Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

“Nghe nói đuổi theo nhiều ngày như vậy, cuối cùng luật sư Chung cũng đồng ý rồi.”

“Luật sư Chung thông qua thì tính làm gì, lão Diêu mà không gật đầu thì coi như bỏ đi.’

“Lão Diêu đã mặc kệ hết rồi, còn không phải do ba người đứng đầu phân công quản lý sao, lại nói tiếp, trong mấy vị đại thần đứng đầu này, luật sư Chung nổi tiếng là nghiêm khắc, luật sư Ngô lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng mà vị luật sư Từ mới tới này nhìn rất dễ tính… Ai za, này, đúng rồi, Tiểu Tô, không phải các cô tới từ cùng một chỗ à? Luật sư Từ là người như thế nào? Nhân phẩm ra sao? Gia thế như thế nào? Đã kết hôn chưa?”

Phòng giải khát lúc nào cũng là nơi để t8m chuyện, nhân lúc thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, mấy cô gái trẻ tuổi mang theo oán giận mang theo tò mò, thời cơ tốt để dung nhập tập thể này đương nhiên tôi phải quý trọng, nhưng mà đây là việc tư của Từ Uân…

“Luật sư Từ rất dễ nói chuyện ấy, rất dễ bắt chuyện, gia thế thì tôi còn chưa nắm chắc, đã kết hôn hay chưa à…”

Tôi kéo dài giọng, nhìn những đôi mắt tò mò, bật cười: “Theo tôi được biết thì là chưa có, các cô vẫn còn cơ hội…”

“Thôi ——” Một cô bé khoát tay: “Cho dù không kết hôn, kim cương vương lão ngũ như vậy, không thể không có bạn gái được…”

Cô ấy vừa nói xong, những đôi mắt khác đều tập trung trên người tôi, tôi có chút không muốn trả lời vấn đề này, ấp úng: “Cái này…”

“Cậu thấy chưa, tôi đã nói phòng nước phải chỉnh đốn rồi, công khai bàn tàn, khiến tôi mất mặt quá đi.” May mà Từ Uân xuất hiện kịp thời, anh cười cười dựa người bên cạnh cửa, nhìn có vẻ ngang nganh, mấy cô gái đều đã làm việc vài năm, rõ ràng có thể nhìn thấy Từ Uân chỉ đang nói đùa mà thôi, không để ý, lại còn đẩy tôi ra làm lá chắn: “Chúng tôi đâu có nói gì, Tiểu Tô toàn khen anh không, luật sư Từ nổi tiếng điềm đạm trong công việc, biết rằng anh sắp chuyển tới, bọn tôi đều đang mong chờ đấy.”

Những giọng nói trẻ trung, Từ Uân cười tươi như đóa hoa, tôi thuận thế nhìn lại, Từ Uân tránh ánh mắt của tôi, tôi cảm thấy không khí có chút xấu hổ, muốn bứt ra, nghiêng đầu nhìn thấy Đinh Tự đi qua, thốt lên: “Luật sư Đinh.”

Tính ra đã gần một tuần chúng tôi không gặp nhau, khi ánh mắt giao nhau thì tôi lộ ra sự vui vẻ, có lẽ tôi cảm giác sai, dường như tôi có thể cảm giác được ánh mắt Từ Uân nhìn tôi.

“Luật sư Từ đi đến đâu, nhân khí vượng đến đó.” Đinh Tự mỉm cười với tôi, bưng cái chén đi vào, mặc dù anh nói như vậy, nhưng từ sự nhiệt tình chào hỏi tôi có thể nhìn ra, anh cũng rất được hoan nghênh ở văn phòng luật này. Hẳn là Đinh Từ vừa đi theo Từ Uân về từ tòa án, anh dừng một chút, cười xấu xa với Từ Uân, vẻ mặt như vậy rất ít khi xuất hiện trên mặt anh, ánh mắt tôi bị định trụ.

“Luật sư Từ, sở luật có quy tắc, đi giày mới phải để người ta giẫm ba cái, anh là quân mới nhậm chức, không tiếc chút máu để lung lạc nhân tâm ——” Đinh Tự kéo dài tiếng, rất ăn ý nhìn mấy cô ái, sau đó Từ Uân nhanh chóng bị mọi người “bắt buộc” mời ca hát.

“Lựa ngày không bằn trùng ngày, vậy thì đêm nay đi.” Một người trong đó truyền tin này cho mọi người, đám thanh niên đang híp mắt đều nói hay quá, từ đầu đến cuối Từ Uân không nói câu nào với tôi, ngược lại một đồng nghiệp khác gọi: “Tiểu Tô, cô cũng tính chứ.”

“A!” Tôi lắc đầu: “Tôi không đi, tôi còn có chút việc…”

Giọng của tôi càng lúc càng nhẹ, Từ Uân nhìn tôi một cái, không nói gì, đi nhanh qua, ngược lại, Đinh Tự lại gần tôi, nghiêng đầu hỏi tôi: “Có chuyện gì sao? Nếu như có thể thì vẫn nên đi một chút…”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh nhưng lại liếc qua Từ Uân, đúng vậy, tôi có đi không thì hẳn anh ấy cũng sẽ không để ý đến, tôi nhỏ giọng hỏi Đinh Tự: “Anh có đi không?”

Anh gật đầu: “Ừ, hoạt động trong sở, bình thường tôi cũng tham gia.”

“Được.” Tôi giống như trút được gánh nặng, báo một suất với người thống kê nhân số, vừa quay đầu, ánh mắt giao với Đinh Tự, hai người chúng tôi cứ không nói lời nào nhìn nhau, Từ Uân vốn đưa lưng về phía chúng tôi, không cẩn thận xoay người thoáng nhìn, nhìn thấy chúng tôi như thế thì khẽ run lên rồi đi.

Đinh Tự ra hiệu đi đường, tôi hiểu được, sau khi anh đi thì tôi cũng đi theo, lúc đi qua bên người Từ Uân, anh như suy nghĩ gì đó nhìn tôi một cái, tôi gật đầu cười cười với anh, sau đó nhanh chóng đi qua.

Lúc lên trên sân thượng, Đinh Tự đã đứng ở đó, giữa trưa ngày đông, ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm, đúng lúc, tâm tình tôi rất vui vẻ, len lén hẹn hò lại tăng thêm một chút kích thích. Tôi rón ra rón rén đến phía sau anh, rồi nhảy ra trước mặt anh, anh cầm hộp nhỏ trong tay, nó chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, được đóng gói tinh sảo, anh cười đưa cho tôi.

Ánh nắng chiếu lên mặt anh, trong nụ cười chứa chút dịu dàng, cũng có thể là chưa tới, nhưng nếu như tôi còn không nhìn ra nụ cười này không giống bình thường, vậy thì tôi cũng quá nông cạn rồi, cảm giác thụ sủng nhược kinh lan ra khắp tim tôi, tôi biết lại còn muốn hỏi cho rõ: “Cái này… tặng cho tôi sao?”

“Không cần à?” Anh nghiêng đầu trêu tôi, mở bàn tay ra định thu lại, tay tôi chạm phải nắm tay.

Tôi giật mình, chỉ hận không thể đẩy nằm tay của anh ra, nhưng dù gấp gáp thế nào tôi vẫn mang theo chút rụt rè, nhưng rõ ràng lại không giấu được phần gấp gáp này, có lẽ tất cả biểu hiện Đinh Tự đều thấy rất là buồn cười, anh tự động thả tay ra, mặc tôi cầm lấy cái hộp.

“Lần trước thấy em nhìn chằm chằm vào búp bê trong tủ kính, lúc đợi máy bay ở sân bay lại nhìn thấy, nên đã mua cho em một cái.”

Lời của anh khiến tay tôi run lên nhè nhè, tâm tình phức tạp xuyên qua trái tim tôi, nhưng mà một lúc sau tôi mới mở hộp ra, lấy vật đó ra, thoáng chốc đó, tôi hơi mất mác.

Trong lòng bàn tay là con chó đốm nho nhỏ, không phải Wall-E mà tôi nhắc đến.

Mặc dù như thế, tôi vẫn có thể tưởng tượng hình ảnh Đinh Tự lựa chọn quà cho tôi, anh làm được như vậy đã không dễ dàng.

Tôi bỏ qua thất vọng, đổi thành khuôn mặt tươi cười, cười vui vẻ như đóa hoa hướng dương hướng đến mặt trời: “Rất thích, cảm ơn!” Nói xong, tôi hơi do dự một chút, tiền về phía trước một bước, hơi nhón chân, hôn nhẹ lên má trái của anh.

Đinh Tự có chút ngoài ý muốn, anh giật mình, vẻ mặt phức tạp, tôi không biết là phải hình dung như thế nào, tôi nhìn không hiểu, không phải là anh nên vui vẻ sao? Thiên thời địa lợi nhân hòa, không phải anh nên nhân cơ hội này làm gì đó sao?

Nhưng mà anh không làm, đột nhiên không khí an tĩnh lại, một chút mập mờ vất vả lắm mới nhóm lên được biến mất hoàn toàn, tôi buồn bực mà còn muốn tự bào chữa, xấu hổ hiện rõ trên mặt, một lúc lâu mà vẫn không nói chữ nào. Cuối cùng ta chỉ cười cười nhìn đồng hồ, tự tìm cho mình một cái bậc thang, xoay người đi, rốt cuộc trái tim Đinh Tự đóng băng bao nhiêu năm cũng có chút đáp lại, anh giữ chặt tay tôi, tôi dừng lại, dường như anh cũng không biết nên nói cái gì, một lát sau mới nói với tôi: “Văn Hạnh, tôi… đã rất lâu rồi tôi không yêu ai, cho tôi thêm chút thời gian… được không?”

Tôi còn có thể nói cái gì?

Khi gió thổi vù vù qua tai, tôi chỉ quay đầu lại nhìn anh nói: “Được.”

Trở lại văn phòng, Từ Uân và mọi người đang loạn thành một đoàn, thương lượng gọi một phòn lớn, lúc tôi đi vào sắc mặt không quá tốt, có lẽ người khác không phát hiện ra, nhưng tôi có thể cảm giác được ánh mắt Từ Uân dừng lại trên mặt tôi.

Tôi cho rằng anh muốn gọi tôi đến văn phòng để hỏi tội, nhưng mà anh lại không làm.

Cũng may phần không vui này nhanh chóng bị công việc cuốn đi, vất vả cả một buổi chiều, chuyện trong tay tôi đều được hoàn thành, Từ Uân còn đang ở trong văn phòng của lão Diêu, nghe nói là bàn hợp đồng với vài vị khách quan trọng, mọi người có việc thì tiếp tục làm, không có việc gì thì đợi anh đi ra, mấy người sôi nổi bàn xem tối nay phải chỉnh cấp trên như thế nào.

Còn tôi, hình như đã mấy ngày tôi không viết thư rồi.”

“D tiên sinh:

Tôi muốn kể một câu chuyện, nhân vật chính trong câu chuyện, P tiên sinh là một người mập, là một người khi đọc sách sẽ có những tính chất đặc biệt, cũng là bạn học của tôi.

Cậu ta rất béo, trong khi rất nhiều người chúng tôi vẫn còn đang tuổi lớn, một mình cậu ta có thể gấp ba lần nữ sinh đang từ từ lớn.

Đều nói trái tim rộng rãi nên cơ thể béo tốt, P tiên sinh rất hợp câu nói này, cậu ta cũng thường bị mọi người bắt nạt, cậu ta thích P tiểu thư cùng lớp, đó là điều mọi người đều biết.

Nhưng mà không chỉ có một mình P tiên sinh thích P tiểu thư, còn có một nam sinh nào đó trong lớp, một cậu bạn nào đó lớp bên, và một tên côn đồ lớp trên.

Mọi người đều nói, người mập luôn có một trái tim tinh tế, P tiên sinh sẽ tặng rất nhiều quà tặng nho nhỏ cho P tiểu thư, nhưng mà cuối cùng những món quà này đều xuất hiện trong thùng rác.

P tiểu thư không chịu được sự quấy rầy của cậu ta, nói là nếu P tiên sinh có thể gầy xuống, thi cuối năm đứng đầu, chạy một vạn mét trong cuộc thi thể thao của trường không xếp gần cuối, thì cô ấy sẽ đồng ý.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, P tiểu thư độc ác quá, không ra chiêu thì thôi, đã ra thì chiêu nào cũng mất mạng.

Nhưng mà không bao lâu sau, P tiểu thư vẫn hẹn hò với P tiên sinh, đương nhiên P tiên sinh không gầy đi, cũng không đứng thứ nhất trong cuộc thi, còn không tham gia cả thi thể thao ở trường, nhưng mà bọn họ vẫn ở cùng nhau. Bởi vì khi tên côn đồ lớp trên đến gây sự thì P tiên sinh đã dùng cơ thể mình ngăn trước mặt P tiểu thư, một mình nhận lấy những nắm đấm.

Đoạn thời gian đó, P tiên sinh cảm giác một chút đau trên da thịt đã giúp mình tìm được nữ thần, cậu ta cực kỳ hạnh phúc, từ đó cậu ta bắt đầu sắm vai là vú em siêu cấp của P tiểu thư, trong các mặt cuộc sống đều chăm sóc cẩn thận cho P tiểu thư, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, ngoan ngoãn phục tùng, có cầu tất ứng, thật sự là một người bạn trai tuyệt vời.

Nhưng mà không được bao lâu sau, P tiểu thư đưa ra lời đề nghị chia tay.

P tiểu thư nói, anh không biết tương lai mình muốn gì, và em biết là những gì em muốn thì anh không thể cho em, có lẽ anh có thể cho em một nơi an toàn, nhưng anh lại không thể cho em cảm giác an toàn.

P tiên sinh nghẹn đỏ mặt, lần đầu tiên nói lời thô tục trong đời… đây là cái lý luận gì thế.

Từ đó về sau, P tiên sinh thay hình đổi dạng, cậu ta bắt đầu hút thuốc, bắt đầu đi theo tên côn đồ lớp trên, rồi biến thành một tên côn đồ, cậu ta gầy đi, mặc dù không phải rất gầy nhưng dễ nhìn hơn nhiều. Cậu ta bắt đầu quen với những cô gái, ôm những cô gái khác nhau đi qua trước mặt P tiểu thư, giống như đang khoe khoang, hoặc là dùng thủ đoạn cuối cùng này khiến P tiểu thư chú ý. Cho đến một ngày cậu ta đánh nhau với người khác, ngã vào bức tường ở sau trường, bị người đâm một dao vào phổi, xuất huyết, nhập viện rất nhiều tháng, bởi vì tác dụng của thuốc, cậu ta lại trở về là người mập trước kia.

Tất cả lại trở về như trước, P tiên sinh đổi trường học, vẫn là người mập mạp trong lớp, nhưng mà cậu ta và P tiểu thư, không còn cùng xuất hiện nữa.

Bây giờ nhớ lại, cũng chỉ là tuổi dậy thì, cho rằng mình hiểu về tình yêu, nhưng thực ra vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Năm tháng là một viên thuốc, tất cả thanh xuân, những sức sống mạnh mẽ, những tình yêu chết oan, đều suy tàn, không bệnh mà mất.

Tự bảo vệ mình là thiên tính của con người, nó có từ khi con người sinh ra cho đến khi già chết đi. P, protect, trong tình yêu, điều sợ nhất là không có cảm giác an toàn. Điều kiện cách biệt quá lớn, không có cảm giác an toàn; không cùng chí hướng, không có cảm giác an toàn; cách xa ở hai nơi, không bên cạnh nhau, không có cảm giác an toàn; nói năng lỗ mạng động tay động chân, không có cảm giác an toàn…

Anh hỏi tôi, tôi muốn làm gì nhất với người mình yêu, thật ra suy nghĩ của tôi không giống như của anh, đương nhiên, cách anh miêu tả đã tốt đẹp hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, nếu như phía trước không thể thực hiện, tôi chỉ muốn điều đằng sau. Cho dù chỉ là ánh mắt giao nhau, dù chỉ là mười ngón tay đan vào nhau, dù chỉ là cái ôm nhẹ nhàng, cũng đã đủ.

D tiên sinh, nếu như có người tỏ tình với anh, anh từ chối, anh còn có thể làm như không có gì mà gặp người đó không?

S tiểu thư.”

…………….

“Luật sư Từ, đến đấy!” “Tôi muốn nghe anh hát!” “Luật sư Từ, tôi chọn bài One night in Beijing! Vô cùng hợp với phong cách của anh!”

Thật ra tôi có chút bài xích với việc hát trong phòng karaoke, một là ầm ỹ, hai là ngột ngạt, bây giờ quả thực đang như vậy, mộ đám người chơi xúc sắc, ngã trái ngã phải, một đám người chơi đấu địa chủ, cũng uống ngã trái ngã phải, một đám người tùm lại, uống đến ngã trái ngã phải, còn một đám người đang trò chuyện bát quái, chẳng ai là nghe ca hát cả.

Tôi vốn đang dán lỗ tai nghe những câu chuyện linh tinh, từ vị trí của tôi có thể thấy Đinh Tự đang trong đám người chơi súc sắc, tay áo sơ mi kéo lên một nửa, cổ áo mở một nút, giống như khi có người thắng thì người bên cạnh cũng hò dô, thế nhưng anh lại yên lặng ngồi, cho dù không trốn được phải uống rượu, cũng uống từ từ hết một ly, không hề mất phong độ.

Từ Uân đang chơi đấu địa chủ, rất vui vẻ, tay áo vén lên gần hết, cổ áo mở ba nút, thua uống rượu không biến sắc, lúc bài tốt thì dùng sức đập mạnh lên bàn, lúc rót rượu cho người khác cũng đều muốn sao được vậy, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của anh, cởi mở lại khí phách.

Hai người kia, nếu nói trên người Đinh Tự có chút tiên khí thì trên người Từ Uân chính là khí phách nghĩa hiệp trời cao biển rộng, trong căn phòng tối om, ánh sáng bị diệt hết, tất cả mọi người như bị bóng đêm nuốt mất, chỉ có hai người kia là tỏa ra ánh sáng.

“Luật sư Từ, anh mau lên, là bài ‘Trên đường có em’, mau tới đây.”

“Nói bậy, tôi đâu có chọn bài này, cậu chơi tôi à!” Từ Uân bị đám người đẩy tới trung tâm, miệng thì nói thế nhưng anh vẫn cầm microphone lên.

“Ối giời, này, Tiểu Tô đâu rồi, Tiểu Tô ——” Chẳng biết ai hò lên, khiến cái người cả buổi yên lặng như tôi lại trở thành tiêu điểm trong nháy mắt.

Tôi ở trong góc, nhưng nhanh chóng bị đồng bọn bán rẻ: “Cô ấy ở đây này.”

Vì vậy, tôi bị đưa tới bên cạnh Từ Uân một cách không giải thích được, tất cả mọi người đều ngà ngà say, ai cũng náo nhiệt ồn ào: “Hát đi, hát một khúc cho các đại gia nào.”

Từ Uân không nhìn tôi, trừng mắt nhìn bọn họ, cười mắng: “Gia ông nội nhà cậu!”

Anh vung tay lên với bọn họ, nhưng mà khúc nhạc dạo đã vang lên, không biết Từ Uân nghĩ như thế nào, thật ra hát một bài cũng chẳng phải là yêu cầu gì quá đáng, tôi cũng không từ chối, mà nói ra thì tôi còn chưa bao giờ hát chung với Từ Uân.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong bóng tối, âm thanh phát ra từ trong loa, lần đầu tiên tôi phát hiện, giọng hát của Từ Uân lại thâm tình như vậy, anh không giống như đang hát, mà giống như đang nói với một người hơn.

“Em biết không, yêu em không dễ dàng, và cần rất nhiều can đảm…”

Mấy người đang chơi bài đều dừng lại, Từ Uân mới hát câu đầu tiên, bọn họ hoan hô rần trời, tôi sững sờ ngây ngốc đứng đó, hoàn toàn quên hát theo, khoảng cách giữa chúng tôi là một nắm đấm, tôi thấy tay Từ Uân cầm microphone hơi run run, tay không cầm thì buông thõng xuống dưới, đầu ngón tay nắm chặt trắng bệch.

“Là ý trời, có rất nhiều điều không nói nên lời… Ông nội nhà các cậu, các cậu còn cười, tôi chửi mẹ nó chứ, ông đây không hát…”

Khi Từ Uân đang hát câu thứ hai thì vô tình, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, con mắt đen sâu thẳm nhìn vào tôi, khiến trái tim tôi chậm một nhịp, đó là ánh mắt gì chứ, trong giận dỗi mang theo cả thương tiếc, đau lòng. Tôi nhíu chặt mày, cứ nhìn anh như thế, cho dù là trước đó hay bây giờ, chúng tôi đều chưa từng nghiêm túc nhìn nhau, đã nhiều năm như vậy, tôi còn tưởng rằng thời gian sẽ không lưu lại dấu vết trên gương mặt không tim không phổi của anh, nhưng nhìn kỹ lại thì khóe mắt kiêu ngạo nhếch cao vẫn có vài dấu vết, tôi không đành lòng nhìn nữa, vội vàng thu hồi ánh mắt, mà Từ Uân cũng không hát nữa, anh mượn rượu, ồn ào với đám người còn lại, sau đó ném microphone cho Đinh Tự: “Thay người thay người, này này, Đinh Tự, anh đây còn chưa nghe cậu hát bao giờ, cậu thay anh đi…”

Đinh Tự sững sờ, không đợi anh kịp phản ứng, Từ Uân đã kéo anh qua, nhét microphone vào tay anh, đứng bên cạnh tôi.

Tôi cứ đứng yên tại chỗ, tôi chẳng nghe thấy những tiếng động bên tai, cổ họng tôi cứng lại, nhìn bóng lưng Từ Uân, nhưng lại không tự chủ hát theo nhịp điệu.

“Là ý trời, để em yêu anh, rồi lại để cho anh rời xa em…”

Trong bóng tối, bóng lưng Từ Uân hơi chậm lại, cầm lấy bia trên bàn, uống sạch.

…….

Có lẽ trong vòng quay luân hồi đã định

Kiếp này em nên trả lại cho anh

Một lòng ở trong mưa gió

Bay tới bay lui

Đều là cho anh

Trên đường đi có anh

Dù khổ chút cũng vui lòng

Coi như là gặp nhau rồi chia lìa

Trên đường đi có anh

Dù đau vẫn cứ vui lòng

Cho dù kiếp này nhất định phải chia lìa nhau.

Lời tác giả: Haiz, lúc tôi viết đến chương này, tâm tình của tôi rất phức tạp, vẫn luôn nghe bài hát ‘Trên đường đi có em’, nhắm mắt lại cũng có thể thấy được hình ảnh đó, không phải tôi muốn ngược lão Từ, nhưng mà viết viết, lại không dừng được…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui