Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Nàng giật mình đến nỗi ngây người, còn chưa hiểu gì, còn chưa biết rốt cuộc hai người này có quan hệ thế nào. Nhật kí của Công Anh Thư chưa từng nhắc đến Lê Văn Thịnh, hay có lẽ nàng đã đọc sót rồi. Hay vốn dĩ gọi y bằng cái tên nào khác?

-Sao...

-Khó khăn lắm ta mới che giấu được cho em suốt một năm qua, bây giờ em lại đứng ra tổ chức kì khảo thí quan trọng như vậy, lỡ như càng được phong lên cao, bại lộ nhất định sẽ thảm vô cùng!

Chuyện này? Chẳng lẽ nàng có thể trà trộn được vào Quốc tử giám là nhờ Trạng nguyên Lê Văn Thịnh hay sao?

-Em...

-Nếu em có bề gì, thầy Công cũng sẽ rất buồn, em có biết không?

Nàng lờ mờ đoán, Lê Văn Thịnh này có quen biết cha nàng, hoặc đã từng theo học cha nàng.

-Anh Võ không còn, em lại nằng nặc muốn thay hắn vào Quốc tử giám, ta thành toàn cho em. Nhưng ta có nói là sẽ cho em ba năm, sau ba năm nhất định sẽ bắt em trở về. Bây giờ em nhận lời Thái hậu, dấn thân vào quan trường như vậy, làm sao sau này có thể thuận lời bỏ đi?

Nàng thở dài. Nàng không biết chuyện này, chỉ biết lúc đó mình muốn chứng tỏ với Thái hậu là bà đã sai mà thôi.

-Thái hậu từ lâu nhiếp chính nắm quyền triều, không phải là người đơn giản. Bà ta cố ý giao cho em chuyện khảo thí lớn như vậy, nhất định là có toan tính.

Lúc này, nàng mới cắn răng, lòng có chút lo lắng. Nếu là thời hiện đại, cùng lắm là âm mưu thương trường, nhưng ở thời đại này có khi sẽ là bay đầu!

-Sao bà ta lại nhắm vào em được chứ?

-Vì bà ta biết em là người Lê Văn Thịnh ta tiến cử, muốn tiêu diệt vây cánh của ta.

-Vậy giờ em phải làm sao?

Lê Văn Thịnh xoa trán, y tựa vào thành hồ bằng đá.

-Em sắp xếp rời khỏi Quốc tử giám ngay đi.

Đi ngay lúc này, chẳng khác nào sợ tội mà chạy?

-Lúc này mà còn tự ái cái gì nữa. Dù sao Công Anh Võ cũng không còn. Ta sẽ loan báo nói Công Anh Võ bạo bệnh nên về quê.

Nàng thở dài. Nếu thực sự trở về quê, chẳng phải sẽ mang nỗi nhục cho nam nhân họ Công hay sao? Nàng cũng không thể sống kiếp sống quẩn quanh ở quê nhà với thân phận của một người phụ nữ được.

-Em không đồng ý.

-Anh Thư!

Tú Anh nghiêm mặt, nàng cương quyết nhìn Lê Văn Thịnh.

-Có chết cũng phải chết oanh liệt.

-Em đừng cứng đầu nữa được không? Em đừng nghĩ ta lúc nào cũng có thể bảo vệ em. Chúng ta và Thái hậu ở hai phe, ta không thể lúc nào cũng có thể lo chu toàn cho cả em và đại cuộc!


Nàng thở hắt, lắc đầu.

-Không sao đâu, em sẽ làm được thôi. Em không tin chút chuyện nhỏ bé này mà em không làm được. Tổ chức kì thi, em đã từng làm rồi.

Phải, nàng đã từng làm qua những dự án này. Lê Văn Thịnh gắt gỏng vung tay.

-Nhưng đó là lớp học của thầy Công, là những tiểu đồng làng quê! Anh Thư, em không hiểu về quan trường này đâu! Nơi này vô cùng hung hiểm. Thái hậu đã muốn đích thân em làm, chính là đã dựng sẵn một cái bẫy để em đâm đầu vào rồi!

Nàng biết Lê Văn Thịnh chỉ đang muốn bảo vệ mình. Con đường này quả thực quá nguy hiểm.

-Được rồi, không sao đâu, anh không cần phải lo cho em.

Ánh mắt Lê Văn Thịnh bất lực đổ lên nàng, y thở dài thườn thượt. Chẳng phải năm đó y cũng khuyên không nổi nàng lai kinh ứng thí sao? Công Anh Thư vẫn luôn cứng đầu, cố chấp như vậy, mà y chỉ biết đi theo bảo vệ chứ không ngăn nổi nàng.

-Từ nhỏ ta đã xem em là đứa em út trong nhà, em làm cái gì ta đều ủng hộ. Nhưng lần này quá mạo hiểm rồi, Anh Thư...







Tú Anh lững thững bước về phòng, đã thấy Dương Đức đứng ở ngoài hiên, vừa trông thấy nàng, y đã lao đến túm lấy nàng lôi đi xồng xộc.

-Này, thầy làm gì thế?

Dương Đức chẳng để Tú Anh nói gì, lôi nàng đi về phía cổng phụ mà y từng chỉ cho nàng để lẻn vào. Y thả cổ tay nàng ra, đôi chân mày nhíu chặt vào nhau.

-Sao thầy lại nhận lời Thái hậu?

Chuyện đến tai y nhanh thật đấy. Nàng thở dài xoa xoa cổ tay.

-Sáng nay may mà thầy không có ở đây đấy, Thái hậu đáng sợ lắm.

-Đừng có cố tình lảng lời của tôi!

Lần đầu tiên Tú Anh thấy Dương Đức giận dữ như vậy. Hàng chân mày y cau sát với nhau, càng tôn lên vẻ nghiêm túc của nam nhân tuấn mỹ. Lúc này mà nàng lại thấy y thật tuấn mỹ....

-Thầy đừng có bi quan như thế. Có phải lên đoạn đầu đài đâu mà!

Dương Đức quay đầu cố nén câu tức điên bật ra, nhưng y không làm được.

-Thầy dám đánh cược với Thái hậu, so với lên đoạn đầu đài thì không khác nhau mấy đâu!

Tú Anh cố lạc quan, nàng cười khì.

-Đừng lo, tôi làm được. Không được thì cùng lắm rời khỏi Quốc tử giám vậy. Nếu chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không được, thì tư cách ở lại đây cũng không có.


Dương Đức nhìn nàng bằng cặp mắt bi ai, y như muốn gào lên, rằng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

-Được rồi, không sao đâu. Tôi đi chuẩn bị đây.

Nàng vỗ vỗ lên cánh tay y rồi quay đi. Dương Đức túm lấy cánh tay nàng, đôi chân mày y chẳng hề vì lời nói của nàng mà giãn ra.

-Tôi sẽ cùng thầy tổ chức kì thi Hương này.

-Không cần đâu...

-Sẽ cần.

Y gắt, chặn ngang lời nói của nàng. Tú Anh trước nay hiểu làm việc nhóm sẽ chỉ có lợi hơn, nhưng việc này ảnh hưởng đến tiền đồ của cả Dương Đức, nàng không muốn kéo theo y.

-Tôi có thể đủ tự tin để tự đấu với Thái hậu ván cờ này. Nhưng tôi không tự tin khi kéo cả thầy cùng vào cuộc. Dương Đức, thầy thông thạo thơ văn, cầm kì đều vẹn toàn, nếu vì chuyện này thầy khôg thể ở lại Quốc tử giám, tôi sẽ dằn vặt bản thân mình cả đời.

Dương Đức nhìn ánh mắt khảng khái kia, y cắn răng, gân xanh nổi cồm cộm hai bên thái dương. Nàng không biết, y rốt cuộc đang phải đấu tranh với điều gì, dường như thâm tâm y vô cùng hỗn loạn.

-Thầy nghĩ tôi vì thầy nên mới muốn cùng bước vào chuyện này hay sao? Nói cho thầy biết, tôi làm chỉ là vì giữ cho Nho giáo có thể tiếp tục bước đến. Thái hậu làm như vậy không phải là muốn thử thách thầy, mà là muốn thử thách đạo Khổng.

Tú Anh biết mình đã quá tự cao rồi, nàng quay đi, vụt tay khỏi Dương Đức, lấy lại bình tĩnh vốn có của mình.

-Nếu chuyện này đã quan trọng với thầy như vậy, dĩ nhiên tôi sẽ không ngăn thầy.

Dương Đức ngả cổ nhìn trời, y siết chặt lòng bàn tay . Hôm nay cố tình trốn đi, rốt cuộc vẫn là phải đối đầu với Thái hậu rồi. Y không biết rốt cuộc Thái hậu nhắm vào Công Anh Võ Trợ giáo là vì y hay vì Lê Văn Thịnh nữa.










**











Tư nghiệp ngồi trên ghế gỗ, nhìn xuống hai trợ giáo trẻ bên dưới, lặng lẽ chôn chặt nỗi bất an. Ông vuốt dọc chỏm râu bạc, lắc đầu.

-Nếu như Dương Đức cũng muốn cùng tham gia, ta cũng không cách nào cản được. Nhưng Thái hậu đích thân nói chỉ một mình Anh Võ đảm nhiệm, nay có thêm Dương Đức ra mặt sẽ là trái thánh ý.

-Con sẵn lòng chỉ đứng phía sau cùng thu xếp mọi việc.

Tú Anh quay sang nhìn y, y vì Nho giáo mà hao tổn tâm tư như vậy. Chỉ thấy ánh mắt y rất bình thản, cũng rất quyết tâm.

-Được, các con cũng nghe Lê Thị lang đại nhân nói rồi, lần này chúng ta cứ tổ chức một kì thi Hương bình thường, nhưng trước sau phải cẩn thận. Nho giáo vừa được Tiên đế ân chuẩn du nhập vào nước ta không lâu, Phật giáo mà Thái hậu đứng đầu vẫn đang nắm nhiều vị trí trọng thần, muốn đạo Khổng phát triển, trước mắt phải vượt qua được trở ngại này đã. Con đường lâu dài, sẽ xây nên từ những ngày hôm nay.

Tú Anh cúi đầu. Chuyện này, ban đầu nàng chỉ nghĩ đó là lời thách thức của Thái hậu, nhưng sau đó là cả một âm mưu mới. Đúng là dấn thân vào quan trường, đâu đâu cũng là thủ đoạn. Ngày hôm nay, nàng chấp nhận lời thách thức này, e là mai đây khó lòng thoát khỏi guồng quay quyền lực tranh đấu.

Tư nghiệp trầm ngâm, nhìn về phía trợ giáo trẻ đang đọc tài liệu mà mình truyền lại.

-Giữa rất nhiều trợ giáo như vậy, Thái hậu đã chọn con.

Dương Đức siết chặt tay đang đặt ngay ngắn trên đầu gối, y hơi quay sang nhìn nàng, nhìn gương mặt băn khoăn của nàng. Tư nghiệp chỉ lẳng lặng lắc đầu.

-Có thể một phần, con là trợ giáo do Lê Văn Thịnh đại nhân tiến cử, trên triều Lê Thị lang đối đầu với Thái hậu, luôn muốn buộc Thái hậu rời khỏi vị trí nhiếp chính, trả lại quyền trị vì cho hoàng đế.

Hoàng đế này, thật sự là ai? Nàng hỏi thì cũng chỉ biết niên hiệu, thật sự không xác định được người này là ai trong lịch sử. Nhưng có lẽ từ vị Thái hậu này, nàng có thể sẽ biết.

-Trở lại việc tổ chức kì thi này, để ra đề thi, hai con cần tìm hiểu về những điểm yếu hoặc khó khăn hiện nay của bách tính, để từ đó có thể lồng vào bài thi tìm ra người tài. Mọi năm đều là đưa ra những khó khăn hoặc một hiện tượng của bá tánh lê dân.

Nàng hiểu, vậy cũng sẽ giống như là thi giải tình huống vậy, nhưng sẽ là tình huống của quốc gia.

-Để ra đề, mỗi năm ta cùng người phụ trách tổ chức đều sẽ đi đến những nơi hẻo lánh nhất, hoặc những nơi tai ương nhất, để cảm được nỗi khổ của bách tính mà làm nên đề thi. Đề thi mà Quốc tử giám chúng ta làm ra, không chỉ là để tuyển chọn người tài, mà còn là tấu sớ thiết thực nhất để dâng lên đương kim thánh thượng.

Dương Đức nhìn Tú Anh gật gù. Nàng chăm chú viết lại trên giấy những điều cần làm, sau đó thảo luận cùng Dương Đức và Tư nghiệp rất lâu.

Gia Kính thấy cả hai trở về, liền cùng các học sĩ khác chạy đến. Y vỗ vai Tú Anh một cái đau điếng, Dương Đức liền đằng hắng nhìn ra xa.

-Cái tên này, sao ngươi lại dám đối đầu với Thái hậu vậy hả?

Nàng đảo mắt, chỉ muốn nhanh chóng về phòng thôi.

-Không sao không sao! Kiểu gì mà Anh Võ này không làm được!

Gia Kính lo lắng nhìn tên bằng hữu cứ suốt ngày tự tin thái quá, chỉ biết cầu cho hắn bình an thôi. Mọi người tản về phòng. Về đến cửa, Dương Đức đã gọi với theo nàng.

-Sáng mai chờ thầy ở Văn trì, chúng ta đi ngay.

Nàng chỉ ậm ừ, rồi bỏ vào phòng.

Cả hai đã quyết định phải rời khỏi kinh thành một chuyến, mới có thể thấu hiểu nhân gian, đem giang sơn này vào bài thi của đất nước.

Chuyến đi nếu có một mình nàng đi thì cũng lo lắng, nhưng nếu đi cùng y nữa, sẽ dễ bị bại lộ hơn.











***










Sáng nay trời vẫn còn cái rét căm, hai vị trợ giáo rời khỏi Quốc tử giám, tiến về phía cổng thành cao rộng.

Tú Anh ngồi trên yên ngựa, nàng lẳng lặng nhìn cổng thành dời lại phía sau lưng, trước mắt nàng là con đường thẳng tắp kéo dài đến tận chân trời mù mịt. Xa xa kia có những ngọn núi trập trùng, bao la ruộng lúa.

-Chúng ta đi đâu bây giờ?

Nàng nhìn sang y, hôm nay y thật giản dị, nhưng lại gần gũi lạ thường. đã thấy y rút trong ống tay áo ra một bản đồ vải.

-Bách tính Quảng Nguyên đãi vàng, cực khổ nguy hiểm, người Tráng mấy lần khởi nghĩa thất bại ở triều trước, sau đánh sang Tống cũng bị diệt, bách tín sống lay lắt, đói khổ, lạc hậu.

Nàng gật gù, nhưng mà Quảng Nguyên là ở đâu?

-Nhưng ngặt nghèo ở chỗ, sau khi họ Nùng khởi nghĩa thất bại, nhà Tống đang tranh chấp với ta Quảng Nguyên, mảnh đất đó nhiều vàng, khó mà buông tay. Chúng ta đến đó khá nguy hiểm.

-Không sao, cứ đi vậy. Chỉ là tranh chấp, không phải chiến tranh.

Dương Đức lẳng lặng gật đầu, y gấp lại bản đồ xếp vào tay áo, tay nắm chắc yên ngựa, mắt đổ ra vạn dặm giang sơn.

-Thật ra, tôi vừa đến kinh thành cũng chỉ mới một năm thôi, không biết hết chuyện quan triều đảo lộn, Lê thị lang cũng hiếm khi kể tôi nghe.

Y nhìn sang nàng, thở dài, đôi khi không biết lại là tốt. Nàng nghiêng đầu nhìn giang sơn tươi đẹp biết mấy.

-Thái hậu và Lê Thị lang, về cơ bản đều theo đuổi một thứ tốt đẹp hơn, đó là xã hội nhân nghĩa đạo đức làm trọng, tại sao lại đối đầu nhau?

-Mỗi bên có một lợi ích khác nhau, lợi ích cho phe cánh, cho bản thân họ, dĩ nhiên không ai muốn từ bỏ.

Nhưng nhìn chung họ đều đang điều hành một đất nước, nên lấy đại cuộc làm trọng.

-Từ đầu tới cuối, lúc nào cũng chỉ nghe Thái hậu, sao tôi chưa từng nghe thấy ai nhắc đến hoàng đế vậy?

Dương Đức chậm rãi nhịp thở, y nhìn sang nàng hiếu kì, đáp.

-Tiên đế đến tuổi xế chiều mới có được bệ hạ, nên đến khi Tiên đế băng hà, Tân đế mới lên bảy, Thái hậu buông rèm nhiếp chính, cứ như vậy đã mười năm nay.

Nàng gật gù. Thực ra điều mà Lê Văn Thịnh mong muốn là đúng, Thái hậu cũng nên trao trả lại quyền lực cho Lý đế rồi. Y sợ sẽ như Võ Tắc Thiên thời Đường ấy thôi.

-Nhưng tôi có cảm giác, Lê Văn Thịnh đối đầu với Thái hậu không chỉ vì xung đột lợi ích đâu, mà còn là cái gì đó khác.

Dương Đức cúi gằm mặt, y chẳng nói nữa, chỉ để con ngựa lững thững bước đi, cuốn mình vào cái lạnh buốt của không gian. Nhưng cũng nhờ vậy mà y biết, nàng thực sự không có chút liên quan gì đến chuyện này. Nếu có thể giữ nàng tránh xa những biến cố ấy, y thực sự sẽ cố hết sức mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận