Phần Một.
Ưm...Ai cứ lay tôi mãi thế này? Không để cho người ta ngủ à?
“Tỉnh. Mai Lan, mau tỉnh, nhanh lên.”
Thật tức chết mà. Sáng sớm cũng không để người khác yên. Có biết là hôm qua là một ngày rất mệt mỏi với tôi không hả?
“Mai Lan!”
Hét thật to nha, làm tôi đang ngủ mơ mơ màng màng cũng không nhịn được mà nhíu mày.
“Cô không tỉnh phải không? Được lắm, đừng trách tôi tàn nhẫn.” Mới sáng sớm, tôi vẫn chưa ngủ thỏa thích mà lại ồn ào gọi tôi dậy thì đã rất tàn nhẫn rồi.
Oa...! Tên nào gan to dám bóp lấy mũi của chị đây không cho chị hít thở không khí trong lành thế hả? Tôi tức giận nhưng cũng không mở nổi một con mắt, cứ thế dùng móng vuốt của mình bấu lên vật thể đang ngăn cản hô hấp của tôi.
Tôi nghe một tiếng la nhỏ dường như là cố kìm nén nên đã đè thấp giọng thì phải. Khóe miệng nhếch lên, xoay mặt vùi vào gói, nhưng mà cái gói hôm nay thật lạ nha, cái giường cũng thật quái, cứ cảm giác sao sao ấy...Thôi kệ đi, miễn sao ấm áp dễ chịu là tốt rồi, những chuyện còn lại để sau rồi nói.
“Cô giỏi lắm. Xem như tiền lương hôm qua và hôm nay của cô sẽ đền bù cho tổn thất mà tôi phải chịu.”
Hả? Hả? Tiền lương của tôi? Cái giọng nghiến răng nghiến lợi, muốn ăn tươi nuốt sống này dường như rất quen thì phải... Hình như là...ông chủ Khang...
Ông chủ Khang?
Trừ lương?
Mà sao ông chủ Khang lại có mặt ở nhà tôi?
Dẹp sang một bên, tôi không muốn mình bị trừ lương đâu!!! Quyết tâm “say goodbye” cùng mì gói.
Tôi nhanh chóng mở mắt bật người ngồi dậy...
“A!”
“A..”
Hai tiếng kêu cùng lúc vang lên. Một tiếng trong trẻo vang tận trời xanh... Một tiếng trầm thấp cố đè nén.
“Đầu cô đụng vào cằm tôi mà tôi còn không la lớn bằng cô...”
Hả? Đây là cái lý lẽ gì thế? Tôi hai mắt căm tức trừng anh ta, đợi đã, phải lê thân ra khỏi ngực anh đã, tư thế này trừng hơi bị mỏi cổ.
Được rồi, tiếp tục. Đây là cái logic gì thế hả, tôi đụng đầu vào cằm anh ta thì tôi không được phép đau à? Nếu không phải vì tôi nghĩ đến tiền lương anh còn chưa đưa thì tôi đã không đơn giản là im lặng trừng mắt thôi đâu.
Mà khoan đã, đây không phải vấn đề quan trong, quan trọng là...
“Sao anh ở nhà tôi?” Đã thế tôi còn nằm trong lòng anh mà ngủ. Câu sau tôi dĩ nhiên sẽ không nói ra miệng, tôi còn chưa mặt dày đến mức không biết ngượng ngùng là gì.
“Nhà của cô?” Anh nhướng mày, khóe miệng run run vì cố...nín cười. Nhưng dường như anh cũng không kìm được nữa...minh chứng là anh đã bật cười thành tiếng.
Tôi ảo nảo. Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Không phải nhà của tôi thì là nhà của anh chắc?
Tôi cúi gằm mặt nhìn mặt đất, thật là buồn ngủ quá. Oái, gạch này...sao lạ lạ mà quen quen... Trong phút chốc, đầu óc tôi lập tức thanh tỉnh, ký ức về tối qua như một cuộn phim chầm chậm lướt qua.
Đúng là... tôi thế nhưng lại quên mất chuyện tối qua...Lấy tay vỗ đầu mình một cái, tôi ai oán nhìn anh:”Bây giờ là mấy giờ rồi?” Một trong những phương pháp tránh ngượng ngùng xấu hổ chính là đánh trống lãng.
Anh nhìn tôi, nét cười trên mặt vẫn chưa tan:”5 giờ 25 rồi.”
Tôi nhìn về phía trời vẫn còn một màu xám xanh, trong lòng bắt đầu nổi nóng:”Mặt trời còn chưa lên, anh kêu tôi làm gì? Cả đêm qua bị anh dùng mấy bài trẻ em kia tra tấn còn chưa đủ hả?”
Anh nhìn về phía xa, nơi đó đã có lác đác vài người chạy bộ, tập dưỡng sinh:”Người ta đều cũng đã thức rồi còn gì... Mà chính vì mặt trời chưa lên nên mới gọi cô đấy.”
Tôi đen mặt. Sáng sớm nói nhảm gì thế kia? Tôi nghe mà chẳng hiểu nổi một câu.
Có lẽ vì không chịu nổi vẻ mặt ngây ngốc mà hướng anh ta nhìn đắm đuối, ông chủ Khang cúi đầu thở dài một hơi, sau đó mới kéo tôi, đưa tay chỉ về phía chân trời xa xa kia, nơi bắt đầu xuất hiện những tia sáng vàng dìu dịu.
“Tôi chính là muốn gọi cô cùng xem mặt trời mọc.”
“À...” Thì ra là thế. Vậy mà còn cố tỏ ra huyền bí dong dài. “Mặt trời mọc hay lặn thì cũng giống nhau thôi. Sao phải nhất thiết là xem mặt trời mọc? Quấy rầy giấc ngủ của người khác là không tốt.”
Tôi cứ tưởng ông chủ Khang nhất định sẽ lại phát cáu à xem, nhưng không ngờ anh chỉ im lặng nhìn tôi, đôi mắt đen xoáy sâu vào hai mắt tôi, như đang tìm kiếm điều gì đó.
Tôi bỗng thất thần...Nghĩ đến hắn. Đôi mắt của hắn...dường như luôn có ma lực cuốn lấy tôi...cho dù đôi mắt đó có là lạnh nhạt hay thù hận.
Chuyện hôm qua...hắn sẽ không sao chứ? Hắn sẽ không giận đến mức bỏ mặc tôi chứ?
“A...” Trên trán truyền đến cảm giac đau làm tôi vô thức bật lên tiếng rên khẽ.
“Sao anh lại gõ lên trán tôi thế. Tay làm bằng gì không biết mà đau ghê gớm...Lúc nãy là đầu, bây giờ là trán, cái bộ phận trên cổ của tôi gây thù chuốt oán gì với anh à?” Tôi không kìm được mà nhỏ giọng lầm bầm trong miệng.
Nhưng mà xem ra tôi đã xem nhẹ ai kia rồi. Ai kia rõ ràng có đôi tai thật thính, nghe được tôi lầm bầm luôn cơ đấy.
“Ai bảo cô lại không tập trung làm gì? Tôi là nể tình đầu cô vừa bị đụng đau nên mới tạm thời dùng trán để thay thế đấy.”
Nhìn ai kia cười đến híp mắt, gương mặt dương dương tự đắc, tôi thật sự...cũng hết cách. Haiz...có bao giờ tôi đấu lại ông chủ Khang đâu chứ? Mà nếu có thì cũng bị sự tích bại trận dày đặc trong vòng chưa đầy một tuần này vùi lấp. Thật đáng hận mà. Tôi mím môi, nhìn anh không nói.
“Mà tôi nghĩ kỹ rồi, cô nói cũng không sai, lần sau tôi và cô ngắm mặt trời lặn.” Ông chủ Khang cười đến rạng ngời mà không chói lóa.
Tôi cũng dịu lại, gật gật đầu đồng ý. Phải như thế mới đúng chứ. Mà anh ta vừa nói cái gì ấy nhỉ? Lần sau? Còn có lần sau? Không thể nào?!
“Anh mơ đấy à? Còn có lần sau nữa á?!!”
Anh ta thế nhưng xoạt một cái, từ gương mặt đang dương dương tự đắc biến thành một bộ dạng uể oải không có sức sống:”Thì cũng tại tối qua ai đó cứ dựa vào tôi mà ngủ, tôi lại không đành lòng đẩy người ta ra...nên kết quả là toàn thân tê cứng, vô cùng...vô cùng không thoải mái, ngủ cũng không được, cho nên bây giờ có mà mơ mơ màng màng cũng không thể trách được.”
Ai đó có thể nói từ vô lý thành có lý, nói từ sống thành chết và ngược lại... Tôi thật sự khâm phục khoản này. Tốt nhất vẫn là im lặng xem mặt trời mọc đi.
Vừa cùng ông chủ Khang giằng co vài câu mà ánh sáng phía xa kia đã bắt đầu lan tỏa, xua đi phần màu xám còn lại của bóng đêm. Lâu rồi mới ngắm mặt trời mọc... Không biết sao..mặt trời mọc hay lặn, bình minh hay hoàng hôn...luôn làm tôi có cảm giác thê lương, trong lòng là một mảnh chua xót.
“Anh cả đêm đều ở đây?”
“Em cả đêm đều không ngủ?”
“...”
“Bởi vì khi mặt trời lên, chính là lúc anh sẽ biết câu trả lời của em, em có đồng ý trở thành cô dâu của anh không...Anh đã chờ rất lâu...Anh không muốn bỏ lỡ giây phút này.”
“Khi mặt trời lên...là lúc em sẽ cho anh đáp án...”
“Anh nghĩ anh sẽ thắng cậu ta... Nhưng cũng là thua...”
“...”
“Anh thắng được em...nhưng thua trái tim của em...”
“Anh không hối hận sao?”
“Là anh hỏi em mới phải. Em...sẽ không hối hận chứ?”
“Sẽ không...Nếu như chị của anh ấy có chuyện gì...anh ấy sẽ rất đau khổ, em không muốn nhìn thấy anh ấy chịu bất cứ thương tổn gì. Với lại...cơ hội em và anh ấy...là rất nhỏ...”
“Em làm thế cậu ta cũng sẽ tổn thương.”
“Sẽ không...Chỉ cần anh ấy...hận em.”
“Em định...”
“Chiều nay...khi mặt trời lặn...em sẽ nói với anh ấy.”
“Em...sao phải làm khổ bản thân mình như thế?”
“Anh không muốn cưới em?”
“Không phải. Anh...là không muốn nhìn thấy em tổn thương...cũng giống như em không muốn cậu ta tổn thương.”
“Anh sao cứ phải hy sinh bản thân nhiều đến thế? Chuyện này vốn cùng anh không quan hệ...Anh...có thể bỏ mặc...”
Đây là...giọng nói của “tôi” và...chàng trai dưới tán bằng lăng kia... Đoạn đối thoại này...cuối cùng có ý nghĩa gì? Sao tự nhiên lại xuất hiện trong đầu tôi?
“Anh sao cứ phải hy sinh bản thân nhiều đến thế? Chuyện này vốn cùng anh không quan hệ...Anh...có thể bỏ mặc...” Tôi vô thức thì thào ra miệng. Tôi cũng muốn biết tại sao? Tại sao chàng trai đó lại có thể vì cô gái mà làm tới mức này...
“Nhiều lúc...tưởng như không có liên quan...nhưng thật ra lại tồn tại một sự ràng buộc vô hình.”
Tôi bất ngờ nhìn ông chủ Khang...Anh là có ý gì? Tôi chỉ là vô thức lặp lại câu nói đó...
Trong đầu chợt nhớ lại những chuyện ngày hôm qua...Chẳng lẽ trong chuyện tai nạn này có bí mật gì đó, mà anh cũng có liên quan đến?