Hai Lão Yêu Quái

Hôm đó, Tạ Trường An suy nghĩ trọn một ngày, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp nên chủ động đi tìm đạo sĩ, đến một tiểu trà tử, đi qua đi lại một hồi mới vụng trộm nói, “Ta là yêu.”

Đạo sĩ uống một hớp trà, nhẹ gật đầu, “Ta biết.”

Tạ Trường An nói tiếp, “Ta chưa từng hại người.”

Đạo sĩ lại uống một hớp trà, nhẹ gật đầu, “Ta biết.”

Tạ Trường An trầm ngâm một hồi, nghiêm túc hiếm có nói, “Lưu lại chốn nhân gian này vì ta có nguyên nhân. Người nhà của ta là phàm nhân, ở bên cạnh hắn qua hết kiếp này, ta sẽ đi.”

Đến phiên đạo sĩ kinh ngạc, lông mày nảy lên, hỏi ngược lại, “Phàm nhân?”

Tạ Trường An gật gật đầu, “Đúng vậy, gần đây khí huyết hắn không đủ, thân thể yếu ớt, chỉ thích ngủ mà thôi, ta phải chăm sóc hắn.”

Đạo sĩ tự nhủ trong lòng, bởi vì hắn là xà, xà phải ngủ đông a.

Lý do thoái thác tương tự nhau, trong một ngày đạo sĩ phải nghe tới hai lần, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

“Ta không phá vỡ hạnh phúc uyên ương, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện, ta sẽ không làm chuyện dư thừa.” Đạo sĩ cuối cùng vẫn không nói ra sự thật, duyên mệnh này thật thú vị, ông không nỡ phá hủy.


Tạ Trường An ôm quyền, “Đa tạ.”

***

Hiểu phong tàn nguyệt, thời gian chậm rãi trôi qua, bất giác đã được mấy chục năm.

Một hôm đột nhiên ở đầu đường có một người bắt chuyện với Tạ Trường An, Tạ Trường An sửng sốt không nhận ra, mãi cho đến khi người này nói hơn nửa ngày y mới nhớ đây chính là vị trù tử làm đồ ăn ở hôn yến năm nào, bây giờ đã như một ông cụ.

“Huynh đệ, sao ngươi lại bạc trắng như vậy?” Tạ Trường An chỉ vào râu tóc của trù tử, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, buồn bực nói.

“Tiểu công tử, đã qua ba mươi năm rồi… không chịu già cũng không được.” Trù tử vuốt vuốt râu, tóc mai cũng nhiễm tuyết sắc.

“Đã hơn ba mươi năm rồi sao?” Tạ Trường An như bị sét đánh, đã qua hơn ba mươi năm rồi??

Trách không được vài ngày trước y vô tình nhìn thấy tóc bạc của Phó Vọng Chi, Tạ Trường An thất thần, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhất thời không biết tâm trạng nên cảm thấy thế nào.

“Trái lại, tiểu công tử thật thần kỳ, nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi chút nào.” Trù tử hòa ái đưa mắt đánh giá dáng người cao gầy của Tạ Trường An, vẻ mặt hoài niệm về những việc đã qua.

“Khụ khụ khụ… Không phải không phải đâu… khụ gần đây thân thể ta cũng không tốt lắm.” Tạ Trường An lập tức cúi người ho khan, ho đến phổi cũng muốn văng ra ngoài, trong lòng luống cuống tay chân thầm nhẩm tính không biết mình lúc đó bao nhiêu tuổi.

“Công tử… sao lại ho dữ vậy, chẳng lẽ là ho lao?”

“Không phải không phải, là do lớn tuổi thôi.” Tạ Trường An qua loa làm lấy lệ, trăm ngàn chỗ hở. Nếu là ngày thường, sự cơ linh nhanh trí của y nhất định sẽ không để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào, chỉ là hơn ba mươi năm tuổi… y có chút nuốt không trôi.

Tạ Trường An khó chịu quay về nhà, trong đầu tự nhẩm chắc hẳn mình đã được năm mươi, nghĩa là Phó Vọng Chi cũng đã năm mươi, nghĩ tới nghĩ lui lại càng khó chịu không chịu nổi.

Một cước đá bay cửa nhà, Tạ Trường An nhìn Phó Vọng Chi rồi chỉ vào ghế, hất cằm nói, “Ngươi ngồi xuống đây cho ta.”

Phó Vọng Chi không biết ai lại trêu chọc con nai nhỏ này, ngồi lên ghế gỗ lim có tay vịn, chỉ thấy Tạ Trường An thò tay vạch mái tóc dài của mình ra nhìn.

Trong lòng Phó Vọng Chi ‘lộp bộp’ một tiếng, vội vàng thi triển pháp lực biến ra vài sợi tóc bạc, tâm trạng nhất thời lo lắng không yên.

Tạ Trường An nhìn một hồi thì không nhìn nổi nữa, ngồi lại đối diện Phó Vọng Chi, chôn mặt vào bàn. Phó Vọng Chi im lặng, dè dặt nhìn Tạ Trường An, trong lòng ngũ vị tạp trần.

“Phó Vọng Chi, tại sao con người lại có sinh lão bệnh tử hả?” Tạ Trường An ngẩng đầu cùng Phó Vọng Chi bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi mắt tròn to vẫn còn đen láy trong trẻo, khóe mắt đã bắt đầu có nếp nhăn.


Phó Vọng Chi trầm mặc, đây chính là chuyện hắn không muốn nghĩ đến nhất, nếu có một ngày Tạ Trường An phải rời xa hắn, chắc có lẽ hắn cũng sẽ đi theo cùng Tạ Trường An hạ ba thước đất, đi vào luân hồi.

(*) hạ ba thước đất: ý bảo nếu Tạ Trường An chết, Phó Vọng Chi cũng muốn chôn theo…

Tạ Trường An một mặt lo lắng cho sinh mệnh của Phó Vọng Chi, một mặt cẩn trọng kéo ghế ngồi ở cửa quan sát các lão nhân qua lại, dựa theo tóc trắng và nếp nhăn của họ mà biến mình thành lão.

Bất tri bất giác ba mươi năm nữa lại trôi qua.

Hai người ngồi trong sân phơi nắng, gió thu xào xạc lướt qua cuốn đám lá khô trong sân, thổi tuổi già đi ngàn trượng.

Phó Vọng Chi thật sự già rồi, không thể cùng Tạ Trường An lên núi hái thuốc, cũng không thể đánh đàn cho Tạ Trường An nghe.

Tạ Trường An cũng thật sự già rồi, gà không thể nuôi nổi, cả ngày không thể nhảy nhót tới lui, ngoại trừ đôi mắt vẫn sáng ngời, dáng vẻ tuổi xuân tươi đẹp khi xưa đã không thể thấy lại nữa.

Tạ Trường An nằm trên ghế bập bênh, lắc lư nhìn lên chín tầng mây, nghĩ đến một thân tu vi cường đại có thể tu thành hồ tiên thậm chí là thượng thần như y liệu có thể kéo dài tục mệnh của Phó Vọng Chi hay không? Cái gì y cũng không muốn, chỉ muốn kéo dài một tính mệnh…

Thật lâu sau, Phó Vọng Chi đột nhiên nắm lấy bàn tay của Tạ Trường An, xoa xoa các nếp nhăn trên tay y rồi đan mười đầu ngón tay vào nhau thật chặt.

Cái gọi là bạc đầu không chia lìa, cái gọi là làm bạn đến hết cuộc đời, sợ rằng thế gian này lâu bền nhất chỉ có ái tình lãng mạn.

Nhà bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng gào khóc dữ dội, cụ Phó và cụ Tạ vội khoác áo lông đi xem, thấy được vị trù tử Trương lão đầu đã tạ thế, lặng yên không còn hơi thở, thi thể bị phủ vải trắng mang đi.

Thê tử Trương lão đầu khóc đến không thở nổi, một đầu tóc hoa râm rối bù, ôm thi thể của Trương lão đầu khóc đến suýt ngất.


Một màn bi kịch này đánh một đòn thật mạnh vào lòng hai lão yêu quái.

Quay trở lại hậu viện, Tạ Trường An làm sao cũng không thể ngủ được, vụng trộm rời giường xỏ giày đi ra ngồi lên bàn đá xanh ở đình viện nhìn mặt đất đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Ngồi một hồi, một giọt lệ to như hạt đậu khẽ khàng rơi xuống, Tạ Trường An lau đi, lại một giọt lệ to như hạt đậu khác rơi xuống mu bàn tay, sau đó thì không thể dừng được. Tạ Trường An không dám khóc thành tiếng, y cắn môi cố nén tiếng khóc nức nở, càng không ngừng lấy tay áo lau nước mắt, lau quẹt một hồi mặt cũng thấy đau.

Phó Vọng Chi đứng tựa ở cửa phòng, trầm mặc chăm chú nhìn bóng lưng cuộn tròn đau khổ của Tạ Trường An, nhìn bả vai run run nhè nhẹ vì khóc của y, quả tim đau đớn tựa như đứt từng đoạn lan tỏa khắp thân.

Hai người lại phơi nắng trong viện tử thêm mười năm, tương hỗ nhau thêm mười năm, cuối cùng cũng xài hết tiền tài để dành.

Thế là phải mưu sinh kiếm sống, hết cách, hai lão yêu quái lại vào phòng củi nhặt giỏ trúc lớn, hai mái đầu tóc bạc hoa râm lại cùng nhau lên núi hái thuốc.

Hít lấy bầu không khí trong lành trên núi, Tạ Trường An nhớ lại quãng thời gian hai người cùng nhau vượt qua tại chân núi này, có cảm giác như đã qua mấy đời.

Nhớ đến đây, Tạ Trường An thò tay nhéo nhéo cái bụng nhão của Phó Vọng Chi, nhịn không được vân vê đũng quần hắn, trêu chọc, “Lên nổi không?”

Phó Vọng Chi cực kỳ muốn nói ‘Nổi’, nhưng chữ vừa đến miệng đã phải nhịn xuống, dịu dàng xoa đầu Tạ Trường An.

Tiệm thuốc bắc đóng cửa vài thập niên nay lại khai trương một lần nữa, hai lão đầu chăm chỉ vất vả hơn, sinh ý không hề chênh lệch với trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận