Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Tú Anh trở về từ gian phòng nghị luận cùng các vị Đại học sĩ và Lễ bộ quan. Ban đầu họ nhất mực trọng nam khinh nữ, chỉ nể mặt hoàng đế ở đó mới không lớn tiếng phản bác nàng. Dẫu sao, nữ nhân đứng ra biên soạn giáo trình giảng dạy, khó tránh lời trách cứ "Nữ nhân dạy học, há chẳng phải thiên hạ tất loạn hay sao?", rồi "Nữ nhân xưa nay chỉ đảm việc tề gia, sao có thể quản chuyện thiên hạ?"

Họ nói không phải không có cái lý. Thời đại phong kiến vùi dập nữ nhân, dĩ nhiên không nhiều người phụ nữ có kiến thức sâu rộng. Nàng sẽ từng bước cho họ thấy, một nữ nhân vẫn có thể bình thiên hạ ra sao. 




-Thỉnh Chính cung hoàng hậu dừng bước.

Gót phượng dừng lại, hoàng hậu quay sang bên tả có nữ nhân lam y đang tiến tới, tư trang lấp lánh đến lóa mắt. Chính là Từ Lan Anh. Mỹ nhân với đôi mắt tròn như trăng, lại luôn sáng ngời lấp lánh, lại chất đầy tâm tư.

-Thần thiếp, khấu kiến Chính cung.

Hoàng hậu nhìn nàng ta dương dương tự đắc, giấu nét cau mày mà điềm nhiên đáp.

-Thứ cho ta không nhận được hai tiếng thần thiếp này của tiểu thư. 

Lan Anh chầm chậm nhếch mắt nhìn nàng, đôi môi nhỏ nhếch lên. Dung nhan này cách mấy từ hồng nhan khuynh thành chỉ một chút nữa thôi.

-Mấy tháng không gặp, Chính cung lại có thể trưng ra vẻ ngoài đạo mạo kia mà nói chuyện với ta?

-Bổn cung dẫu sao, cũng là mẫu nghi trung cung, đạo mạo hay không đạo mạo, tiểu thư cũng không nên lấy làm bận tâm.

Nàng ta cúi đầu cười, đi vòng qua bên cạnh Tú Anh.

-Không ngờ hoàng hậu lại có thể thay danh đổi phận, trở thành người một họ với ta, sau này, đúng là cần Hoàng hậu nâng đỡ rồi.

Tú Anh biết nàng ta nhắc đến chuyện họ Từ dâng sớ xin bệ hạ nạp thêm nữ nhân vào hậu cung, cũng là xâu xé quyền lực đang chao đao của Thái hậu Linh Nhân.

Nói mới biết, đây quả là nước cờ vô cùng cao tay của Dương Đức. Y cho nàng cải họ vào Từ phủ, chính là để Từ gia có nữ nhân tiến cung làm hoàng hậu, thì sẽ không có cớ để tiến cử thêm nữ tử họ Từ khác. Từ Lan Anh là con gái của Từ Đại tướng quân, gọi cha nuôi của nàng là anh cả. Làm giờ đây nàng và Lan Anh tiểu thư này lại trở thành chị em họ.

Nàng hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Lan Anh.

-Đợi đến lúc tiểu thư bước chân được vào hậu cung thì hẵng nói đến chuyện nâng đỡ.

Lan Anh cười khẩy, dáng vẻ lãnh cảm này của Chính cung chi vị khiến nàng chán ghét.

-Đợi đến lúc ta bước chân vào hậu cung, Chính cung, ắt sẽ được hưởng phúc thôi.

Là phúc hay là họa đây? Nàng không biết về cuộc đời của vị vua Lý Nhân Tông, không biết y sẽ có bao nhiêu hoàng hậu, bao nhiên con cái. Nàng, phải đối diện với những gì đây.

-Tiểu thư an tâm, ta là Chính cung do bệ hạ thân phong, sẽ đối đãi với phi tần hậu cung công bằng vị tha. Nhưng trước đó, tiểu thư phải có bản lĩnh bước vào hậu cung đi đã. Từ gia đã có một Chính cung hoàng hậu, tiểu thư nghĩ, sẽ còn có thể tiến cử thêm người khác hay sao?

Từ Lan Anh nghiến răng, cố nặn một nụ cười.

-Không làm hoàng hậu thì đã sao? Chỉ cần bước một chân vào hậu cung, hậu vị chẳng xa tầm tay.

Hậu vị, là thứ nàng ta mong cầu ư? Hay đơn thuần chỉ là muốn trả thù nàng? Tú Anh nhìn nữ nhân trẻ tuổi sắc sảo trước mặt. Nàng ta bất quá, chỉ có thể đe dọa nàng, cũng phải dựa vào người cha Đại tướng quân của nàng ta. 

Lần đầu tiên, nàng có suy nghĩ quá phận, muốn can chính, muốn xem xem, vị Đại tướng quân này có bản lĩnh đến nhường nào mà con gái ông ta ở đây hô mưa gọi gió.

-Tiểu thư quá tự tin rồi. Bổn cung chỉ khuyên một câu, tư thù mà tiểu thư có với ta, không nên để nó kéo dài để tự làm khổ mình.

Lan Anh lạnh lẽo tiến sát Chính cung, nói vào tai nàng.

-Làm sao mà tự làm khổ mình? Ta sẽ trả lại cho Chính cung tất cả những đau khổ, giày vò mà ta có khi mất đi người mình yêu, khi phát hiện người trong lòng mình phản bội mình.

Tú Anh bỏ ngoài tai, nàng dời gót phượng đi. Lời Từ Lan Anh có sâu xa, có mưu mô, nếu phải đối phó với cô ta, với Thái hậu, vừa phải điều tra chuyện Thượng Dương thái hậu, nàng sẽ mệt mỏi đến mức nào.














Hoàng đế đứng trong ngự uyển, nhắm mắt cảm nhận cơn gió lạnh căm. Hôm nay triều thần dâng sớ muốn y lập phi, sớm ngày sinh con nối dõi. Người họ Lê dù Thái hậu rời cung rồi, vẫn ngang nhiên vươn cánh tay dài đó mà nhúng vào cả chuyện hậu cung của y. Chứng tỏ, Thái hậu sẽ còn trở về, đứng sau Lê gia nắm quyền.

Liêu nội thị đi lại, cúi đầu tâu.

-Hồi bẩm bệ hạ, Chính cung đã hồi Trường Xuân điện, người có muốn đến đó không?

Y thở dài, tay chắp sau lưng.

-Được rồi, di giá Trường Xuân điện.

Liêu nội thị biết lòng vua không yên, bèn hạ giọng.

-Bệ hạ, thực ra, hậu cung xưa nay ngàn giai lệ, dĩ nhiên không thể chỉ có mỗi một hoàng hậu.

Y nhắm mắt, cảm nhận buốt lạnh trên da.

-Trẫm làm sao không biết những đạo lý đó. Chỉ là rất lâu về trước, phụ hoàng đã nói với trẫm, giả như đời này tiên đế chỉ có một mình Dương mẫu hậu, thì cuộc đời há chẳng có những đau thương dai dẳng ấy.

-Bệ hạ...

Vua mở dần đôi mắt nhoèn đi, quay lưng về điện Chính cung.

Tú Anh ngồi trên chiếc võng gỗ, nhìn về vườn hoa thược dược y vì nàng mà đem từ phương Bắc về. Hương hoa thược dược quẩn quanh trong tâm trí, nàng không thể không nghĩ về lời của Lan Anh.

Bất giác, từ phía sau có một bóng người dịu dàng tiến đến, xoa mái đầu nàng. Tú Anh ngửa mặt, đã thấy hoàng đế đến rồi. Y ngồi xuống võng, ôm lấy nàng trong lòng, đem hết dịu dàng của nửa đời trước mà đối đãi với nàng. 

-Hôm nay hoàng hậu trầm mặc như vậy, việc ở Quốc tự giám không suôn sẻ sao?

Nàng cười hiền, xoay xoay nhành hoa thược dược trong tay.

-Em sẽ dùng chính khả năng của mình, ngày ngày vun đắp, sẽ có ngày chứng minh được khả năng của bản thân.

Dương Đức gật đầu, nhìn một vườn hoa nở rộ.

-Được, nàng nhất định có thể làm được. Ta không phải nói vậy vì ta sủng ái nàng, ta nói vì ta đã chứng kiến nàng xoay chuyển thế cuộc này, tài ba cơ trí.

Tú Anh tựa cằm trên ngực y, nhìn chàng thiếu niên đơn thuần mộc mạc  vận bạch bào. Nàng cũng đã thay y phục thường ngày. Cả hai ngồi giữa vườn thược dược, chỉ trông như một đôi phu thê bách tính dân dã.

-Dương Đức à.

Y đáp, nhìn nàng bằng cặp mắt xao xuyến.

-Nếu có một ngày, chàng phải lập phi thiếp, em nhất định sẽ không sao đâu. Vì thế, chàng đừng buồn, đừng lo cho em.

Dương Đức chỉ lặng lẽ nhìn nàng, bàn tay y ôm lấy nàng, đôi môi toan nói gì đó, nhưng lại thôi. Nàng liền cười.


-Em biết, giả như chàng chỉ là vương gia, chỉ là một đại nhân Hộ bộ, thì em nhất định bắt chàng thề cả đời này chỉ có em. Nhưng Dương Đức của em là hoàng đế bệ hạ vạn dặm trên cao, hậu cung sao chỉ có mỗi mình em được.

-Được rồi, Tú Anh, chuyện này sau này hẵng nói.

Y cụp hàng mi mỏng, nàng níu lấy cánh tay y.

-Đừng trốn tránh, có được không?

Nàng lớn tuổi hơn y, cho nên cách đối mặt với những biến cố này, nàng dĩ nhiên bình thản hơn.

-Nàng thì không sao, nàng thì chấp nhận, chẳng lẽ không nghĩ đến cảm nhận của ta chăng?

Tú Anh thở dài khẽ. Dương Đức luôn vì giang sơn mà bị mẫu hậu sắp xếp, giờ đến nàng cũng muốn an bài cho y. Nhưng nàng còn cách nào khác bây giờ. Mai đây sẽ có ngày nàng phải ra đi, làm sao nàng bỏ lại y một mình được.

Hoàng hậu quàng tay ôm lấy y, chỉ thấy y tức giận rồi, không ôm lấy nàng nữa.

-Chàng nghĩ em không đau lòng ư? Có nữ nhân nào đan tâm để trượng phu của mình ôm lấy nữ nhân khác.

Hoàng đế cười khổ, chầm chậm vòng tay giữ nàng trong lòng.

-Phụ hoàng từng nói, nếu có thể, người chỉ muốn có một thê tử, cùng người trường trường cửu cửu, thiên hạ này thì có làm sao.

Nhưng chẳng phải y cũng là do thứ phi sinh ra hay sao. Tú Anh trầm ngâm, nàng buông tiếng thở dài vô tận.

-Trẫm nhất định, sẽ dùng quyền lực này mà bảo vệ nàng, bảo vệ gia đình của chúng ta. Dương mẫu hậu từng kể cho ta nghe, nơi người đến gia đình chỉ có một thê, một phu, hai người hạnh phúc biết bao, sinh thật nhiều con cháu, về già cùng đi khắp thế gian, ngắm một kiếp người trôi qua. Thế gian này nhiều người đến vậy, chỉ cần một tri âm, tri kỉ như nàng là được rồi.

Dương hoàng hậu quả là tư tưởng tiến bộ. Dương hoàng hậu cùng Tiên đế có cùng suy nghĩ như thế, vậy mà cũng vẫn xa cách một đời.

Nói rồi Dương Đức bế thốc nàng ngồi trọn trong lòng y, Tú Anh tròn mắt nhìn y kề xuống hôn lên môi nàng. Vòng tay y rộng chở che nàng, bảo bọc nàng. Nam nhân ôm lấy gương mặt mỹ nhân, lưu luyến nơi đôi môi nàng.

-Vậy cho nên, hoàng hậu nhất định phải sớm sinh cho ta một Thái tử, à không, sinh thật nhiều hoàng tử, công chúa.

Tú Anh ngượng đỏ mặt nhìn tên thiếu niên trước mặt, nàng đưa tay che mặt liền bị y giữ chặt lấy, lại đẩy nàng đến gần y mà hôn xuống.

-Vậy, tối nay trẫm nghỉ ở cung của nàng, có được không?

-Bệ hạ muốn nghỉ ở đâu, làm sao em quản được.

Dương Đức gõ lên mũi nàng, mỉm cười đáng ghét.

-Sai rồi, nàng phải nói, bệ hạ, người tuyệt đối chỉ có thể nghỉ ở cung của thần thiếp.

Tú Anh bật cười, nàng ôm lấy mặt y, nam nhân nàng trót dành quá nhiều yêu thương.

-Vậy em phải tận lực giúp chàng sinh một thái tử rồi.

Dương Đức cười lớn, dìu nàng đứng dậy.

-Đưa tay cho ta.

Tú Anh nhìn xuống tay y, nhẹ nhàng đưa tay mình nhỏ bé lọt thỏm trong bàn tay y. Chiếc nhẫn năm đó nàng tặng y khi còn ở Quốc tử giám, dân dã thô sơ, hoàng đế vẫn đeo trên tay.

-Vạn dặm giang sơn, trẫm muốn cùng nàng đi qua, dù có là khó khăn gì đi nữa.

Tú Anh đi theo sau y, cả hai dạo giữa vườn hoa, bàn tay y rất ấm.


-Trẫm muốn trăm năm sau, cùng nàng nằm ghi danh lịch sử. Trẫm muốn nói cho thế gian biết, một vị vua có thể không cần tam cung lục viện. Trẫm muốn làm gương cho bách tính.

Thiên hạ này, có mấy người nghĩ được như y. Lịch sử này, có mấy hoàng đế nghĩ được như y. Điều này, làm Tú Anh sững sờ trong lòng. Nàng chưa từng cảm nhận tình cảm nào nồng nhiệt như vậy, chân thành như vậy.

-Nàng nguyện ý đi cùng trẫm không?

Đoạn đường này sẽ không hề dễ đi, nhưng Tú Anh muốn cược. Cược tình cảm của nàng và y sâu đậm, cược tài ba của y, cược nhẫn nại của y, cược quyền lực của y.

-Dương Đức, em không dám hứa sẽ ở bên chàng ttrăm năm, chỉ dám hứa ở bên chàng, yêu chàng thật nhiều, vì chàng mà đem hết những điều đẹp đẽ của thế gian này vẽ thành giấc mộng của chúng ta.

Dương Đức mỉm cười, đôi mắt một mí như nhắm lại, dịu dàng nâng niu bàn tay nàng.

-Có điều gì trong lòng, mai đây mong nàng hãy nói cùng ta. Dẫu ta là hoàng đế, nhưng cũng là trượng phu của nàng.

Nhìn vào cách y đối với thê tử, cách y trân trọng hôn sự này, nàng biết Thượng Dương Thái hậu đã gửi gắm nơi y nỗi lòng của bà. Cả đời bà có lẽ đã không thể cùng trượng phu lưỡng tình tương duyệt, nên bà muốn dưỡng tử của bà phải có một cuộc đời bình an, hạnh phúc hơn bà và tiên đế.







***




-Bệ hạ, Từ Khang Đại tướng quân cầu kiến.

Nghe giọng Liêu nội quan thấp thỏm như vậy, hoàng đế chỉ gật đầu một cái, phất tà hoàng bào mà đi lại long ỷ. Một lúc sau, một người đàn ông quá độ trung niên, mặc võ quan triều phục tiến vào, người ông cao lớn và đôi vai rộng vững chãi, chính là đại tướng quân một đời uy mãnh.

-Thần, Từ Quốc Khang, khấu kiến bệ hạ.

-Từ khanh cứ bình thân, ban ngồi.

Hoàng đế mắt sắc lẹm nhìn về phía dãy ghế, vị đại nhân sương gió sa trường, vốn chẳng nề hà gì mà đi ngay vào chủ đề chính.

-Thần chinh chiến đã lâu, từ thời Tiên đế đã bán mạng vì triều đình, đến nay mới được về kinh đô an hưởng tuổi già.

-Từ khanh đúng là vất vả nơi biên ải nhiều năm, những cống hiến của khanh, triều đình đều ghi nhớ. Dĩ nhiên sẽ hậu đãi Từ gia trung quân ái quốc.

Lão đại nhân cười khan, ông vuốt dọc chỏm râu, cặp mắt bén lẹm.

-Thứ cho thần không nhận nỗi hai từ hậu đãi này của bệ hạ. Bệ hạ hậu đãi, chắc là nói đến hoàng hậu họ Từ mà người vừa lập đó ư?

Dương Đức điềm nhiên mỉm cười, chẳng lộ nửa phần tâm tư.

-Dĩ nhiên. Chính thê của trẫm, chính là Từ thị. Đây đã là ân điển mà những thế gia khác không có rồi.

Ông vuốt chỏm râu, nheo mắt nhìn hoàng đế.

-Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, bệ hạ đây là nghĩ mình tài ba, hay là quá non nớt đây?

Hoàng đế hơi cau nhẹ chân mày, lạnh căm nhìn lão thần. Ông ta chỉ ngồi nghiêng, dửng dưng như không.

-Đừng tưởng thần không hay, bệ hạ dựa vào anh trai thần và Từ gia trên triều để kiềm hãm thế lực của Thái hậu. Nhưng bệ hạ có từng nghĩ, đợi đến lúc người muốn diệt trừ ta, lại mang danh con rể họ Từ mà không thể xuống tay trừng phạt?

Dương Đức nhếch môi bàng bạc. Hoàng đế trẻ tuổi nhưng không vô tri, nhưng y muốn diễn với ông ta một vở tuồng.

-Từ đại nhân nặng lời rồi. Từ gia là nhà ngoại của Chính cung ta sủng ái, sao có thể diệt trừ. Từ lão đại nhân anh cả của khanh lại là trụ cột của triều đình, chục năm tận hiến, không có công lao cũng có khổ lao. Khanh yên tâm, trẫm nể mặt Chính cung, nếu thực sự đến lúc đó, nhất định sẽ chỉ trị kẻ có tội, không liên lụy Từ gia.

Lão thần ngồi thẳng, mắt sâu hoắm nhìn hoàng đế trẻ tuổi mà tâm tư không đơn giản, chỉ biết công kích y.

-Bệ hạ đừng quên, họ Lê của Thái hậu trên triều hô mưa gọi gió, là người họ Từ không tiếc làm con cờ cho người tranh đấu.

Dương Đức chỉ hít một hơi thật sâu, bình tâm cười nhạt.


-Từ khanh nói tới nói lui nãy giờ, chỉ là muốn xin một ân điển chứ gì?

Lúc này, quả thực Từ Khang đã hết kiên nhẫn, gằn giọng mà nói.

-Lão thần, cúi mong bệ hạ ban chiếu sắc phong con gái thần làm thứ hậu, vị trí chỉ đứng sau Chính cung. Như vậy dù mai đây các thế tộc khác tiến cử con gái, cũng chỉ có thể đứng sau Từ gia.

Y biết chắc ông ta sẽ đưa ra thỉnh cầu này, nhẹ nhàng phất ống tay áo.

-Chẳng phải trên triều trẫm đã nói hay sao? Trẫm, sẽ chỉ lập một hoàng hậu.

-Bệ hạ...

Ông ta gằn giọng, Dương Đức càng bình thản.

-Cả đời Quảng Hựu trẫm, sẽ chỉ ấn kí vào một chiếu sắc phong hoàng hậu duy nhất, chính là Anh Thư hoàng hậu.

Lời nói này của y, cái cau mày chắc nịch này của y khiến thế nhân có nhìn thấy đều sẽ cảm thán, y nhất định sẽ làm được.

-Hậu cung đa hậu đã truyền nhiều đời, đến lượt bệ hạ lại muốn thay đổi ư?

-Trẫm không phán xét cố nhân. Chỉ biết, không cần đa hậu, chẳng cần đa thê, đời này của trẫm, sẽ chỉ có Anh Thư Chính cung hoàng hậu.

Viên tướng nghiến răng nhìn hoàng đế đã trưởng thành, tâm tư lại sắt đá nhường nào.

-Đừng nói đến chuyện lập hậu, lập phi, trẫm cũng quyết không lập.

-Bệ hạ!

-Từ khanh đang cao giọng với trẫm đó ư?

Dương Đức gằn giọng, ánh mắt như truyền đến tia lửa. Từ Khang lập tức cau mày, cứ như nhìn thấy Tiên đế trước đây, vội thu lại vẻ ngoài cuồng nộ, liền quay đi.

-Thái hậu đi xa, Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, người lại tự quản chuyện hậu cung như vậy. Đừng trách lão thần dâng sớ mời Thái hậu hồi cung.

Y đưa tay với lấy một quyển tấu, mắt lướt xuống những lời hạch tội Từ tướng quân rồi ném thẳng xuống dưới chân ông ta. Gương mặt tuấn mỹ se sắt, cặp lông mày cau chặt.

-Khanh đừng quên, tất cả những gì khanh có, chẳng qua chỉ là cát trong lòng bàn tay. Chỉ cần là trẫm muốn, đều có thể lấy lại. Chưa từng có gì là của Từ Khang ngươi.

Từ Khang nhăn mặt đọc vài chữ trong quyển sớ dưới chân, ngấu nghiến trông lên dung nhan giận dữ.

-Bệ hạ đánh giá thấp thần rồi.

-Không. Trẫm không đánh giá thấp ngươi. Mà trẫm đánh giá thấp trung nghĩa của kẻ dưới trướng ngươi.

Từ lão tướng lập tức hiểu ra. Thì ra, hoàng đế vẫn luôn nắm thóp và chơi đùa Từ gia trong lòng bàn tay.

-Bệ hạ, thần sẽ chống mắt lên xem, người đắc ý như vậy được bao lâu. Triều cương, không phải là nơi cho đứa trẻ như người diễu võ dương oai.

Thiên tử ngồi thẳng dậy, gọi Liêu nội thị vào. Long nhan giận dữ, nét mặt không hề đùa cợt nông nổi.

-Truyền lệnh của trẫm. Từ đại tướng quân tuổi tác đã cao rồi, không cần dẫn quân đi biên ải nữa. Cho người đến, thu hồi binh phù.

-Bệ hạ! Binh phù đó là năm xưa chính tay Tiên đế trao cho thần! Người muốn đi ngược lại chăng?

-Sao còn chưa đi?

Liêu nội thị cúi đầu y lệnh. Ánh mắt vua cay độc nhìn sang lão thần.

-Đó chỉ là lời cảnh cáo của trẫm. Ngươi đe dọa trẫm, hôm nay là thu binh phù, nhưng ngày sau, trẫm không chắc sẽ giữ được cho Từ gia ngươi một đời phú quý. Tiên đế nâng Từ gia lên được, thì trẫm, cũng sẽ lấy lại được.

Lão thần đứng dậy, tư thế có phần kiềm nén cơn giận không phát nộ. Ông đi được mấy bước, liền ngoái đầu lại mà nghiến răng.

-Bệ hạ đừng quên, đế vương đứng vững trên triều, đều là nhờ thuộc hạ trung dũng. Bệ hạ nghĩ không có thần, không có Từ gia, người sẽ đứng vững trên triều chăng? Người sẽ đối đầu được với Lê gia ư?

-Từ bao giờ hoàng đế đứng vững hay không vững, lại chỉ phụ thuộc vào một gia tộc?

Từ tướng quân chẳng kịp nói gì thêm, chỉ thấy hoàng đế phẫn nộ ngập trời, hệt như Tiên đế năm xưa. Phải biết nhẫn mà lui, chỉ cần Thái hậu hồi cung, ông không sợ chút quyền lực mới có này của hoàng đế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận