa cháu đáng thương, Trường Thắng, Trường Nghĩa...
Hai bà cháu kể cho nhau nghe rất nhiều về số phận của Hồng Nguyên phu nhân và mấy chục cung nữ Thượng Dương cung, có lẽ nước mắt đã nhoèn ra trên mi của Thái hoàng thái hậu.
-Lúc đó dầu cho ta là Thái hoàng thái hậu, lại đau bệnh không dứt, không che chở được cho trên dưới hậu cung. Là ta...
-Tổ mẫu, người đừng đau lòng. Mẫu phi dầu tha hương, nhưng có Trường Nghĩa bên cạnh, lại bình an hưởng tuổi già.
Dương Thắng chỉ biết nắm bàn tay nhăn nhăn của bà, thật chặt.
-Không ngờ, Hồng Hạc năm đó hương tiêu ngọc vẫn, nhưng lại có thể bảo vệ cho hạ nhân bình an. Đó, mới xứng là bậc mẫu nghi thiên hạ.
Tú Anh dần hiểu ra, sự thiên vị mà Thái hoàng thái hậu dành cho Dương hoàng hậu chẳng phải tự dưng mà có. Bà có lẽ đã không một lòng với quân vương, dành cả đời yêu nam nhân khác, nhưng đối với bách tính thiên hạ, bà chưa từng phụ ai.
Dương Hoàng hậu, Thượng Dương hoàng hậu. Người này, thật khiến nàng canh cánh trong lòng.
Tú Anh lững thững bước khỏi thủy đình, đi về ngự uyển. Nàng cau chặt chân mày, lạc trong suy tư. Chuyện Thượng Dương cung năm đó, nàng phải tra, nhưng nếu như tra ra và gây bất lợi cho Thái hậu, chẳng phải Dương Đức sẽ rất khó xử hay sao? Nhưng nếu không làm sáng tỏ, cả đời này Dương Đức cứ mãi mắc kẹt trong ám ảnh đó.
-Hoàng hậu xin dừng bước.
Nghe tiếng gọi, Tú Anh quay đầu.
Dương Thắng đã đuổi theo nàng. Vạt áo xanh thiên thanh của y tôn lên nước da vẫn còn dãi nắng dầm mưa của đường xa vạn dặm.
-Ở đây không có người, chúng ta cứ xưng hô như lúc trước là được rồi.
Dương Thắng chỉ gật đầu, rồi y hạ giọng.
-Chuyện điều tra này, có cần nói với bệ hạ một tiếng không?
Nàng bỗng rơi vào trầm mặc. Nếu từ miệng nàng nói ra, y sẽ còn tin là nàng muốn giúp y. Nhưng từ Dương Thắng nói ra, có lẽ y sẽ nghi ngờ phe của Dương Thắng muốn gây khó dễ cho Thái hậu, mưu đồ tạo phản, anh em bất hòa.
Nàng không muốn khiến y phiền lòng.
-Chuyện này, bước đầu cứ giữ bí mật với Dương Đức, khi nào điều tra có kết quả, tôi sẽ lựa lời nói với anh ấy.
Dương Thắng nhìn về thủy đình nơi Tổ mẫu đang ngồi, lặng lẽ thở dài.
-Chuyện này, ta muốn tra rõ càng nhanh càng tốt, sợ là tổ mẫu không đợi được.
-Nhưng anh muốn tra chuyện này, đến cuối cùng để làm gì?
Tú Anh quay đầu, giương đôi mắt sắt đá trông ra y. Dương Thắng cắn răng, y cười khổ.
-Ta không cầu bệ hạ truy xét, chỉ cần Thái hậu cho Dương gia một lễ tạ tội, bệ hạ ban một đạo thánh chỉ, đón người họ Dương hồi cung. Dương gia tan tác, mỗi người một nơi, mai đây con cháu sao dám tự hào mà bái lạy liệt tổ liệt tông?
Nàng quay đi, nàng không dám gật đầu vội. Chuyện này, nàng muốn từ từ truy xét. Nhưng thời gian của nàng ở thời đại này còn bao nhiêu, nàng thực sự không biết.
-Có chút chuyện, bản thân ta muốn làm rõ đã. Đến lúc đó sẽ gặp hầu gia để bàn bạc.
Nói rồi, nàng rời đi. Dương Thắng một mình đứng lại, cắn răng nhìn hoa rơi trên mặt đất. Vốn dĩ bản thân chỉ là một hầu gia không màng quyền thế, giờ đây lại vương vào thế sự này. Nhưng thù này của Dương gia, y không thể nhắm mắt làm ngơ. Mẫu phi của y hạ sinh hai hoàng tử, lẽ ra có thể hưởng phúc nơi cung cấm, em trai y có thể đường đường chính chính xưng hầu xưng vương. Mấy mươi cung nữ kia vốn dĩ có thể cùng người thân tương tri tương ngộ.
Nhớ đến lúc đó, mẫu phi y lúc chia ly chỉ nói một câu.
"Trường Thắng, đời này của mẫu phi chẳng cầu được thiên cổ lưu danh, chẳng cầu một cái ngoái đầu của đế vương, chỉ cầu lịch sử mai đây không buông tay họ Dương, trăm năm vinh hoa của Dương Đức thị."
Tú Anh đi một lúc lâu thì đến cổng Cấm cung, đặt chân ra khỏi hoàng môn liền có thể đến nơi thượng triều của các hoàng đế cùng các bá quan văn võ. Nàng mím môi, rồi dứt khoát bước chân qua thềm đá mà tiến về Thái Văn Các.
Lê Văn Thịnh quay đầu, đã trông thấy thân ảnh quen thuộc, nhưng giờ đây khoác lên người phượng gấm, cài phượng trâm, y lại quay mặt đi.
Lúc nàng bị phát hiện mang thân phận nữ nhi, Lê Văn Thịnh đang phải đi xứ Chiêm Thành, y không ở đây, nàng không cách nào cầu viện y. Giờ đây y trở về, nàng lại trở thành hoàng hậu.
-Anh tránh mặt em sao?
Thái sư Lê Văn Thịnh đặt sổ sách xuống bàn, đứng dậy đi về phía nàng rồi hành lễ, muôn phần xa cách.
-Thần, khấu kiến Chính cung hoàng hậu.
Nàng biết Lê Văn Thịnh trách nàng, dẫu gì y cũng là người nâng đỡ nàng từ đầu, vậy mà lại không báo y lấy một tiếng. Tú Anh theo tay y, ngồi xuống ghế bên hữu.
-Ta đã về thăm thầy Công, vậy mà hay tin em tiến cung làm hoàng hậu.
-Chuyện xảy ra gấp rút, em quả thật không còn cách nào khác.
Dường như, trong đôi mắt Lê Văn Thịnh ẩn chứa nhiều điều. Có lẽ, không chỉ là giận nàng giấu y.
-Thật không ngờ, người đi cùng ta đến Quảng Nguyên, lại là hoàng đế bệ hạ.
Nàng thầm cảm nhận, từng chữ y rít qua kẽ răng. Lê Văn Thịnh rốt cuộc là vì sao?
-Hôm nay em đến định nói với anh một chuyện.
Lê Văn Thịnh trông như vẫn chưa nguôi hết bực tức, chỉ lặng đi. Nàng liền tiếp lời, dò xét mà nói.
-Chuyện của Thượng Dương thái hậu năm đó, em muốn điều tra rõ.
Nhận được cái trừng mắt của y, Tú Anh liền cắn răng mà nói tiếp.
-Chuyện năm đó, Thượng Dương thái hậu tự vẫn còn nhiều nghi vấn, họ Dương bị truy đuổi đến tan tác, chắc chắn không đơn giản. Nếu như thực là có tội, tại sao ghi chép chỉ sơ sài như vậy, bản hạch tội cũng không thấy đâu? Tại sao không xử người trong tộc trước, mà lại ban chết cho Thái hậu trước?
-Được rồi.
Lê Văn Thịnh ngắt lời nàng.
-Chuyện này, ta cũng đang điều tra. Nễu em đã muốn tra như vậy, thì cùng với ta nội ứng ngoại hợp, tiền triều hậu cung liên thủ, mới sớm có ngày có được kết quả.
-Anh điều tra, vì việc này có liên quan đến cha em, có đúng không? Là cha em nhờ anh sao?
Lê Văn Thịnh nhìn nàng với đôi chân mày cau chặt, y lưỡng lự một chút, rồi gật đầu.
-Thầy Công từng làm quan dưới trướng Dương Đức Uy đại nhân. Ngày Dương Đức gia xảy ra chuyện, thầy ấy cũng mất đi thê tử, vì phẫn uất mà rời Thăng Long.
Tú Anh bán tín bán nghi, dù sao, cha nàng cũng không nhìn ra là một kẻ tâm ôm thù hận.
-Chỉ thế thôi ư?
Đôi mắt xoáy sâu vào tâm can Lê Văn Thịnh, nhưng y chẳng hề là kẻ tầm thường, điềm nhiên mà gật đầu.
-Thầy Công là ân sư của ta, dĩ nhiên thù của thầy, dầu thầy dường như đã quên đi, nhưng sao ta có thể không vì thầy mà phục thù. Nhưng vốn thế đời nhiễu nhương, Linh Nhân thái hậu quyền nghiêng thiên hạ nhiều năm trời, hậu cung can chính, ta đành Nguyên bá nhất ngôn vi tu thân, Bá hạnh nhẫn tri vi thượng*.
*Trăm năm nhẫn là trên hết.
Tú Anh đứng dậy, tà phượng bào đỏ rực theo bước nàng dời về phía cửa sổ.
-Em làm điều này, là vì bệ hạ, cũng là vì Dương Thắng. Cho nên, sau khi điều tra ra, dù kết quả có là gì, đừng gây hiềm khích với Thái hậu.
Lê Văn Thịnh biết, giây phút nàng bước vào hậu cung của Lý đế, đời này của nàng vĩnh viễn bước vào sự khó xử không cách nà quay đầu.
Nếu nàng biết, ngày ấy Dương Đức gia ly tán thế nào, hôm nay nàng có cầu xin cho Thái hậu không?
Lê Văn Thịnh toan nói gì đó, nhưng rồi lại để câu nói tức giận tuột qua tiếng thở dài.
-Tất cả những manh mối năm đó đều bế tắc. Từ khi ta làm đến Thái sư, đều dung quyền lực của mình mà tra, nhưng tất cả đều không có gì.
Nàng gật gù, quay lại nhìn Thái sư.
-Phải gặp người nào đã chứng kiến biến cố đó, mới có thể cho ta manh mối nguồn cơn. Lúc đó xảy ra chuyện bệ hạ còn quá nhỏ, chỉ e là không nhớ gì.
-Lúc đó trên triều chỉ có hai phe, cố Thái sư Lý Đạo Thành, Thái úy Lý Thường Kiệt. Mấy năm trước Thái sư Lý Đạo Thành đã qua đời rồi.
Chỉ còn Lý Thường Kiệt.
Cả hai rơi vào trầm mặc. Lý Thường Kiệt theo phe của Linh Nhân thái hậu, hậu thuẫn bà chục năm, việc gì phải nói ra manh mối năm đó.
-Có thể, em sẽ đến gặp đại nhân ấy một phen.
-Thường Kiệt đại nhân từ đại điển phong hậu vẫn còn ở lại kinh sư.
Tú Anh nhếch đôi mắt sáng, nàng chầm chậm suy nghĩ. Nếu như Thường Kiệt đại nhân thực có tình với Thượng Dương Thái hậu, có lẽ sẽ giúp nàng. Nàng không biết nữa.
-Ta và Thường Kiệt đại nhân không thân thiết, vả lại ta đến hỏi thăm chuyện Dương gia, e là đả thảo kinh xà.
-Để em đi.
-Anh Thư, địa vị ở hậu cung của em vẫn chưa vững. Nếu như chuyện này đến tai Thái hậu, e là...
-Đại nhân ấy sẽ không bẩm lên Thái hậu đâu.
Ánh mắt của nàng chắc nịch, dường như đã có dự tính cho mình.
***
Hôm nay có cỗ xe ngựa đơn giản dừng trước cổng vào Thái úy phủ. Mấy năm này cửa phủ đều đóng chặt, không tiếp một ai, chủ nhân cũng đi vắng, thế mà hôm nay lại đón một nữ nhân trùm kín, trông dung nhan chẳng lộ một phần.
Tú Anh bước chân vào khuôn viên, lẳng lặng kéo áo choàng xuống. Ngọc Yên đi theo hầu, hạ giọng.
-Hồi Chính cung, đại nhân đang ở trong thủy đình đằng kia, hay là để nô tì đến báo với đại nhân một tiếng, để đại nhân ra nghênh đón người?
Nàng liền đưa tay ngăn lại.
-Thường Kiệt đại nhân là trưởng bối, luận tôn ti là ta phải đi tham kiến. Được rồi, em cứ chờ ta ở đây đã.
Tiếng nước chảy róc rách từ khe suối bên cạnh thủy đình nhự nhàng chảy vào tâm trí, nơi đây một tiếng suối reo, một trời hoa mạt ly ngào ngạt, thật khiến người ta lưu tâm.
Nghe động, Lý Thường Kiệt quay đầu. Trong nét mặt vẫn còn lưu lại những ngày vàng son.
-Khấu kiến đại nhân.
Ông điềm nhiên gật đầu, rồi vuốt lại một cành mạt ly trên chậu sứ.
-Hoàng hậu quả nhiên đến tìm ta.